Chương 16 : ⚠🚫
Thời gian chậm rãi trôi qua, vết thương trên tay Điền Chính Quốc cũng dần thành sẹo. Mối quan hệ giữa hai người quay lại như bạn bè ngày trước. Quãng thời gian phát tình của Điền Chính Quốc qua đi, Kim Thái Hanh cũng không chạm vào cậu nữa.
Hắn bận bịu những chuyện khác, những chuyện mà Điền Chính Quốc cũng không biết là gì.
Về cha Điền, không phải ông chưa từng thử liên lạc với cậu. Nhưng qua từng ấy năm, cậu đã sớm không còn hy vọng cha sẽ đưa cho cậu một đáp án mà mình mong muốn nữa.
So với chuyện tiếp điện thoại rồi cãi nhau, thà không nghe máy.
Màn hình điện thoại của cậu đã vỡ, Kim Thái Hanh đưa chiếc điện thoại cũ không dùng cho cậu. Cắm sim vào máy xong, Điền Chính Quốc len lén mở phần tin nhắn ra, nhưng kết quả thì chẳng có gì, cậu rất thất vọng.
Hôm nay về nhà, căn phòng tối đen, vài ngọn nến lung linh tỏa sáng.
Điền Chính Quốc còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, Kim Thái Hanh lại không biết từ chỗ nào xuất hiện dắt cậu vào phòng khách. Không đợi Điền Chính Quốc gầm lên buông ra, hắn đã dắt cậu tới nơi cần tới.
Trong phòng chỉ còn lại chiếc giường to, chính là chiếc ghế sofa có thể gập rút thành giường hay bày. Điền Chính Quốc bị ném vào giường, đắp một tấm thảm lên. Máy chiếu trong phòng được bật mở, trên màn hình là một bộ phim. Điền Chính Quốc còn đang ngơ ngơ ngác ngác, Kim Thái Hanh đã ôm một bịch khoai tây chiên kéo lấy cậu.
Không gian yên tĩnh chợt vang lên tiếng nhạc du dương.
Nội dung của bộ phim đại khái là một người đàn ông làm việc tại một thư viện mười năm liền chỉ để chờ một người. Đây là một thư viện đặc biệt.
Người đàn ông này thời trẻ đã từng bị thư viện cho về quá khứ. Ở đây, anh ta phải lòng người quản lý trưởng của thư viện. Người quản lý đã từ chối anh ta vô số lần, lại nói anh ta sẽ hối hận. Nhưng người đàn ông vẫn không nản, cuối cùng cùng khiến người đó xiêu lòng. Cho đến một ngày, quản lý nói với anh ta, nếu còn muốn gặp lại nhau thì cứ làm việc ở thư viện, một lúc nào đó sẽ tương ngộ.
Rồi người đàn ông gặp tai nạn trên đường, quay lại quá khứ. Anh ta nghe lời quản lý, ngày qua ngày làm việc ở thư viện. Cuối cùng tới một hôm, anh ta gặp được một thanh niên trông rất chật vật, chính là bản thân mình ngày xưa.
Hóa ra... anh ta cũng chính là người quản lý.
Lúc ca khúc cuối phim vang lên, Điền Chính Quốc mờ mịt. Cậu cảm thấy bản thân thật thà xem hết cả bộ phim mà cứ như bị lừa vậy. Quản lý kia rõ ràng là alpha, người thanh niên cũng là alpha, sao lại có người đến tin tức tố của mình cũng không nhận ra? Điều này là phi khoa học.
Điền Chính Quốc không ngừng bức xúc về bug trong kịch bản, kết quả lại phát hiện Kim Thái Hanh cứ nhìn mình, ánh mắt dưới ngọn nến thật kỳ lạ. Hắn hỏi cậu: "Cậu không nhìn ra điều gì từ bộ phim hả?"
Điền Chính Quốc ngây ngẩn, "Cái gì cơ?"
"Thôi bỏ đi..." Kim Thái Hanh cười cười, ôm sát Điền Chính Quốc vào lòng, "Không hiểu cũng không sao."
Điền Chính Quốc vẫn còn ngơ ngác, bị nhét một miếng khoai vào miệng.
"Bộ phim này tên là gì?"
"[Không thể chạm vào]."
" Ồ..."
"Đúng rồi, Quốc Quốc, sinh nhật vui vẻ."
Tiếng nhai khoai chợt dừng lại, Điền Chính Quốc chưa từng đón sinh nhật. Hồi trước Kim Thái Hanh không phải chưa từng nghĩ đến chuyện hẹn cậu ra ngoài rồi hai người cùng đón sinh nhật cậu. Nhưng mỗi lần đến sinh nhật Điền Chính Quốc, cha Điền sẽ mang cậu đi nghĩa trang, viếng mộ mẹ cậu. Hai người sẽ ở nghĩa trang cả ngày, lúc về đến nhà thì Điền Chính Quốc sẽ chùm chăn ngủ say ngay, bất kể Kim Thái Hanh chọi đá vào cửa sổ thế nào cậu cũng không dậy.
Năm nay rời khỏi nhà, không còn phải đi viếng mộ nữa. Tâm trạng Điền Chính Quốc trở nên nặng nề một cách kỳ lạ, cậu ngồi thẳng dậy, có chút hoang mang nhìn vào một điểm hư không. Trong lòng có một cảm giác khó tả...
Kim Thái Hanh ngồi dậy đưa cho cậu một chai bia, "Đừng nghĩ nữa, mai tôi đưa cậu đi viếng bác gái. Sinh nhật nên vui vẻ, chú Điền luẩn quẩn, cậu cũng đừng luẩn quẩn theo chú."
Điền Chính Quốc nhắm mắt lại, đổ bia vào họng, dịch thể lạnh giá trượt xuống... Tiếng "mẹ", với cậu mà nói, chỉ là một từ xa lạ.
Có lẽ chính bởi cậu vô tình vô nghĩa, không thể cảm thụ được một phần vạn sự đau khổ của cha mình nên ông mới hận cậu như vậy.
Sự tồn tại của cậu chính là một tội lỗi.
Cồn thốc lên đầu, Điền Chính Quốc chạm lên chân Kim Thái Hanh, lên cơ bụng, rồi lên gương mặt hắn, sau đó đẩy hắn nằm xuống.
Kim Thái Hanh dở khóc dở cười, mặc kệ cho Điền Chính Quốc đã ngất ngứ say bò lên cơ thể mình. Nụ hôn ướt át dính hơi cồn rơi xuống vai, bờ môi, xuống cằm hắn rồi cứ tiếp tục đi xuống. Điền Chính Quốc mơ mơ màng màng như liếm kẹo, vén hết áo quần hắn lên, miệng còn khúc khích cười ngây ngô.
Hắn nhấc cậu xuống. Đôi mắt mơ màng của cậu nhìn vào mặt hắn, cậu cười lảm nhảm: "Cưng đẹp lắm, ngoan ngoãn, hầu hạ anh cho tốt rồi anh... anh..."
Cả người Điền Chính Quốc nóng rực, cố gắng chen vào giữa hai chân hẳn.
Kim Thái Hanh hôn lên môi cậu, thành công ngăn lại mấy lời lải nhải kia.
Điền Chính Quốc lẩm bẩm, chân không được tự nhiên run rẩy, thứ gì đó chọc chọc lên chân cậu, những nhịp đập nóng bỏng của nó từng chút từng chút áp lên.
Thân trên chợt lạnh, áo bị lột ra, cậu mơ màng mở mắt. Kim Thái Hanh đè tay lên ngực cậu, dịu dàng nghịch đầu vú. Chúng vốn mang màu trà, bị trêu đùa vân vê một lúc liền đỏ lên. Đầu ngực omega bẩm sinh vốn đã lớn, giờ càng lúc càng tròn và to.
Nước bọt dính bóng, Điền Chính Quốc mơ mơ màng màng ưỡn ngực ra, muốn nhét đầu vú vào miệng Kim Thái Hanh, nhưng tên thối này lại cười cười lùi lại, còn đè ngực cậu giữ nguyên vị trí.
Kim Thái Hanh vuốt ve cơ bụng của Điền Chính Quốc, gãi gãi đường xương cá, cảm nhận sự run rẩy của cả cơ thể cậu. Hắn ra lực thúc về phía trước, thứ to lớn bị bó buộc bằng vải vóc kia tỏ ra uy hiếp xâm chiếm lấy vùng mông của cậu, nhích từng chút để đến với nơi sâu thẳm trong huyệt động.
Tin tức tố alpha mạnh mẽ như gió lốc cuốn lấy thân thể Điền Chính Quốc, cậu cũng không thể kiềm chế được mà tận lực tỏa ra tin tức tố của bản thân, dung hợp với của hắn. Dục vọng bừng bừng lan tới bụng dưới, mà hắn vẫn cứ thong thong thả thả vuốt ve, nắn bóp, không chịu vào việc. Điền Chính Quốc chưa được thỏa mãn, nhỏm dậy rất điệu nghệ, lật Kim Thái Hanh xuống dưới. Tay cậu kéo dây buộc quần của hắn, sờ vào cái thứ bên trong kia.
Quy đầu đang trào dịch trong lòng bàn tay cậu đã đủ chứng minh sự kích động của hắn. Điền Chính Quốc chơi ác mà bôi thứ dịch ấy lên mặt Kim Thái Hanh cười, "Cho cậu giả vờ cứng nè! Ướt thế này rồi còn không làm!"
Kim Thái Hanh vừa bực vừa buồn cười, nhéo mạnh một cái vào cặp mông trong tay, mạnh đến nỗi Điền Chính Quốc hít một ngụm khí lạnh. Không biết có lưu lại dấu tay không nữa.
Cậu bóp nhẹ quy đầu của hắn, cảm nhận được Kim Thái Hanh hơi giật lên, lông mày cũng khẽ nhướng. Điền Chính Quốc đắc ý vô cùng lúc lắc cái mông, "Đừng có chọc ông, ngoan ngoãn lột quần xuống, bằng không ông sẽ bóp chim mi."
Điền Chính Quốc say ngất biến thành tiểu lưu manh, lại còn là tiểu lưu manh tỏa ra tin tức tố omega ngọt ngào. Cậu tiến sát tới trước mặt Kim Thái Hanh, tận tình bôi đầy nước bọt lên gương mặt mình thích ấy.
Đang đắc ý thì mông mát lạnh, quần lót bị lột ra rồi. Hậu huyệt mềm ướt có một ngón tay đi vào, vách thịt bên trong dính nhấp nhiệt tình đầy sức sống mút mát ngón tay ấy, lúc mở lúc khép đầy thèm khát.
Kim Thái Hanh mím môi, ra sức dùng ngón tay khuếch trương nơi đó cho đến khi tiếng nước vang lên. Hắn đỡ mông cậu, hơi nâng cơ thể Điền Chính Quốc tựa vào thành sofa, giật quần xuống rồi đỡ dương vật đã căng phồng thăm dò vào cửa huyệt, nhìn Điền Chính Quốc trong tư thế cưỡi mà thúc lên.
Kim Thái Hanh còn chẳng thèm lột hẳn quần lót cho cậu, để nó vướng bên mông Điền Chính Quốc, cứ thế đè cậu trên sofa mà làm.
Thân thể chìm trong lớp đệm của sofa, một chân của Điền Chính Quốc quấn lấy eo Kim Thái Hanh, lắc lư theo những cú nhấp nhanh của hắn.
Bàn tay hắn vẫn xoa nắn thân thể bên dưới, tầng mồ hôi lạnh và da thịt nóng ấm của cậu, tất cả đều là vì sự luật động của hắn. Cứ như bị mê hoặc, hắn vuốt ve khắp cơ thể Điền Chính Quốc, hai tay như bị thao túng, hắn chạm vào từ đùi trong cho đến đùi ngoài, sờ đến cặp mông tròn mẩy lại bóp một cái. Vì lực tay mà huyệt khẩu bị bóp méo, suýt nữa không ngậm được tinh khí của hắn.
Điền Chính Quốc cũng ngây ngất theo. Trên lông mi của cậu là những giọt mồ hôi từ trán hắn rơi xuống, khiến cậu trông giống như đang khóc, mũi cũng ửng lên, bờ môi hé mở để lộ đầu lưỡi đỏ tươi, thả ra những tiếng rên rỉ nặng nề từ trong họng.
Cậu không nhịn được, thậm chí còn uốn éo nhếch mông lên để Kim Thái Hanh có thể vào sâu hơn, làm mạnh hơn. Đôi chân cậu mở rộng, phóng đãng biểu hiện nhu cầu của mình, rất chủ động và mãnh liệt cuốn chặt trên người Kim Thái Hanh. Tinh khí cương cứng của cậu cọ lên cơ bụng rắn chắc của hắn, huyệt khẩu mềm mại lại êm ái tiếp nhận sự tấn công ác liệt.
Kim Thái Hanh hôn lên xương quai xanh đã ửng hồng dưới thân rồi lưu lại một dấu hôn sâu. Cơn đau nhói khiến Điền Chính Quốc run lẩy bẩy, nhưng cơn hưng phấn lại bốc lên. Cậu chà bóp trên vùng ngực của hắn, cũng khiến nó đỏ lên, khiến đầu ngực cương cứng mới há miệng ngậm vào.
Điền Chính Quốc cong người, chân phải cũng cong lên cuốn lấy eo Kim Thái Hanh mà liếm, như có như không thúc giục hắn. Một tay cậu ôm lấy cổ hắn, một tay mò về phía nơi kết hợp của hai người, chạm vào dương vật đang chìm trong mình, kéo kéo cái quần lót đã dính ướt ra.
Động tác nhỏ nhặt mà lẳng lơ vô cùng ấy ép Kim Thái Hanh nghiến răng nghiến lợi, hắn ác liệt bóp lấy đầu vú của Điền Chính Quốc mút đến bóng loáng, sau đó lại nhả nó ra, làm như ghét bỏ đến không muốn đụng vào, cũng không để Điền Chính Quốc tự xử. Hắn ưỡn hông động mạnh, tiếng va chạm vang còn to hơn cả tiếng cậu kêu. Kim Thái Hanh nhấp từng cú vào giữa hai đùi Điền Chính Quốc, như muốn nhét hết cả phần bên ngoài vào.
Hai túi tinh chặn kín cửa huyệt đến không một khe hở, cả tiếng nước bên trong cũng ngừng lại. Hắn cảm nhận được tiểu huyệt đang cắn mình, tay xé rách luôn cả chiếc quần lót của cậu.
Eo hắn luật động mãnh liệt như chạy, không ngừng kịch liệt đè ép Điền Chính Quốc đang giãy dụa.
Tiểu huyệt bị chơi đến mở hết ra, Điền Chính Quốc híp mắt, tiếng rên rỉ trong miệng vỡ vụn, thậm chí nghẹn trong họng không phát ra được.
Cậu ngửa lên, bàn tay sờ soạng bờ mông đang thúc từng cú từng cú có tiết tấu kia, hai đầu gối tách rộng sang hai bên, đong đưa theo luật động của hắn.
Sofa hoàn toàn không chịu nổi cuộc làm tình của họ, phần lưng dựa nhanh chóng đổ xuống thành chiếc giường lớn.
Điền Chính Quốc bị đè trên giường, đồng thời cũng bị thúc mạnh vào, huyệt đạo thít chặt, một cỗ tinh dịch nóng bỏng ào vào cơ thể cậu theo cú cắm mạnh. Cậu thở dồn dập, thở phì phò. Cao trào tới khiến cả người cậu run rẩy. Hai chân tham lam muốn ôm lấy Kim Thái Hanh, để tinh khí của hắn vào sâu hơn.
Nhưng đôi chân lại bị hắn mạnh mẽ tách ra, tinh dịch nóng bỏng vẫn tiếp tục đổ vào. Điền Chính Quốc bị chơi đến đỏ mắt, thậm chí còn luống cuống muốn đẩy Kim Thái Hanh ra, nhưng cũng không muốn hắn dừng lại mà cứ mạnh mẽ lên!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro