[12]
Những ngày sau đó, Kang Taehyun được gia đình gọi về nhà. Nói chung vẫn là câu chuyện đính hôn của hắn và Lim Hanyoung, bố mẹ hắn còn chọn xong ngày rồi. Thực ra, hắn không hiểu lòng mình, không biết bản thân có muốn đính hôn với cô không. Cả gia đình hắn đều yêu quý cô, đã coi như con cháu trong nhà, chỉ đợi đến ngày họ kết hôn.
Kang Taehyun cũng thương cô, Lim Hanyoung chẳng làm gì sai cả, còn là một cô gái tốt, tình cảm của hắn đối với cô cũng tốt. Chỉ có điều, Kang Taehyun không muốn thấy em buồn, không muốn Beomgyu vì tin hắn với Hanyoung đính hôn mà lại khóc. Kang Taehyun thực sự không biết làm thế nào, chỉ ước nếu được trở về ngày hôm đó, đã không có tình cảm với Lim Hanyoung. Dù chỉ là nhất thời thôi!
...
Trong dự án lần này của Beomgyu, em cần gặp một nhà đầu tư để ký hợp đồng trị giá 10 tỷ won. Cũng bởi vậy nên em rất bận rộn, ngày nào cũng cố gắng đi ngủ sớm nhưng toàn lên giường lúc 12h đêm. Gần đây, em không ở cùng Kang Taehyun nữa, từ ngày hắn bị gọi về nhà, em cũng không liên lạc với hắn. Trước đó, lúc Kang Taehyun sang ở với em, Beomgyu cũng nói Huening Kai không cần tới nữa, cho nên mấy ngày qua em làm gì cũng chỉ có một mình.
Trong ngày, em bận tới mức chẳng nhận ra điều đó, đêm đến mới cảm nhận rõ sự cô đơn. Tối nay, 1h sáng em mới đi ngủ, cũng bởi sáng mai sẽ đi gặp nhà đầu tư nên em căng thẳng, chuẩn bị tài liệu cực kỳ kỹ càng.
Phải nhắm mắt mãi mới có thể ngủ được, nửa đêm chẳng hiểu sao lại rét run khiến em thức giấc. Beomgyu cuốn chặt chăn vào người, tăng nhiệt độ điều hòa lên. Em cứ run rẩy rồi nhìn trần nhà mãi không ngủ được, đành lấy một chiếc video Kang Taehyun hát được em ghi hình lại ra xem. Giọng hát ngọt ngào, ấm áp của hắn đưa em vào giấc ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, chuông đồng hồ mới sáu giờ sáng đã kêu inh ỏi. Beomgyu giật mình bật dậy, cảm thấy cơ thể mệt mỏi ra rời, nhưng em không cho phép mình gục ngã, lập tức rời khỏi giường chuẩn bị đồ. Từ trang phục tới tài liệu, hợp đồng đều đã đủ cả. Beomgyu ăn chút bánh mì mứt dâu rồi rời khỏi nhà.
Em cùng Kim Namjoon đi gặp nhà đầu tư . Đây là một ông chủ lớn trong lĩnh vực sản xuất và phân phối gỗ quý. Beomgyu không muốn nói bất kỳ điều gì phật lòng ông chủ Lee, cho nên mọi thứ được em chuẩn bị cho ngày hôm nay đều chỉn chu nhất có thể. Beomgyu sẽ trình bày một bản kế hoạch dài hạn, trong đó phải nêu rõ được chiến lược hành động của doanh nghiệp trong năm năm tới, hơn nữa phải đảm bảo số tiền rót vốn của ông sẽ không đổ sông, đổ bể.
Ngồi trong phòng họp, không khí vô cùng căng thẳng khiến em không nhịn được áp lực mà tức ngực. Kim Namjoon thấy em lo lắng liền vỗ vai nói em thả lòng đi, không sao đâu. Beomgyu hít một hơi thật sâu, sau đó phát bản kế hoạch cho từng người và em bắt đầu trình bày. Bản kế hoạch rất chi tiết và đầy đủ, các bước thực hiện đều được nói một cách rõ ràng, có cả phương án dự phòng cho những trường hợp không may. Em đã tâm huyết với bản kế hoạch này trong suốt mấy tháng qua, kể cả những lúc mệt mỏi nhất cũng không bỏ cuộc.
Màn hình chiếu hiện lên vô vàn con số, con chữ cùng những bức ảnh minh hoạ vô cùng rõ nét. Cũng vì nói quá dài, khiến em bỗng cảm thấy hai mắt cứ dần hoa lên, nói được một nửa liền chóng mặt, buồn nôn. Bình thường cứ nhìn màn hình lâu một chút em sẽ đau đầu, ngày hôm nay và cả đêm qua đã tốn rất nhiều thời gian chuẩn bị, hai mắt luôn dính chặt lên thiết bị điện tử. Kim Namjoon thấy mặt em hơi xanh xao liền nói, anh có thể nói giúp em.
Beomgyu lắc đầu, nói mình vẫn có thể tiếp tục được, vì anh sẽ không hiểu rõ bằng em, nên đôi khi có thể nói thiếu sót. Mà Beomgyu thì không muốn bỏ lỡ hợp đồng lần này, bởi em đã đặt cược cả tâm huyết và sức khoẻ của mình vào nó.
Cuối cùng, em trình bày hết bản kế hoạch, ông chủ Lee vỗ tay rất lớn còn tấm tắc khen. Beomgyu vui mừng mỉm cười, nhưng cơ thể sớm đã rã rời, đến đứng cũng không vững được nữa. Lúc đấy, cơn buồn nôn khiến em xây xẩm mặt mày đến lồng ngực cũng nghẹn lại, cổ họng em rát buốt chỉ muốn trào ra mọi thứ. Beomgyu vội vàng xin phép vào nhà vệ sinh.
Em chỉ vừa đóng được cánh cửa phòng vệ sinh liền lao đến bồn rửa tay mà nôn không ngừng, hai mắt vì thế mà ướt đẫm lệ. Lồng ngực đập mạnh đến thắt lại đau đớn, mặt em đỏ ửng lên, nôn đến mức muốn ngất đi. Vì phòng vệ sinh ngay trong phòng họp, nên tiếng em nôn lớn tới mức bên ngoài cũng nghe được. Kim Namjoon không khỏi lo lắng, chạy vào xem tình hình của Beomgyu.
"Em không sao đấy chứ?"
Sáng nay, em cố gắng lắm mới được chút bánh mì, giờ cũng đã nôn ra hết. Sắc mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc, cả cơ thể mềm nhũn liền muốn ngã xuống. Cũng may Kim Namjoon kịp đỡ được em. Beomgyu thở dốc một hồi, lấy lại tinh thần nói em không sao rồi cùng anh ra ngoài. Ông chủ Lee rất thích bản kế hoạch của em, đầy đủ chi tiết tới mức không tìm ra được một lỗ hổng nào. Thấy sắc mặt em rất kém, nghĩ em chắc đã bỏ rất nhiều công sức cho chúng, liền hỏi thăm.
"Cậu không sao chứ?"
"Xin lỗi vì đã phiền đến ông chủ Lee, tôi không sao đâu ạ."
"Ừm, giữ gìn sức khoẻ tốt một chút. Dự án này tôi đồng ý ký hợp đồng, nhưng phải là cậu chỉ đạo thực hiện, nên cố gắng đừng để bản thân bị ốm."
Beomgyu mừng rỡ bắt tay ông chủ Lee, cảm ơn rối rít, quên luôn cả sự mệt mỏi ban nãy. Sau khi ông rời đi, Kim Namjoon vỗ vai em khen giỏi lắm, sau đó liền nhớ tới chuyện vừa rồi, vội vàng hỏi.
"Em có ổn không? Có cần anh đưa về không?"
"Em không sao, em lái được ạ."
"Ừ, vậy đi đường cẩn thận. Chiều gặp lại em."
"Vâng, cảm ơn chủ tịch."
Beomgyu rời khỏi phòng họp, Kim Namjoon liền gọi cho Kang Taehyun nói về tình trạng sáng nay của em. Nói buổi trưa hắn rảnh thì qua nhà em một chút đi. Kang Taehyun đang làm việc, nghe xong liền cảm thấy đau lòng. Dạo này hắn nhiều công chuyện quá, không quan tâm được tới em, hết chuyện gia đình rồi tới chuyện công ty, chẳng còn thời gian gọi cho em cuộc điện thoại. Kang Taehyun lo lắng gọi cho em nhưng Beomgyu không bắt máy.
Beomgyu lái xe về nhà, cơ thể em không khoẻ, lái được một lúc liền thấy chóng mặt. Khi nãy trong phòng họp căng thẳng quá, bụng em có chút râm ran đau, giờ cũng đỡ được một chút. Trong xe còn chút bánh mì, em lấy ra ăn tạm cho lại sức, đường về nhà còn xa nên không thể để đói được. Đi thêm một đoạn, mồ hôi lạnh không hiểu sao chảy đầm đìa khiến em không ngừng run lên, trong lòng em cực kỳ lo sợ. Bụng em đau nhói lên, cả người run rẩy bần bật khiến em hoảng loạn cực độ. Em ôm chặt lấy bụng mình, khó khăn thở, trong lòng tự an ủi mình sẽ không sao đâu, cố gắng lên.
Hơi thở của em dần trở nên yếu ớt, lái xe cũng không vững nữa. Beomgyu một tay bám vô lăng, một tay ôm bụng nhỏ đã nhô lên một chút của mình. Nghĩ một lúc rồi quyết định lái xe tới bệnh viện. Em rất sợ đứa nhỏ sẽ xảy ra chuyện, không ngừng vuốt ve, trấn an bản thân rằng sẽ không sao đâu, đứa trẻ này kiên cường lắm, sẽ ổn thôi. Nhưng, em ngày càng chóng mặt, mắt cũng hoa hết cả lên, bụng thì không ngừng nhói đau. Phía dưới chảy ra thứ chất lỏng ấm nóng còn dính nhớp, lòng em lo lắng, sợ hãi đến mức bật khóc.
Phải làm sao đây? Em thực sự sợ lắm!
Beomgyu không biết phải làm gì cả, em đau quá, sợ nữa, em dường như muốn ngất đi.
Cuộc gọi từ Kang Taehyun tiếp tục vang lên, Beomgyu tay run rẩy nhấn nghe.
"Beomgyu, anh đang ở đâu thế? Trưa nay có rảnh không?"
"Taehyun... bụng anh đau quá, hình như còn chảy máu... anh sợ lắm..."
"Sao cơ, bé bình tĩnh, hít thở sâu đi, gửi vị trí cho em, em tới ngay đây."
Kang Taehyun cũng hoảng loạn, hắn vội vàng đứng dậy, cầm áo khoác rời đi. Lim Hanyoung đi vào thấy hắn rất vội vàng, liền níu tay hắn lại hỏi
"Anh đi đâu thế? Không đi ăn nữa sao?"
"Anh có việc gấp, em cứ ăn đi nhé!"
Nói rồi liền hất tay cô, chạy vụt đi mất.
Beomgyu vừa khóc vừa rên rỉ vì bây giờ bụng em rất đau, đau tới mức như có một cơn bão hành hạ ở đó vậy. Em cho xe vào lề đường, gục đầu lên vô lăng, hai tay ôm chặt lấy bụng nhỏ của mình như muốn che chở cho hình hài nhỏ bé bên trong. Từ bắp đùi chảy xuống mắt cá chân một dòng máu đỏ, Beomgyu sợ đến mức khóc nghẹn lại, khóc đến nôn cả ra.
Một lúc sau, Kang Taehyun thấy xe của em rồi, hắn vội vàng dừng xe lại, chạy sang gõ cửa xe của em. Beomgyu ngẩng lên nhìn, mở khoá cho hắn. Kang Taehyun vội vàng vào trong ôm lấy em, ánh mắt của Beomgyu vừa đau đớn, vừa sợ đến đỏ hoe. Kang Taehyun kiểm tra thân nhiệt thấy em đang sốt rất cao, phía dưới còn có rất nhiều máu, hắn cũng hoảng hốt vô cùng. Hai tay em bám trên vai áo Kang Taehyun, nức nở nói.
"Taehyun, anh sợ lắm..."
"Không sao cả, có em đây rồi."
"Nhưng, anh đau quá..."
"Bé ngoan, đừng sợ, em ở bên cạnh anh mà."
Hắn cố gắng bình tĩnh lại bế em sang ghế bên cạnh, hắn vào ghế lái, đưa em đến bệnh viện.
Beomgyu trên đường đi không ngừng nôn, Kang Taehyun vừa đau lòng vừa sợ hãi, hắn chỉ biết đi nhanh nhất có thể để tới bệnh viện. Người nhỏ bên cạnh hắn dần mất đi ý thức, hắn không thể để em ngất đi được, lập tức gọi tên em rồi trò chuyện. Beomgyu rốt cuộc không nghe thấy gì, bụng em đau đớn đến mức em ngất xỉu trên xe. Máu cũng chảy ra rất nhiều...
"Beomgyu, Beomgyu,..."
"Beomgyu, em sợ lắm. Bé ơi..."
"Bé ơi, anh đừng làm em sợ. Tỉnh lại đi, được không, bé ơi..."
Kang Taehyun dừng xe, bế em xuống, chạy như bay vào trong. Beomgyu được đưa lên băng ca, đến phòng cấp cứu. Hắn ngồi bên ngoài trong lòng sợ hãi, nhìn đôi bàn tay dính đầy máu của em, cả trên người hắn nữa. Kang Taehyun hoảng loạn, không biết phải làm thế nào, liền gọi đến cầu cứu Kim Namjoon.
"Anh đây."
"Anh ơi..."
"Ừ, sao thế? Beomgyu xảy ra chuyện gì à?"
"Em vừa đưa anh ấy đến bệnh viện. Anh ấy đau bụng, còn chảy nhiều máu lắm, em rất sợ..."
"Được rồi, đừng quá lo lắng. Anh tới ngay đây!"
...
Lúc anh tới bệnh viện, Kang Taehyun đã khóc tới nỗi hai mắt sưng đỏ. Hắn lao đến ôm anh rồi gào khóc giống một đứa trẻ, liên tục nói em rất sợ. Kim Namjoon vỗ lưng cho hắn bình tĩnh lại, Kang Taehyun ngồi xuống hàng ghế, bấy giờ anh mới thấy máu dính trên quần áo hắn.
"Phải làm sao đây? Em không biết làm thế nào..."
"Đáng lẽ em nên quan tâm anh ấy hơn, đáng lẽ nên ở cạnh anh ấy chứ không phải trốn tránh sự thật, chỉ biết ở trong nhà."
"Sao em có thể vô tâm như thế, sao mấy tuần qua, không gặp anh ấy lần nào."
Kim Namjoon vỗ vai hắn nói cứ bình tĩnh đã, Kang Taeyun hít một hơi thật sâu, một lúc sau mới bình tâm, yên lặng không nói gì. Hắn chờ mãi cánh cửa đóng chặt ở phía trước chẳng mở ra, hắn ước có thể nắm lấy đôi tay em lúc này. Chắc Beomgyu của hắn đang đau lắm, em bé của hắn chắc đang sợ hãi nhiều lắm. Vài tiếng đồng hồ trôi qua, hắn không chịu được, lý nhỉ hỏi một câu.
"Anh ấy, sẽ không sao đâu, đúng không anh?"
Kim Namjoon chỉ có thể vuốt tóc hắn rồi đáp.
"Đúng rồi, em ấy sẽ không sao đâu. Em ấy rất kiên cường mà."
Cũng bởi sự kiên cường đó, hắn mới cho rằng, em có thể lo được cho bản thân mình. Kang Taehyun, hắn làm gì cũng sai rồi!
Qua năm tiếng đồng hồ, phòng cấp cứu mới tắt đèn, Kang Taehyun bật dậy, chạy tới níu tay bác sĩ, cuống cuồng hỏi.
"Bác sĩ, anh ấy ổn rồi chứ?"
"Cậu ấy qua cơn nguy kịch rồi, nhưng đứa nhỏ không giữ được. Chúng tôi đã cố gắng hết sức, nhưng cậu ấy căng thẳng trong dài ngày lại không ăn uống đầy đủ, chúng tôi xin lỗi."
Bác sĩ nói xong cùng y tá rời đi, Kang Taehyun dường như muốn gục ngã. Hắn chăm chăm nhìn thân thể nhỏ nhắn, yếu ớt của em nằm trên giường bệnh, nghĩ tới câu nói của bác sĩ liền cảm thấy choáng váng. Hắn chỉ cần em an toàn, nhưng phải làm sao với Beomgyu đây. Kang Taehyun nên nói gì với em đây.
Kang Taehyun ước, giá như hắn ở cạnh lo cho từng bữa ăn, giấc ngủ của em.
Giá như hắn có thể che chở em, đừng khiến em căng thẳng chống đỡ mọi chuyện một mình.
_dongjae_
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro