8
Taehyun xếp đồ vào vali, vừa gấp quần áo vừa căn dặn Beomgyu đang rảnh rỗi nằm dài trên giường xem phim "Mai đi taxi, tao gọi mày lúc nào phải dậy ngay lúc đấy, không dậy xác định ở nhà đợi tao chụp hình gửi qua cho mà ngắm."
"Biết rồi mà, anh mang cho em cả kính râm, kem chống nắng nữa!"
Hắn vơ đại vào vali, liếc cậu một cái "Mang mấy cái khỉ gió này đi làm quái gì ?"
"Em về mà da xuống tông em sẽ bắt đền anh."
"Còn muốn mang gì nữa không, nói để còn biết."
Beomgyu cũng không nhớ mình cần mang gì, cậu muốn tự túc xếp đồ cơ, như vậy mới xác định được những thứ cần thiết mang đi, nhưng Taehyun lại dở chứng không cho cậu làm, còn nói "Mày động vào rối hết cả lên bây giờ."
"Thôi không mang gì nữa đâu."
"Mang đồ skincare không ?"
"Có."
"Thế còn cái này ?"
Beomgyu nhìn cái đồ cài tóc hình con sóc hắn cầm trên tay, gật gật đầu.
"Hỏi tới cái gì cũng muốn mang, sao mày không thu dọn hết đồ đạc trong nhà khuân theo luôn đi.", hắn khinh bỉ nhìn cậu.
Beomgyu không thèm trả lời lại, tiếp tục xem TV. Đang tới khúc cao trào thì 'tình địch' của Taehyun ( là hắn tự nhận ) nhắn tin tới, nội dung đơn giản là, ngày mai rảnh không tớ đón đi chơi. Hắn nghi hoặc nhìn cậu, một mạch tiến tới giật lấy điện thoại từ tay Beomgyu, càng đọc càng sôi máu.
"Anh đưa đây cho em.", cậu kiễng chân với lấy điện thoại nhưng không được, hắn cao quá.
"Ngồi xuống, tao tự khắc phản hồi tin nhắn nó."
Nghe giọng Taehyun nghiêm túc như thế, cậu cũng đành ngoan ngoãn ngồi im. Cậu biết hắn sẽ rất bài xích nếu cậu vô tình nhắc tới Jung Byul hay Jung Byul tự nhắn tin cho cậu, ngay lúc này là minh chứng rõ nhất cơn giận dữ tột đỉnh của hắn. Beomgyu chỉ biết len lén nhìn biểu cảm của Taehyun.
Hắn bực bội nhắn lại một câu, "Tránh xa nó ra, tao mà thấy mày lởn vởn quanh nó thì tự hiểu hậu quả."
Ngay sau khi tin nhắn vừa được gửi đi, anh đã xem ngay, Taehyun càng giận hơn, chứng tỏ tên này có ý đồ với Beomgyu của hắn đây mà, đợi cả tin nhắn của cậu.
"Cậu nói gì vậy Beomgyu ?"
"Muốn giả ngây giả ngô không? Tránh xa người yêu ông mày ra !"
Jung Byul bên kia đọc mà không hiểu gì, người yêu nào ở đây thế, "Beomgyu, cậu bị sao vậy, người yêu gì cơ ?"
Taehyun nhìn cậu, nhìn thẳng vào đôi mắt to tròn đáng thương của cậu đang không ngừng chớp chớp, Beomgyu chưa nói rõ ràng với tên kia là cậu đã có người yêu sao? "Nó không biết tao là người yêu mày, đúng không? Mày không nói cho nó biết ?"
"Bởi vì Jung Byul không... em không tiện nói, với cả em và cậu ta chỉ dừng lại ở mức xã giao, không phải thuộc dạng thân nên không nhất thiết phải nói..."
Kang Taehyun nghe sao mà vô lý quá, nếu cậu không nói lỡ tên Jung Byul kia nảy sinh tình cảm hay làm chuyện gì quá giới hạn với cậu thì sao, lúc đấy than ai, kêu ai? Hắn nghĩ cậu cứ như là đang vẽ đường cho hươu chạy vậy, hình như tên Jung Byul kia thật sự có gì đó với Beomgyu nhà hắn rồi, nếu không thân sao hôm nào cũng nhắn tin, gọi điện như thế? Mà hắn sẽ nói chuyện với cậu sau, trước tiên là xử lý tên Jung Byul này đã, "Nếu chưa biết thì tao đây nói luôn, tao là người yêu nó, được chưa ? Tao muốn mày tránh xa Choi Beomgyu ra."
Do Jung Byul chưa thấy Beomgyu đề cập đến việc cậu có người yêu, thậm chí còn là con trai với mình bao giờ, có khi quan hệ của hai người chưa đủ thân thiết nên Beomgyu không muốn kể chăng, hoặc là cậu sợ anh sẽ ghét bỏ cậu vì cậu đồng tính, hoặc cậu muốn giấu giếm với mọi người ?
Mà kì thực, cả lớp cậu đều biết rồi, còn giấu giếm với sợ hãi gì nữa! Chẳng qua nếu không phải lớp đó sợ Taehyun thì chúng nó cũng ầm hết cả lên từ lâu rồi, lan truyền khắp cả trường cho hả dạ cũng nên, thì Jung Byul có khi đã biết từ trước, nhưng đằng này lớp đó lại không dám hó hé tiếng nào nên chuyện yêu đương của Beomgyu ra khỏi lớp vẫn kín đáo lắm!
"Tôi là bạn của Beomgyu thôi, bọn tôi cũng chỉ là nhắn tin qua lại nói chuyện bình thường, không tới mức nghiêm trọng để cậu phải cảnh cáo tôi tránh xa Beomgyu..."
Taehyun đọc xong như muốn bóp nát điện thoại, quay qua nói với cậu, "Cắt đứt liên lạc với thằng điên này ngay cho tao."
Thấy hắn nói vậy cậu cũng không đành lòng lắm, căn bản cậu cũng quý Jung Byul, cậu ta thân thiện, dễ mến còn tốt bụng, với lại cả hai cũng chưa có làm gì quá phận, chỉ là do Taehyun ghen tuông vớ vẩn không đúng nơi đúng chỗ, mà cũng chỉ vì cái tính này của hắn mà người bạn duy nhất của cậu sắp ra đi luôn rồi.
"Anh bình tĩnh đã..."
"Bình tĩnh quái gì, tránh xa nó ngay lập tức, hoặc mày tự biết kết quả.", dứt lời vứt điện thoại cậu xuống giường, hắng giọng, "Tao không biết khi sự tức giận của tao vượt quá giới hạn, tao sẽ làm gì đâu.", nói đúng hơn là ghen tuông.
Beomgyu nhẹ giọng, "Em và Jung Byul chỉ là bạn thôi mà, sao anh phải khắt khe thế, em và cậu ta đơn thuần chỉ là bạn bè bình thường, thi thoảng giúp nhau học hành cũng không có gì quá đáng, anh đừng ghen, em yêu anh mà..."
Hắn nhìn bộ dạng của cậu cũng không căng thẳng nổi nữa, day day thái dương, "Tao nhìn thấu thằng đó rồi hay sao ấy, nó có tình ý với mày."
"Không có đâu, cậu ta coi em như em trai ấy mà, làm gì có chuyện nảy sinh tình ý. Mà kể cả là có đi chăng nữa thì em vẫn đâu có chạy theo cậu ta, em vẫn yêu Taehyunie như thường đó thôi ?", Beomgyu bật cười, thì ra cũng có lúc hắn bày ra bộ dạng ghen tuông trẻ con như thế này.
"Ừ.", nếu cậu đã nói vậy thì hắn cũng không ý kiến gì nữa, "Chỉ cần mày giữ khoảng cách với nó là được, nhìn trẻ trâu hết sức tao ngứa mắt lắm !", hắn nghĩ đây là cái cớ hoàn hảo để biện minh cho việc không muốn Beomgyu và Jung Byul ở gần nhau làm hắn ghen phát sốt.
"Em biết rồi, giờ ngủ thôi mai còn đi chơi, em háo hức quá đi mất !"
"Biển thì cũng là biển thôi, làm gì mà lải nhải suốt.", Taehyun đặt lưng nằm xuống đã bị cậu ôm cho cứng người, náo loạn dụi qua dụi lại.
"Nhưng đây là lần đầu em đi biển đó. Không biết biển có giống trong tưởng tượng của em không? Nó có náo nhiệt vào ban ngày và lãng mạn khi về đêm hay không ?"
Tự nhiên hắn thấy lòng mình quặn lại, Beomgyu vì quá khứ chẳng mấy tốt đẹp mà khiến tuổi thơ của cậu cũng bị vùi dập không ít. Trong khi những đứa trẻ khác được đi biển từ lúc còn bé tí thì Beomgyu năm mười tám tuổi vẫn chưa biết cảm giác sóng đánh vào tận chân là gì.
"Ngủ đi, mai rồi sẽ được làm những gì mày muốn."
"Em muốn thử xây lâu đài cát, thử đứng vầy nước, thử ngụp lặn dưới biển... Cảm giác như em đang thật sự... thật sự... tồn tại trong lòng của mẹ thiên nhiên..."
Giọng nói của cậu dần dần nhỏ đi, cuối cùng cũng chỉ còn tiếng thở đều đều của cậu giữa căn phòng im ắng. Taehyun nãy giờ nghe cậu ngây ngô tưởng tượng về một kì nghỉ ở biển lần đầu tiên mà không kìm được muốn nói cậu thật ngốc. Cậu lúc vừa rồi như bé đi nhiều tuổi, cứ như cậu được quay về tuổi thơ lần nữa. Hắn xoa lưng cho cậu, cứ miên man nghĩ suy gì đó, rồi cũng không kìm được mà nói nhỏ, "Tao thương mày nhiều lắm Beomie, mày có biết không ? Cả quãng đời sau này hi vọng Choi Beomgyu sẽ mãi là em bé của tao, không lo thế gian khắc nghiệt, tao sẽ gánh vác hết cho mày Beomie của tao...".
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro