Chapter 8: The truth untold - 8
Hôm nay là ngày Seokjin phải đi phẫu thuật.
"E-em xin lỗi." Namjoon cúi thấp đầu, những giọt nước mắt im lặng rơi xuống đùi.
"Không, đừng." Yoongi cắt lời Namjoon.
"Nhưng..."
"Anh nói rồi, đừng nói như vậy nữa."
"Thế nhưng em đã thất bại... Em là nhóm trưởng nhưng em lại không thể phát hiện ra vấn đề của anh ấy... Em là một kẻ thất bại, một nhóm trưởng thất bại..."
"DỪNG LẠI NGAY!!!" Các thành viên giật mình trước cơn nóng giận bất chợt của Yoongi. Namjoon ngẩng đầu lên, nhận ra người anh thứ của mình đang khóc.
"Nếu em muốn đổ lỗi cho ai đó, hãy đổ lỗi cho anh này! Anh là bạn cùng phòng của anh ấy, vậy mà anh không hề nhận ra rằng anh ấy đang không ổn! Anh đã chẳng ở đó để giúp anh ấy! Vậy nên nếu em muốn đổ lỗi cho ai thì hãy đổ lỗi cho anh đây này!" Yoongi hét lên trong nỗi thống hận, nước mắt giận dữ chảy dài hai bên má. Hắn đã không kiềm chế được mà òa khóc. Hắn không thể tin được, hắn đã không làm bất cứ chuyện gì để chuyện này xảy ra
"A-nh x-xin lỗi" Yoongi nức nở, áp đầu gối vào khuôn ngực mình, chôn mặt mình sâu vào trong đó.
Hoseok ôm hắn thật chặt, và Yoongi tựa vào cái ôm đó. Taehyung nắm lấy tay Namjoon, cố gắng xoa dịu vị trưởng nhóm cũng như chính bản thân. Tầm nhìn của Jimin mờ đi bởi nước mắt. Jimin giữ Jungkook gần mình, lau giọt lệ của cậu maknae, trong khi cố để bản thân mình không khóc.
Nhưng maknae không ngốc, cậu có thể nhìn thấy môi người lớn hơn run lên, và cái cách đôi mắt anh bị lấp đầy bởi nước mắt. Cậu có thể cảm nhận được đôi bàn tay Jimin run rẩy khi anh vỗ về cậu và cả cái cách Jimin cố gắng thở sâu để giữ bản thân bình tĩnh.
Dấu hiệu, dấu hiệu của một Jimin đang cố kiềm chế bản thân để maknae có thể thoải mái bộc lộ trái tim mình, dấu hiệu ấy đủ để khiến trái tim Jungkook vỡ vụn. Cậu không muốn Jimin của mình phải cố tỏ ra mạnh mẽ để khiến người khác thoải mái, đặc biệt khi có rất nhiều chuyện đã xảy ra.
Thoát khỏi vòng ôm của Jimin, Jungkook đẩy người lớn hơn vào lòng mình, đặt đầu Jimin lên vai cậu trong khi tay mình vòng ra ôm lấy eo anh thật chặt.
"Anh ấy sẽ ổn thôi, Jungkook à". Jimin đáp lại cái ôm của cậu, vòng tay anh quanh người cậu maknae, nhưng Jungkook lắc đầu, cậu nhận ra giọng nói của anh đang rung lên.
"Đừng kìm lại, hyung." Jungkook thì thầm, bàn tay chuyện động thành vòng tròn trên lưng Jimin.
"Không kìm gì cơ?'' Giọng Jimin nghẹn lại trong cái ấm áp từ bờ vai rộng lớn của người em út.
Jungkook ôm chặt anh hơn.
"Hyung, hãy khóc đi, làm ơn, đừng kiềm chế nữa. Anh không cần phải mạnh mẽ đâu."
Trái tim của Jimin rung lên trước những lời dịu đang ấy, và cuối cùng thì sụp đổ hoàn toàn. Một giọt nước mắt rơi xuống sau khi nghe những lời kia, rồi lại một giọt, một giọt nữa, cho tới những tiếng nức nở run rẩy của anh vang lên. Jungkook siết chặt vòng ôm và để người lớn hơn khóc nấc lên, cảm nhận nước mắt của chính mình lặng lẽ chảy dài trên má. Tay của Jimin nắm chặt lấy áo cậu, giống như người đang chết chìm nắm lấy miếng ván gỗ duy nhất vậy.
Năm tiếng đồng hồ trôi qua, và chẳng có tin gì về Seokjin cả. Nước mắt của họ đã khô, chỉ còn những đôi mắt trống rỗng nhìn chằm chằm về khoảng không.
Đèn phòng phẫu thuật vụt tắt, không ai không mong một kết cục thật tốt cho người anh cả đáng kính của họ.
"Người nhà của bệnh nhân Kim Seokjin?''
Tất cả bọn họ đều đứng dậy cùng lúc, thậm chí trước khi vị bác sĩ hoàn thành câu nói của mình.
"Xin lỗi, chúng tôi đã làm hết sức mình." Bác sĩ trao tận tay Kim Taehyung một cây hoa Smeraldo đã úa tàn. Kim Seokjin chết rồi, chết vì tình cảm đơn phương không một lời hồi đáp, song vẫn mang theo tấm chân tình trao mãi một người, chỉ duy nhất một người.
Chỉ là tôi vẫn luôn khao khát chiếm hữu người
Thật muốn sở hữu người.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro