BA
Buổi ghi hình diễn ra suôn sẻ, ngoại trừ cái nóng 33 độ cùng với bộ trang phục chất jean dày dặn. Seokjin thay vội chiếc áo đang muốn đốt cháy cơ thể anh, thật mệt mỏi khi phải hoạt động gần như hết công suất trong thời tiết này, với cơn choáng váng khi anh chỉ ngủ được có ba tiếng vào tối qua.
– HaeYoo, sao em lại tới đây?
Tiếng nói đầy ngạc nhiên của Jimin thành công kéo sự chú ý từ anh. Cô gái nhỏ với mái tóc đen dài trong làn váy trắng đứng tựa người vào cửa phòng chờ, nhoẻn miệng cười:
– Tae bảo em đến xem. Mọi người làm tốt lắm ạ.
Giọng cô ấy thật nhẹ nhàng, ngọt ngào, thanh thuần như một đóa sen trắng đang vươn mình đón tia nắng sớm mai. Seokjin ngẩn ngơ nhìn HaeYoo. Cô ấy thật đẹp...
Bóng dáng Taehyung từ phía sau, chen qua đám người, bước về phía cô. Cậu cầm lấy hộp cơm từ tay HaeYoo, nhỏ giọng:
– Anh nói không cần nấu cho anh mà.
– Em không bận mà. Với chẳng phải anh nói muốn ăn hồng sâm sao?
– Em phải làm đồ án còn gì. Đi vào đây, ăn với anh.
Taehyung nắm lấy tay HaeYoo ngồi xuống ghế. Bên cạnh Seokjin.
– Jin-hyung, đã lâu không gặp anh.
Seokjin chớp mắt, cố gắng thoát khỏi những cái nhói trong lồng ngực, nhìn HaeYoo mỉm cười:
– Rất vui được gặp lại em, HaeYoo.
Taehyung nhanh tay múc một bát canh nhỏ đưa cho HaeYoo, lại sợ nóng mà tự mình thổi nguội rồi mới đưa đến bên môi cô. HaeYoo đỏ mặt há miệng, cứ thế đón lấy món ăn cô kỳ công chuẩn bị cho anh. Mọi người xung quanh đều lên tiếng trêu chọc, tiếng cười của Jungkook và Hoseok, tiếng càu nhàu dễ thương của Namjoon. Và cả cái nhìn thinh lặng của Yoongi.
Seokjin cảm thấy hô hấp mình nặng nề, cố gắng ngoảnh đầu sang hướng khác, không nhìn vào những ngọt ngào đang diễn ra ngay bên cạnh. Nhưng hình như nó quá khó khăn với anh.
– Anh ra ngoài một lát nhé. – Nói rồi anh đi vội ra hành lang, nhanh chóng biến mất.
Jimin nhìn theo Seokjin, cậu thấy anh rất lạ, từ lúc HaeYoo bước vào, anh cứ ôm lấy bên ngực trái. Dạo gần đây anh hay không tập trung, lại còn có vẻ mệt mỏi. Jimin luôn là một người tinh tế, cậu nghĩ rằng Seokjin đang gặp vấn đề, mỗi lần họ gặp HaeYoo, anh đều như vậy, tìm cách tránh né. Chẳng lẽ...
.
Cộc cộc
Và sau đó là tiếng báo mở mật mã. Khuôn mặt Yoongi lấp ló sau cánh cửa, ngạc nhiên:
– Jimin?
– Anh tính chết đói trong Studio hay sao vậy? – Jimin xách một túi đầy thức ăn, lách người vào trong.
– Trễ rồi sao còn chưa chịu ngủ mà tới đây?
Jimin soạn hết đồ ăn ra bàn, rụt tay lại vì lỡ chạm vào quai nóng. Yoongi ngồi xuống cạnh bên, đảm nhiệm phần còn lại. Đoạn cầm lấy tay Jimin chăm chú nhìn, thổi nhẹ vào nơi đang ửng đỏ.
– Vì anh chưa về, em nghĩ anh sẽ mặc kệ mà thức khuya làm việc, nên muốn tới đây với anh.
Yoongi cười, kéo Jimin vào lòng, hôn nhẹ lên mái tóc còn vương mùi dầu gội. Cậu thích mùi đào, còn anh, thích cậu.
Jimin vòng tay quanh eo Yoongi, rúc đầu vào sâu trong ngực anh, lại không biết mở lời thế nào. Yoongi nhận ra con mèo nhỏ đang ngọ nguậy không yên trong lòng mình thì phì cười:
– Em đang thử thách sự chịu đựng của anh đấy hả? Nhưng mà tiếc quá, nay anh bận rồi, không "làm việc" với em được.
Jimin tức giận đánh vào tay anh, lại phồng má bĩu môi:
– Anh nghiêm túc đi, em tới đây là có chuyện muốn nói.
– Anh nghe
Jimin thoát khỏi cái ôm của Yoongi, ngồi thẳng lưng, sau đó lại nghĩ nghĩ gì đó, điệu bộ hết sức buồn cười.
– Em thấy Jin-hyung ấy, dạo này...ừm, sao sao ấy.
– Sao là sao? – Yoongi vuốt tóc Jimin, cười cười.
– Anh ấy buồn. – Jimin khắng định. – Nhất là khi anh ấy thấy một trong hai người, Taehyung và HaeYoo. Em nghĩ là...ừm, có phải anh ấy...
– Em nói đi.
– Jin-hyung thích HaeYoo.
Yoongi đang căng thẳng chờ đợi, lại không hề nghe ra đáp án mình vốn nghĩ. Có chút không biết làm sao.
– Anh cũng nhận ra mà đúng không? Em thấy anh là người hay quan sát anh ấy nhất.
Yoongi im lặng không nói, đứng lên phía cửa chốt lại cẩn thận, sau đó tựa lưng vào tường nhìn Jimin, một cách suy tư.
– Anh nói gì đi chứ, em nghĩ mọi chuyện là như vậy, có lẽ Jin- hyung không muốn làm Taehyung buồn nên mới âm thầm chịu đựng như vậy. Ôi làm sao đây, nếu thực sự n...
– Anh ấy thích Taehyung.
Tiếng cắt ngang của Yoongi làm Jimin sửng sốt, không nói nên lời. Mắt cậu mở to, cố gắng tiếp thu những gì Yoongi vừa nói, lại đang tìm kiếm một chút gì đó gọi là đùa giỡn trong ánh mắt anh. Nhưng tiếc thay, không có gì cả, ngoài sự thật.
– Em không nghe nhầm đâu. Kim Seokjin thích Kim Taehyung.
– ...
Một khoảng lặng diễn ra giữa hai người. Họ đều biết, cái tình cảm đó không phải là sai trái, vì hai người họ cũng như vậy. Duy nhất chỉ có một việc, là HaeYoo...
– Bao lâu?
– Bốn năm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro