13
Dù Taehyun lo cho cậu, nhưng bởi vì sĩ diện, nên không hỏi.
Beomgyu về lớp cũng thẫn thờ ra đấy, lúc gục mặt xuống bàn, lúc nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyệt đối không nhìn hắn lấy nửa con mắt như mọi ngày. Với cái tính ương ngạnh của mình, hắn mặc kệ cậu thật. Tan học, hắn cũng chẳng nói chẳng rằng bỏ về trước.
Beomgyu nhìn hắn bước ra khỏi lớp, từ đầu tới cuối không hề chú ý đến cậu, lồng ngực đột nhiên nhói lên. Taehyun... ghét cậu thật rồi sao?
"Beomgyu... Sao cậu buồn thế?"
Jung Byul xuất hiện bên cạnh, cậu nhìn anh, cúi đầu không đáp. Cậu không muốn phải nói là người yêu cậu ghen với anh, họ cãi nhau một trận, giờ cả hai chiến tranh lạnh rồi!
"Taehyun ấy... cái người sáng nay... người yêu cậu phải không?"
Đầu Beomgyu khẽ gật, "Ừm."
"Cậu ta có vẻ hổ báo nhỉ? Cậu yêu cậu ta thật sao? Yêu một người như vậy, cậu chấp nhận sao?"
"Taehyun cáu gắt với tớ vì anh ấy lo lắng cho tớ, còn nếu cáu gắt với người khác, thì là anh ấy ghét họ."
Jung Byul nhìn cậu, trong lòng chẳng rõ tư vị gì, "Vậy là cậu ta ghét tớ? Vì sao?"
"Anh ấy ghen thôi... Cũng muộn rồi, tớ về trước.", Beomgyu ngậm ngùi rời đi.
Jung Byul nhìn bóng lưng cậu khuất dần nơi cuối hành lang, anh cười nhàn nhạt, cảm thấy bản thân mình có vẻ hiểu ra được chín phần mười tình cảnh của Beomgyu. Sáng hôm đó chạy bộ qua nhà cậu, vừa vặn nghe thấy mẹ Taehyun nói khá to, đại khái là liên quan đến việc họ yêu nhau, dù nghe câu được câu chăng nhưng từ đầu đến cuối đều là cấm cản. Jung Byul đã định sẽ không để ý gì đến Taehyun, anh nghĩ rằng hắn ta có thể đối đãi với Beomgyu tốt hơn, nhưng chuyện vừa rồi ở căn tin khiến anh không thể ngồi im thêm được nữa! Hắn cọc cằn và khiến Beomgyu buồn...
Trên đường trở về, cậu đã nghĩ xem nên xin lỗi Taehyun bằng cách nào, hắn bình thường không phải người dễ dỗ dành mỗi khi giận dỗi. Vừa bước vào nhà đã không thấy hắn đâu, cậu nghĩ có lẽ hắn đang trong bếp nấu cơm, nhưng vào bếp tìm cũng không có, giờ này hắn phải ở nhà rồi chứ. Đang thắc mắc thì Taehyun về, hắn lạnh lùng nhìn cậu rồi để mấy hộp thức ăn nhanh vào tủ lạnh.
"Anh mới đi đâu về vậy?"
"Thức ăn nhanh trong tủ lạnh, đói tự làm tự ăn."
"Anh đang phớt lờ em?"
"Có cả sữa và nước ép, muốn uống thì uống."
"Anh đừng như vậy... em xin lỗi mà!"
Taehyun làm như không nghe thấy, đóng cửa tủ lạnh rồi lướt qua Beomgyu đi lên phòng.
Cậu gục xuống, không thể khóc, cũng không thể nói thêm được gì. Taehyun như vậy là sao chứ, cậu đã hạ mình đến thế rồi, mặc dù cậu không sai, cậu vẫn xin lỗi hắn như thể cậu đang lén hắn ngoại tình vậy, nhưng thái độ của hắn chính là hoàn toàn không quan tâm đến cậu... Beomgyu thở dài, một lần nữa hạ quyết tâm nói chuyện thẳng thắn với hắn.
"Anh à..."
"Sao?"
Cậu ôm hắn từ đằng sau, dụi mặt vào tấm lưng to lớn, "Em..."
"Đừng nói gì cả!", hắn gỡ tay cậu khỏi eo mình, cự tuyệt cái ôm của Beomgyu, lần đầu tiên hắn làm vậy...
"Anh... giờ anh muốn thế nào, muốn em phải làm gì chứ? Em sai ở đâu?"
"Mày không sai, nhưng tao cần yên tĩnh, đừng nói gì nữa!"
Thật sự ngay lúc này Taehyun không còn giận cậu nữa, nhưng đột nhiên hắn không có tâm trạng đối diện với cậu, mẹ hắn lại vừa gọi điện vì mục đích chia cắt họ của bà, chính hắn cũng không rõ bản thân muốn gì, chỉ muốn yên tĩnh thôi!
"Được rồi, em sẽ không bao giờ nói chuyện với anh nữa, anh muốn yên tĩnh chứ gì? Anh ghen chứ gì? Thế thì chia tay đi, em mệt mỏi lắm rồi!"
Hắn nghe xong, cơn giận lên tới đỉnh điểm, hắn dồn cậu vào tường, "Mày nói cái gì vậy hả? Biết mồm vừa nói cái gì không?"
"Em nói, chia tay đi, em mệt lắm rồi, chúng ta... không thể hoà hợp."
Hắn không kiềm chế được, vung nắm đấm nhắm thẳng vào mặt cậu. Beomgyu co rúm người, sợ hãi đón nhận lấy cú đấm chuẩn bị đáp xuống mặt mình, nhưng không, cú đấm đó đã yên vị trên tường. Máu từ tay hắn chảy ra, nhưng hắn vẫn không thấy đau bằng vết thương trong tim mình. Bản thân hắn thì cố kiềm chế, cố không muốn làm cậu phải nghĩ ngợi mà cứ vậy sống vui vẻ, còn cậu thì sao, liên tục khiến hắn bực bội rồi mệt mỏi, giờ thì nói lời chia tay dễ dàng như thế...
"Taehyun, anh... sao anh lại làm thế...", cậu hoảng sợ đến bật khóc khi thấy hắn như vậy, ôm lấy bàn tay đầy vết xước của hắn, "Anh đừng như thế, em xin lỗi, em... chúng ta không chia tay, không chia tay nữa!"
"Bỏ ra, tao không đau. Đi rửa lại cái mặt đầy nước mắt đi, nhìn rõ bẩn."
Cậu lấy tay áo quệt ngang mũi, Taehyun ré lên, "Cái thằng này, mày lau thế lúc tao giặt gớm chết đi được."
"Tay anh có đau không ?"
"Không."
"Anh vẫn giận em à?"
"Không."
Hắn ngồi xuống giường, hai tay ôm mặt, dáng vẻ cực kì mệt mỏi, "Tao chưa bao giờ muốn tao nổi cáu vô cớ với mày, cũng chỉ vì dạo này áp lực nên mới vậy! Nhưng đừng lo, tao sẽ giải quyết êm xuôi."
"Xảy ra chuyện gì rồi ?"
"Đừng hỏi nữa!"
Beomgyu mím môi, cũng không cố hỏi thêm gì nữa, cậu biết hắn rất ghét việc cậu tham gia mấy cái vấn đề phức tạp rối rắm này, mà chính cậu cũng phụ thuộc vào hắn nên quyết định nghe theo hắn hết.
Trong cái lúc mà hắn cần nghỉ ngơi thì mẹ hắn lại gọi làm phiền, hắn đã định sẽ không nghe, nhưng mẹ hắn đã gọi nãy giờ rồi...
"Mẹ gọi gì mà nhiều thế?"
"Con về nhà đi, mẹ có cái này cần nói, rất gấp."
"Mẹ lại định bày trò gì nữa, không phải con đã nói rồi sao?"
"Về bây giờ, hoặc đừng gọi tao là mẹ."
"Gọi má được không?"
"Về nhà ngay!"
Taehyun nhìn màn hình điện thoại tối đen, lại liếc nhìn Beomgyu bên cạnh, "Tao qua nhà mẹ một lát, ở nhà đừng có chạy linh tinh."
Hắn vừa rời khỏi nhà, Jung Byul đã gọi điện tới, nói muốn cùng cậu đi chơi cho khuây khoả, ban đầu cậu đã từ chối, cậu sợ Taehyun về không thấy cậu đau sẽ lo lắng, nhưng anh cứ nói mãi, nào là biết cậu buồn nên tớ mới muốn rủ cậu đi cho hết buồn, rồi là sẽ không đi lâu đâu, không phải lo Taehyun. Không lo cái quái gì, hắn có tức giận đổ lên đầu anh ta đâu mà nói như thật vậy, người chịu là cậu đây này! Thật ra cậu cũng muốn đi chơi để tinh thần thoải mái hơn, chắc là Taehyun sẽ không biết cậu đi với ai đâu.
"Mẹ gọi con về có chuyện gì?"
"Con tưởng con người lớn lắm sao mà tự cho mình cái quyền quyết định cuộc đời mình vậy?"
"Mẹ sống cuộc đời của con sao?"
"Mẹ tạo ra cuộc sống cho con, mẹ có quyền mong muốn con được hạnh phúc, mẹ có quyền làm tất cả vì con? Việc con đe doạ Hamin lần trước, khiến mẹ rất không đồng ý."
Taehyun ngồi phịch xuống ghế, nhẹ giọng nói rõ ràng với bà, "Nhưng con không muốn, con không yêu nó, sao con mới mười tám tuổi mẹ đã ép con chuyện yêu đương thế?"
"Con không nghĩ sau này Beomgyu sẽ cản trở tương lai của con sao? Con nên nhớ xem con là ai, và nó là ai."
"Con là Taehyun, còn nó là Beomgyu, con là người yêu nó, nó là em bé của con."
Mẹ hắn đập bàn một cái, nãy giờ bà đã cố nhịn mà khuyên bảo hắn, vậy mà hắn từ đầu tới cuối không một chút nào gọi là hiểu ra vấn đề, còn mạnh miệng tuyên bố em bé với người yêu, "Con biết mình đang nói gì không Kang Taehyun? Con có coi ai ra gì không hả? Con muốn mẹ phải tức chết con mới vừa lòng hay sao?"
"Là chính mẹ tự khó chịu với Beomgyu chẳng vì gì cả, chứ không phải lỗi của con. Con cũng nói rồi, cũng đã tuyên bố với mẹ rồi, mẹ hãy hiểu cho con."
Hắn nói xong, lễ phép chào một tiếng rồi rời đi.
Hắn đi bộ trở về nhà, bây giờ chỉ muốn về nhà gặp Beomgyu, chỉ cần mỗi thế, tâm trạng của hắn sẽ tốt hơn, hắn chưa bao giờ xảy ra xích mích với mẹ, đó giờ sự lựa chọn nào của cậu cũng khiến bà hài lòng nên mẹ con đều trước sau hoà thuận, nhưng tuy nhiên lần này bà không thể nhắm mắt cho qua, hắn nghĩ đi nghĩ lại, gia đình hắn kinh doanh lớn như thế, mặt mũi tiếng tăm đều là thứ hàng đầu đặt nặng, bây giờ không thể lòi ra chuyện con trai út quý tử nhà họ yêu đương với một thằng con trai vô danh được. Nhưng ấy là bà giữ sĩ diện, còn hắn thì không cần cái đó, hắn chỉ cần Beomgyu.
Dừng lại phía bên đường đối diện cổng nhà hắn, đầu óc Taehyun trống rỗng, hắn cảm thấy tim mình như ngừng đập trước cảnh tượng mình chứng kiến... Cảm giác này, thất vọng và còn có, đau tới nỗi không thể nổi giận.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro