Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

5. Thương hại

"EM GÁI TAO MỚI VÀO BỆNH VIỆN ĐÂU CÓ NHƯ THẾ NÀY ĐÂU!??? SAO BÂY GIỜ NHÌN NGƯỜI NÓ ĐỎ ỬNG, RÃ RỜI TRÊN GIƯỜNG BỆNH NHƯ THẾ NÀY???? 

Người nhà bệnh nhân đứng trong phòng hồi sức cấp cứu hét toáng hết cả lên với mấy y tá. Ai cũng cúi gằm mặt xuống, không dám ngước lên nhìn người đàn ông lực lưỡng, gân guốc đầy mình đang gầm lên từng chữ hăm dọa. 

"GỌI BÁC SĨ CẤP CỨU VÀO NGAY ĐÂY CHO TAO. HÔM NAY TAO PHẢI TÍNH SỔ BẰNG ĐƯỢC THẰNG OẮT NÀO LÀM EM TAO THÀNH NHƯ THẾ NÀY!!!" 

"Thưa anh, bác sĩ cấp cứu vừa nãy đã làm đúng quy trình cấp cứu và em của anh không còn nguy hiểm. Bây giờ bác sĩ cũng đang làm việc với ca bệnh khác, không thể gặp mặt ạ. Chỉ khi em của anh hấp hối thì những bác sĩ sẽ sang đây làm việc ạ." Y tá Gong mạnh dạn trả lời. 

"Con mẹ. TAO. MUỐN. GẶP. BÁC. SĨ. CẤP. CỨU. NGAY. LẬP. TỨC." Người đàn ông đẩy y tá Gong và quét ánh mắt sát thủ quanh phòng.

Y tá Hwang Seop vốn dễ sợ sệt nên gật đầu lia lịa, phóng ra khỏi phòng để gọi bác sĩ cấp cứu của bệnh nhân - Kang Taehyun. 

Taehyun đang vừa xử lý xong một ca đuối nước, vừa mới tính đi ra quán cafe bệnh viện mua một cốc Caramel Macchiato để uống hồi sức thì bị Seop chặn lại. 

"Sao vậy? Tôi tính đi mua cốc nước." 

"Bác sĩ cứu chúng em với! Ca giật điện sáng nay bác sĩ xử lý cũng không có chuyển biến xấu gì, nhưng người nhà bệnh nhân cứ khăng khăng đòi gặp, không cho thì lại chửi bới này kia.." 

"Tôi đến bó tay. Phòng nào?" 

"Dạ 302"

Taehyun tay vẫn cầm cốc nước hút và đi thong thả lên phòng bệnh, trưng ra vẻ mặt và phong thái 'bất cần đời' kinh điển của cậu. 

Người hâm mộ nhìn vào thì thấy ngầu lòi, người ghét nhìn vào thấy ngứa mắt. Đành chịu thôi, người càng xuất sắc, lại càng nhiều người ghen ăn tức ở. 

"Có chuyện gì vậy?" Cậu hỏi dõng dạc, mắt nhìn thẳng vào người đàn ông không một chút e sợ. 

"Á à. Cái thằng bác sĩ lợi dụng em tao đây à? Nhìn mặt mũi cũng sáng láng đâu thiếu em chơi mà lại phải chơi em tao?" Gầm gừ. 

"Tsk, tôi nghĩ anh hiểu lầm gì ở đây. Tôi chẳng chơi ai cả, vừa mới một ca cấp cứu đuối nước xong. Mà anh còn chẳng có chứng cứ gì mà kết luận như thế hết, có đúng không?" 

"Chó, em tao vào nhìn còn trong trắng cứng cáp như thế, vào bệnh viện đã đỏ ửng rã rời thế này không chơi thì là gì?" 

Taehyun nhắm mắt thở đều. Nếu không phải vì cậu muốn giữ chức bảo vệ bệnh viện cho bố mình thì cậu đã đấm mất phát rồi. Cậu không có hơi đâu mà phung phí công sức lời nói của mình vào mấy thằng ất ơ. 

"Em anh vào đây cứng cáp đúng thật, nhưng tôi nói tối ra là cứng đờ vì giật điện. Trắng là trắng bệch do sốc. Tôi cấp cứu cho em xong thì mệt là đương nhiên, cộng thêm việc sốt nhẹ nên thân nhiệt nóng hơn, màu da cũng đỏ lên. Tôi nói điều này từ kiến thức y khoa, còn anh quy tội cho tôi theo cảm tính. Phải nghĩ xem ai sai trước khi phát ngôn chứ nhỉ?" 

"Xì, MẤY CÁI BỌN MÀY CHỈ BIẾT NÓI ĐẾN THẾ LÀ CÙNG, SỐT THÌ SAO KHÔNG RA CẤP CỨU HẢ? HẢ?? Mà từ từ..mày là Kang Taehyun à? Có phải là con của Kang Taesik không? Thằng bảo vệ? Ối giời, tao đuổi một phát là mày thăng thiên nhé. Mày biết tao là ai không? Ô kê tao cũng làm công ăn lương, nhưng còn là người thân cận của chủ tịch Choi Haei-" 

Người đàn ông im bặt. 

Vì thấy ai họ Choi đứng ngoài kia với ánh mắt sắc như dao lam. 

Cúi đầu, thưa: "Choi thiếu." 

Beomgyu bước vào, hỏi: "Làm loạn trong bệnh viện cái đếch gì? Làm người thân cận của chủ bệnh viện mà có tí kiến thức y mà cũng không nhồi vào đầu được à, đứng đấy mà đôi co. Đến chịu." 

"Choi thiếu, thành thật xin lỗi. Vị bác sĩ đây đúng là mờ á-" 

"Cái đầu. Ok, vị bác sĩ ở đây nghèo khổ, là con của bảo vệ. Có ai thương hại cũng không đến lượt mày. Có phải chuyện của mày không? Xía vào? Không đến lượt cậu phải đánh giá nhân phẩm người khác rồi cho tôi biết. Khôn hồn thì cút." Beomgyu nói lạnh nhạt. 

"Thứ lỗi. Xin thứ lỗi. Tôi cút đây ạ." Người đàn ông sau đó chuồn đi. 

Choi Beomgyu quay ra sau nhìn Taehyun và hỏi: "Có sao không? Thứ lỗi, thằng đấy hơi điên." 

"Có ai thương hại cũng không đến lượt mày" 

Tất cả những gì văng vẳng trong đầu Taehyun lúc này là câu nói đó của Beomgyu. 

Cậu ngước lên nhìn anh, rồi quay người và rảo bước nhanh, không giải thích gì với anh hết. 

Beomgyu mắt tròn mắt dẹt, ngơ ngác, không hiểu mình đã làm gì sai, mà lại để cậu giận. 

Thương hại 

Là thứ mà Taehyun ghét nhất trên đời.

 Nếu anh nói vậy, chẳng phải anh đang ám chỉ...anh đang thương hại cậu hay sao? 

Vì cậu ghét sự thương hại, đâm ra cậu cũng tức giận với người thương hại cậu. 

---- 

"Choi Soobin, anh yêu em" 

"Em cũng yêu anh." 

Soobin hôn nhẹ vào môi Yeonjun, tay của cậu luồn qua eo của anh. 

Haizz, bây giờ anh đang ngồi trên ghế làm việc của mình, còn Soobin thì đang chống tay vào thành ghế mà hôn ngấu nghiến anh. 

Chuyện xảy ra như thế nào á? Cả hai người đều không biết. 

Chỉ cần hiểu là sau một đêm say rượu thì hai người đã 'vô tình' lăn giường với nhau. Mà nói là say rượu thì cũng không đúng lắm. 

Một người say rượu là Yeonjun. Một người say tình là Soobin. 

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy thì Yeonjun thấy mình đang ở trong vòng tay săn chắc của cậu. Anh bất ngờ thật nhiều, nghĩ tới chuyện hôm qua mà đỏ mặt, nhưng vẫn cố dụi đầu vào hõm cổ của Soobin. 

Anh mà lại nằm dưới á? Nực cười. Choi Yeonjun là rất rất top. 

Nhưng gặp Soobin thì cũng chỉ thành bot mà thôi ~ 

"Ummm~ha..Soobin ah" 

"Huh? Đừng rên to quá, ta đang trong bệnh viện đấy." 

"Đừng..đừng làm nữa..tối nay..tối nay anh cho em mang anh về nhà..được chưa?" 

Soobin dừng ngay lập tức, cười hì hì. "Anh không quỵt đấy nhé?" 

"Hờ hờ..uhm..uh..chắc vậy." Yeonjun nhìn quanh phòng, nói lắp bắp. 

Soobin nhìn người mình yêu ngại ngùng sợ hãi như vậy, khóe môi nhếch lên một nụ cười. Cậu cúi xuống, đưa ngón tay trỏ của mình lên trên đôi môi của anh, rồi nhìn thẳng vào đôi mắt người đối diện, rồi thì thầm: 

"Anh mà quỵt, em sẽ không để yên đâu. Em sẽ chơi anh ở chính căn phòng này, trong bệnh viện vào ngày hôm sau, và đừng nghĩ rằng em sẽ làm nhẹ." 

---- 

Muốn chap sau có H không:)? 

Cuối cùng cũng thi xong rồi:)) 

Chưa trả điểm, nhưng nếu điểm tốt mình còn ra liên hoàn mấy chap không để readers chờ nữa:)) 

Cảm ơn vì đã đọc đến đây nhaa! 

Yêu nhiều <33

~harper



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro