Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[21]

Beomgyu thả mình xuống ghế sofa, cả ngày hôm qua bên cạnh hắn rồi cả ngày hôm nay giải quyết công việc với ông chủ Lee khiến em thấm mệt. Em nghĩ sẽ không ăn gì mà ngủ một chút, bỗng thấy điện thoại rung chuông. Là Kang Taehyun gọi cho em, chắc hắn biết Beomgyu đã đưa hắn tới bệnh viện rồi. Em nhìn màn hình một hồi, dòng chữ Huynie nhấp nháy cùng ký tự trái tim bên cạnh làm em rơi nước mắt. Beomgyu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng chọn tắt máy.

Sau khi em tắt máy liền nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, Yeonjun giật nảy mình rồi đi ra cửa. Hóa ra người đứng trước cửa nhà em là Kang Taehyun, Beomgyu bần thần nhìn cánh cửa một hồi, sau đó quay vào nhà. Dòng tin nhắn hiện lên trên màn hình điện thoại khiến tim em run lên, cả người đều đau đớn.

Choi Beomgyu, nếu anh không gặp em, em sẽ không về!

Kang Taehyun, sao hắn lại đối xử với em như thế?

Vứt bỏ em rồi lại điên cuồng muốn gặp em!

Trái tim em đã thương tích đủ rồi, em không thể chịu thêm cơn đau nào nữa.

...

Thà rằng hắn đừng tới tận đây để tìm em, còn nhất quyết ngồi trước cửa nhà đợi cho tới khi em ra gặp hắn, Beomgyu đã chẳng đau lòng thế này! Trong giây phút nào đó, em dường như đã muốn mở tung cánh cửa ra để ôm lấy hắn. Cũng muốn gào khóc, đánh mắng hắn một trận cho hả giận.

Nếu là em của trước đây, Beomgyu chắc chắn sẽ làm như vậy, có điều bản thân em bây giờ đã thấy con tim nguội lạnh, không muốn đối diện với tình yêu đã khiến mình đau đớn, tan nát. Em dựa lưng lên cánh cửa, cơ thể mệt mỏi ngồi phịch xuống sàn. Phía bên kia cánh cửa, Kang Taehyun nhìn chằm chằm lên màn hình điện thoại, cùng lúc đó tin nhắn liên tục nhảy trên màn hình của Beomgyu.

Beomgyu, em biết anh đang trong nhà, có thể gặp em không?

Em chỉ xin anh 5p thôi, mình gặp nhau một chút đi!

Beomgyu, em thực sự rất nhớ anh, gặp em chút thôi, được không anh?

...

Đối với những dòng tin nhắn từ Kang Taehyun, Beomgyu cong môi khẽ cười khổ rồi trả lời lại.

Muộn rồi!

Beomgyu cảm thấy rõ ràng là em đang cười, vậy mà nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi. Em co người lại, áp mặt lên đầu gối, khóc tới mặt mũi đỏ ửng, thở cũng không được.

Bên ngoài thời tiết rất lạnh, nhất là còn về đêm, những cơn gió thổi qua khiến Kang Taehyun bất giác run người. Đọc được tin nhắn của Beomgyu, hắn như chết lặng, ngay cả tim cũng tê liệt, dường như chẳng còn đập nữa. Hắn và em cách một cánh cửa đều khóc đến nghẹn thở, dường như họ đang tựa lưng vào nhau, chỉ là cả hai đều không cảm nhận được hơi ấm từ đối phương.

Kang Taehyun biết là đã muộn rồi, biết rằng dù cho bây giờ hắn có làm tất cả mọi thứ đi chăng nữa, cũng không thể bù đắp cho em. Nhưng, hắn vẫn muốn được gặp em một lần, thực sự là chỉ cần để hắn nhìn thấy gương mặt thân thuộc của người mình yêu thôi! Cảm giác giết chết Kang Taehyun chính là người ngay bên cạnh, mà đến một cái nhìn cũng không thể. Lẽ ra, Kang Taehyun nên trân quý những khoảnh khắc còn được thấy em. Hiện tại trái tim hắn như muốn xé rách thành đôi, chỉ cần cho hắn gặp em, hắn nguyện đánh đổi tất cả.

Chỉ có điều, những thứ hắn đánh đổi, em cũng chẳng cần nữa!

Cả đêm hắn đợi trước cửa nhà em, nhưng cánh cửa ấy, quyết không một lần mở ra. Kang Taehyun lạnh đến tê cóng, đôi môi khô khốc tới gương mặt cũng trắng bệch. Ngày hôm qua hắn mới bị cảm, giờ lại nhiễm lạnh thêm, cả người run rẩy, ho tới mức cổ họng đau rát không nói được gì.

Beomgyu ở trong nhà cũng không khá hơn hắn là bao, em khóc cả một đêm, có giường ấm nệm êm lại không chịu nghỉ ngơi mà cứ ngồi ở đó, mãi cho tới tận sáng hôm sau. Biết Kang Taehyun nhất định chưa về, Beomgyu đành nhấc máy gọi đến cho Lim Hanyoung. Đầu dây bên cạnh xuất hiện giọng nói của mẹ hắn, khiến tim em được dịp đau đớn dữ dội.

"Có phải con trai tôi đang ở chỗ cậu không? Nó đi cả đêm không về, vợ đang mang thai cũng bỏ mặc, gọi điện không nghe máy! Cậu đã làm gì nó?"

Beomgyu hít một hơi dài, giọng em vừa khàn vừa nghẹn lại, yếu ớt nói.

"Kang Taehyun đang ở trước cửa nhà tôi, bác tới đưa cậu ta về đi!"

Em nói xong liền tắt máy, chẳng hiểu sao nước mắt lại cứ thế trào ra. Mắt em đã đau lắm rồi, nhưng không thể ngăn được dòng lệ, là một cảm giác đau đớn như cầm dao xuyên qua tim em. Mẹ của hắn, chưa có giây phút nào nghĩ Beomgyu là người tử tế, dù em chẳng làm điều gì sai trái cả.

Beomgyu gửi địa chỉ qua loa vào hộp thư của Lim Hanyoung rồi tắt điện thoại. Em cứ mãi ngồi đó, ánh mắt cô độc nhìn bừa một điểm, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Lúc Lim Hanyoung và mẹ hắn tới, Kang Taehyun đã lạnh quá mà ngất xỉu ở đó. Beomgyu nghe tiếng mẹ hắn đập tay lên cửa nhà em, ở bên ngoài gào thét em là đồ nhẫn tâm, lòng dạ lang thú. Em nghe thấy liền ôm lấy mình, bịt chặt tai lại, cảm xúc rơi vào tình trạng hoảng loạn. Em không nhẫn tâm, là hắn vứt bỏ em trước, em không phải cố tình muốn hắn chờ ở đó mà lạnh tới ngất đi. Em chỉ không muốn gặp Kang Taehyun, không muốn khiến trái tim đã từng rỉ máu lại càng thêm nhiều vết nứt.

Em không tàn nhẫn, là hắn khiến em trở nên yếu đuối, sợ hãi, sợ đối diện, càng sợ trái tim không thể ngừng rung động với Kang Taehyun. Người vô tình như hắn, em không thể toàn tâm toàn ý dựa dẫm được nữa, không dám tin tưởng hắn lần nữa.

Cho dù Kang Taehyun thực sự muốn bù đắp cho em, cho dù hắn cố gắng làm tất cả mọi thứ, trái tim em vẫn như có vật cản vô hình khiến Beomgyu không dám đặt trái tim mình vào tay hắn nữa, chỉ sợ Kang Taehyun sẽ bóp nát tim em. Beomgyu rất sợ, hắn sẽ lần thứ hai lừa dối, phản bội em.

Beomgyu gắng gượng đứng dậy sau cả một đêm ngồi ở cửa mà khóc, cả người em cứng đờ, di chuyển cũng khó khăn. Chẳng hiểu vì sao mà trước mắt cứ tối sầm lại, khung cảnh cũng vì thế mà đảo lộn, đôi chân em mềm nhũn không có bất kỳ cảm giác nào. Cả cơ thể em đổ xuống sàn, đầu óc trống rỗng, mệt mỏi nhắm mắt lại.

Em thực sự đã cố gắng quá đủ rồi. Chỉ ước bản thân chưa từng yêu hắn, càng ước cả hai chưa từng quen biết nhau!

...

Kang Taehyun được đưa về nhà, bác sĩ riêng kiểm tra cho hắn xong nói là hắn chỉ bị cảm lạnh thôi, không cần quá lo lắng. Woo DahAhn thở phào nhẹ nhõm, an ủi Lim Hanyoung ở bên giường khóc sướt mướt.

"Không sao rồi, con đừng khóc, sẽ không tốt cho đứa bé đâu!"

"Vâng..."

"Không hiểu Choi Beomgyu cho nó ăn bùa mê thuốc lú gì, nó lại có thể ngồi trước cửa nhà cậu ra suốt cả một đêm lạnh đến thế."

Kang Taehyun được truyền nước biển, một hồi lâu sau cuối cùng cũng tỉnh lại. Hắn nhìn xung quanh một lượt, thấy bản thân đã ở nhà từ lúc nào, còn có mẹ hắn và Lim Hanyoung lo lắng ở bên cạnh. Cả đêm qua, Kang Taehyun kiên trì đợi em, vậy mà cánh cửa chỉ một lần hé mở cũng không có. Trước nay, Beomgyu là người dễ mềm lòng, nhiều lần Kang Taehyun cố chấp một chút, ngay lập tức đổi lại được sự xót xa của em. Em thương hắn tới như vậy, Kang Taehyun không nghĩ rằng, em có thể vứt bỏ hắn ngoài hành lang suốt đêm dài.

Có lẽ, sau bao nhiêu lần tha thứ cho hắn, giờ đây em không thể nào chấp nhận một kẻ tệ bạc như hắn được nữa. Kang Taehyun biết em hận hắn nhưng vẫn còn rất yêu hắn. Thực ra, em có thể đồng ý kết hôn với Shin KangDeok, sống cuộc sống hạnh phúc hơn khi còn bên hắn. Em có thể bỏ mặc hắn dưới trời mưa ngày hôm đó, mặc kệ hắn sống chết thế nào cũng được, chẳng phải chuyện của em. Thực ra, em cũng có thể làm loạn, phá phách, khiến hắn tổ chức đám cưới cũng không thành.

Nhưng, em từ chối lời tỏ tình của anh, từ chối kết hôn với một người đàn ông tốt, yêu thương em như anh, chỉ vì em yêu Kang Taehyun. Beomgyu không nỡ nhìn hắn vì em mà dầm mưa, không nỡ thấy hắn bị bỏ trước cửa nhà mà không ai chăm sóc, liền đưa hắn tới bệnh viện. Beomgyu lặng lẽ chúc phúc cho hắn, mong hắn cả đời hạnh phúc, hãy quên em đi, đừng tìm gặp em nữa...

Kang Taehyun, hắn thấy mình thật ích kỷ, tệ bạc, tàn nhẫn. Em có thể vì hắn được hạnh phúc mà chấp nhận việc hắn ở bên cạnh người khác. Nhưng đến khi Beomgyu ở bên một người yêu em hết lòng, thấy em hạnh phúc bên anh, hắn lại thấy lòng mình đau nhói, hắn lại không muốn như vậy!

Kang Taehyun muốn em cả đời này yêu hắn, Beomgyu đồng ý...

Beomgyu muốn hắn cả đời này chỉ yêu em, hắn phản bội em...

Tiếng chuông điện thoại của Kang Taehyun vang lên, hắn nặng nề xoay mình tìm kiếm, trong lòng bồn chồn không yên. Shin KangDeok gọi cho hắn, Kang Taehyun thấy tim mình đột nhiên thắt lại, hắn sợ sẽ nghe tin em xảy ra chuyện gì đó. Nhưng, nỗi sợ của hắn là sự thật...

"Tôi đây."

"Kang Taehyun, tôi đã nói cậu mau đi tìm em ấy, cậu nghe không hiểu sao?"

"Không phải anh ấy đang ở nhà à? Có chuyện gì sao?"

"Cậu cũng biết Beomgyu đang ở nhà? Vậy mà cậu cũng không tới tìm em ấy một lần? Cậu có yêu được Beomgyu không thì nói một tiếng, tôi mang em ấy đi khuất mắt cậu, không bao giờ để cậu có thể chạm vào một sợi tóc của em ấy nữa. Tôi cho cậu 5p, tới bệnh viện đi!"

Kang Taehyun lập tức xuống giường mặc kệ đầu óc đau đớn, cả cơ thể hắn cũng đau đớn, vừa bước chân xuống sàn liền không trụ được mà ngã quỵ. Lim Hanyoung hoảng hốt chạy tới đỡ lấy Kang Taehyun, hắn gạt tay cô ra, tự mình đứng dậy. Lim Hanyoung thấy hắn cố chấp đi ra ngoài liền níu lấy cánh tay Kang Taehyun, nói.

"Anh đang bị bệnh, còn muốn đi đâu?"

"Không phải việc của em?"

"Anh định quay lại nhà của anh ta? Anh ta khiến anh thành ra thế này, anh vẫn muốn quay lại đó để đợi hay sao? Anh có vợ rồi đấy, tỉnh lại đi Kang Taehyun!"

"Điều không tỉnh táo nhất cuộc đời này mà tôi làm, là cưới em. Tránh ra đi."

"Anh!"

Kang Taehyun chạy vụt ra khỏi nhà, đến cửa đã bị mẹ hắn kéo lại. Woo DahAhn đẩy hắn ngồi xuống ghế, chặn ngang người hắn, bà nói.

"Con tỉnh lại đi, con nói như thế với vợ con mà nghe được sao? Cậu ta là cái gì mà khiến con đến bản thân mình cũng không quan tâm như thế?"

"Mẹ, mẹ tránh ra đi. Anh ấy là mạng sống của con, nếu anh ấy xảy ra chuyện gì, con cũng sẽ không sống nữa. Cho nên mẹ hãy tránh đường đi."

...

Lim Hanyoung lặng lẽ nhìn hắn rời đi, không một lần quay đầu nhìn lại. Cô cảm thấy đúng là lời nói ra từ một người không yêu, thật vô tình. Kang Taehyun nói như vậy chắc cũng chẳng mảy may suy nghĩ, cô có đau lòng hay không? Bởi từ trước đến nay, vị trí của Hanyoung trong lòng hắn, có lẽ phải cố gắng thêm mấy chục năm nữa mới có thể bằng Beomgyu. Trong mắt Kang Taehyun, đến một sợi tóc của Choi Beomgyu cũng hơn cô nữa!

Phải rồi, Choi Beomgyu là người hắn yêu...

Lim Hanyoung, cô phải chăng cũng chỉ là một kẻ thế thân cho người hắn yêu năm mười tám tuổi, rốt cuộc hắn không yêu cô, thứ hắn yêu là dáng vẻ giống với Choi Beomgyu mười năm trước.

Cuối cùng, Kang Taehyun vẫn là yêu Choi Beomgyu, Hanyoung cô quả thật ngu ngốc! Ngu ngốc tin rằng, hắn dẫu sao cũng có một chút tình cảm với mình...

Cả đời này cô có cố gắng đến mấy, nỗ lực bao nhiêu, cũng không bằng được gót chân của Choi Beomgyu. Giá như, hồi đó họ đừng cứ mãi so sánh cô với Choi Beomgyu, cuộc đời của cô cũng không cần chạy theo một hình bóng xa xôi đến thế!

Choi Beomgyu là trăng sáng trên trời...

Lim Hanyoung chỉ là ánh trăng tàn dưới nước...

Cho dù có giống tới bao nhiêu, cũng chỉ là bản sao, cũng chỉ là để kẻ khác ngắm tạm vì họ biết, trăng trên trời thì không bao giờ với tới được. Còn trăng dưới nước thì cũng chỉ là được ban phát cho một ánh nhìn.

Kang Taehyun đã đối xử với cô như vậy, bản thân Lim Hanyoung cũng không cần thấy có lỗi với hắn việc ngày hôm đó nữa. Dẫu sao, hắn không yêu cô, cô cũng không cần phải dằn vặt vì bỏ mặc hắn ngoài trời. Kang Taehyun cũng đã được Choi Beomgyu đưa đi mà, là họ có lỗi trước. Kang Taehyun có vợ nhưng vẫn nhớ người yêu cũ, còn Choi Beomgyu biết hắn có vợ nhưng vẫn luôn qua lại... Lim Hanyoung cũng chỉ là tìm một người đàn ông khác, thật lòng che chở cho cô.

Rốt cuộc, Kang Taehyun đã yêu Beomgyu bao nhiêu, bản thân hắn vừa mới tỉnh lại, đầu óc đau nhức tới mắt cũng hoa lên, mờ mịt chẳng rõ lối. Vậy mà, Kang Taehyun lái xe với tốc độ rất nhanh, dường như nếu chậm một chút hắn sẽ không kịp gặp được em. Hắn vượt đèn đỏ trong khi xe ở phía bên cạnh đang đi tới, giữa ngã ba đông đúc mà Kang Taehyun dám vượt đèn đỏ cũng chỉ vì muốn gặp em. Chiếc xe kia bất ngờ không tránh kịp, hắn càng không, hai bên đâm vào nhau khiến Kang Taehyun ngơ ngác, bất lực tới rơi nước mắt.

Va chạm quá mạnh khiến hắn không kịp trở tay, đầu đập vào cửa sổ, máu từ trán hắn chảy xuống tới mặt, Kang Taehyun ngửi mùi máu tanh đến mức chóng mặt, đau đớn không cách nào cử động. Đôi mắt hắn mờ mịt, đầu ong ong, chỉ biết bản thân mình đã cạn kiệt sức lực. Phía trước tối đen, mắt hắn cũng chẳng thể mở nổi, rất đau...

Hắn không đau vì vết thương này, hắn đau vì không thể tới gặp em.

Beomgyu, tha lỗi cho em, em không đủ sức...

Beomgyu, em yêu anh, chỉ yêu mình anh thôi...

Beomgyu vừa mới tỉnh lại, bên cạnh em là Shin KangDeok. Em nhìn thấy anh liền ngượng ngùng quay mặt đi, vẫn là cảm thấy có lỗi với anh nên không dám nhìn thẳng. Shin KangDeok nắm tay em, rồi nói.

"Anh không giận em, mọi chuyện cũng qua rồi!"

"Hôm nay anh đến nhà lấy chút đồ, thấy em ngất xỉu, anh đưa em tới bệnh viện. Bác sĩ nói em chỉ quá sức chút thôi, không sao đâu. Nhớ giữ gìn sức khoẻ nhé, Beomgyu!"

Beomgyu bấy giờ mới dám quay lại nhìn anh, rút bàn tay của mình lại, gật đầu rồi cảm ơn anh.

Shin KangDeok không biết vì sao tới giờ này mà Kang Taehyun vẫn chưa đến, nếu hắn không tử tế chăm sóc được cho Beomgyu, anh nhất định sẽ đưa em rời đi. Cả đời làm anh trai chăm sóc cho em, anh cũng chấp nhận.

Tiếng chuông điện thoại em rung lên, Beomgyu giật mình nhìn nó một hồi. Không biết vì sao trong lòng em lại lo lắng, nóng như lửa đốt, em vội vàng nghe máy. Đầu dây bên kia vang lên tiếng xe cấp cứu, em thấy cơ thể mình lạnh ngắt, trái tim cũng thắt lại.

"Cậu là người nhà của Kang Taehyun đúng không?"

"Đúng, có chuyện gì vậy?"

"Cậu ấy bị tai nạn xe hơi, chúng tôi đang đưa cậu ấy đến bệnh viện Seoul, người nhà mau tới làm thủ tục cho bệnh nhân nhé!"

"Sao cơ?"

Chiếc điện thoại tuột khỏi tay em rơi xuống sàn, nước mắt em không ngừng trào ra, ngực trái co thắt tới nghẹt thở. Kang Taehyun, rõ ràng em đã gọi mẹ hắn đưa hắn về, tại sao lại tai nạn? Vì sao, hắn cứ khiến em đau đớn hết lần này đến lần khác, vì sao không để cho em có thể nhẹ nhàng buông bỏ hắn.

Beomgyu giật đứt ống truyền trên tay, em vội vàng xuống giường chạy ra ngoài. Shin KangDeok hốt hoảng đỡ lấy em, nhìn em gấp gáp trong lòng anh vô cùng lo lắng.

"Sao vậy? Có chuyện gì sao em?"

"Em phải đi gặp Kang Taehyun."

Beomgyu chạy tới phòng cấp cứu, thấy hắn được đẩy trên băng ca đưa vào trong, đầu cuốn băng còn dính đầy máu trên mặt. Đôi mắt hắn nhắm nghiền, đôi mắt luôn nhìn em với dáng vẻ nhu tình, hôm nay lại không hề để ý tới Beomgyu, dù em đang ở ngay cạnh hắn. Đôi mắt chỉ muốn được thấy Beomgyu một lần, lại không hề nhìn em. Choi Beomgyu đau đớn đến ngã quỵ, là em sai rồi sao? Đáng lẽ em hãy gặp hắn một lần, đáng lẽ lúc hắn nói nhớ em, chi bằng em ôm hắn vào lòng.

Shin KangDeok đỡ lấy em, cơ thể Beomgyu run lên, nước mắt cứ thế chảy xuống. Anh nghe tiếng trái tim em đập rất điên cuồng, có lẽ em đang sợ lắm, còn tự trách chính mình nữa.

"Là lỗi của anh?"

"Sao cơ?"

"Là anh gọi cho hắn nói em ở bệnh viện, hắn mau tới đây. Có lẽ là vì cuộc gọi đó."

Vì Kang Taehyun gấp đến gặp em, nên mới xảy ra chuyện?

Kang Taehyun, chúng ta vì sao lại tới bước đường này? Anh không muốn mất em, làm ơn hãy bình an.

Chỉ cần em không sao, muốn gặp anh bao nhiêu lần cũng được.

Phòng cấp cứu sau một tiếng đồng hồ cũng mở ra, Beomgyu vội vã chạy tới trước mặt bác sĩ. Cơ thể em run rẩy tới đứng cũng không vững, bác sĩ nhìn em không khỏi xót xa, nếu ông báo tin xấu có khi em ngất xỉu ở đây luôn. Thật may, vết thương của Kang Taehyun không quá nặng, không gây ảnh hưởng gì tới não bộ lại được đưa đi cấp cứu kịp thời, nghỉ ngơi một vài giờ sẽ tỉnh lại.

Shin KangDeok vẫn luôn đứng phía sau em, bác sĩ mỉm cười nói.

"Không cần quá lo, cậu ấy sẽ sớm tỉnh lại thôi."

Choi Beomgyu nghe xong mừng rỡ, chạy vào trong ôm chầm lấy Kang Taehyun đang nằm trên giường bệnh. Gương mặt hắn mới gặp hôm trước, nay đã hốc hác nhiều rồi. Em ngồi bên cạnh, cầm tay hắn áp lên khuôn mặt mình, thì thầm.

"Taehyunie, anh xin lỗi, mau tỉnh lại đi nhé!"

Shin KangDeok không vào, anh đứng ở cửa nhìn em. Dáng vẻ này của em anh chưa bao giờ nhìn thấy, dù chỉ là nhìn bóng lưng, anh cũng có thể tưởng tượng ra em nhìn Kang Taehyun ngọt ngào tới mức nào. Ánh mắt em có lẽ long lanh, còn có chút ngấn lệ, cho dù anh đứng xa như vậy, vẫn cảm nhận được tình yêu rất mãnh liệt.

Beomgyu từng nói anh hãy tìm một người xứng đáng hơn em, yêu anh hơn em. Shin KangDeok có lẽ hiểu được rồi, anh sẽ tìm một người yêu anh như cách Choi Beomgyu yêu Kang Taehyun.

Tối đó, Shin KangDeok mua cháo tới cho em, Beomgyu cảm ơn anh rồi cùng anh ăn tối. Anh thấy vẻ tích cực này của em, trong lòng vô cùng an tâm. Anh chỉ lo Beomgyu sẽ không chịu ăn, nhưng em nói phải giữ gìn sức khoẻ để chờ hắn tỉnh lại, còn bắt đền hắn. Shin KangDeok chỉ cười, nói em nghĩ thông suốt rồi, anh cũng bớt lo lắng phần nào. Có lẽ anh rất hợp để trở thành anh trai của em, làm vậy cũng tốt!

Lúc hắn tỉnh lại đã khá muộn rồi, thấy em đang nắm tay mình rồi ngủ gục bên giường, Kang Taehyun hạnh phúc tới mức nước mắt cứ thế tuôn rơi. Thân thể nhỏ nhắn này của hắn, gương mặt xinh đẹp này của hắn, đã bao lâu rồi Kang Taehyun không được nhìn thấy? Đôi bàn tay hắn bao bọc lấy bàn tay nhỏ của Beomgyu, em thấy động tĩnh liền tỉnh giấc, ngước lên nhìn. Taehyun và Beomgyu nhìn nhau rất lâu, dường như trái tim hòa chung nhịp đập, trong giây phút này yêu thương dâng trào, là khoảnh khắc ấm áp nhất từ ngày họ xa nhau.

Beomgyu ôm lấy hắn, nước mắt giàn giụa ướt cả áo hắn, em nói.

"Taehyun, em tỉnh lại rồi! Anh xin lỗi, em có đau lắm không?"

"Beomgyu, cuối cùng em cũng được thấy anh rồi! Em nhớ anh lắm!"

Kang Taehyun vòng tay ôm tấm lưng gầy của em, bàn tay xoa mái tóc của người nhỏ rồi hôn lên tóc em. Khung cảnh này khiến hắn chợt nhận ra, hắn phải trân trọng và nâng niu em nhiều hơn, tuyệt đối từ nay về sau, không để em rơi một giọt nước mắt.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong xuôi, nói là hắn ổn rồi, chỉ cần ở lại thêm một hai ngày nữa để hồi phục sức khỏe. Lòng em nhẹ nhõm hơn hẳn, Kang Taehyun kéo em lên giường, ôm thật chặt lấy em. Beomgyu bất ngờ mở to mắt nhìn hắn, lúc sau lo hắn đau mới hỏi.

"Anh nằm vậy, em không đau sao?"

"Em không đau, em vui lắm!"

Beomgyu nghe vậy cũng thoải mái nằm xuống, ôm lấy hắn, rúc đầu vào lồng ngực quen thuộc nhưng lại rất lâu mới có cảm giác này, nhất thời có chút xa lạ. Kang Taehyun vỗ lưng em, cúi mặt xuống nhìn em rồi lại hôn lên trán. Hắn cười, vuốt ve đôi gò má Beomgyu, trong lòng nghĩ sao em lại gầy như vậy? Sau này hắn sẽ chăm sóc em thật tốt.

"Beomgyu, em yêu bé. Mấy ngày qua, em chỉ mong được nhìn thấy bé một lần, thật may ông trời thương em rồi! Beomgyu, sau nay em khiến bé rơi một giọt nước mắt, sẽ tự đánh mình một roi."

Beomgyu nghe vậy liền đặt tay lên môi hắn, lắc đầu.

"Đừng nói thế!"

"Beomgyu, em xin lỗi. Xin lỗi bé rất nhiều, xin lỗi vì không đủ tốt, xin lỗi vì phản bội, xin lỗi vì không bảo vệ chu toàn cho bé."

"Taehyun, anh tha lỗi cho em. Không có lần sau, được chứ!"

"Được, em hứa!"

Kang Taehyun hôn lên môi em, Beomgyu ôm chặt hắn, trong lòng cảm nhận rõ ràng sự ấm áp và an toàn. Cảm giác rất giống với khi cả hai còn yêu nhau sâu đậm. Cảm giác này cũng giúp em nhận ra, Kang Taehyun còn yêu em rất nhiều, em cũng yêu hắn tới không thể cách xa.

Trải qua đêm dài bình yên bên cạnh hắn, sáng sớm cả hai ngủ say tới mức, y tá vào thay băng trên trán cho hắn mới chịu thức dậy. Cô y tá vừa bước vào phòng liền thấy Taehyun và Beomgyu ôm nhau ngủ trên chiếc giường chật chội, trong đầu cô hiện lên vô vàn thắc mắc, vậy mà không rơi xuống đất sao? Beomgyu bỗng nhiên mở mắt, nhìn thấy cô, cả hai tự động giật mình, mặt mũi cũng đỏ ứng. Kang Taehyun thấy tiếng động bên cạnh cũng tỉnh dậy theo, một lần nữa cả ba người nhìn nhau không biết phải nói gì.

Cô y tá thấy vậy liền cúi đầu rồi nói.

"Ờ... tôi thay cho anh sau cũng được. Hai người cứ... tự nhiên đi nha. Hờ hờ, không cần chú ý đến tôi, tôi xin phép."

Cô ấy nói xong liền xấu hổ chạy vụt đi mất, Kang Taehyun bật cười ôm lấy em, Beomgyu còn chưa kịp hiểu câu chuyện mới diễn ra, ngơ ngác nói.

"Trời sáng rồi sao?"

"Bé ngủ có ngon không?"

"Rất ngon, còn em."

"Ờm... eo bé rất mềm."

Choi Beomgyu: "???"

Ở một diễn biến khác, trong phòng nghỉ của y tá.

"Sao cô đi vào rồi đi ra, chưa kiểm tra vết thương cho bệnh nhân sao?"

"Người ta đang ôm người đẹp ngủ, tôi không nên làm phiền."

"Là chàng trai hôm qua đó hả?"

"Chính là cậu ấy!"

"Hôm qua tôi nhìn chưa rõ, cậu ấy trông như thế nào?"

"Xinh đẹp lắm, họ còn đẹp đôi. Ôi! Ghen tị thật, tôi cũng muốn có người yêu xinh như vậy!"

"Vậy sao?"

"Để tôi miêu tả cho, họ rất tình tứ."

Cô gái bên cạnh liền hào hứng.

"Nói nghe xem."

"Bệnh nhân hôm qua tên gì ý nhỉ, à Kang Taehyun, cậu ta thì chắc chắn là đẹp trai rồi. Cậu ấy giang tay ra cho người đẹp kia gác lên, còn ôm lấy người ta. Người yêu của Kang Taehyun nhỏ nhắn cực, tựa vào lồng ngực cậu ta, cuộn tròn như gấu con á. Omggg, họ làm tôi suýt chảy máu mũi. Đã thế Kang Taehyun kia còn tựa cằm trên tóc của người đẹp, nhìn kiểu gì cũng thấy dịu dàng. Tôi muốn biết tên người yêu cậu ta quá!"

"Để tôi tra cho."

"Cậu ấy tên Choi Beomgyu."

"Người đẹp mà tên cũng đẹp nữa!




-----
Sắp end rùi mn ơiii!

_dongjae_

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro