5. lần nữa đến đồn cảnh sát
Ánh mắt lạnh nhạt của cô khi đó đã đâm hắn một nhát. Hắn chẳng màng gì chạy tới bên cô, nhưng cô lại nhanh chóng đá hắn đi.
Hắn không dám tin vào mắt mình khi nhìn thấy những tia sợ hãi, tuyệt vọng trong đôi mắt cô. Nó quá yếu ớt. Giống như hi vọng cô còn yêu hắn vậy.
Amie từng nói ở bên cạnh hắn rất mệt mỏi, thế giới của hắn khác xa với thế giới của cô. Lúc đó hắn đã không để ý, cho rằng đó là suy nghĩ nhất thời của cô, chỉ cần cật lực chiều chuộng là cô sẽ vui vẻ trở lại. Nhưng cô lại nói chia tay.
Hắn nhớ Amie, nhớ nhung điên cuồng cuộn trào trong lồng ngực lại không thể thốt thành câu.
Hắn đã buông tay, hắn đã để cô đi, hắn đã từ bỏ.
Ngay sau đó nhanh chóng đồng ý để Hana bên cạnh, khác nào tuyên bố cô cũng chỉ giống tất thảy những người trước đây, không có gì lưu lại trong lòng hắn. Vậy thì hắn có thể đòi hỏi điều gì khác.
Kim Taehyung mở mặt nhìn ra không gian tịch mịch. Căn phòng rộng lớn này, càng khiến hắn chìm vào nỗi cô đơn vô cùng.Hắn lại lần nữa hướng về bầu trời đêm đỏ ngầu. Những vì sao vẫn ở đâu đó ngoài kia, chúng vẫn ở đó dẫu bị mây mù che phủ.
Kim Taehyung và Kang Amie vẫn đứng dưới những vì sao, cách xa muôn trùng, trong im lặng cật lực buông bỏ nhau.
Sau một tuần bị giám sát, Amie lần nữa đến đồn cảnh sát. Lần này cô được ngồi bàn khá tử tế chứ không phải sàn nhà lạnh buốt nữa. Vẫn quang cảnh cũ, kẻ vào người ra bận rộn lo lắng cho thế giới.
Thỉnh thoảng có vài người đi qua nhìn vào cô. Phải rồi, vẻ đẹp của Amie xuất hiện ở nơi này, không phù hợp chút nào. Nếu đã ngồi đây, chắc hẳn là có tội rồi, cho nên ai cũng lắc đầu đáng tiếc.
Gã cảnh sát tới đưa cô đi. Căn phòng ngày đó cô gặp Taehyung vẫn vậy, chỉ có điều đã sáng hơn và người đối diện với cô không phải là hắn nữa
Cô chợt thấy hụt hẫng, nhưng rất nhanh sau đó kéo lại sự vô cảm cho bản thân. Đối diện với cô là cha mẹ của Hana. Mẹ Hana nhìn cô với vẻ căm giận trong đáy mắt, còn bố cô ta chẳng thèm nhìn tới cô một lần, nhưng cả hai đều kiệt quệ và mệt mỏi. Trong chuyện này, người đau lòng nhất vẫn chỉ là bố mẹ cô ta.
Cô vừa ngồi xuống, mẹ Hana đã chỉ vào mặt cô, xuồng xã và mất trí
- Tại sao? Tại sao lại giết con tôi? Thứ khốn nạn! Thứ nghiệp chủng
Đột ngột mất đi một đứa con, thử hỏi ai có thể bình tĩnh thể nhưng Amie vẫn không thể thông cảm. Bởi lẽ bà ta đã không hiểu rõ con mình. Nhìn vào Hana, Amie luôn thấy vẻ cam chịu khuất sau bộ mặt kiêu căng của cô ta.
Sống trong gia đình ai cũng mơ ước, thế nhưng đó cũng chỉ là cái lồng vàng. Phượng hoàng cao quý cuối cùng chỉ có thể ngày ngày đứng trong cái lồng đó mà nhìn ra bên ngoài. Đáng thương, quá mức đáng thương. Amie luôn nhìn Hana với tâm thế đó, chưa bao giờ ghen ghét, đố kị, chỉ có thương hại. Chính cha mẹ cô ta khiến Hana trở nên như vậy, là nguyên nhân trước hết dẫn cô ta tới con đường đó.
Ngày Jimin nói với cô về Jeon Jungkook, cô đã thử tìm hiểu lí do đằng sau việc tên đó đẩy ngã Hana, rồi cô tìm ra cả một câu chuyện cay đắng. Cũng giống cô và Kim Taehyung. Chỉ khác, Kim Taehyung không yêu cô đến từ bỏ như vậy, mà cô cũng không cần anh ta phải làm thế. Hana đã không thể ở bên cạnh người mình muốn, không được thấu hiểu, không được yêu thương
Amie nghĩ rằng chính Hana là người đẩy bản thân xuống từ tầng thượng, là cô ta chọn chết để giải thoát cho mình. Phô trương và gây khổ sở cho nhiều người khác, đúng kiểu kiêu ngạo vốn có của Hana. Không có bằng chứng cho việc cô ta tự tử. Hana chẳng để lộ ra điều gì, cũng không để lại cái gì. Cho nên, cô bị kéo vào vòng xoáy này để bao biện cho sự vô tâm và ngu xuẩn của cha mẹ cô ta.
Không phải cô, cũng sẽ là kẻ khác.
Amie yên lặng trước cơn phẫn nộ của người đàn bà trước mặt. Cha của Hana bây giờ mới nhìn mặt cô. Amie liếc nhìn qua ông ta, nhưng không thấy tia thù hằn nào, chỉ toàn là khổ sở. Mẹ Hana thì ngày càng tức giận. Dù mồ hôi đã tứa ra ở lưng và bàn tay nắm chặt dưới mặt bàn, cô vẫn không thể hiện điều gì ở khuôn mặt. Bà ta sẽ nghĩ cô là một con ả trẻ tuổi ngông cuồng, nhưng thế còn hơn để bà ta hả hê trước dáng vẻ sợ hãi của cô.
- Tại sao không nói gì? Giết người rồi còn ngồi điềm nhiên như thế? Mày còn phải người nữa không? Con ả vô học này!
Bà ta lao tới, đưa tay lên sẵn sàng cho cô một cái tát. Amie không hề nhắm mắt. Cô đã sẵn sàng để giữ tay bà ta lại hoặc né đi. Kể cả khi bà ta có quyền lực hay lũ cánh sát này sẽ nhắm mắt cho qua để bà ta xuống tay đi chẳng nữa, cô vẫn sẽ không để gương mặt của mình chịu thiệt thòi. Thế nhưng cô vẫn không cản kịp. Cô tránh được một bên, lại không nghĩ tới bà ta sẽ đánh bằng tay kia. Đúng như cô đoán, mấy tên cảnh sát vẫn ngồi câm như hến, chẳng một động tĩnh.
Amie ôm lấy một bên má, vẫn nhìn thẳng về phía bà ta không nao núng. Trong đầu cô lúc này đã chửi đến cụ tổ nhà bà ta rồi, nhưng một lời cũng không không thốt ra được.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro