Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

ga haneul.

Tiếng xình xịch đều đặn và nhịp nhàng của đoàn tàu đã ru Beomgyu vào một giấc ngủ sâu hơn cậu tưởng. Tựa đầu vào ô cửa kính lành lạnh, cậu mơ màng thấy những tòa nhà cao tầng ở Seoul lùi dần, nhường chỗ cho những cánh đồng xanh mướt nối dài đến tận chân trời.

Áp lực từ dự án thiết kế mới, những đêm thức trắng chạy deadline, những cuộc họp căng thẳng với khách hàng... tất cả tan biến trong cái rung lắc êm ái này.

Cậu đã tự thưởng cho mình một chuyến đi ngẫu hứng đến một thành phố cảng nhỏ được bạn bè giới thiệu, nơi có những quán cà phê xinh xắn và bãi biển yên tĩnh, một liều thuốc giải độc hoàn hảo cho tâm hồn kiệt quệ của một chàng trai thành thị.

Nhưng liều thuốc giải dường như đã hoạt động quá tốt.

Beomgyu giật mình tỉnh giấc bởi một sự im lặng bất thường. Tiếng xình xịch đã dừng lại. Đoàn tàu đang đứng yên.

Cậu dụi mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Không phải những quán cà phê ven biển hay khu nghỉ dưỡng nhộn nhịp mà cậu đã xem trên mạng.

Trước mắt cậu là một nhà ga nhỏ xíu, cũ kỹ với tấm biển gỗ đã bạc màu theo năm tháng ghi một cái tên lạ hoắc mà cậu chưa từng nghe qua.

Ga Haneul.

Tim Beomgyu hẫng đi một nhịp. Cậu vội vã bật điện thoại. Màn hình tối đen. Hết pin rồi. Một cơn hoảng loạn nho nhỏ bắt đầu len lỏi trong lồng ngực. Cậu nhìn quanh toa tàu, chỉ còn lác đác vài hành khách đang thu dọn hành lý.

"Xin lỗi, cho hỏi đây là đâu vậy ạ?"

Beomgyu níu tay một người phụ nữ trung niên đang đi ngang qua.

Bà ấy nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên.

"Ga Haneul đó cậu. Ga cuối rồi. Cậu không xuống sao?"

Ga cuối? Cơn hoảng loạn giờ đã lớn thành một cơn bão. Điểm đến của cậu cách đây phải đến ba, bốn trạm nữa. Cậu đã ngủ quên và đi thẳng một mạch đến điểm cuối cùng của tuyến tàu này.

Tiếng còi tàu vang lên, chói tai và gấp gáp. Beomgyu cuống cuồng vơ lấy balo và chiếc vali nhỏ, lao ra khỏi cửa ngay khi nó chuẩn bị đóng lại.

Cậu vừa đặt chân xuống sân ga xi măng nứt nẻ thì đoàn tàu đã từ từ chuyển bánh, kêu lên một tiếng ken két não nề rồi lướt đi, bỏ lại cậu một mình trơ trọi.

Beomgyu đứng như trời trồng giữa sân ga vắng lặng. Gió từ biển thổi vào, mang theo vị mặn mòi đặc trưng và một chút mùi han gỉ của đường ray cũ.

Xung quanh cậu, ngoài tòa nhà ga bé tẹo ra chỉ có vài ngôi nhà lợp ngói thấp lè tè và một con đường nhỏ trải nhựa dẫn vào sâu trong thị trấn. Không một bóng taxi, không một chiếc xe buýt. Nơi này dường như bị lãng quên bởi thế giới hiện đại.

Cậu lê bước vào trong nhà ga, hy vọng tìm được một quầy thông tin hay ít nhất là một cái ổ cắm để sạc điện thoại. Nhưng tất cả những gì cậu thấy là một phòng chờ trống không với vài băng ghế gỗ dài và một tấm bảng thông báo viết tay bằng phấn. Chuyến tàu tiếp theo quay về Seoul... sẽ khởi hành vào 6 giờ sáng mai.

Sáng mai.

Beomgyu cảm thấy đầu gối mình mềm nhũn. Cậu ngồi phịch xuống băng ghế, vùi mặt vào lòng bàn tay.

Lạc ở một thị trấn ven biển vô danh, không điện thoại, không người quen và phải chờ gần một ngày trời mới có thể trở về. Chuyến đi "chữa lành" của cậu đã biến thành một thảm họa theo cách không thể ngờ tới.

Sau vài phút tự thương hại bản thân, Beomgyu hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh lại. Hoảng loạn không giải quyết được gì. Cậu cần tìm một nơi để ở lại qua đêm và một chỗ để sạc điện thoại.

Cậu đứng dậy, khoác balo lên vai, kéo chiếc vali nhỏ kêu lạch cạch trên nền đất và bước ra khỏi nhà ga.

Ngay đối diện ga, cách một con đường nhỏ là một tiệm tạp hóa trông khá cũ kỹ. Tấm biển hiệu "Tạp hóa Taehyun" được sơn tay, màu xanh đã hơi bong tróc.

Qua ô cửa kính, cậu có thể thấy những kệ hàng đầy ắp bánh kẹo, mì gói và đủ thứ vật dụng lặt vặt. Một ánh đèn vàng ấm áp hắt ra từ bên trong như một ngọn hải đăng nhỏ nhoi trong cơn bối rối của cậu. Đó là tia hy vọng duy nhất.

Beomgyu đẩy cửa bước vào. Một tiếng chuông gió treo trên cửa leng keng vang lên. Bên trong tiệm, không khí ấm cúng và phảng phất mùi giấy báo cũ, mùi của những gói mì ăn liền và một chút hương thơm ngọt ngào của xà phòng.

Đứng sau quầy tính tiền là một chàng trai. Anh ta có lẽ trạc tuổi cậu hoặc hơn một, hai tuổi. Mái tóc đen mềm mại, làn da hơi ngăm khỏe khoắn của người miền biển.

Anh mặc một chiếc áo thun xám đơn giản và một chiếc tạp dề màu xanh dương đã sờn. Đôi mắt anh to, trong veo và bình thản.

Khi thấy Beomgyu bước vào, anh ngẩng đầu lên khỏi cuốn sách đang đọc dở, một nụ cười nhẹ nhàng và lịch sự nở trên môi.

"Xin chào, tôi có thể giúp gì cho anh?"

Giọng anh trầm và ấm, giống như không khí trong tiệm vậy.

Beomgyu ngập ngừng, cảm giác lúng túng xâm chiếm. Cậu trông thật thảm hại với mái tóc rối bù sau giấc ngủ, khuôn mặt bơ phờ và bộ dạng của một kẻ lạc đường điển hình.

"À... chào anh. Tôi... tôi bị lỡ tàu."

Beomgyu lắp bắp.

"Tôi ngủ quên và đi đến tận ga cuối. Điện thoại tôi lại hết pin. Anh cho tôi hỏi... ở đây có nhà nghỉ hay khách sạn nào không ạ?"

Chàng trai người mà tấm biển hiệu cho biết tên là Taehyun, lắng nghe một cách chăm chú. Anh không tỏ ra thương hại hay chế giễu, chỉ có một sự thông cảm chân thành trong ánh mắt.

"Haneul là một thị trấn nhỏ, chúng tôi không có khách sạn lớn."

Taehyun từ tốn giải thích.

"Có một nhà trọ của bà Han ở cuối con đường, nhưng bà ấy chỉ nhận khách quen thôi. Chắc là sẽ khó cho anh."

Trái tim Beomgyu lại chùng xuống.

Thấy vẻ mặt thất vọng của cậu, Taehyun nói tiếp.

"Nhưng anh đừng lo. Anh có thể sạc điện thoại ở đây. Ổ cắm ở ngay góc kia."

Anh chỉ vào một góc tường gần quầy.

"Cứ tự nhiên dùng nhé."

"Thật ạ? Cảm ơn anh nhiều lắm!"

Beomgyu mừng rỡ như vớ được vàng. Cậu vội vàng đến góc tường, cắm sạc cho chiếc điện thoại. Màn hình sáng lên, hiển thị biểu tượng pin đang nạp. Cảm giác kết nối lại với thế giới khiến cậu thở phào nhẹ nhõm.

Trong lúc chờ đợi, Beomgyu mua một chai nước và một chiếc bánh mì ngọt. Cậu ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ mà Taehyun đặt sẵn cho khách, lúng túng ăn trong im lặng.

Cậu quan sát Taehyun. Anh quay lại với công việc của mình, sắp xếp lại vài lon nước ngọt trên kệ. Mọi cử chỉ của anh đều khoan thai, không vội vã. Anh dường như là một phần không thể tách rời của cái không gian bình yên này.

Tiệm tạp hóa nhỏ, cũ nhưng sạch sẽ và ngăn nắp. Mọi thứ đều có vị trí của nó. Ánh nắng buổi chiều tà xuyên qua ô cửa kính, rắc những hạt bụi vàng óng lên không trung, tạo nên một khung cảnh đẹp đến nao lòng.

"Anh từ Seoul đến à?"

Taehyun bất ngờ lên tiếng, phá vỡ sự im lặng.

Beomgyu giật mình, suýt nữa thì sặc.

"Vâng... Sao anh biết?"

"Cách ăn mặc và cả chiếc vali của anh nữa. Người ở đây ít khi dùng loại vali kéo đó."

Taehyun cười hiền.

Beomgyu nhìn xuống bộ đồ của mình, quần jean rách gối hàng hiệu, áo hoodie oversize và đôi sneaker đắt tiền. Chúng trông thật lạc lõng ở nơi này. Cậu bất giác cảm thấy hơi ngượng.

"Cuộc sống ở Seoul chắc bận rộn lắm."

Taehyun nói như một lời nhận xét hơn là một câu hỏi.

"Vâng, rất bận."

Beomgyu thừa nhận.

"Tôi là một nhà thiết kế đồ họa. Deadline, khách hàng, áp lực... đôi khi khiến tôi phát điên. Tôi định đi nghỉ vài ngày để xả hơi, ai ngờ lại thành ra thế này."

Cậu cười khổ.

Taehyun gật đầu thấu hiểu.

"Ở đây thì ngược lại. Mọi thứ cứ trôi đi chậm rãi. Đôi khi chậm đến mức phát chán."

Anh nói câu cuối cùng với một nụ cười tự giễu nhưng trong mắt anh lại ánh lên sự mãn nguyện.

"Nãy giờ nói chuyện tôi vẫn chưa biết tên anh."

Taehyun vừa lau chùi mặt bàn vừa nói.

"Tôi tên Choi Beomgyu, 23 tuổi."

Họ trò chuyện thêm vài câu. Taehyun kể về thị trấn Haneul, về những người dân chài lưới hiền lành, về mùa lễ hội cá voi vào mùa hè.

Beomgyu lắng nghe, sự hoang mang ban đầu dần được thay thế bởi một cảm giác tò mò. Cậu nhận ra, đằng sau vẻ ngoài cũ kỹ, nơi này ẩn chứa một sự quyến rũ rất riêng.

Điện thoại của Beomgyu cuối cùng cũng có đủ pin để bật nguồn. Cậu vội vã kiểm tra lịch trình tàu xe nhưng kết quả vẫn không đổi.

Chuyến sớm nhất là 6 giờ sáng mai. Cậu thở dài, vấn đề lớn nhất vẫn còn đó. Tối nay ngủ ở đâu?

Dường như đọc được suy nghĩ của Beomgyu, Taehyun ngập ngừng một lúc rồi nói.

"Nếu anh không chê... thì trên gác tiệm của tôi có một phòng trống. Trước đây là phòng của em gái tôi, giờ nó lên thành phố học rồi."

"Phòng không lớn nhưng cũng sạch sẽ. Dù sao thì để một người lạ như anh lang thang ngoài đường vào ban đêm ở một nơi xa lạ cũng không hay ho gì."

Beomgyu ngỡ ngàng. Một người hoàn toàn xa lạ lại sẵn lòng cho cậu ở nhờ? Ở Seoul, điều này gần như không tưởng. Mọi người đều sống trong sự đề phòng và giữ khoảng cách.

"Như vậy... có phiền anh quá không?"

Beomgyu hỏi lại, không dám tin.

"Không phiền đâu."

Taehyun quả quyết.

"Coi như giúp đỡ nhau thôi. Ở đây mọi người đều vậy cả."

Sự ấm áp và chân thành của Taehyun khiến Beomgyu cảm động. Cậu không biết nói gì hơn ngoài lời cảm ơn từ tận đáy lòng.

Cái thị trấn xa lạ này, khởi đầu bằng một sự cố xui xẻo bỗng trở nên thật gần gũi và đáng mến, tất cả là nhờ người con trai có nụ cười hiền hậu và giọng nói trầm ấm này.

Khi mặt trời bắt đầu lặn xuống biển, nhuộm cả một khoảng trời bằng gam màu cam đỏ rực rỡ, Taehyun đóng cửa tiệm.

"Trời sắp tối rồi. Tôi dẫn anh đi dạo một vòng nhé?"

Anh đề nghị.

"Bãi biển lúc hoàng hôn ở đây đẹp lắm. Anh sẽ không muốn bỏ lỡ nó đâu."

Beomgyu gật đầu ngay lập tức. Cậu cảm thấy một sự phấn khích lạ lùng như thể mình không phải là một kẻ đi lạc mà là một vị khách được chào đón trong một cuộc phiêu lưu bất ngờ.

Họ đi bộ trên con đường nhỏ, hai bên là những ngôi nhà mái ngói san sát nhau. Không khí trong lành mang theo hương hoa dạ lý hương thoang thoảng từ vườn nhà ai đó.

Vài người lớn tuổi ngồi trước hiên nhà, thấy Taehyun thì gật đầu chào hỏi thân tình. Họ cũng nhìn Beomgyu với ánh mắt tò mò nhưng không hề xét nét.

Bãi biển chỉ cách đó vài phút đi bộ. Khi Beomgyu nhìn thấy nó, cậu đã thực sự sững sờ. Đó không phải là một bãi biển du lịch đông đúc. Chỉ có một dải cát trắng mịn màng trải dài, những con sóng bạc đầu vỗ về bờ cát một cách dịu dàng.

Bầu trời là một tác phẩm nghệ thuật ngoạn mục của màu sắc. Mặt trời như một quả cầu lửa khổng lồ đang từ từ chìm xuống mặt biển, để lại những vệt sáng vàng, cam, hồng, tím hòa quyện vào nhau.

"Đẹp quá..."

Beomgyu thốt lên, giọng đầy kinh ngạc. Mọi mệt mỏi, lo âu trong cậu dường như đã bị con sóng cuốn đi mất.

Taehyun đứng bên cạnh cậu, không nói gì mà chỉ lặng lẽ mỉm cười. Nụ cười của anh hòa vào ánh hoàng hôn, trông thật dịu dàng.

"Hồi nhỏ, tôi và em gái hay ra đây nhặt vỏ sò."

Taehyun bắt đầu kể. Giọng anh hòa vào tiếng sóng, nghe thật du dương.

"Bố tôi là ngư dân. Mỗi lần thuyền của ông cập bến, chúng tôi sẽ chạy ùa ra đây để đón. Biển này đã nuôi sống cả gia đình tôi, cả cái thị trấn này."

Beomgyu lắng nghe, hình dung ra một cậu bé Taehyun da ngăm đen, lon ton chạy trên bãi cát. Cậu cảm thấy mình đang được bước vào thế giới của anh, một thế giới bình dị nhưng đầy ắp những kỷ niệm ấm áp.

Cậu chợt nhận ra cuộc sống của mình ở thành phố, dù hào nhoáng và hiện đại nhưng lại thiếu đi những khoảnh khắc giản đơn mà sâu sắc như thế này.

Họ đi dạo dọc bờ biển để lại hai hàng dấu chân song song trên nền cát ẩm. Taehyun chỉ cho Beomgyu những tảng đá có hình thù kỳ lạ, kể cho cậu nghe về truyền thuyết của ngọn hải đăng ở phía xa.

Beomgyu, một người vốn không quen chia sẻ lại thấy mình cởi mở lạ thường. Cậu kể cho Taehyun nghe về công việc của mình, về những áp lực vô hình, về cảm giác cô đơn giữa thành phố đông đúc.

Taehyun không đưa ra lời khuyên nào. Anh chỉ lắng nghe, một sự lắng nghe trọn vẹn và thấu cảm. Đôi khi đó là tất cả những gì một người cần.

Khi trời tối hẳn, những vì sao đầu tiên bắt đầu lấp lánh trên bầu trời đen thẫm, Taehyun dẫn Beomgyu về nhà. Ngôi nhà của anh chính là căn gác phía trên tiệm tạp hóa. Một cầu thang gỗ nhỏ ở phía sau tiệm dẫn lên trên.

Không gian sống của Taehyun cũng giản dị và ngăn nắp như chính con người anh. Một phòng khách nhỏ với bộ sofa cũ, một kệ sách đầy ắp và một căn bếp nhỏ gọn. Mọi thứ đều sạch sẽ và thoang thoảng mùi gỗ và gió biển.

"Anh ngồi chơi nhé, tôi nấu bữa tối."

Taehyun nói, tự nhiên như thể họ đã quen nhau từ lâu.

"Để tôi giúp anh."

Beomgyu đề nghị.

"Anh là khách mà. Cứ ngồi nghỉ đi."

Nhưng Beomgyu vẫn khăng khăng vào bếp. Cậu không muốn chỉ ngồi yên nhận lấy lòng tốt của người khác. Cậu giúp Taehyun nhặt rau, còn Taehyun thì thoăn thoắt thái cá, nấu canh.

Căn bếp nhỏ trở nên ấm cúng lạ thường với sự hiện diện của hai người. Beomgyu nhận ra mình đang mỉm cười, một nụ cười thực sự thoải mái mà đã lâu rồi cậu không có được.

Bữa tối là một bữa ăn đơn giản với cá thu chiên, canh rong biển và vài món ăn kèm. Nhưng đối với Beomgyu, đó là bữa ăn ngon nhất cậu từng được ăn.

Có lẽ vì nó được nấu bằng sự chân thành hoặc có lẽ vì nó được thưởng thức trong một không gian quá đỗi bình yên.

Sau bữa tối, họ ngồi ở ban công nhỏ nhìn ra con đường vắng. Gió đêm mát rượi. Taehyun pha hai tách trà hoa cúc nóng hổi. Họ không nói nhiều, chỉ ngồi đó, tận hưởng sự tĩnh lặng.

Bầu trời đêm ở Haneul không bị ô nhiễm ánh sáng, hàng ngàn, hàng vạn ngôi sao sáng rực như những viên kim cương.

"Ở Seoul, tôi chưa bao giờ thấy nhiều sao như vậy."

Beomgyu khẽ nói.

"Vì ở đó có quá nhiều ánh đèn."

Taehyun đáp.

"Đôi khi, ánh sáng nhân tạo lại che lấp đi vẻ đẹp tự nhiên."

Câu nói của Taehyun khiến Beomgyu suy nghĩ. Phải chăng cuộc sống của cậu cũng vậy? Bị che lấp bởi những áp lực, những tham vọng, những ánh đèn hào nhoáng của thành phố mà quên đi những vẻ đẹp giản đơn, những niềm vui tự nhiên nhất.

Cậu nhìn sang Taehyun. Dưới ánh trăng mờ ảo, những đường nét trên khuôn mặt anh trở nên mềm mại hơn. Có một sự bình yên toát ra từ anh, một sự bình yên mà Beomgyu vô thức khao khát. Trái tim cậu, lần đầu tiên trong đêm nay, đập một nhịp khác thường.

Tối đó, Beomgyu nằm trong căn phòng nhỏ trên gác. Căn phòng gọn gàng, có một chiếc giường đơn, một tủ quần áo và một bàn học nhỏ. Mọi thứ vẫn còn phảng phất mùi hương dịu nhẹ của một cô gái. Cậu cuộn mình trong chăn, lắng nghe tiếng sóng biển rì rào từ xa.

Cậu không tài nào ngủ được. Không phải vì lạ nhà mà vì tâm trí cậu cứ quay cuồng với những hình ảnh của ngày hôm nay.

Hình ảnh nhà ga cũ, bãi biển hoàng hôn và đặc biệt là hình ảnh của Taehyun với nụ cười hiền, ánh mắt ấm áp và sự tử tế không chút tính toán.

Beomgyu nhận ra, cậu không hề cảm thấy chuyến đi lạc này là một điều xui xẻo nữa. Ngược lại, nó giống như một món quà bất ngờ mà số phận dành tặng cậu.

Sáng hôm sau, Beomgyu thức dậy bởi mùi cà phê thơm phức và tiếng lạch cạch từ dưới bếp. Cậu bước xuống và thấy Taehyun đang chuẩn bị bữa sáng. Bánh mì nướng và trứng ốp la. Một bữa sáng đơn giản nhưng đủ đầy.

"Chào buổi sáng."

Taehyun mỉm cười.

"Ngủ ngon không?"

"Ngủ rất ngon. Cảm ơn anh."

Beomgyu đáp, dù sự thật là cậu đã thức gần hết đêm để nghĩ về anh.

Họ ăn sáng trong im lặng. Một sự im lặng dễ chịu nhưng cũng phảng phất một nỗi buồn sắp chia xa. Chuyến tàu lúc 6 giờ đang đến gần.

Taehyun tiễn Beomgyu ra ga. Vẫn là con đường nhỏ đó, vẫn là những ngôi nhà quen thuộc nhưng tâm trạng của Beomgyu đã hoàn toàn khác.

Cậu không còn là kẻ lạc đường hoảng hốt của ngày hôm qua. Cậu cảm thấy một sự lưu luyến kỳ lạ với nơi này, với con người này.

Họ đứng trên sân ga, chính nơi Beomgyu đã bị bỏ lại một mình ngày hôm qua. Tiếng còi tàu từ xa vọng lại, báo hiệu sự kết thúc của cuộc phiêu lưu ngắn ngủi.

"Cảm ơn anh vì tất cả, Taehyun."

Beomgyu nói, giọng chân thành.

"Tôi thực sự không biết phải làm gì nếu không có anh."

"Không có gì đâu."

Taehyun vẫn cười hiền như vậy.

"Lần sau đi đâu, nhớ đừng để lỡ tàu nữa nhé."

Đoàn tàu từ từ tiến vào ga, tiếng kim loại ma sát vào đường ray nghe thật chói tai. Cánh cửa mở ra, mời gọi Beomgyu trở về với thế giới thực của cậu.

Cậu nhấc vali lên, chuẩn bị bước đi. Nhưng đôi chân cậu như bị chôn chặt xuống đất. Cậu không muốn đi. Cậu không muốn rời khỏi sự bình yên này, không muốn rời xa người con trai này.

Cậu quay lại, nhìn thẳng vào mắt Taehyun. Một ý nghĩ điên rồ lóe lên trong đầu.

"Taehyun này..."

Beomgyu ngập ngừng.

"Nếu... tôi lỡ chuyến tàu này một lần nữa... anh có phiền không?"

Taehyun sững người một chút trước câu hỏi của cậu. Đôi mắt anh ánh lên một sự ngạc nhiên rồi nhanh chóng chuyển thành một niềm vui không thể che giấu.

Khóe môi anh cong lên thành một nụ cười rạng rỡ, đẹp hơn cả ánh hoàng hôn trên biển ngày hôm qua.

"Tiệm của tôi vẫn luôn mở cửa."

Tiếng còi tàu lại vang lên, thúc giục. Nhưng lần này, Beomgyu không còn nghe thấy nó nữa. Cậu chỉ nghe thấy tiếng trái tim mình đang đập rộn ràng, hòa cùng với lời hứa hẹn ấm áp của Taehyun. Cậu đặt chiếc vali xuống. Cậu sẽ không đi đâu cả.

Hai tuần sau.

Nhịp sống ở Seoul lại cuốn Beomgyu đi. Những tòa nhà chọc trời, những dòng xe cộ không bao giờ ngơi nghỉ, những cuộc họp kéo dài và những đêm làm việc bên máy tính. Mọi thứ vẫn như cũ nhưng Beomgyu thì đã khác.

Tâm trí cậu không thể ngừng nghĩ về thị trấn Haneul. Trong những lúc mệt mỏi nhất, cậu lại nhắm mắt lại và hình dung ra bãi biển lúc hoàng hôn, nghe thấy tiếng sóng vỗ và cảm nhận làn gió biển mằn mặn. Và trên hết, cậu nhớ Taehyun.

Cậu nhớ nụ cười của anh, giọng nói của anh, sự tử tế của anh. Cậu nhớ cả bữa tối đơn giản và tách trà hoa cúc nóng hổi.

Kỳ nghỉ "lỡ" ở Haneul kéo dài thêm hai ngày nữa. Hai ngày đó, Beomgyu đã thực sự sống. Cậu phụ Taehyun bán hàng ở tiệm tạp hóa, học cách phân biệt các loại cá khô, trò chuyện với những người dân địa phương thân thiện.

Cậu cùng Taehyun đi chợ sớm, đi dạo trên con đê chắn sóng và ngồi hàng giờ ở ban công chỉ để ngắm sao. Tình cảm giữa họ không cần một lời tỏ tình nào cũng tự nó nảy nở, tự nhiên như cỏ cây.

Những cái chạm tay vô tình, những ánh mắt giao nhau đầy ẩn ý, những nụ cười chỉ hai người mới hiểu.

Ngày cậu thực sự phải trở về, cuộc chia tay còn bịn rịn hơn lần trước. Họ không hứa hẹn gì nhiều, chỉ nói.

"Giữ liên lạc nhé".

Và họ đã giữ liên lạc. Mỗi tối sau khi Taehyun đóng cửa tiệm và Beomgyu hoàn thành công việc, họ sẽ gọi video cho nhau.

Beomgyu kể cho Taehyun nghe về những dự án mới, còn Taehyun thì kể về những chuyện vặt vãnh ở thị trấn như con mèo của bà hàng xóm vừa đẻ một lứa, cây hoa giấy trước tiệm đã nở rộ. Những câu chuyện bình dị đó lại là liều thuốc an thần hiệu quả nhất cho Beomgyu.

Nhưng khoảng cách vẫn là khoảng cách. Nhìn thấy nhau qua màn hình điện thoại không thể nào thay thế được cảm giác được ở bên cạnh nhau. Beomgyu thấy nhớ da diết cái không khí trong lành của Haneul và sự bình yên mà Taehyun mang lại.

Vào một buổi chiều thứ sáu sau khi hoàn thành một dự án lớn, Beomgyu nhìn ra ngoài cửa sổ văn phòng. Thành phố xám xịt và ngột ngạt. Cậu chợt nhận ra mình không thuộc về nơi này nữa. Hoặc ít nhất, trái tim cậu đã không còn ở đây.

Cậu đưa ra một quyết định.

Cậu thu dọn đồ đạc, đặt vé tàu và gửi một tin nhắn cho sếp xin nghỉ phép một tuần. Cậu không báo trước cho Taehyun. Cậu muốn tạo cho anh một bất ngờ.

Chuyến tàu lần này không còn là một sự cố. Beomgyu tỉnh táo suốt chặng đường, lòng đầy mong đợi. Khi tàu dừng ở ga Haneul, cậu hít một hơi thật sâu, lồng ngực căng đầy mùi hương quen thuộc của biển cả.

Cậu đi bộ đến tiệm tạp hóa. Tiếng chuông gió vẫn leng keng vui tai như lần đầu cậu đến. Taehyun đang đứng sau quầy, chăm chú xem sổ sách. Anh vẫn mặc chiếc áo thun đơn giản, mái tóc đen mềm mại rủ xuống trán. Nghe tiếng chuông, anh ngẩng lên.

Khi nhìn thấy Beomgyu, đôi mắt anh mở to vì kinh ngạc. Cuốn sổ trên tay anh suýt nữa thì rơi xuống. Vài giây sau, sự ngạc nhiên biến thành một nụ cười rạng rỡ, một nụ cười chứa đựng tất cả sự vui mừng và mong nhớ.

"Beomgyu?"

"Tôi không lỡ chuyến tàu nào cả."

Beomgyu nói, giọng hơi run vì xúc động.

"Lần này, tôi cố tình đến đây."

Taehyun bước ra khỏi quầy, tiến về phía Beomgyu. Anh không nói gì, chỉ đứng đó và nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm như biển cả.

"Tôi đến để tìm anh."

Beomgyu nói tiếp, lấy hết can đảm để thổ lộ lòng mình.

"Taehyun à, tôi nghĩ là... tôi thích anh. Rất nhiều."

Taehyun mỉm cười, một nụ cười vừa dịu dàng vừa có chút tinh nghịch.

"Anh nghĩ à? Tôi thì biết chắc là tôi cũng thích anh. Từ lần đầu tiên thấy anh bước vào tiệm với bộ dạng như một chú mèo con đi lạc."

Nghe lời thú nhận của Taehyun, mọi căng thẳng trong lòng Beomgyu tan biến. Cậu bật cười. Taehyun cũng cười theo. Anh bước tới, kéo tấm biển "TẠM NGHỈ" treo ở cửa rồi khóa trái lại.

"Tiệm hôm nay đóng cửa sớm."

Anh nói rồi nắm lấy tay Beomgyu. Bàn tay anh rắn rỏi và ấm áp, hoàn toàn khớp với bàn tay cậu.

"Đi thôi, tôi sẽ dẫn anh đến một nơi."

Họ lại cùng nhau đi ra bãi biển. Nhưng lần này, không phải là hoàng hôn mà là một buổi chiều đầy nắng. Biển xanh biếc, lấp lánh dưới ánh mặt trời. Gió thổi tung mái tóc của cả hai.

Họ đi trong im lặng nhưng bàn tay vẫn nắm chặt. Sự im lặng này còn nói lên nhiều điều hơn cả ngàn lời nói.

Khi đến một mỏm đá vắng người, Taehyun dừng lại. Anh quay người đối diện với Beomgyu, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt cậu.

"Beomgyu."

Anh gọi tên cậu, giọng trầm ấm và nghiêm túc.

"Anh có sẵn sàng thử không? Thử bắt đầu một điều gì đó với một gã chủ tiệm tạp hóa ở một thị trấn nhỏ bé không?"

Beomgyu không trả lời bằng lời nói. Cậu kiễng chân lên một chút, đặt lên môi Taehyun một nụ hôn. Nụ hôn ban đầu có chút ngập ngừng, e dè nhưng nhanh chóng trở nên sâu đậm và nồng nàn hơn khi Taehyun đáp lại.

Vị mặn của gió biển hòa quyện với vị ngọt ngào của khoảnh khắc ấy. Tiếng sóng biển trở thành bản nhạc nền hoàn hảo cho tình yêu của họ.

Khi họ tách ra, cả hai đều hơi thở dốc. Beomgyu tựa trán vào trán Taehyun, mỉm cười hạnh phúc.

"Em không chỉ muốn thử."

Cậu thì thầm.

"Em muốn ở lại đây. Với anh."

Có thể cậu sẽ không chuyển đến Haneul ngay lập tức. Cậu vẫn còn công việc, còn cuộc sống ở Seoul. Nhưng Beomgyu biết rằng, từ giờ trở đi, cậu đã có một nơi để trở về. Một nơi có biển xanh, cát trắng và một người luôn mở rộng vòng tay chờ đợi cậu.

Chuyến tàu lỡ ngày hôm đó đã không đưa cậu đến nơi cậu muốn mà đưa cậu đến nơi cậu thuộc về. Và đôi khi, những ngã rẽ bất ngờ lại chính là con đường đúng đắn nhất.

Taehyun lại mỉm cười. Anh siết chặt tay Beomgyu, cùng cậu nhìn về phía chân trời xa xăm.

"Vậy thì, chào mừng về nhà, Beomgyu."

__________________________

Ga Haneul và thị trấn Haneul là tui tự suy nghĩ á nên nếu mọi người tìm kiếm trên mạng sẽ không có đâu nèe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro