Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

2.


Nhà anh khá xa nơi đây, mất khoảng chừng 10 phút đi bộ, thế mà chẳng hiểu sao anh lại xuất hiện ở nơi khỉ ho cò gáy này, chỉ với một chiếc ô. Anh nắm tay hắn suốt quãng đường đi, bàn tay hắn có phần thô ráp, những vết xước không được chữa trị đúng cách mà trở thành những vết sẹo xấu xí trong lòng bàn tay vì bị đánh bởi roi da, tuy vậy ngón tay hắn lại nhỏ bé hơn thảy, khẽ run lên. Im lặng một lúc, anh phát ra vài tiếng ho, ban đầu chỉ nhỏ thôi, sau lại lớn dần, ho ra cả máu, nhanh chóng đỏ thẫm một vũng trên bàn tay thon dài kia. Hắn lo lắng, gặng hỏi thăm anh vài câu, cũng chẳng biết hắn thật lòng lo lắng, hay chỉ nghĩ nếu người kia mà bệnh nặng thì ai sẽ cứu người bạn tội nghiệp của hắn đây?

"Ừm..Anh không sao chứ? Máu kìa"

"À, chuyện thường ngày ấy mà, không cần để tâm"

Rồi bỗng anh khuỵu xuống, làm tim hắn hẫng đi một nhịp, thế mà anh vẫn nói anh không sao.. Sau một hồi vờn qua vờn lại, cơ thể yếu ớt của anh cũng chẳng thể chống đỡ nổi mà đành để hắn cõng về nhà. Xấu hổ thật đấy, rõ là mình đưa tay ra cứu người mà giờ chẳng biết ai cứu ai, Beomgyu nghĩ.

Suốt dọc đường, chắc là hôm nay có hứng nên anh kể cho hắn nghe về bản thân. Đang nói dở thì ngập ngừng nghĩ liệu mình có phải nói quá nhiều không, mà thấy người dưới thân cũng chẳng để tâm mấy mà nói tiếp. Hồi sau nghĩ lại thì mới thấy sao anh lại có thể mất cảnh giác với người lạ đến thế, chỉ là anh nhận được cảm giác an toàn từ phía hắn, nhất thời bồng bột.. Mà bị cái khuôn mặt đáng yêu lại đáng thương đến muốn chửi thề kia thì anh cũng bằng lòng.. Đúng là mê trai đầu thai cũng chẳng hết được mà!

Nghe anh kể cậu mới biết, anh tên Choi Beomgyu, lớn hơn cậu một tuổi, là con một của một gia đình giàu có, song lại không nhận được tình yêu thương của bố mẹ. Anh là một nghệ sĩ đầy ước mơ và hoài bão, một nghệ sĩ thiên tài với đôi tay có thể chơi mọi loại nhạc cụ trên đời, nhưng lại bị căn bệnh bẩm sinh khiến cơ thể trở nên yếu đuối mà chẳng thể đứng trên sân khấu. Anh nói anh là một đứa trẻ sinh ra đã biết trước tương lai của mình là chẳng thể sống thọ, một búp bê sống chỉ có thể ngồi trong lồng kính cho người ta ngắm, mặc dù ẩn dưới đó là một tài năng hiếm gặp. Bỗng hắn có chút đồng cảm, có thể vì anh cũng không nhận được đầy đủ tình yêu thương của người thân như mình, lại xen lẫn một chút ghen tị, vì ít ra anh có người thân, được bố mẹ cho đi học những thứ anh thích, được bố mẹ đưa đi chữa trị nếu anh bị bệnh.. Còn hắn thì đến cả người thân cũng chẳng có mà đòi hỏi thêm, đến người thân mà hắn cho là mục đích sống cậu cũng chẳng bảo vệ được. Chợt trong đầu hắn nảy lên những suy nghĩ có phần chẳng giống hắn: Hắn chẳng thể được sống hạnh phúc, vậy thì hắn muốn anh được sống một cuộc đời trọn vẹn, hắn muốn yêu thương anh, bù đắp vào phần mà bố mẹ anh chẳng thể cho anh, yêu thương anh thật nhiều, lấy tình yêu thương ấy mà khiến anh không ngần ngại về bệnh tật của mình.

Từ đồng cảm, sang ghen tị, rồi lại muốn yêu thương người ta sao? Bộ mày rảnh việc lắm hả Taehyun?, hắn nghĩ thầm. Thấy người dưới thân có vẻ trầm tư sau khi nghe mình nói, anh hoảng loạn, buông lẹ ra vài câu "Cậu đừng để ý", "Tôi chỉ nói nhảm thôi" hay đại loại vậy để chấn an..
.

Một hồi tám đủ thể loại chuyện thì hai con người cũng về đến nhà anh. Như dự đoán, bố mẹ anh với khuôn mặt như muốn thổi ra lửa đến nơi đứng ngay trước cổng nhà. Anh nghĩ thầm hôm nay chắc sẽ chẳng thể ngủ ngon được đây, rồi nắm tay cậu thật chặt, bước đi đến trước mặt cha mẹ. Còn chưa kịp nói câu "con chào ba mẹ", một bàn tay đỏ ửng đã nằm gọn trên khuôn mặt thon gọn của anh cùng với những lời chửi rủa mà hắn chẳng hiểu sao họ lại thốt ra được với chính con trai mình. Những giọt máu đỏ tanh xuất hiện trên khóe môi của anh, khuôn mặt vẫn chẳng hề biến sắc, ngược lại có hơi dửng dưng đến đáng sợ. Hắn thì bất ngờ, lòng lại như lửa đốt vì có người đối xử tàn nhẫn với ân nhân của mình. Hắn lên tiếng có ý dừng lại, liền bị cha mẹ anh chuyển đối tượng sang chửi rủa hắn, nói hắn dẫn con trai họ đi trốn,...

Hắn ngơ ngác, cũng chẳng thể hiểu nổi tình cảnh hiện tại. Chẳng thể hiểu nổi cái ngày hôm nay là ngày gì.. Tự dưng thấy sao đời nó lại trùng hợp thế, cứ hôm nào trong lòng có chuyện thì hàng loạt các bi kịch cứ xảy đến. Hắn chẳng thèm ngó ngàng đến những lời kia, ngược lại lo cho người bạn đang chưa rõ sống chết kia. Nhất thời nổi nóng mà bùng nổ ra các suy nghĩ, tuôn ra một trào những lời mà chính hắn còn chẳng hiểu với mấy người không liên quan kia. Hắn hối hận rồi, hắn lại giận cá chém thớt..

Thế mà ông bà chủ kia không mắng hắn tiếp, mà còn có phần khiêm nhường, nói mai sẽ đưa cậu bạn kia toàn mạng đến đây cho hắn, song cũng buông tha cho anh. Ủa, thế là xong á hả? Tìm người cứu giúp dễ thế luôn? Hắn lại hối hận, nhưng lần này là hối hận sao mình không bỏ trốn rồi chạy quách đến nhà anh mà kêu cứu sớm hơn, nếu thế có phải nhanh rồi không?

.

Kết thúc cái cuộc trò chuyện chẳng ra đâu vào đâu kia, anh dẫn hắn lên phòng, anh bảo từ mai hắn cứ sống ở đây đi, rồi buột miệng nói đùa

"Dù sao có cậu ở đây, bố mẹ tôi sẽ sợ hãi mà chẳng thể chửi tôi thêm nữa. Tôi nghe cũng chán rồi, chỉ muốn được sống yên ổn"

Một nụ cười mỉm hiện lên trên khuôn mặt ngọc ngà kia của anh, dù biết là nói đùa nhưng hắn cảm nhận được một chút gì đó gọi là nhẹ nhõm từ nụ cười ấy, trong lòng cũng thả lỏng hơn hẳn. Nhưng dù anh có nói thế, cái bản năng "người làm" trong hắn nó vẫn cứ duy trì, sáng dậy cũng chủ động lau dọn nhà rồi cứ thế mà lao vào bếp nấu nướng khiến những người làm khác chẳng khỏi hoảng hốt sợ hắn sẽ cướp việc của mình mất. Anh vừa dậy thì đã được đám người kia mách cho, nói là người cậu chủ dẫn về chẳng còn là người nữa, mà là một con ma cuồng việc! Còn chưa kịp băng bó các vết thương chi chít kia, chưa kịp ngủ một giấc ngon lành, đã theo đà mà làm việc cuồn cuộn từ sáng sớm khiến anh vừa buồn cười mà vừa thương.

"Taehyun à, cậu còn chưa nghỉ ngơi đã lao vào làm việc, cậu nói tôi sẽ chuẩn bị việc cho cậu, việc gì phải tranh với đám người hầu nhà tôi?"

Hắn thấy anh thì mắt sáng bừng, hớn hở chạy đến mà kể rằng sáng nay ông bà chủ đã đưa Kai đến cho cậu, hắn mừng muốn khóc, liền làm việc coi như lời cảm ơn. Hắn đẩy anh vào bàn đã được chính tay mình nấu ra bữa sáng thịnh soạn, hắn nói anh gầy gò như vậy, không ăn đủ sẽ chẳng thể biểu diễn. Anh hơi bất ngờ vì cậu có vẻ "tăng động" hơn anh nghĩ, tựa như cái người thảm thương đêm qua bấu lấy tay áo anh và cái người bây giờ là hai vật thể khác nhau, song vẫn thản nhiên dùng bữa.

"Ngon không?"

"Ngon, rất ngon, cậu giỏi thật"

Hắn mỉm cười toe toét. Bỗng hắn cầm lấy đôi tay đầy sẹo kia vì tập nhạc cụ của anh lên mà xoa nắn khiến anh chẳng khỏi hoang mang xen lẫn ngại ngùng. Rồi chợt hắn đặt vào đó một nụ hôn, thốt ra một câu khiến đám người làm kia chẳng tránh nổi sự bối rối chứ nói gì đến người nghe câu đó:

"Beomgyu, anh hãy trở thành chúa của em. Em sẽ sử dụng tình yêu thương của mình để lắp đầy trái tim yếu ớt kia của anh, sẽ giúp anh có thể đứng trên sân khấu lớn tự tin biểu diễn mà chẳng lo mình sẽ ngã xuống lúc nào"

Ya Taehyun! Có phải cậu lừa thiếu gia nhà chúng tôi không? Chúng tôi nghe cậu ấy kể rằng cậu ấy nhặt được một chú mèo mắt long lanh tội nghiệp cơ mà? Cái người như con sói buông lời tán tỉnh con nhà người ta không biết ngượng mồm kia là ai hả? Cậu chủ ơi, cậu lại bị lừa rồi..

Mà cậu chủ cũng lạ, bình thường cũng hay đi chơi lêu lỏng tán tỉnh nọ kia, mà nay bị tán tỉnh lại thì mặt đỏ như gấc, bối rối ngại ngùng đồ đó, hay là đối phương là cái tên mặt đẹp trai như chú mèo con kia nên mới vậy ta? Haiz, chả thể hiểu nổi bọn nhỏ mà.

"C-cậu bỏ tay tôi ra! Tự nhiên lại làm thế! Cậu có bị điên không hả!" Beomgyu rút tay lại, hét toáng lên rồi chạy đi để lại Taehyun sững sờ ngồi đó. Ảnh thật sự quá dễ thương đi mà!, lòng hắn như muốn gào thét.

.

Thế là từ đó, Kai và Taehyun trở thành người làm ở nhà Beomgyu. Chỉ khác là lần này họ thật sự coi nơi này là nhà. Hắn thì vẫn làm đúng theo lời hứa của mình, chăm sóc anh cả ngày lẫn đêm, họ bám nhau đến nỗi mà mấy người làm đều chỉ cần nghe thấy tiếng cậu chủ thì ngay sau đó sẽ nghe thấy tiếng của hắn. Beomgyu không hề quan tâm mọi người nghĩ gì, anh chỉ biết, lần đầu tiên anh được ai đó chăm sóc và yêu thương nhiều đến vậy.. Nếu đây là một giấc mơ, anh ước mình sẽ chẳng bao giờ tỉnh lại. Vài lúc anh cũng nghĩ có phải mình đang phụ thuộc vào hắn quá không? Nhưng nhận lại được là một tràng lí do anh xứng đáng được hắn làm như vậy thì cũng nhẹ lòng hơn nhiều.

Những lúc rảnh rỗi, hắn cũng tranh thủ đi tìm kiếm về căn bệnh của anh, nhưng tiếc là đến cả những người hắn cho là giỏi nhất cũng chẳng hề biết có một căn bệnh như thế. Cho đến một ngày, hắn tìm được một bác sĩ sống tại một khu hẻm nhỏ, thoáng nhìn vào chỉ thấy một anh chàng đẹp trai thôi chứ chẳng ai nghĩ ảnh là bác sĩ vì vẻ ngoài nhếch nhác của mình. Anh ta nói căn bệnh này là một căn bệnh hiếm không hề có thuốc giải, chỉ nghe được là có một truyền thuyết về căn bệnh này, đó là anh cần tìm được tình yêu đời mình, người đó sẽ thay anh gánh chịu căn bệnh ấy..

Trong một phút, hắn nghĩ ngay đến bản thân mình. Hắn có thể hi sinh cho anh và đặc biệt là hắn yêu anh. Điều này hắn chưa hề nói với ai trong suốt 2 năm trời làm việc cho anh cả. Chỉ tiếc là.. Hắn biết anh chẳng hề có tình cảm với hắn, hắn cũng chẳng thể ép anh có tình cảm với mình..

.

Một buổi chiều nọ, khi cả hai người đang chơi đùa trong vườn, hắn bỗng ngẫm lại mà hỏi anh:

"Anh Beomgyu, anh thích mẫu người như nào?"

"Anh hả? Đẹp trai này, tốt bụng, yêu thương anh, chấp nhận căn bệnh này của anh" Nhận được câu hỏi chẳng liên quan gì kia, anh có phần hoang mang, chẳng suy nghĩ nhiều mà trả lời.

"Bây giờ anh có đang thích ai không?"

"Anh không chắc nữa. Anh có để ý một người nhưng anh không biết đó có phải thích không nữa. Mà Taehyun của chúng ta hôm nay sao lại để ý đến điều này vậy?"

"A-Em chỉ hơi tò mò xíu thôi" Hắn xua tay cười trừ.

Bỗng hai cái tai mèo của hắn cụp xuống, cũng chẳng còn đôi mắt long lanh ban đầu nhìn anh nữa, đổi lại là một đôi mắt buồn thăm thẳm.. Hóa ra anh đã có người mình để ý. Hắn mừng cho anh, nhưng liệu người đó có chấp nhận hi sinh vì anh không? Hắn chẳng biết. Mà căn bệnh của anh đã trong giai đoạn nguy cấp rồi, anh ho ra máu nhiều hơn, chán ăn, không thể ngủ được khiến cơ thể của anh đã nhỏ bé giờ lại thêm gầy gò. Mọi người lo cho anh lắm, nhưng cũng chẳng được tích sự gì, vì nếu ép anh ăn, anh sẽ lại nôn ra hết..

Hắn ghét cái cảm giác bất lực này, y như cái cảm giác vào cái ngày hôm đó vậy, cái ngày hắn suýt mất đi người bạn thân của mình.. Hắn sẽ chẳng thể chịu được nếu mất đi anh, vì ai cũng cần có chúa chỉ đường.
.

"Khi bạn thật sự yêu một ai đó, bạn sẽ sẵn sàng làm những điều điên rồ và mù quáng nhất, chỉ mong sao người đó được hạnh phúc"

.

Đã là chương thứ 2 của cái fic ngẫu hứng này, mình cũng chẳng hiểu sao có thể viết được đến đâu nữa. Như cũ, fic không có plot, lỗi dùng từ, sai chính tả tùm lum, đặc biệt viết cực lan man gây khó hiểu. Tuy thế, vẫn có một vài bạn ghé qua đọc mấy dòng chữ nghuệch ngoạc này, mình rất biết ơn.

P/S: Chương 3 sẽ là chương cuối nhé, mình mới viết nên không viết được dài, mình sẽ cố gắng hơn trong các fic sau. Mình sẽ trau dồi thêm để gửi đến cho các bạn nhiều chiếc fic chất lượng hơn. Mong sao vẫn được mọi người ủng hộ. See ya!

Hpleedk - 24.12.23

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #taegyu