ai đã làm tan nát trái tim em vậy?
năm mười tám,
beomgyu không thích thuốc lá.
ngồi bên bờ sông hàn, tay cầm điếu thuốc khẽ rít vài đợt, hắn chợt nghe tiếng ai đó chạy và rồi nhào người về phía mình.
"anh lại hút thuốc nữa rồi."
nghe giọng nói quen thuộc, taehyun vội vùi mạnh đầu điếu thuốc xuống nền đất, ngoảnh mặt đi nơi khác mà nói: "sao em lại đến đây, có biết mấy giờ rồi không?"
em khẽ liếc nhìn bao thuốc chỉ còn một vài điếu, rồi nói:"không đến đây thì không biết được anh lại hút thuốc."
"trời tối rồi, rất nguy hiểm."
hắn nói, song mặt vẫn không quay lại nhìn em.
"nè, sao anh không nhìn em?"
"có mùi thuốc, không tốt."
đã biết không tốt, lại còn lén lút hút thuốc sau lưng em, người lớn thật khó hiểu.
"được rồi, về nhà, tôi đưa em về."
năm hai mươi tám,
taehyun là một tên nghiện thuốc lá.
"không thể không chia tay được sao? em sẽ đi du học mà, chúng ta có thể liên lạc qua mạng xã hội..."
beomgyu nhìn người trước mắt mà nức nở nói.
taehyun ngỏ lời chia tay em vào một tối bên bờ sông hàn.
sau khi nhận được cuộc điện thoại của ba mẹ em, rằng em đi du học sẽ tốt cho tương lai của mình, rằng tốt nhất là để em không còn vướng bận điều gì ở đại hàn dân quốc.
khi nghe ý định ba mẹ dành cho mình, beomgyu nhất quyết từ chối, một phần vì em không muốn xa người em yêu, và cũng vì em muốn ở hàn quốc, em thích nơi này hơn.
nhưng sau khi nghe lời nói “chia tay" từ hắn, em lại nói rằng em sẽ đi du học, hắn có thể không chia tay em được không?
và hắn im lặng, rồi gạt tay em đi.
năm em mười tám, hắn hai mươi tám,
vì tương lai mà cách xa.
beomgyu mang bộ dạng đôi mắt đỏ hoe, sưng húp vì đã khóc quá nhiều mà về nhà, liền thấy ba mẹ của mình đã đợi sẵn.
em im lặng, như đang suy nghĩ gì đó, một lâu sau thì cất tiếng:"ba mẹ đặt vé đi, con sẽ bay chuyến sớm nhất."
nói xong, em chạy vào phòng và khóa trái cửa, lặng lẽ thu dọn đồ.
đêm khuya, khi đang không thể ngủ thì nhận được tin nhắn của ba mình.
'ba đã đặt, chuyến sớm nhất vào 5 giờ chiều ngày mai.'
'vâng.'
em thật sự không hiểu. tại sao taehyun lại không cùng em cố gắng, tại sao lại nói chia tay em, tại sao không thể yêu xa, tại sao lại nhẫn tâm như thế.
triệu câu hỏi vì sao,
anh có thể trả lời em được không?
choi beomgyu là một đứa trẻ mười tám, vô tư, hồn nhiên. kang taehyun là một người đã hai mươi tám, cái vẻ tươi vui, hồn nhiên ấy đã không còn, thay vào đó là một vẻ rất sành đời.
sau đêm hôm nay, mong rằng em vẫn là đứa trẻ vô tư hồn nhiên năm nào.
beomgyu du học ở pháp, một đất nước xinh đẹp và tráng lệ. trong khoảng thời gian ấy, em vẫn thường xuyên liên lạc với gia đình, chủ yếu là họ chủ động liên lạc với em, sau đó em chỉ đáp lại vài câu ngắn ngủi rồi bảo họ giữ gìn sức khỏe.
thời gian trôi qua, em đã không còn giận họ nữa rồi, chỉ là em không biết phải nói gì, lời nói của em cũng không còn vui vẻ như trước. nhận ra sự thay đổi của con mình, beomgyu trước đây là một đứa nhỏ hoạt bát, mỗi khi đi học về sẽ kể rất nhiều chuyện ở trường, nhưng giờ đây, em đã không còn cái dáng vẻ năm ấy. chợt một khoảnh khắc, họ lung lay rằng có phải quyết định của họ đã sai?
bốn năm sống ở đất khách quê người, em cũng đã hòa nhập được với nơi này, em có bạn, có những cuộc đi chơi, có những niềm vui nhỏ. song đôi khi em lại cảm thấy tuổi thân vô cùng, rằng em nhớ người ấy, em nhớ gia đình, nhớ bạn bè, và mọi thứ.
em tìm đến thuốc lá.
em tìm đến thuốc là khi em nhớ những gì liên quan đến đại hàn, khi em stress kinh khủng với việc học tập, hoặc khi em buồn, khi em khóc.
nhưng dần dà, em tìm đến thuốc lá chỉ vì em muốn.
to be continue...
@kthjmine
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro