Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

16.

Sau ngày hôm ấy, anh đã nói chuyện với NamJoon, về việc sau khi anh và TaeHyung rời khỏi mấy đứa nhỏ đã bất lực và lo lắng đến nhường nào, rằng Jimin JungKook đã khóc đến không ra tiếng, cứng đầu cứng cổ chạy đến công ty tìm Bang PD, rằng Hope tự nhốt mình trong nhà vệ sinh, lẳng lặng gọi điện hỏi thăm những người bạn xung quanh anh xem rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, và Yoongi, đúng như anh cảm giác, thằng bé đã nói với NamJoom rằng chuyện anh rời đi chắc chắn có liên quan đến gia đình. Anh nghe và cảm nhận được tất cả những đau lòng mà tụi nhỏ phải trải qua và việc mấy đứa nhỏ tự động bỏ qua cái lí do ngớ ngẩn mà anh cho là tàn nhẫn kia khiến anh cảm thấy bản thân xấu hổ và thất bại đến nhường nào, anh chỉ có thể bất lực nói với NamJoon rằng
" Lúc ấy anh đã nghĩ đó là giải pháp tốt nhất cho tất cả chúng ta"

" Hyung, Chúng ta trong trạng thái tốt nhất là khi chúng ta có nhau, nên anh hãy tự động gạt bỏ đi cách giải quyết khiến cho 7 người chúng ta cách xa nhau đi. Cũng đừng đánh giá quá cao tụi em, Bọn em sẽ không chịu được đâu, nếu một trong bảy phải rời đi"

_____________________
"Dạ, mẹ. Con biết rồi" SeokJin hít một hơi thật sâu luồng khí trời lạnh lẽo, khàn giọng đáp lời. Ngón tay mâm mê những hạt tuyết đọng lại trên lan can, miết nhẹ làm cho từng dòng nước len qua đường chỉ tay thấm vào trong da thịt, tê tái. Càng gần đến thời điểm đó mẹ anh lại càng trở nên nóng ruột. Anh nghĩ, chắc bà sẽ từ mặt anh nếu biết anh đã đưa ra một quyết định ngu ngốc đến nhường nào. Chỉ là BTS, anh và cả em ấy, đang tự phó mặc số phận cho nhau, một lũ rồ dại.

" Anh đừng bực bội, pheromone đang bay tán loạn đó"
SeokJin đang bức bối suy nghĩ định đi vào phòng, chợt bị TaeHyung làm cho giật mình.

TaeHyung kề cốc nước ấm vào gò má đang đỏ ửng vì lạnh của anh, khe nói nhỏ
" Em cảm nhận được đó, rất ngọt"

SeokJin bị hơi nóng kề cạnh bên tai làm cho bối rối, thắc mắc hỏi lại
" Nhưng anh đã uống thuốc rồi"

" Anh không biết được giờ nó đang khiến em thoải mái đến thế nào đâu"

" Tránh xa anh ra chút đi, biến thái vừa" Anh bị TaeHyung tấn công từ lời nói đến hành động, không thể không thốt lên, cái thằng nhóc mặt dày này.

TaeHyung nhìn bóng lưng của anh đi vào, nhàn nhạt nói
" Em nhớ hai bác lắm đó, khi nào anh về nhớ mang em theo cho em được hưởng phúc lợi vài hôm, coi như là quà sinh nhật được không?"

SeokJin dừng bước, quay lại nhíu mày nhìn cậu, nhìn nụ cười đểu giả kia khiến anh chỉ muốn cho lao vào táng lên khuôn mặt đẹp trai của thằng nhóc vài cái. Lươn lẹo, dám đe dọa anh? Cái gì mà nhớ, gì mà quà sinh nhật cơ, Sao không nói luôn là em đến để điều tra đi?

" Ba mẹ anh mệt không tiếp em đâu" SeokJin ngang ngược trả lời, mà giờ có muốn gặp cũng không thể đâu, trước không nói nhưng bây giờ nếu để cậu gặp mẹ anh thì không biết bà sẽ nhìn em ấy thế nào nữa.
" Vậy thì lại càng phải đến, hai bác thương em như thế, không đến thăm lúc hai bác mệt mỏi, âu lo, anh thấy như thế  có vô tâm không hả?"

SeokJin bực bội, bước lại về phía TaeHyung hung hăng nói nhỏ
" Em sẽ biết sớm thôi nên tốt nhất dừng lại đi, thằng nhóc xấu xa"
Nói xong không thèm để ý nữa mà đi thẳng.

TaeHyung không nhịn được nữa ôm bụng cười nắc nẻ, cậu cảm thấy bản thân càng ngày càng tồi, phải làm cho anh nổi giận đến khi mặt đỏ bừng, mắng cậu vài câu rồi hậm hực bỏ đi mới thấy một ngày trôi qua không phí phạm.

Tặc lưỡi thầm nghĩ, anh ấy là Omega nhưng không phải là người dễ bị lung lay cũng chẳng hề yếu đuối, nhưng đến mức có thể chịu đựng sống cùng với 4 tên Alpha cùng hai thằng nhóc tăng động ồn ào cũng quá mạnh mẽ rồi. Cậu biết việc ép anh cũng chẳng hay ho gì, cậu tự tin bản thân đủ khả năng tìm ra nguyên nhân nhưng việc anh nói ra hay không đồng nghĩa với việc anh lựa chọn ở lại hay rời đi. Nghĩ đi nghĩ lại, tính trước tính sau rồi lại buông thả kết luận một cách "đểu cáng", Kim SeokJin chọn rời đi một lần thì Kim TaeHyung này lại phải xấu xa thêm một phần. (Túm cái quần lại là dù SeokJin có muốn hay không và vì nguyên nhân gì, thì cậu ta vẫn mặt dày kéo về đó =))))) )

_____________________

SeokJin mở to đôi mắt đã khô đi vì thức quá lâu, ngáp một cái thật lớn làm nước mắt bỗng chốc trào ra cay xè, rồi lại cười một cách ngu ngốc. Bây giờ là hơn 11 giờ khuya ngày 29/12, và ừ thì anh đang ngồi thẫn thờ như một thằng đần và do dự trong vài phút trước khi gọi thằng nhóc này dậy, để nói cho em ấy biết trước khoảnh khắc thành niên. Thật sự nhiều lúc anh không biết bản thân đang làm trò mèo gì nữa nhưng anh nghĩ làm thế này có thể để lại ấn tượng khá sâu ấy nhỉ?

" Này, Kim TaeHyung, dậy đi" Anh đẩy mạnh cái chân đang gác lên đùi mình xuống, chầm chậm xoa bóp để chỗ đó bớt tê. Quay lại vẫn thấy thằng nhóc ngủ ngon lành, bỗng chốc bực bội, véo mạnh một nhát vào eo, rồi vội vàng đưa tay lên che miệng phòng ngừa nó rống lên. Đúng như anh dự đoán, cơ mà mẹ ơi, thằng nhỏ này còn cắn vào tay anh.

" Yahhh, em muốn chết đúng không hả? Đau quá" SeokJin nghiến răng nghiến lợi cố gắng nói nhỏ.

TaeHyung mơ màng, dụi đôi mắt còn lơ mơ nhìn khuôn mặt đang cau có của anh, ngồi dậy tựa vào đầu giường lười biếng đáp
" Chả biết ai mới là người muốn chết, nửa đêm nửa hôm anh không ngủ còn hành hung em, hửm?"

"Nói cái gì thế hả? Ai bảo em là một con gấu ham ngủ, gọi như gắn loa mà có thấy í ới gì lại đâu" SeokJin xoá xoá vết cắn, khó chịu nói.

Qua ánh sáng vàng nhạt của đèn ngủ, cậu nhìn thấy rõ dấu răng của mình trên ngón tay anh, chẳng suy nghĩ nhiều kéo lại xoa xoa rồi thổi thổi. Anh cũng theo tự nhiên mà nhích lại gần, đến khi cảm nhận bản thân sắp chìm trong đống suy nghĩ bong bóng tươi đẹp, sắp ảo tưởng hoá nó thành sự thực mới rụt tay lại, khoanh chân ngồi trên giường đối mặt với cậu.

" Sao vậy? Muốn tặng quà cho em?" TaeHyung nhếch lông mày, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, không nhịn được phải chọc một câu. Cậu cũng lờ mờ đoán được rồi, chỉ là khung giờ hơi bất hợp lí để nói một chuyện quan trọng mà thôi. Có lẽ cô đơn là lúc người ta chân thật với những cảm xúc của mình nhất mà ban đêm, không ai có thể cưỡng nổi cảm giác đơn độc bao vây mà bộc phát trong phút chốc.

" Em muốn biết lí do đúng không? Anh nói" SeokJin lờ đi câu nói kia của cậu mà vào thẳng vấn đề.

Nhưng thái độ của TaeHyung lại khiến anh chững lại, cậu bình tĩnh đến không ngờ, sự kiên định ấy làm anh hơi hoảng sợ, vô thức nhắm mắt lại, hít vào một hơi rồi nói
" Em nghe về độ tương thích pheromone rồi chứ? Mỗi một Alpha hay Omega sau khi trưởng thành sẽ biết ai là người phù hợp với mình và anh cũng thế, nhưng anh chỉ mới biết gần đây thôi, khi mà nửa kia của anh sắp thành niên. Nhưng tại sao anh lại biết pheromone của anh tương thích với người ấy khi người ấy còn chưa thành niên thì là vì anh và người kia là Omega và Alpha ưu tú, bọn anh còn có độ tương xứng pheromone tuyệt đối "

SeokJin dừng lại một nhịp rồi mở mắt nhìn sâu vào đồng tử màu hổ phách vẫn  chẳng hề lung lay ấy nói tiếp

"Và đó cũng là nguyên nhân tại sao em có thể ngửi được pheromone của anh ngay cả khi em còn chưa thành niên, TaeHyung"

Trong không khí là những tiếng hít thở đều đặn, tiếng gió ngoài cửa sổ trở nên rõ mồn một trong đêm, tất cả dù là những thứ bình thường cũng khiến tâm trí anh căng thẳng đến da đầu đã hơi tê nhưng mà...

Phản ứng này là sao???!!! Ngỡ tưởng thằng nhỏ sẽ không thể tin được, sẽ hoang mang, sẽ lo lắng ấy thế mà TaeHyung chỉ nhìn anh chằm chằm rồi chậm rãi nở nụ cười quen thuộc, thậm chí khoé mắt còn cong cong

" Và đây là lí do anh quyết định rời đi và gọi em dậy vào giờ này, cách khoảnh khắc em trưởng thành 12 phút đồng hồ?" TaeHyung vừa nói vừa tiến lại gần anh, gần đến mức mũi hai người gần như chạm nhau, SeokJin không nhịn được nuốt nước bọt, nhìn xuống đôi môi đang mấp máy của cậu, chậm chạp đáp

" Ư...ừm"

TaeHyung cười hì hì, lấy tay đỡ gáy anh tránh cho anh bị đập vào thành giường, vô tình làm cho mũi họ chạm nhau, Anh bất ngờ bị cậu quấn quýt, bàn tay đặt dưới đệm bắt đầu run lên, phần gáy cậu đang đặt tay lên nóng đến phát sốt lan đến tận mang tai.

" Anh nên cảm thấy may mắn thay vì chạy trốn chứ? Ngày xưa anh một mình giữ bí mật thì bây giờ hai ta cùng giữ bí mật, đúng không? Bớt một chút mệt mỏi vì có em bên anh, thêm một chút buông thả vì có người đồng hành. May mắn quá còn gì nữa"

Mắt anh mở to hết cỡ kinh ngạc nhìn cậu, tình huống gì đây? Thằng nhóc này có hiểu được vấn đề và trọng tâm ở đâu không vậy? Em ấy tình nguyện bị trói buộc với anh còn có vẻ rất vui?

SeokJin chắc chắn cậu không có tình cảm khác thường nào dành cho anh giống như anh dành cho cậu nên chuyện TaeHyung thản nhiên như vậy khiến anh không thể tin được

" Khoan đã, nghe anh nói. Em có hiểu không vậy?" SeokJin chợt tỉnh táo đẩy TaeHyung đang ghì lấy anh ra rồi nghiêm túc ngồi thẳng, nắm lấy hai bên vai cậu, nhíu mày hỏi
" TaeHyung, đây là trói buộc em, em hiểu không? Sau này em sẽ có người em yêu, em muốn bên người ấy cả đời nhưng em lại phải dính lấy anh chỉ vì tính tương thích đáng ghét này, em tình nguyện sao?"

" Tình nguyện, em và anh dính lấy nhau cả đời này"

" TaeHyung, chuyện này nghiêm túc"

TaeHyung thấy anh hơi nổi cáu cũng thôi cười mà chắc nịch khẳng định lại
" Em tình nguyện"

" Nhưng anh không..." SeokJin chợt mất bình tĩnh vì sự vô lý của cậu mà suýt bật ra bức bối trong lòng.

" Anh không cái gì ?" TaeHyung thấy anh đang nói thì dừng lại, cau mày hỏi.

Không muốn dính lấy em để phải nhìn em yêu người khác - SeokJin tủi thân gào thét trong lòng, thằng nhóc này sao về mặt tình cảm em lại chẳng thay đổi chút nào thế hả?

" Giờ đã vậy rồi, anh đi đâu em đi đó, anh rời đi em cũng sẽ rời đi" TaeHyung thấy anh cúi đầu im lặng thật lâu, sót ruột lên tiếng rào trước.

Anh mệt mỏi gục trán lên vai cậu, bất lực cười nhạt, chết rồi, sao không giống anh tưởng tượng gì cả, anh cứ nghĩ thằng bé sẽ tránh xa anh càng xa càng tốt nhưng mà lại ngang ngược thế này. Anh đã quyết định cái gì ấy nhỉ? Anh rời đi hay ở lại đều do thằng nhóc này nên từ giờ anh sẽ có một cái đuôi sao?

P/s: Ăn Tết vui vẻ không các nàng ôi!! Bắt đầu một năm mới thật nhiều sức khỏe và may mắn nhé!
Yêu thương💜💜

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro