Chương 53: Lời nói đẹp nhất
Những ngày sau đó, giữa Phác Tú Anh và Kim Tại Hưởng, dường như có gì đó ngăn cách ở giữa, hai người rất ít nói chuyện, phần lớn thời gian Phác Tú Anh đều nhắm mắt, không muốn nhìn hắn.
Còn việc mà Kim Tại Hưởng làm nhiều nhất, đó là khi cô nhắm mắt, chăm chú nhìn cô.
Khiến Phác Tú Anh không quen đó là, Kim Tại Hưởng dường như thay đổi rất nhiều, việc của cô, anh ta đều xử lý đâu ra đấy.
Có một ngày, Phác Tú Anh lại bị đẩy lên bàn phẫu thuật.
Lần này, Kim Tại Hưởng đi vào phòng phẫu thuật cùng cô.
Anh ta nắm chặt tay Phác Tú Anh: "Tú Anh, phẫu thuật nhất định sẽ thành công, anh sẽ ở bên cạnh em."
Phác Tú Anh không biết lần này Kim Tại Hưởng lại sắp xếp phẫu thuật gì.
Người đàn ông này cũng không tiết lộ gì với cô, Phác Tú Anh hất tay Kim Tại Hưởng ra, lạnh nhạt nhắm mắt lại.
Bác sĩ tiêm thuốc tê vào.
Trong cơn hôn mê, Phác Tú Anh cảm thấy tay mình có người nắm chặt, có người, có tiếng nói, ở bên tai cô, nói một câu.
Khoảnh khắc hôn mê qua đi, bên tau, câu nói văng văng đó vang lên: "Sống cùng sống, chết cùng chết. Em sống anh sống, em chết anh chết, em ngốc như thế, dại dột như thế, xuống dưới đất, không có anh, anh sợ em bị ức hiếp."
"Kim tiên sinh, phẫu thuật sắp bắt đầu rồi. Xin ra khỏi phòng phẫu thuật."
Kim Tại Hưởng lắc lắc đầu, nắm chặt lấy tay Phác Tú Anh: "Tôi ở đây với cô ấy, không có tôi, cô ấy sẽ sợ."
Bác sĩ lắc đầu, người bị tiêm thuốc mê rồi còn biết sợ hãi gì nữa?
Sợ hãi không phải người bệnh, mà là Kim Tại Hưởng.
Biệt danh Nam Kim Bắc Hứa, Kim Tại Hưởng đứng đầu, dang tiếng vang xa, nói ra, anh sẽ tin, Kim Tại Hưởng lại là người đàn ông như thế?
"Kim tiên sinh, đây là trường hợp ngoại lệ, nhưng trong phòng phẫu thuật, xin cậu giữ yên lặng, dù cho xảy ra chuyện gì, đừng làm ảnh hưởng đến phẫu thuật, tốt nhất đừng để phát ra bất cứ tiếng động nào."
Kim Tại Hưởng gật đầu biểu thị đồng ý.
Phẫu thuật, đang được tiến hành.
Toàn bộ, Kim Tại Hưởng nhìn thấy toàn bộ quá trình phẫu thuật của Phác Tú Anh, khi trải qua những điều này, anh ta càng sợ mất đi người phụ nữ này.
Khi phẫu thuật kết thúc, bác sĩ nói: "Người bệnh bây giờ cần phải đưa đến phòng bệnh nặng, tiến hành quan sát, sau đó tiếp tục cần kiểm tra định kỳ, kết hợp điều trị bằng thuốc.
Phần lớn dạ dày của Phác tiểu thư đã bị cắt, sau này dạ dày hết sức mỏng, ở phương diện ăn uống, cần đặc biệt chú ý."
Phác Tú Anh nằm mơ, mơ một giấc rất dài, trong mơ, cô không ngừng chạy, có quái vật đuổi theo cô. Đột nhiên lao vào trong lòng ấm áp, một giọng nói dịu dàng, kiên định nói với cô: Sống cùng sống, chết cùng chết, em sống anh sống, em chết anh chết.
Phác Tú Anh không nhìn rõ tướng mạo người này, chỉ cảm thấy giọng nói rất quen tai, cô ngẩng đầu lên, khi nhìn thấy khuôn mặt này.........
"Tú Anh tỉnh rồi?"
Thần sắc Phác Tú Anh phức tạp nhìn Kim Tại Hưởng bên giường.
Không phân biệt rõ câu nói đó, rốt cuộc là trong mơ nghĩ ra, hay là anh ta nói trước khi cô hôn mê.
"Nước......tôi khát........"
Mở miệng nói, mới phát hiện, cơ thể yếu ớt đến nói cũng khó khăn.
Kim Tại Hưởng thành thạo cầm bông thấm: "Bây giờ còn chưa được uống nước, em vừa cắt bỏ phần ung thư dạ dày."Miếng bông trong tay thấm nước ấm.
"Phẫu thuật lần thứ hai này, là.....cắt bỏ phần ung thư dạ dày? Cho nên, anh là giúp tôi trị ung thư dạ dày?"
"Uh."Kim Tại Hưởng gật đầy: "Không có sức, đừng nói nữa, em đừng động, anh dùng bông thấm nước giúp em đỡ khô môi."
Phác Tú Anh ngạc nhiên nhìn động tác thành thạo của Kim Tại Hưởng đang thấm ướt đôi môi khô của cô, giống như động tác này, anh ta thường xuyên làm vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro