Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3


****

Sáng hôm sau

Trước mắt hắn, mờ mờ ảo ảo dần hiện ra một khung cảnh cực kì quen thuộc. Chính là chỗ mà kiếp trước hắn và cậu thường hay tới! Hắn nhìn thấy, nhìn thấy rất rõ, ở đó có một dòng sông, nước ở đó rất trong, rất xanh, rất lặng, kế bên dòng sông, là một cây hoa anh đào, hoa rất nhiều, không những nhiều, mà chúng còn rất to, rất đẹp. Khung cảnh vẫn còn, bầu trời trong xanh vẫn còn, vậy không lẽ............ Hắn liền vội vàng đưa mắt tìm kiếm một thứ, một thứ mà đối với hắn, còn đẹp hơn tất cả những thứ đó rất nhiều, rất nhiều.

Không lâu sau, đôi đồng tử của hắn liền dừng lại. Thu vào tầm nhìn của hắn là một người con trai đang đứng dưới gốc cây anh đào

Cả cơ thể hắn không tự chủ được liền bất giác run lên, hai chân dường như tự bao giờ đã trở nên nặng trĩu. Như không thể tin vào mắt mình, giọng hắn vốn đã trầm, nay lại càng trầm thêm, nghe thoáng qua lại có chút run rẩy: "Ji Hyung". Mặc dù lời hắn nói không to, nhưng cũng vừa đủ để đối phương có thể nghe được. Cậu từ từ quay lại, nhìn hắn nở một nụ cười rất nhẹ nhàng, hạnh phúc. Chẳng chần chừ một giây nào, hắn liền lập tức chạy về phía cậu, trong lòng liền không kìm được mà cứ cuồn cuộn không thôi. Hắn bây giờ muốn, rất muốn hai tay đem cậu ôm trọn vào lòng, ôm cậu được rồi, hắn cả đời này sẽ không bao giờ buông tay

Nhưng nào ngờ lúc hắn vừa dang tay ra, thì cậu lại biến mất. Cùng lúc cậu biến mất, khung cảnh xung quanh hắn cũng liền biến mất theo. Không còn mặt nước êm ả, không còn cây hoa anh đào, mà thay vào đó là một khung cảnh vào ban đêm, xung quanh hắn bây giờ, đông tây nam bắc đều toàn là xác người với xác người. Khung cảnh tàn khốc, máu me bê bết, kèm thêm lai rai thêm mấy ngọn đuốc đang cháy dở, lại càng làm cho khung cảnh này thật không gì có thể bi thảm bằng. Hắn chợt nhìn thấy cậu đang đứng ở trước mắt mình. Chẳng thèm nghĩ ngợi, hắn liền chạy về phía cậu, nhanh, hắn chạy rất nhanh. Cuối cùng hắn đã có thể chạm vào cậu, có thể ôm được cậu. Hắn liền đem cậu ôm thật chặt, chặt đến nỗi mà hắn hận không thể đem cậu ôm chặt hơn được nữa.

Trong cái ôm, hắn liền nghe thấy cậu gọi tên hắn, cậu gọi: "Taehyung", hắn trong lòng rất vui mừng. Cậu lại gọi tên hắn thêm một lần nữa, hắn lại càng mừng hơn. Một lúc sau, hắn giảm lực ôm ở tay, nới lỏng ra mấy phần vì sợ làm cậu khó chịu. Đột nhiên cậu đẩy hắn sang một bên, hắn liền hốt hoảng quay lại nhìn hành động đó của cậu, đến khi quay lại, hắn thấy, hắn nhìn thấy một mũi tên, một mũi tên đang găm vào trong ngực, vào trong trái tim của cậu. Cậu dần ngã xuống, hắn thì đứng bất động như trời trồng, cả người liền từng đợt run lên, lúc này ở khóe mắt hắn, liền xuất hiện một thứ chất lỏng trong suốt, hai mắt hắn mở to, lại khiến cho thứ chất lỏng đó dần dần chảy dài xuống khuôn mặt

Hắn liền kêu lên: "Ji Hyungggg!", cái kêu lớn của hắn vang lên như muốn xé tan bầu không gian này. Nhưng vừa kêu xong, khung cảnh xung quanh liền biến mất.

Hắn liền giật mình tỉnh dậy

Mồ hôi dần dần chảy dài trên gương mặt anh tuấn của hắn, hắn đưa tay lên lau chúng, ánh mắt đờ đẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, từng ánh nắng buổi sớm như đang chen nhau nhảy vào căn phòng. Nhìn bầu trời yên bình bên ngoài, tâm trạng của hắn cũng dần trở nên bớt được vài phần

Không biết đây là lần bao nhiêu, hắn lại mơ thấy cậu

Đã 500 năm, 500 năm rồi.........tại sao cậu vẫn chưa quay về với hắn???

Hắn ngẩn ngơ suy nghĩ mông lung một hồi, bỗng dưng lại nhớ ra một chuyện, đã bao lâu rồi hắn chưa tới tiệm nhỉ? Có lẽ là một tháng, hoặc hai tháng, ba tháng rồi cũng nên....... Nghĩ một lúc, thế là hắn quyết định ngày hôm nay sẽ đến đó

Hai người nhân viên ở đây, là một nam và một nữ. Bọn họ rất có trách nhiệm, không những có trách nhiệm, mà bọn họ cũng rất kĩ lưỡng và sạch sẽ, vậy nên đồ vật ở đây đều là do bọn họ lau dọn và sắp xếp, bởi vậy chúng vô cùng ngăn nắp, cái nào ra cái đấy, vừa sạch, lại vừa bố trí đẹp, nhìn vào vô cùng đẹp mắt

Cửa tiệm thì trang trí đẹp, thức ăn thì vừa miệng của khách hàng, nhân viên lại thân thiện, bởi vậy cho nên ở đây hầu như là không lúc nào mà vắng khách

Kể cả hôm nay

Mấy vị khách nữ đang ngồi ăn bánh uống trà, nhìn thấy hắn vào thì liền lập tức đỏ mặt, ánh mắt ai nấy đều trở nên sáng rực hẳn lên, nhìn chằm chằm vào hắn một cách cực kì say đắm

À, nếu hỏi tại sao ở đây lại thu hút khách hàng đến vậy, ngoài ba điều trên ra, thì còn một lí do khác nữa

Đó là ở đây, lâu lâu lại xuất hiện một chàng trai rất đẹp

Chàng trai đó, không ai khác chính là hắn....

Nhưng mấy cô nàng ở đây đều ở dạng nhút nhát, chỉ dám ngồi nhìn hắn, hoàn toàn không dám mở miệng làm quen

Chẳng thèm để ý đến bọn họ, hắn dửng dưng bước đi trước mấy cặp mắt say mê đang dán chặt vào mình

Hai người nhân viên ở đây, nhìn thấy hắn tới thì liền lật đật chạy ra: "Ông chủ!"

Hắn gật đầu, nhìn nhìn ngó ngó xung quanh một chút, bèn quan tâm hỏi: "Mọi thứ vẫn ổn chứ?"

Cả hai đáp: "Mọi thứ vẫn ổn!"

Ngay sau câu đó, người con trai liền ấp ấp úng úng nói: "Mà....có một việc"

Hắn liền hỏi: "Việc gì?"

Người kia đáp: "Việc là, tôi có một người em, cậu ấy năm nay là sinh viên năm nhất, mới từ ở quê lên đây không lâu, vẫn còn đang trong quá trình tìm việc làm thêm. Tôi, tôi thấy chỗ này cũng không nhỏ lắm, với lại khách vào đây cũng không phải là ít, với hai người chúng tôi thì....... cũng có nhiều lúc bán không kịp, vậy nên, cậu có thể......... có thể nhận thêm một người nữa được không?"

Hắn tỉnh bơ đáp: "Mọi người muốn làm sao thì làm, đừng hỏi tôi! Tiền lương tháng trước mọi người đã lấy rồi chứ? Tôi nói rồi, nếu như trong tháng không thấy tôi tới, mọi người cứ lấy số tiền đã thu được trong tháng đó mà sài đi, đừng đợi tôi"

Người con trai mừng rỡ đáp: "Cảm ơn cậu, thật sự rất cảm ơn cậu!

Người con gái nói tiếp: "Chúng tôi làm theo lời cậu, nên tháng trước đã lấy rồi! Nhưng chúng tôi chỉ lấy vừa đủ với số tiền lương, hoàn toàn không có lấy thêm"

Nói rồi, người con gái liền chạy lại quầy thu, lật đật cầm một bao thư lên đưa cho hắn: "Tiền tháng qua của tiệm!"

Hắn không nhận, trả lời: "Hai người cứ cầm số tiền này đi mua thêm mấy cái cây hay mấy đồ vật trang trí khác đi! Còn không thì tìm thêm vài món mới!"

Thế là hai người đành giữ lại số tiền, ngay buổi chiều hôm đó liền lật đật chạy đi mua thêm mấy chậu cây đem về đặt ở trong tiệm, sẵn tiện đi đây đi đó, cũng học lỏm được thêm không ít loại bánh mới, vừa lạ vừa ngon

Tiệm vừa tan, người con trai liền gọi ngay cho cậu em của mình, để báo cho nó biết là đã tìm được việc làm

"Anh JeaHan!"

Chàng trai liền hớn hở nói: "SeokJin, lần trước em gọi cho anh nói muốn nhờ anh giới thiệu một công việc cho em ấy, có nhớ không? Anh đã tìm được rồi, là ở tiệm bánh làm chung với anh, ông chủ đã đồng ý rồi! Ngày mai em có thể đến làm được rồi đấy!"

SeokJin liền kinh ngạc đáp: "Thật sao ạ?! Ngày mai em có thể tới làm luôn thật ạ??"

"Đúng vậy! Ông chủ của bọn anh dễ chịu lắm, em là sinh, chỉ làm buổi chiều cũng không sao hết!"

Nghe vậy, cậu liền mừng rỡ, lật đật cảm ơn người anh họ tốt bụng của mình. Cúp máy xong, cậu liền nhào tới ôm con chó của mình lên, nói với nó: "Tan à, tao đã tìm được việc làm rồi đấy! Ngày mai là có thể đi làm rồi, mày có mừng không?!"

****

Kim SeokJin có cái tật, đó là nếu như ngày hôm đó có điều gì làm cho cậu vui, hoặc là ngày hôm sau có điều gì làm cậu háo hức, thì y như rằng cả đêm đó cậu sẽ không thể ngủ được

Và đó chính là lý do khiến cậu phải rời giường từ lúc 5h sáng.

Bình thường SeokJin dậy muộn lắm, không phải là lúc nào cũng có dịp dậy sớm vậy đâu!

Thế là cậu quyết định sẽ dẫn theo con chó ra ngoài chạy bộ buổi sáng với mình

Cậu lại dắt nó đến chỗ mảnh đất trống

Kim SeokJin vươn vai vươn tay, gập bụng xoay đầy, chạy bộ tại chỗ và hít thở đều, mới chỉ tập từng đó thôi mà cậu đã cảm thấy sảng khoái con người rồi. Thoải mái như vậy, vậy thì từ nay cậu sẽ cố gắng hết sức để dậy thật sớm

Nói thì dễ nhưng làm thì......... hơi khả quan rồi

Đang vươn vai vươn tay, bỗng có một giọng nam trầm từ sau lưng vang đến chỗ cậu: "Này cậu kia, ai cho phép cậu vào đây?"

SeokJin liền quay người lại

Chúc mọi người có một đêm trung thu vui vẻ nhé!!! 😊😊

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro