chương 4
Cảm giác tự hào làm tiền bối của Jin Sun Mi ngay hôm sau liền bay biến gần hết, cô nhìn động tác thành thạo lúc làm thí nghiệm của Jeon JungKook, thấy cực kỳ thất bại, nhân lúc Jeon JungKook không chú ý, bèn lẻn đến phòng nghiên cứu của Park Jimin ngồi than thở.
Jin Sun Mi nghiêng đầu tựa vào chỗ ngồi bên cạnh Park Jimin, nhìn Park Jimin dùng đồ họa vi tính, xong rồi mới mở miệng, "Anh Park, hậu bối Jeon mới tới thật là lợi hại, làm thí nghiệm hiệu suất vừa cao, số liệu lại chính xác."
Ánh mắt Jimin không rời khỏi màn hình máy tính, "Sao, chẳng lẽ em muốn có một thằng hậu bối ngốc nghếch, cái gì cũng cần em chỉ bảo à?"
Sun Mi lắc lắc đầu, "Cũng không phải, có điều, cậu ấy giỏi quá, em làm tiền bối thật là áp lực."
Jimin nhớ tới khuôn mặt Jeon JungKook, thở dài một hơi, "Hay là, anh đi nói với sếp lớn, hậu bối Jeon để anh dẫn dắt nhé?"
Sun Mi vốn định đồng ý, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, "Thôi khỏi, sếp cũng chỉ bảo em dẫn dắt cậu ta một khoảng thời gian, em đoán cái gọi là một khoảng thời gian này cũng không lâu lắm đâu."
Than thở xong Jin Sun Mi lại trở về phòng nghiên cứu của mình, hướng vào màn hình máy tính lạch cạch gõ chữ.
"Kim Taehyung, anh nói xem có phải em ngu lắm không?"
"Kim Taehyung, anh nói xem có phải em tệ lắm không?"
"Kim Taehyung, anh nói xem có phải em chỉ biết ăn thôi không?"
...
Mặc dù biểu tượng chat kia từ đầu đến cuối không hề sáng lên, nhưng tất thảy không mảy may ảnh hưởng đến việc kể khổ của Jin Sun Mi, đợi cô hỏi hết một tràng câu hỏi có có không không xong, tâm trạng dường như tốt lên nhiều, mặc kệ người kia chẳng hề có phản ứng gì sất.
Kim Taehyung theo giáo sư hướng dẫn tham gia một hội nghị học thuật, sau khi trở về, trông thấy biểu tượng chat kia không ngừng chớp nháy, sau đó mới nhìn đến mấy câu hỏi ngốc nghếch đầy trên màn hình. Anh biết cô nhóc lại để bụng những chuyện lặt vặt vớ vẩn rồi.
Tuy rằng thoạt nhìn cô vô tâm vô tính cả ngày cười nói hỉ hả, nhưng đối với việc học lại rất nghiêm túc, yêu cầu đối với bản thân cũng rất cao, đôi khi áp lực cũng rất lớn, so sánh với người khác, không tránh khỏi trong lòng cảm thấy có chênh lệch.
Biểu tượng chat kia vẫn tắt, anh vốn định trực tiếp gọi điện, nhưng tính tính thời gian, bèn từ bỏ ý định.
Lúc này cô hẳn đã ngủ rồi.
Anh ngẩn người, đắn đo giây lát, thật nghiêm túc gõ trả lời cô một đoạn.
Tắt máy tính, anh đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.
Anh muốn về nước.
Đi học nước ngoài nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên anh nảy sinh ý nghĩ này, hơn nữa ý nghĩ này cũng rất mãnh liệt.
Anh muốn cùng cô sinh sống dưới một mảnh trời, lúc cô cần anh, anh có thể xuất hiện trước mặt cô trước nhất, chứ không phải cách nhau nhiều giờ như thế này.
Vừa hay lúc này anh nhận được một tấm thiệp cưới.
Dạo này Jin Sun Mi bận tối mắt tối mũi, cứ liên lạc đứt quãng với Kim Taehyung, cô đầu óc mụ mị choáng váng cư nhiên không phát hiện giữa anh và cô không còn chênh lệch thời gian nữa. Một cặp tiền bối trong phòng nghiên cứu cưới nhau, mời cô làm phù dâu.
Cặp tiền bối kia là hai người có thâm niên nhất trong phòng nghiên cứu, năm nay tốt nghiệp tiến sĩ, đều ở lại trường làm giảng viên, cũng tính toán làm luôn chuyện cưới xin.
Jin Sun Mi cực thích chị tiền bối này, rất dịu dàng chu đáo, lúc trước mỗi lần đi công tác về đều mang đồ ăn ngon cho cô. Theo chị ấy đi thử áo cưới thử tư trang, bận bịu hết mấy ngày, rốt cuộc cũng đến ngày kết hôn.
Cô dâu chú rể đều có tính ngại phiền phức, chọn làm lễ cưới ở bãi cỏ. Khi Jin Sun Mi theo giúp cô dâu chỉnh trang lại phục sức trang điểm trong phòng thì nghe thấy bên ngoài một tràng âm thanh huyên náo, cô nhìn qua cửa sổ, trông thấy một đám người tụ lại một chỗ, cùng nói chuyện với người đứng giữa đám, nhưng khoảng cách hơi xa, cô không nhìn rõ người kia là ai, chỉ trông thấy xa xa một bóng người dong dỏng cao.
Cô dâu vốn căng thẳng, nghe thấy bên ngoài đột nhiên có tiếng động bùng nổ thì càng sợ hãi, lòng bàn tay toàn mồ hôi lạnh, "Sun Mi, sao vậy? Xảy ra chuyện gì à?"
Jin Sun Mi nhìn đàn chị trước nay luôn bình tĩnh kiềm chế lại có bộ dạng này, không nhịn được cười, "Chị à, không sao không sao, chị đừng căng thẳng! Chú rể của chị không chạy mất đâu!"
Người trong phòng đều phì cười, cô dâu cũng không nhịn được mà cười theo, giả vờ giận dữ lườm cô một phát, "Con nhóc này!"
Jin Sun Mi nghe tới đó, ngây người giây lát, cô nhớ Kim Taehyung cũng thích gọi cô là nhóc con, gần đây hình như cũng không có nói chuyện gì nhiều với anh cho lắm, trong lòng bỗng dưng thấy trống trải.
Hôn lễ tiến hành rất thuận lợi, lúc cử hành nghi thức, cô trông thấy một bóng người rất xuất chúng, đừng trách cô phân tâm, chỉ trách người kia quá sức bắt mắt, là cái loại cho dù có đứng giữa đám đông, thì liếc mắt một cái liền nhận ra anh.
Kim Taehyung đứng đằng xa, cô dâu chú rể thu hút ánh mắt của hết thảy mọi người có mặt tại đây, ngoại trừ anh.
Nhóc con mặc một chiếc váy phồng cúp ngực màu sâm-panh, để lộ bờ vai lóng lánh mượt mà, trước eo có một chiếc nơ thật to, đầy cảm giác lập thể. Thiết kế đơn giản mà tuyệt đẹp không chỉ tôn lên vẻ xinh đẹp thuần khiết, mà còn ôm lấy dáng người thướt tha của cô, từng cái nhăn mày từng nụ cười, khiến anh không thể rời mắt.
Anh nghiêng tầm mắt, liền bắt gặp hai ánh mắt nóng rực. Hai người kia, ban nãy khi Choi Woo Sik giới thiệu với anh, anh đã để ý, giờ xem ra anh đã không đoán sai.
Sau khi nghi thức kết thúc, Jin Sun Mi tranh thủ lúc rảnh rỗi nhét đồ ăn vào bụng, buffet tiệc cưới ăn không tệ, cô đang ăn uống vui vẻ thì nghe thấy chú rể Choi gọi mình, cô dâu cũng tươi cười vẫy tay với cô.
Cô cười toe toét chạy qua, "Anh, chị."
Choi Woo Sik đập vai Kim Taehyung, sau đó ôm vai anh giới thiệu với Jin Sun Mi, "Em nhỏ, đây là bạn từ bé của anh, vốn cũng thuộc phòng nghiên cứu của bọn mình, chỉ có điều về sau chạy tới quốc gia tư bản chủ nghĩa, bằng không chức tiền bối lớn này đã nhường lại cho cậu ấy! Em không biết hồi đấy nó ra đi, biết mấy nữ sinh trong trường đã thầm rơi bao nhiêu là nước mắt đó!"
Vài người biết nội tình đều bật cười, Sun Mi nhìn Kim Taehyung vừa cười vừa gọi một tiếng, "Chào tiền bối."
Vừa giương mắt bắt gặp bộ dạng ôn hòa cười nhẹ của anh, trái tim bỗng chốc đập thình thịch liên hồi. Rõ ràng mới gặp mặt lần đầu, nhưng cô lại có cảm giác quen thuộc.
Taehyung cười đáp lại một tiếng, hóa ra cô thực sự không nhớ anh, anh nhìn cô, dẫn dắt từng bước, "Anh họ Kim."
Cô vẫn đang nhớ lại xem rốt cuộc đã gặp anh ở đâu, nghe lời anh nói liền phản ứng theo bản năng, "Anh Kim."
Trong bụng Kim Taehyung vừa giận vừa buồn cười, cái con nhóc ngốc nghếch này!
Woo Sik bỗng nhiên vỗ đầu, "Cậu xem tớ sơ sót quên giới thiệu tên mất tiêu nhỉ? Nào nào nào, Kim Taehyung, Jin Sun Mi."
Nói xong quay qua nói với Kim Taehyung, "Thế nào, cô nhóc hậu bối này của tớ xinh chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro