Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

09. Trân trọng và yêu thương ( H)

Cảnh báo : chap này có H,  coup của chap này là Hopemin, bạn nào không muốn đọc vui lòng thoát ra.  Xin cảm ơn.
...

Hạo Thạc đưa mèo nhỏ Chí Mẫn rời khỏi quán rượu về, tùy tiện bắt một chiếc taxi mà về nhà mình, cả quãng đường không nói câu nào, y chỉ là chăm chú nhìn cậu với ánh mắt đầy yêu thương và âu yếm. Y quan sát cậu trong lòng thầm trào dâng lên yêu thương nhưng lại có chút đau nhói ở lòng ngực, muốn cúi xuống hôn lên đôi môi cậu nhưng rồi lại thôi, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn những chiếc xe lao vút trên đường vụt qua nhau, như y và mèo nhỏ Chí Mẫn, chỉ là gặp nhau trên một quãng đường nhưng chẳng thể đi cùng nhau suốt kiếp người. Chí Mẫn và Hạo Thạc quen biết nhau từ khi còn nhỏ, có thể gọi là thành mai trúc mã, y si tình mèo nhỏ từ lâu. Y yêu cái cách cậu ấy cười, yêu những ngón tay nhỏ bé của Chí Mẫn mỗi khi làm việc gì đó, yêu nhất lúc cậu luyện tập, chìm đắm mình vào âm nhạc nhưng đó là tình yêu không được đáp lại, ngót nghét cũng đã sáu năm kể từ khi y rơi vào tình yêu của mèo nhỏ, cho tới khi nhận ra chuyện tình này sẽ không có kết quả thì đã muộn rồi, chẳng thể dứt ra được nữa. Y trầm ngâm lúc lâu đến khi về đến nhà vẫn chưa nhận ra.

"Chàng trai trẻ, đến nơi rồi"- bác tài nói.

Lúc này Hạo Thạc mới nhận ra, vội vàng bế mèo nhỏ Chí mẫn lên một cách cẩn trọng. 

"Cho cháu gửi tiền xe"- y cười rồi đưa tiền cho bác tài.

"Chàng trai trẻ cậu có nụ cười đẹp lắm, nhưng nó không giấu được nỗi buồn bên trong cậu được đâu"

"Dạ…"- Hạo Thạc cười một cách ngại ngùng như bị người khác nhìn thấu tâm can.

"Nếu yêu sao cậu không nói cho người kia biết, chịu nhiều đau khổ như vậy không tốt đâu. Tôi chỉ nói vậy thôi đừng quá bận tâm lời nhảm nhí của lão già này haha "- bác ấy nói rồi lái xe rời đi

Chiếc xe rời đi xa dần, Hạo Thạc bỗng cảm thấy không thể cười được nữa, bị một người lạ nhìn thấu y chỉ mới lần đầu gặp, không hẳn là khó chịu nhưng cũng không rõ cảm giác này là gì. Y yêu Chí Mẫn hơn tất cả.

Cẩn thận đưa Chí Mẫn vào nhà, mèo nhỏ lúc này ngủ thật ngon, bình thường lúc say sẽ quậy phá lung tung lắm nhưng sao hôm nay lại ngoan ngoãn như vậy chứ, y nhẹ nhàng lau người và thay cho Chí Mẫn một bộ quần áo dễ chịu hơn, nhìn cậu ngủ say rồi  mới yên tâm rời khởi đó, lấy quần áo tắm rửa cho thoải mái.

"Ngủ ngon"- trước khi đi còn không quên hôn lên tóc mèo nhỏ và chúc ngủ ngon.

Hạo Thạc để làn nước lạnh chảy qua cơ thể như để trấn tĩnh bản thân, y muốn quên đi lời mà người xa lạ kia nói về mình. Đúng thật là y chỉ dùng nụ cười để che đậy nỗi buồn của bản thân, y hèn nhát không dám thổ lộ cho cậu biết vì y sợ, sợ phải rời xa Chí Mẫn, sợ phải đối mặt với hiện thực. Nhìn bản thân mình trong gương rồi nở nụ cười, y tự thấy bản thân mình thật sự quá thảm hại, chỉ có lời yêu cũng không dám nói ra.

"Không sao đâu mà, mọi chuyện sẽ ổn thôi "- y vỗ vỗ và mặt mình lấy lại tinh thần rồi bước ra khỏi phòng tắm.

Đập vào mắt y lúc mới bước ra là hình ảnh Chí Mẫn đang vuốt ve cự vật , nhẹ nhàng cất tiếng rên nhẹ như có như không vang lên trong không khí. Hạo Thạc nhìn cảm xuân trước mắt chăm chú đến nỗi bản thân cương lên lúc nào không hay .

"Ưm..Hạo Thạc…Hạo Thạc "- cậu rên nhẹ, nỉ non gọi tên y.

Hạo Thạc như mất khống chế đi đến đẩy Chí Mẫn xuống giường nhắm vào cánh môi căng mọng ấy một hơi hôn lấy. Y mân mê đôi môi của cậu, rồi luồn lưỡi vào trong khám phá bên trong  khoang miệng cậu, lưỡi quấn lưỡi, nước bọt không khống chế chảy xuống nơi khóe môi một cách dâm dục cho đến khi Chí Mẫn không chịu nổi nữa mới buông tha cho đôi môi của cậu. Đôi mắt mơ màng bao phủ bởi một lớp nước long lanh, đôi môi bị y ngậm mút có phần sưng lên cộng thêm nước bọt bóng loáng, trước mắt y bây giờ là hiện lên cảnh xuân tình. Y thở dốc, hôn lên trán rồi lên đôi mắt, sống mũi, gò má, trái cổ,... Một đường hôn xuống bụng, đến nơi tư mật kia thì dừng lại, cảm nhận bàn tay to ấm của y chạm vào Chí Mẫn giật mình nhẹ. Bàn tay ấy vuốt ve cậu nhỏ của Chí Mẫn, thi thoảng xoa xoa nơi đầu rỉ ra chút dịch trắng rồi lại vuốt ve nâng niu hai hòn ngọc phía dưới. Tay còn lại vào miệng hắn bận chăm sóc hai nhũ hoa nhỏ đang nhú lên kia.

"Ưm ..a nhanh hơn một chút "- Chí Mẫn đòi hỏi muốn thêm .

Vuốt ve thêm vài cái Hạo Thạc không ngần ngại ngậm thứ đó vào miệng, liên tục phun ra nuốt vào, còn xoa xoa nơi cúc hoa hồng hào phía dưới. Chí Mẫn chịu kích thích nhiều hơn cả cơ thể như muốn run lên, muốn ra thì y dừng lại. Mèo nhỏ khó chịu nhăn nhó mặt, biểu thị là không đồng tình với hành động của y, muốn tiếp tục.  Hạo Thạc nâng hai chân Chí Mẫn lên ép lại, rồi đưa cự vật đang cương nứng nãy giờ của bản thân vào giữa hai chân cậu, liên tục cọ xát, một trận nóng rát ở giữa đùi, cự vật của y liên tục cọ vào cậu nhỏ của Chí Mẫn, vừa đau vừa sướng Chí Mẫn không chịu nổi kích thích lấy tay nhỏ đẩy đẩy người kia ra.

"Đừng mà ...a ...ưm đừng"

Tiếng cầu xin của Chí  Mẫn dường như không có tác dụng gì mà còn làm cho y hắn hơn, mạnh bạo hơn cọ xát với cậu. Chịu kích thích lớn cả hai không kìm nổi liền phóng thích ra y cũng đến giới hạn phóng tinh dịch lên bụng cậu. Y nằm lên người cậu thở dốc rồi nhắm đến môi hôn lấy nhẹ nhàng.

"Muốn nữa…"

Ý của Chí Mẫn là muốn hôn nhưng không ngờ Hạo Thạc lại hiểu thành mèo nhỏ đang thèm muốn y. 

"Xoay lưng lại đi"

Chí Mẫn như mèo con ngoan ngoãn xoay lưng lại đưa mông về phía y, nơi kín đáo lên phơi bày trước người kia, cả người cậu hồng lên vì ngại ngùng. Hạo Thạc lấy chay gel trong học tủ cạnh giường  đổ một ít lên tay sau đó nhẹ nhàng xoa lấy cúc hoa của cậu, một ngón tay cùng với gel lạnh ngắt tiến vào, cảm nhận dị vật xâm nhập, cú hoa gắt gao bao lấy, siết chặt ngón tay y.

"Đau..đau.. Lấy ra mà"- Chí Mẫn khó chịu không muốn chấp nhận dị vật , mắt long lanh muốn khóc

"Ngoan..thả lỏng ra"

Nhìn Chí Mẫn đau y cũng xót lắm, cố gắng nhẹ nhàng trân trọng cậu hết mực, đến ngón thứ hai rồi thứ ba, Chí Mẫn bắt đầu nhận được khoái cảm rên rỉ nhẹ nhàng, Hạo Thạc cuối người hôn lên cổ cậu, đánh lên chiếc cổ trắng ngần một nụ hôn đỏ chói. Y rút tay ra, cúc hoa thiếu vắng liền co rút không ngưng, mông tròn của mèo nhỏ lắc lắc đòi thêm, y đổ thêm gel bôi trơn rồi nhẹ nhàng đẩy cự vật cương cúng đầy gân của mình vào. Cúc hoa bị nới rộng, căng ra, vách thịt bao lấy cự vật. Chí Mẫn đau đớn khóc lớn, cả người run run lên

"Đau...hức đau..lấy ra đi..hức đau quá"

Nước mắt lăn dài cùng tiếng nỉ non kia làm Hạo Thạc thêm phần rạo rực như lửa nhưng y  không mạnh bạo mà nhẹ nhàng đưa vào, còn hôn lên đuôi mắt cậu trấn an.

"Chí Mẫn đừng khóc, thả lỏng ra, mèo nhỏ ngoan "

Cậu nghe lời y cố gắng thả lỏng cơ thể, cự vật của hắn cuối cùng cũng vào hết mà nhẹ nhàng di chuyển, không nhanh không chậm mà ghi dấu ấn bên trong cậu. Y từ từ tăng tốc độ lên, liên tục chạm vào nơi mẫn cảm bên trong Chí Mãn, kích thích bao trùm lấy đầu óc Chí Mẫn muốn đòi hỏi thêm.

"Ưm..a a a sướng..nhanh hơn..nhanh hơn chút nữa..a a a"

Biết người phía dưới đã chấp nhận mình, nhanh chóng đẩy nhanh tốc độ, liên tục ma sát điểm mẫn cảm. Khoái cảm lên cực điểm, phải nói là Chí Mẫn bây giờ đầu óc lên mây rồi. Tiếng hoang hỉ ái mụi " phạch phạch " liên tục vang vọng trong không gian cùng tiếng rên và thở dốc,  người ngoài nghe phải mặt chắc chắn sẽ đỏ lên tám chín phần.

"A a a a sướng ...a đừng mà..a đừng ..dừng lại a a a"

"Vậy rốt cuộc là dừng lại hay không dừng lại. Arg..mẹ nó em bóp anh chặt quá "

Hạo Thạc lại hôn lên người Chí Mẫn bây giờ đầy những dấu đỏ tím đan xen nhau hằn lên da thịt trắng nõn đang ửng hồng của cậu. Cảm giác sắp đến giới hạn cả người Chí Mãn run run, lưng cong lên đón nhận khoái cảm lớn mà Hạo Thạc mang lại.

"Hạo Thạc… Hạo Thạc… Hạo Thạc "

Phụt

Nghe người thương gọi tên mình trong đê mê, mũi y chảy cả máu rơi lên lưng cậu, thấy người kia đột ngột dừng lại Chí Mẫn khó chịu lắc lư mông.

"Ưm..muốn nữa...muốn nữa"

Hạo Thạc xoay Chí Mẫn lại đối mặt với mình, người nhỏ thấy y chảy máu có chút lo lắng, hôn lên môi y rồi liếm chỗ máu đó của y

"Chảy máu rồi"

"Em ...chơi gian "

Hạo Thạc lại cho vào tiếp tục luân động, lần này dường như còn mạnh bạo và nhanh hơn lúc nãy. Cả người Chí Mẫn bây giờ đều nhạy cảm vậy mà người nằm trên kia còn vô liêm sỉ ngậm mút và se nhũ hoa của cậu. 

"Không được..không chịu nổi..a ...a ưm..muốn ra ..muốn ra..ra a a a "

"Ráng một chút nữa..ra cùng anh...nào ..nào ra cùng anh… Arg..arg..ha"

Hạo Thạc gầm lên rồi phóng thích tất cả vào trong cậu, còn Chí Mẫn bắn đầy lên bụng y rồi ngất đi, người không còn sức cứ thế mà ngủ. Hạo Thạc nhìn cảnh đó chẳng biết phải biểu hiện thế nào chỉ thấy người trước mắt là cả một trời đáng yêu nhưng mà rồi buổi sáng mai dậy y sẽ phải đối diện với cậu như thế nào, bằng biểu cảm gì đây.

"Ngốc...Chí Mẫn à anh yêu em, thật ngu ngốc khi anh chỉ có thể nói lời này khi mà em ngủ, anh xin lỗi vì đã yêu em Chí Mẫn của anh"

Hạo Thạc hôn lên môi của cậu rồi lại hôn lên tay và cuối cùng là chân cậu. Như một sự tôn trọng lẫn yêu thương từ Hạo Thạc  dành cho Chí Mẫn.
-----------------------------------end chap---------
Happy Halloween mọi người,  như đã nói ở chap trước chap này là một chap H. 
Trình viết của tôi còn khá kém nên câu từ miêu tả cũng không đủ nhưng mong mọi người thích
Vì sao chap này cp chính là Hopemin?  Bởi vì tôi thích ;))
Cuối cùng thì chúc mọi người một mùa Halloween vui vẻ ♡

- Tranh fanart thuộc sở hữu của tôi,  được up trên twt

- Còn tấm này là dành cho những người theo dõi truyện của tôi.  Cám ơn mọi người rất nhiều ♡
* cho ai không biết thì tấm fanart này lấy từ cảnh cưỡng hôn của Tại Hưởng và Thạc Trân ở chap 06*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro