7. Sóc nhỏ, hổ con
"Hôm nay thế nào? Có vui không?" Nam Tuấn khẽ cúi đầu xuống sát gần Thạc Trân, giọng nhỏ nhẹ cưng chiều hỏi.
Thạc Trân thích thú cầm hai con thú bông trên tay, miệng nở nụ cười còn tỏa sáng hơn cả ánh đèn đường. À mà hai con thú này vô cùng đặc biệt với cậu nha. Chú nhỏ dẫn cậu tới trung tâm thương mại chơi, tiện thể khu trò chơi mới mở thêm trò gắp thú bông, nên cậu cũng nhanh nhảu muốn thử. Chú nhỏ nhà ta chẳng biết phải từ chối sao với đứa cháu, nhóc cứ níu vào tay áo chú, chu cái mỏ hồng hào đáng yêu kia cộng thêm cái giọng nhõng nhẽo kia nữa thì... thôi thì chiều rồi thì chiều cho trót!
Thạc Trân sà vào chiếc máy gắp thú. Là lần đầu tiên cậu được tận mắt chứng kiến chiếc máy này nha, máy gì đâu còn có cả nhạc hiệu nghe vui tai, có nút ấn điều khiển lên xuống. Những thứ này ngoài truyền hình ra thì ngoài đời cậu chưa từng thấy qua bao giờ.
"Chú à... Thật xịn nha!" Thạc Trân thích thú, tròn cả mắt mũi nhìn những con thú nằm ngổn ngang trong hòm, có cả lego nữa. Nhưng mà cậu lớn rồi, không muốn lego nữa. Vẫn là thú bông thì hơn, thú bông vừa đẹp, vừa đáng yêu, treo vào cặp thì phải biết.
"Lần đầu chơi phải không? Sao cứ lóng ngóng nãy giờ?" Chú nhỏ phì cười với bộ dạng này của Thạc Trân, cậu cứ không biết cần điều khiển nên xoay chiều nào, nút đỏ và xanh kia rốt cuộc nên ấn cái nào trước. Haiz, lại phải để người già này ra tay. Nam Tuấn tiến lại gần, đứng sau Thạc Trân, tay của chú cầm vào tay sóc nhỏ, còn bồi thêm một câu: "Đếm giờ rồi, cháu muốn cái nào trước?"
"Ừm..." Thạc Trân tròn mắt, đảo một hồi. A! Sóc nhỏ kia rồi! "Sóc nhỏ! Đúng, con sóc nâu hạt dẻ đó... Chú lấy cho cháu đi ~"
Rất nhanh, em sóc đang nằm ở tư thế chân đá lên trời kia lập tức bị gắp lên. Nó rơi tõm xuống khe lấy hàng, rất nhanh thôi đã nằm trong tay chủ nhân mới rồi. "Dễ thương."
Nhưng Thạc Trân chợt nhớ ra một điều, ngày hôm nay mình đã không đoái hoài gì tới cậu bạn kia, liệu y có giận cậu rồi cắt đứt quan hệ từ giờ về sau không ta?
Đi chơi với chú nhỏ tuy là vui thật đấy, chú nhỏ dẫn sóc nhỏ đi ăn nè, đi mua sắm, đi gắp thú. Nhưng mà lần này người thưởng thức hết những thú vui đó lại chỉ là mỗi Kim Thạc Trân thôi, chung quy lại vẫn chẳng vui bằng lúc có cậu ấy ở đây...
"Ừm... Cháu muốn lấy thêm không?" Nam Tuấn bên cạnh, thấy bộ mặt đăm chiêu của Thạc Trân liền lên tiếng.
"Cháu... muốn lấy thêm một con nữa. Một con nữa thôi nha chú, lần này phiền chú quá nhiều rồi."
Thạc Trân nhỏ bé dơ một ngon tay lên, giọng nói khe khẽ không dám nói lớn.
"Phụt! Haha!"
"Chú cười gì chứ? Người ta lo cho ví tiền của chú thật mà."
"Hahaa.. không có... không có gì!" Nam Tuấn cố nén nhịn cười. "Thôi được, một con nữa. Cháu muốn lấy cái nào?"
Nhìn một vòng, vẫn là chẳng thấy con nào vừa mắt. Con thỏ ở góc kia thì nữ tính quá rồi, con mèo đó khuôn mặt không đẹp lắm.
Đây rồi!
Hổ con!
Hổ con nhưng không dữ tợn chút nào, Thái Hanh có giọng nói ấm áp, trầm trầm cũng rất giống hổ.
Vậy thì chọn hổ con đi!
"Hổ con! Hổ con màu vàng nhạt kia kìa..."
Vậy là đã hai tay, hai con vật đáng yêu. Thạc Trân nghĩ bụng, cậu và cậu bạn kia sẽ đeo chúng vào cặp, chứng minh tình cảm thân thiết này của hai người với cả thế giới!
.
"Hôm nay thế nào? Có vui không?"
"Vui lắm ~ cảm ơn chú nha Tuấn Tuấn."
Bước chân của hai người đột ngột dừng lại. Chính ra là thấy Thạc Trân dừng lại, nên Nam Tuấn mới dừng lại.
"Thái Hanh?"
"Cháu muốn nói chuyện với Trân Trân, phiền chú về trước cho." Giọng nói không chút xúc cảm nào cất lên, cộng thêm ánh mắt đằng đằng sát khí nhìn vào mắt cậu làm Thạc Trân có chút lành lạnh ở sau gáy...
Nam Tuấn bên cạnh cũng không hiểu chuyện gì, nhưng cũng vui vẻ về nhà, còn nói Thạc Trân nhớ đưa quà cho Thái Hanh.
"Cậu... Quà của cậu đây! Tôi mới gắ..."
"Cậu làm gì ở cùng chú ta cả ngày?" Thái Hanh không trả lời, hơn nữa còn ngắt lời của cậu.
"Thì... chú ấy mới đi công tác về mà, lâu ngày không gặp, nên chúng tôi có dành thời gian cho nhau nhiều một chút..."
"Từ khi nào cậu với chú ấy thành chúng tôi vậy?"
Chúng tôi? Nghe thật giống một cặp tình nhân. Vậy y với cậu ấy trước giờ thì sao?
"Cái đó... Cậu đừng có nghĩ nhiều đi mà ~ Chúng tôi, à không, tôi cùng chú nhỏ chỉ gặp nhau có vài ngày, nên tôi phải bồi chú ấy nhiều nhiều chút. Nhưng cậu không thấy tôi vẫn gắp hổ con về cho cậu sao?"
"..."
Ai đó im lặng, nhìn con hổ, rồi lại ngượng đỏ mặt nhìn bụi hoa ven đường.
"Đừng giận tôi mà. Nha ~" Thạc Trân nhõng nhẽo, lay lay cánh tay người kia. Đêm tối, trời cũng có chút lạnh, nhưng tay của Thái Hanh lại chẳng lạnh chút nào. Bởi nhìn xem, có con sóc nhỏ nào đó đang cố ý lấy lòng y bằng cách nắm chặt tay y không rời chút nào, nói xem, còn có thể 'lạnh' thêm được nữa không?
'Lạnh' với cậu ấy, vẫn là không thể.
"Đừng giận nha, nha..."
"Được rồi đừng như trẻ con vậy nữa. Tôi đâu có giận cậu."
Thái Hanh từ trước tới giờ, vẫn là người lên tiếng giảng hòa. Có lúc là y sai, nhưng có lúc là tên sóc hư kia sai rành rành. Nhưng biết sao giờ khi y không chịu dỗ dành cậu, thì ai sẽ ở bên cạnh y đây? Đúng là 'tôi sai, nhưng cậu vẫn phải biết điều xin lỗi trước!' .
Dỗ dành Thạc Trân, xoa xoa mái tóc mềm của cậu, Thái Hanh thích điều đó.
"Vậy... rốt cuộc nãy giờ là cậu ghen tị với chú nhỏ sao? Nên mới đứng cả buổi tối ở ngoài đường?"
Ai đó bị nói trúng tim đen, mặt ngượng nay càng thêm ngượng. Đừng có nói Kim Thái Hanh y trước giờ chưa từng ngượng, y cũng từng ngượng, nhưng là ngượng với mình Kim Thạc Trân.
"Không có... Không ghen."
"Vậy cậu đứng ở ngoài này làm gì?"
"Vứt rác!"
"Vậy rác đâu?"
Thôi được rồi Kim Thạc Trân, tôi thua cậu lần này. Nhưng chỉ một lần duy nhất thôi! Đợi đó!
Kim Thái Hanh gượng gạo không nói nên lời, hai tay y nãy giờ trống trơn, ngoài tay Thạc Trân ra thì chẳng cầm thêm túi rác nào hết.
"Tôi... Tôi... Tôi về ngủ!"
"À quên!"
Ai đó đỏ mặt rồi, định trở về nhà cho bớt nhục. Nhưng không được, còn có hổ con của y! Là đồ Thạc Trân gắp được, thì sao mà bỏ qua được chứ? Thôi được, cứ nói y mất mặt, mặt dày. Nhưng nếu để cậu ta vứt nó đi thì cũng uổng mà phải chứ? Nên dù gì cũng phải làm người tốt, nhận quà!
Vậy là sóc nhỏ đêm nay không ngủ với hổ con rồi. Thôi hẹn hai đứa một ngày đẹp trời, trăng thanh gió mát, ba ba Kim Thạc Trân của hai con sẽ cho các con một cơ hội gặp mặt nhau, còn ba ba... sẽ ôm người kia ngủ tới sáng!
#JiNa
- hơi lâu mới ra chương mới nhỉ, sorry mọi người vì sự trậm trễ này nha, nhưng mong mọi người sẽ thích nó.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro