Chương 35
"Là đời này, cái ngoài ý muốn tôi khao khát nhất, do dự nhất, cũng là yêu thích nhất. Điền Chính Quốc, cậu hiểu không?"
Căn hộ hai phòng ngủ một phòng khách, có một ban công, một tatami*, Kim Thái Hanh đã sắp xếp căn hộ chỉn chu mới đưa chìa khóa cho cậu.
* tatami - 榻榻米: xuất phát từ tiếng Nhật. Vốn chỉ chiếu tatami, nay trong phong cách kiến trúc hiện đại, nó chỉ lối trang hoàng.
Điền Chính Quốc nắm chiếc chìa khóa trong tay, một đêm ngủ không ngon. Ngày hôm sau mang theo hai bọng mắt đen bò dậy. Cậu mò tới giường Chanh Nhỏ, làm cậu chàng cũng tỉnh.
Chanh Nhỏ ư hử dụi mắt, ghét bỏ đẩy mặt Điền Chính Quốc ra. Điền Chính Quốc cầm tay cậu: "Đừng nghịch, tôi có chuyện muốn hỏi cậu."
"Mới sáng sớm..."
"Nhanh, tối qua cậu đi ngủ sớm, hôm nay nên dậy sớm chút."
"Tha cho tôi đi, tôi muốn ngủ."
"Kim Thái Hanh muốn sống chung với tôi."
"..."
Chanh Nhỏ thó đầu ra khỏi chăn, mở to mắt, "Sống chung?!"
"Đúng, sống chung."
"Đệt, mới sáng sớm đã show ân ái!"
"Tôi đang muốn hỏi cậu đây, cậu nói xem tôi có nên đồng ý không."
"Phải xem cậu nghĩ thế nào."
"Đương nhiên tôi muốn lập tức sống chung một nhà để ngủ Kim Thái Hanh rồi, nhưng tôi cảm thấy..."
"Cảm thấy cái gì?"
"Khoảng cách sinh mỹ."
"..."
Chanh Nhỏ rụt đầu vào trong chăn, Điền Chính Quốc vỗ vỗ lên chăn cậu, "Cậu cho tôi ý kiến đi mà!"
"Ý kiến cái giề! Trước khi các cậu cặp với nhau, chẳng phải đã là anh em mặc quần thủng đít?!"
Điền Chính Quốc được khai sáng thông suốt rồi, đúng nha, trước đây mấy hành vi ngu ngốc thô bỉ của cậu, Kim Thái Hanh đều thấy hết cả, sao bây giờ còn phải để ý nhiều như vậy.
Nghĩ đến đây, Điền Chính Quốc lập tức nhảy xuống giường, nhanh như gió cuốn chớp giật thu dọn hành lý.
Chanh Nhỏ bị náo loạn đến không ngủ nổi nữa, nâng đầu lên nhìn Điền Chính Quốc đang xoay tới xoay lui, gương mặt hạnh phúc tràn trề. Cậu có chút tủi thân bĩu môi, "Ký túc này chẳng phải còn lại mỗi mình tôi?" Một omega khác đã sớm chuyển ra ở với bạn trai rồi. Nghĩ tới căn phòng sẽ chỉ còn một mình cậu, Chanh Nhỏ rất buồn.
Điền Chính Quốc cầm một chai Yakult*, nhét vào tay Chanh Nhỏ, "Cậu có thể đến chỗ Tần Thư mà."
* Yakult - 益力多: tên một nhãn sữa chua uống của TQ. Tiện thể tâm sự cá nhân một tí, là sữa chua của TQ dở lắm, loãng toẹt, bột bột, giống sữa chua tự làm ở nhà. Còn loại ngon ngon như Vinamilk thì đắt lòi, tính ra tiền Việt cũng phải 15k/hộp bé tẹo, ăn ba thìa thì hết =_= Sữa chua uống thì khá hơn, loại Yakult này tương đối phổ biến và ngon phết.
Chanh Nhỏ cắm ống hút vào, phồng má hút sữa, nghe vậy càng căm tức nhìn Điền Chính Quốc, "Không được, quá nhanh rồi, tôi là một người bảo thủ đấy."
"Bảo thủ còn ôm công chúa."
"Đã nói rồi, tôi là..."
"Say rượu loạn trí! Tôi hiểu tôi hiểu!"
Điền Chính Quốc rất chi có lệ đáp lại Chanh Nhỏ hai câu, cậu thu xếp hành lý rồi liền gọi cho Kim Thái Hanh.
Trong khi đợi người tới thì một tay xách chiếc va li 30 inch nhẹ nhàng xuống lầu. Xe đến, nhét va li vào cốp sau.
Trên đường đi, Điền Chính Quốc nghịch điện thoại, Kim Thái Hanh đưa cho cậu một cái bánh mì bơ. Không cần đoán cũng biết Điền Chính Quốc chưa ăn gì.
Cậu gặm mấy miếng bánh, bơ rớt xuống màn hình điện thoại, bèn mở ngăn chứa đồ tìm giấy ăn, ngoài ý muốn rút ra một phần văn bản nhăn nheo.
Là đơn xin tham gia trao đổi sinh viên.
Cả người Điền Chính Quốc lạnh xuống, sinh viên trao đổi phải đi ít nhất nửa năm đến một năm, nếu thành tích tốt sẽ được giữ lại thi lên nghiên cứu sinh. Cậu biết thành tích của Kim Thái Hanh vô cùng tốt, hơn nữa hắn ưu tú, còn là môn sinh đắc ý nhất của giáo sư.
Nhưng nếu đã muốn làm sinh viên trao đổi, hiện tại sống chung thì còn ý nghĩa gì. Huống chi, nửa năm hay một năm, nếu ở bên kia thi được lên nghiên cứu sinh, còn kéo dài thêm ba năm nữa. Họ đã đánh dấu rồi, xa cách như vậy liệu có tốt không?
Nghĩ lung tung một đống, tờ giấy trong tay bị Kim Thái Hanh giật lại. Hắn nhìn chữ đề trên giấy một cái, thản nhiên nói: "Tôi không đi."
"Cái gì?"
"Đây là giáo viên đưa, gợi ý tôi tham gia, nhưng tôi không định đi."
Điền Chính Quốc có chút xoắn xuýt bóp lấy điện thoại, "Nhưng cơ hội tốt như vậy, giáo viên tiến cử rồi, nghĩa là cậu có một cơ hội rất lớn đấy."
Kim Thái Hanh hơi nhíu mày, nghiêng mặt nhìn Điền Chính Quốc. Một tay lái xe một tay vươn sang xoa đầu cậu, "Đừng nghĩ linh tinh, kế hoạch của tôi không phải là ra nước ngoài."
Điền Chính Quốc không tán thành lắm, mặc dù đương nhiên cậu không muốn để Kim Thái Hanh đến một nơi xa như vậy, nhưng đây là chuyện tốt của hắn, làm sao có thể vì sự ích kỷ của mình mà ngăn cản. Chung sống với nhau thì đừng giữ người ta mãi trong địa bàn, phải nhìn về hướng đối phương đang đi, bản thân đuổi theo mới đúng.
Đến nơi, sự hưng phấn khi sống chung của Điền Chính Quốc đã tiêu hao gần hết. Cậu xách hành lí, do dự mãi không biết có nên đi lên hay không. Nhỡ Kim Thái Hanh thật sự muốn ra nước ngoài, vậy chẳng phải cậu sẽ một mình một nhà ư. Chẳng còn chút ý nghĩa nào.
Kim Thái Hanh nhìn biểu cảm Điền Chính Quốc như vậy đã biết cậu đang nghĩ gì. Hắn thở dài, bước thẳng tới bên cậu rồi mạnh mẽ vác người lên vai, nhấc cả cái va li cậu đang xách, khiêng về nhà.
Mông Điền Chính Quốc vừa dính vào sofa, cậu đã nhảy dựng lên, oang oang nói: "Ông đây hối hận rồi, chỗ này không ấm áp bằng ký túc, tôi muốn quay về."
"Có điều hòa."
"Chỗ này... chỗ này... chỗ này..."
Định soi mói mà nhìn mãi không thấy cái gì bắt bẻ được. Càng nhìn căn hộ này càng thấy tim mềm xuống, mỗi một bố trí đều khiến cậu yêu thích. Bên chân như có cái gì cọ vào, cúi đầu nhìn, một chú mèo trắng đang dựa lên chân cậu, đôi mắt tròn vo nhìn Điền Chính Quốc, meo meo kêu với cậu.
Kim Thái Hanh đặt hành lí sang một bên, bước vào phòng bếp lấy thức ăn cho mèo ra. Hắn gãi cằm mèo trắng, khiến mèo ta híp cả mắt lại, gừ gừ rên. Vừa trêu mèo vừa nhìn Điền Chính Quốc, hắn nói: "Lúc dọn nhà nhặt được nó, trông tội lắm, cả người bị thương. Tôi thấy nó bèn nhớ tới bản thân ngày trước mới nhặt về."
Điền Chính Quốc miễn cưỡng cười: "Biến đi, tôi mới là đứa được cậu nhặt về này."
Kim Thái Hanh đứng dậy rồi ngồi xuống bên Điền Chính Quốc, nghiêm túc nói: "Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không muốn làm sinh viên trao đổi, đơn xin đó là giáo viên đưa. Nếu tôi thực sự muốn đi thì sẽ thương lượng với cậu. Cậu đừng nghĩ là để tốt cho tôi, vì tôi làm cái gì. Tôi đã có kế hoạch cả rồi."
"Cùng sống với tôi sao?" Điền Chính Quốc nhắm mắt lại, "Là ngoài ý muốn đi. Ở cùng tôi là ngoài ý muốn. Tôi cản trở sự lựa chọn của cậu."
Đột nhiên vai cậu nhói đau, là bàn tay Kim Thái Hanh đặt trên vai cậu ra lực. Điền Chính Quốc hơi cau mày, liền nghe thấy giọng nói của hắn.
"Là ngoài ý muốn."
"..."
"Là đời này, cái ngoài ý muốn tôi khao khát nhất, do dự nhất, cũng là yêu thích nhất. Điền Chính Quốc, cậu hiểu không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro