Chương 3
“Tôi nói không sai, anh đúng là biến thái."
Điền Chính Quốc bước lên giật lấy quần áo, có chút bực bội đem bộ quần áo kia nhét vào tủ.
“Cho dù tôi thượng Omega thì thế nào? Liên quan tới anh hả?”
Kim Thái Hanh ngồi trên giường, cười như không cười. Đôi tay anh chống đỡ phía sau, đôi mắt hẹp dài mang theo mỉa mai.
“Quốc Quốc, chỉ bằng cậu có thể thỏa mãn được Omega?"
Lời nói kia châm ngòi cho ngọn lửa trong lòng Điền Chính Quốc, không có người đàn ông nào chịu được việc bị người ta nghi ngờ năng lực đàn ông của mình.
Mặc cho Điền Chính Quốc biết mình là Omega, cậu vẫn luôn coi mình là đàn ông, cậu cảm thấy tình nhiệt vào thời kỳ phát dục chỉ là một phản ứng sinh lý bình thường dễ khiến người ta cáu kỉnh, uống thuốc ức chế cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống của cậu.
Cậu nổi gân xanh, xoay người đi tới trước mặt Kim Thái Hanh, nắm lấy cổ áo của anh, ánh mắt hung ác nói: “Có gan anh lặp lại lần nữa xem?”
“Quốc Quốc, thời kỳ phát tình của Omega không đơn giản như cậu nghĩ, trước tiên không nói Alpha như sói như hổ, cho dù cậu và hắn ta yêu nhau, dấu hiệu của cậu...."
Lời còn chưa nói xong, Điền Chính Quốc đã cười chế nhạo buông Kim Thái Hanh ra: "Anh đúng là thằng hèn.”
“Cái gì?”
“Nhưng mà tất cả mọi lo lắng và kiêu căng đều có lý do, tại sao Omega nhất định phải dựa vào sự bảo vệ của các người, bọn họ không thể tự bảo vệ tình yêu của mình sao? Hay là nói Omega yếu quá lâu, đúng là cmn bọn người phế vật."
"..."
“Nếu anh chỉ dựa vào dấu hiệu mà đến với một người, chỉ dựa vào dấu hiệu mà trói buộc cậu ta, vậy anh dứt khoát tìm búp bê tình dục mà thông não đi, anh căn bản không hiểu cái gì gọi là yêu cả.”
Điền Chính Quốc từ trên cao nhìn xuống, không ngừng trào phúng và khinh bỉ Kim Thái Hanh. Nhưng vẻ mặt hào hứng và bộ dạng hăm hở đều đánh sâu vào trong đầu Kim Thái Hanh hơn bất cứ lúc nào.
Điền Chính Quốc cười đủ liền trông thấy Kim Thái Hanh đang nhìn mình chăm chăm.
Cậu theo bản năng thối lui, bị đánh từ nhỏ đến lớn, trong tâm lý của cậu đã sớm tạo ra phản ứng khuất phục Kim Thái Hanh.
Trong thế giới của cậu, người thắng làm vua. Kim Thái Hanh mạnh hơn cậu, có thể ép cậu làm rất nhiều chuyện cậu không đồng ý.
Tuy bình thường cậu nóng nảy hay động tay động chân, nhưng đôi mặt với Kim Thái Hanh, thân thể theo tiềm thức sinh ra cảm giác run sợ, cậu đề phòng nhìn Kim Thái Hanh, nhưng trái lại Kim Thái Hanh cười như điên.
Kim Thái Hanh một bên ôm bụng cười té xuống giường, Điền Chính Quốc co quắp khóe miệng nói: “Quan điểm của tôi buồn cười lắm à?"
“Không....Ha ha.... Không phải, Quốc Quốc, tôi quả nhiên rất thích cậu."
“Anh đừng làm tôi thấy buồn nôn, bình thường đi.”
Kim Thái Hanh lập tức thu lại nụ cười, lau nước mắt vì cười quá nhiều rồi đứng lên.
Điền Chính Quốc xoắn xuýt nhìn anh, cảm nhận rõ tư tin đã toát ra mãnh liệt từ trên người anh.
Cậu khó tin mở to mắt, kìm lòng không đậu lui ra sau.
Lại không ngăn được tư tin cường thế của Alpha xâm nhập.
Máu trong người cậu sôi trào, nước hoa Beta nồng nặc để che giấu thân phận Omega bị xao động.
Cậu bị Kim Thái Hanh dồn vào góc tường, thắt lưng bị người ta dùng sức quấn lấy.
Trên mặt Điền Chính Quốc mất tự nhiên mà ửng đỏ, cậu cố gắng trợn mắt rồi nhắm mắt, rống cổ nói: “Lăn, cút ngay.”
Kim Thái Hanh làm như không biết, nhìn chằm chằm Điền Chính Quốc nói: “Muốn nói bình thường sao, vậy tôi đây nói thẳng, Quốc Quốc chúng ta ở bên nhau đi.”
"...."
Kim Thái Hanh điên rồi hoặc là cậu bị điên rồi.
Kim Thái Hanh có ý với cậu? Đúng là chuyện buồn cười nhất trên đời, anh ta có thể đứng nhìn người mình để ý bị đánh gãy xương?
Cho nên mới nói Kim Thái Hanh bị bệnh tâm thần.
Đầu của cậu lại suy nghĩ lung tung, không ngờ bản thân đã bắt đầu đáp trả tư tin tố kia.
Việc lớn không ổn rồi.
Âm thanh dường như bị bức ép ra ngoài: “Cút ngay..."
Trên mặt Điền Chính Quốc ửng đỏ, cậu định nhấc chân đá người thì Kim Thái Hanh đã nhanh nhẹn thối lui.
Đột nhiên anh cảm nhận được cái gì, không tin mở to hai mắt nhìn về phía Điền Chính Quốc: “Cậu...."
Không đợi Kim Thái Hanh nói xong, Điền Chính Quốc đã không khống chế được luồng nhiệt trong cơ thể mà táo bạo tấn công Kim Thái Hanh.
Động tác càng thêm kịch liệt, mùi hương che dấu càng dễ dàng bại lộ.
Kim Thái Hanh cảm nhận được hương vị kia, trái tim lập tức hoảng loạn, không đề phòng nên bị Điền Chính Quốc đánh trúng mấy quyền.
Điền Chính Quốc ra tay rất mạnh suýt chút nữa đã Knock out anh, ánh mắt Kim Thái Hanh thay đổi, nháy mắt trở nên lạnh lẽo còn mang theo tàn nhẫn.
Bản lĩnh của anh giỏi hơn Điền Chính Quốc, rất nhanh đã áp chế được người kia xuống đất.
Năm ngón tay Kim Thái Hanh giữ chặt Điền Chính Quốc, xoay đầu cậu lại.
Đầu tiên ngửi mùi hương tinh tế trên cổ Điền Chính Quốc, ánh mắt thay đổi liên tục cùng dục vọng và nguy hiểm. Khẽ cười vươn đầu lưỡi, liếm láp hình xăm ở sau gáy Điền Chính Quốc.
“Quốc Quốc bí mật này của cậu đủ sâu.”
Bất an mãnh liệt khiến Điền Chính Quốc run rẩy, gáy là nơi yếu ớt nhất của cậu hiện tại lại lõa lồ trước một Alpha khác.
Đây là việc cậu đã dự đoán trước, nhưng tình hình thực tế hết sức tồi tệ, bê bát nhất là Alpha kia lại là Kim Thái Hanh, cậu hoàn toàn bị Kim Thái Hanh áp chế, lúc này hết hi vọng.
Mùi thơm nồng đậm của Omega cùng với hơi thở của Alpha hòa quyện vào nhau, dần dần lấn áp luôn mùi nước hoa Beta, bao trùm toàn bộ căn phòng, dường như còn có xu hướng khuếch tán ra bên ngoài.
Kim Thái Hanh mất kiên nhẫn chậc một tiếng, hung hăng chặn lấy môi của cậu.
Điền Chính Quốc hơi giãy dụa nhưng cơ thể lần lượt nhũn ra không chống đỡ nổi.
Trong lúc nước bọt dây dưa, thân thể Điền Chính Quốc càng lúc nóng hơn. Bên dưới của cậu đã chào cờ từ lúc nào.
Kim Thái Hanh sờ bên dưới, cậu không kiềm chế được mà run rẩy.
Thấy cậu không kháng cự, liền đem cậu xoay lại mở hai chân cậu ra.
Môi Điền Chính Quốc bị hôn tới sưng đỏ, đáy mắt mang theo đốm lửa nhỏ trơ trọi, không cách nào khắc chế được tức giận.
Kim Thái Hanh cười ái muội nói: “Yên tâm Quốc Quốc, tôi sẽ không để lại dấu hiệu của cậu. Chẳng qua tình hình hiện tại của cậu không tốt lắm, tôi sẽ bày ra một số cách bảo vệ đơn giản.”
Ông đang ức chế đây. Ai muốn nước miếng của anh. Anh tưởng tôi không biết đây là dấu hiệu tạm thời à.
Cậu thở hổn hển lần hai, liền thấy Kim Thái Hanh đã vén quần áo của cậu, đem đầu chôn xuống dưới, sờ soạng bụng nhỏ rắn chắc.
Cậu nhìn đầu lưỡi đỏ tươi của Kim Thái Hanh nhàn nhạt lướt qua khe rãnh cơ bụng, đôi mắt dài hẹp câu dẫn lấy cậu.
Chỉ điều này thôi cũng khiến Điền Chính Quốc cương lên, phần bên dưới quá căng cứng.
Cậu yên lặng nhìn Kim Thái Hanh tản ra tin tức tố, có phần vô lực ham muốn.
Rốt cuộc ai mới là Omega thế, rõ ràng dáng dấp Alpha rất quyến rũ đúng là bất công bất công!
Đột nhiên bụng dưới tê rần, Kim Thái Hanh ở trên hung hắn cắn một cái, cậu nhìn màu máu trên môi đối phương, nhất thời tức giận đến hoa mắt.
Kim Thái Hanh liếm liếm vị mặn giữa môi, áy náy cười nói: “Xin lỗi, tôi phải cắn cổ cậu để di dời dục vọng.”
Dứt lời còn muốn đi tới trước ngực, mục tiêu chính là đầu nhũ.
Trong nháy mắt Điền Chính Quốc cứng đơ người, hai tay cậu đẩy Kim Thái Hanh ra.
“Anh định làm gì. Tôi nói rồi, anh không được cắn....A!"
Hai tay của cậu bị Kim Thái Hanh giam giữ trên đỉnh đầu, đầu nhũ bị người ta không khách khí ăn vào miệng, đầu lưỡi mang theo sức lực càn quấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro