Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 29

Khai giảng bận rộn, thời khóa biểu nhiều môn, Điền Chính Quốc chỉ có thể tìm cơ hội đi dạo phố đêm với Kim Thái Hanh. Hai đứa la cà mấy hàng quán ven đường, thi thoảng gọi cả Tần Thư và Trần Ninh cùng đi ăn khuya.

Răng của Tần Thư vẫn chưa khỏi, đương nhiên không chịu nổi sự tàn phá của đồ nướng, đành phải ngồi một bên chậm rãi húp cháo. Trần Ninh rất hiểu chuyện, Tần Thư không ăn được, cậu cũng ăn cháo theo hắn. Mấy ngày nay thế mà đã làm gương mặt trẻ con hao mòn không ít.

Tần Thư ngồi bên cạnh, giơ tay gọi chủ quán tới, kêu một đống đồ nướng, xong rồi đẩy về phía Chanh Nhỏ, hàm hồ nói: "Ăn đi."

"Tôi không ăn!"

"Ăn!"

"Không ăn!"

"Đau..."

"Ở đâu?"

"Ăn."

"..."

Điền Chính Quốc ngồi đần mặt nhìn. Đáng kinh ngạc hơn là Chanh Nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, từng miếng từng miếng bắt đầu ăn, Tần Thư xoa xoa đầu cậu chàng, y như thuần dưỡng thú cưng. Nói không có gian tình, Điền Chính Quốc mới không tin. Cậu len lén sờ mông Kim Thái Hanh: "Cậu nhìn người ta đi."

"Làm sao?"

"Lúc nào cậu mới nghe lời tôi như thế?"

Kim Thái Hanh cười, "Trên giường còn không nghe lời cậu?"

Mấy câu lưu manh này thì ai thèm để ý, nhưng mỗi lần như vậy Điền Chính Quốc lại thấy hãnh diện lắm, cảm giác ưu việt toát ra từ trong tim.

Kim Thái Hanh còn tương đối nội liễm, nhéo nhéo cặp má Điền Chính Quốc, "Ngoan ngoãn ăn đi."

Chanh Nhỏ ngồi đối diện, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà lắc đầu, liếc mắt ghét bỏ. Trước đây Chanh Nhỏ còn về phe Điền Chính Quốc, nhưng mấy tháng nay theo Tần Thư, ngược lại càng ngày càng cảm thấy Tần Thư mới là nam thần, dù thiếu một cái răng, hở một cái lợi cũng vẫn dễ nhìn.

Điền Chính Quốc mỗi lần chê mắt thẩm mỹ của Chanh Nhỏ lệch rồi, cậu chàng liền hừ hừ đáp: "Mới không phải, của cậu mới lệch!"

"Tần Thư vừa gầy vừa xanh, nhìn như bệnh hoạn!"

"Mới không phải! Cậu ấy như vậy là thư sinh, tú tài!"

"Vai nâng không nổi, tay nhấc không lên, hai người các cậu mà cặp với nhau á, chắc là cậu ẵm ngửa hắn lên giường."

"Điền Chính Quốc!! Đen tối!"

"Đen tối chỗ nào, văn hóa phẩm "chong xáng" chính là sinh hoạt thường thức."

"Đừng có kiếm cớ cho sự đen tối của cậu." Mặt Chanh Nhỏ đỏ bừng, cũng không biết là giận hay là ngượng.

-------

Sau một tháng khai giảng và đi quân sự về, Điền Chính Quốc đen thêm một lớp, tự thấy rất có khí khái nam nhi. Nhưng Kim Thái Hanh thấy cậu lại chậc chậc chậc lắc đầu, cảm thán tối đến không mò thấy người, chọc Điền Chính Quốc hận không thể cho hắn một chưởng, để hắn mù luôn!

Kim Thái Hanh hình thể đẹp, mặc quân phục còn toát lên vẻ hơi vô lại, vừa ngầu vừa mê người, Điền Chính Quốc rạo rực rồi. Cậu bảo Kim Thái Hanh giữ lại quân phục, lúc làm một pháo thì mặc vào.

Kim Thái Hanh nhìn đôi mắt đảo qua đảo lại suy nghĩ của Điền Chính Quốc, buồn cười mà búng một cái lên trán cậu: "Đầu óc có thể trong sáng tí không."

"Trong sáng? Cậu thích chơi đồ học sinh hay y tá?"

"..."

Điền Chính Quốc ôm lấy eo Kim Thái Hanh, cắn lên môi hắn, ậm ừ nói: "Vậy cậu muốn cái gì, đánh dấu, tươi mát mê hoặc cuồng dã, nhâm quân* tuyển chọn."

* nhâm quân: cách xưng hô thời Lương - cổ đại TQ. Quốc Quốc nhắm cốt nhây (cosplay) cổ trang luôn quá =))

"Cậu chọn đi."

"Được! Tôi đã sớm muốn làm một phát ở sân bóng rổ rồi, cậu không biết đâu, hồi cấp ba lúc cậu chơi bóng, áo thốc lên thật chết người, ảnh bị chụp lén vẫn còn lưu truyền ở trường cũ đấy."

"..."

"Tôi muốn cậu mặc đồ chơi bóng, một bên vỗ bóng một bên vỗ mông tôi."

"..."

"Sau đó làm xoang sinh sản của tôi, lúc cắn tuyến sinh thực thì tiện thể ném bóng!"

"..."

"Biểu cảm của cậu thế nào vậy!"

"..."

"Nè! Đừng đi mà, tôi nói đùa thôi không được sao!"

Lễ Quốc khánh phải về nhà, Điền Chính Quốc không tình nguyện lắm, cậu đã lên kế hoạch đi du lịch với Kim Thái Hanh rồi ấy chứ, nhưng hắn phải ra nước ngoài thăm ông bà ngoại. Điền Chính Quốc nhàm chán, đành quay về.

Cậu tụ tập với Thạch Anh, nhìn nó và bạn trai người Pháp khoe mẽ tình yêu; lại đi gặp Trần Khanh, phát hiện anh đã kết hôn, còn mang thai nữa.

Điền Chính Quốc thấy hơi kỳ quái khi nhìn cơ thể nam tính của đối phương nhu hòa đi khi có thêm một bộ phận. Mặc dù omega mang thai và ông bầu là chuyện bình thường, nhưng với số lượng omega quá nhỏ như vậy, một người đàn ông có bụng bầu vẫn là chuyện hiếm.

Trần Khanh hỏi Điền Chính Quốc có muốn sờ bụng anh không, cậu lắc đầu nguây nguậy, "Không được, em sức lớn, sờ hỏng thì làm sao."

Trần Khanh kéo tay cậu, nhẹ nhàng đặt lên bụng mình, "Coi như mỡ bụng đi, cục mỡ biết động đậy."

Anh cười, chớp chớp mắt với Điền Chính Quốc, trông vừa thân thiết mà cũng thật đáng yêu, khiến Điền Chính Quốc thả lỏng nhiều lắm. Cậu sờ lên lớp da bụng mềm mại ấm áp, đôi mắt tròn xoe cả lên.

Trần Khanh bị biểu cảm này chọc cười, vui vẻ vô cùng, "Cậu sau này rồi cũng có, đến lúc ấy nhớ chú ý đấy."

"Cái... cái gì, đừng nói ra lời khủng bố vậy chứ."

"Chẳng lẽ để Kim Thái Hanh nhịn không đánh dấu?"

"Đâu có được!"

"Các cậu còn nhỏ, đợi hai năm nữa hẵng đánh dấu."

"..." Điền Chính Quốc như có suy nghĩ, cẩn thận sờ sờ phần bụng ấm áp kia.

Kim Thái Hanh về nước, gọi điện cho Điền Chính Quốc, kêu cậu qua. Hắn mang quà về cho cậu. Điền Chính Quốc do dự trong điện thoại, ậm à ậm ờ mà không đáp ứng. Hắn thấy vậy cũng không gấp, nghe ra ý Điền Chính Quốc thì chỉ nói "được" rồi cúp máy.

Điền Chính Quốc nhìn ống nghe, tiếng tút tút đã vang lên, cả người thấy không khỏe. Đây là cái tâm lý đi nước ngoài rồi vừa mắt trai Tây gái Tây hơn?

Lãnh đạm vậy mà coi được à!

Cậu nóng ruột gọi điện lại, Kim Thái Hanh một lần nữa bắt máy: "Làm sao?"

"Tôi không qua, cậu có mất hứng không."

"Cậu thích là được."

"Đệt!! Kim Thái Hanh, có phải cậu nhìn trúng tuấn nam mỹ nữ nào rồi không, A hay B hay O."

"Nghĩ nhiều là bệnh, phải chữa."

"Tôi...!"

"Tôi qua nhà tìm cậu."

"Á! Ông già ở nhà, cậu đừng qua."

"Làm sao, cậu sợ tôi giở trò với cậu? Dưới lầu hướng đông nhé?"

"Ọe! Muốn giở trò cũng là tôi giở trò với cậu. Tôi không phải... Cũng không biết phải nói sao với cậu."

"Cho nên tôi không có cơ hội đến cửa tìm người? Chú Điền thực ra thích tôi lắm đấy."

"Không được. Cậu đừng qua, tôi giấu không được biểu cảm."

"Được rồi."

Cúp máy xong, Điền Chính Quốc quăng điện thoại, nằm thẳng trên giường.

Cậu đang nghĩ đến chuyện của Trần Khanh. AO kết hợp, không hoài thai mới bất thường, thậm chí tỷ lệ AO trúng thầu còn cao hơn các kết hợp khác rất nhiều. Các cặp đôi AO vào đêm đánh dấu, chỉ cần không dùng biện pháp phòng ngừa, hầu như đều trúng.

Nhưng Điền Chính Quốc cậu đã không coi mình là omega nhiều năm như thế, đột nhiên nghĩ đến chuyện sinh con. Cậu sợ muốn chết.

Hơn nữa, bộ dạng cậu như thế này, trông thế nào cũng không giống một người sẽ mang thai! Nếu là Kim Thái Hanh, người cao chân dài da trắng, mặt còn đẹp nữa... Nếu hắn mang thai, bụng to lên, gương mặt khẳng định là tỏa thánh quang.

Còn có thể ra sữa...

Nghĩ đến cảnh Kim Thái Hanh bị sữa tươi rưới ướt, Điền Chính Quốc lập tức cuồn cuộn máu nóng, cứng rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro