
26
Hôm nay là chủ nhật, ánh nắng yếu ớt lọt qua khe cửa sổ, nhưng Beomgyu vẫn nằm yên trên giường, người nóng bừng, mồ hôi nhễ nhại. Cậu cố gắng ngồi dậy nhưng cơn ho khan liên tục làm Beomgyu phải ôm lấy bụng, thở dốc.
Taehyun vừa bước vào phòng đã nhìn thấy Beomgyu như vậy, nét mặt anh lập tức chuyển sang vẻ lo lắng nghiêm trọng. Anh vội vàng chạy lại bên cạnh, nhẹ nhàng đỡ Beomgyu dậy.
"Tôi đã bảo cậu phải nghỉ ngơi rồi mà, sao còn giấu tôi?"
Beomgyu nắm chặt lấy tay Taehyun, giọng khàn khàn.
"Tao không muốn mày phải lo cho tao... tao ổn mà..."
"Ổn cái gì, nhìn cậu thế này tôi biết cậu đang chịu đựng khổ sở thế nào rồi." – Taehyun nói dứt khoát, rồi vỗ nhẹ lên lưng Beomgyu, cố gắng làm cậu dễ thở hơn.
Cả ngày hôm đó, Taehyun không rời khỏi bên cạnh Beomgyu dù chỉ một phút. Anh thay phiên pha nước ấm, nắn bóp vai cho Beomgyu, quạt mát và liên tục hỏi han cậu ăn uống ra sao, thuốc đã uống đủ chưa.
"Tao... hơi ngại mày phải vất vả vì tao."
"Đừng có nói vậy, cậu là người quan trọng nhất với tôi mà. Tôi mà không chăm sóc thì ai lo cho cậu hửm?"
Buổi chiều, khi Beomgyu bắt đầu mệt hơn, mắt lim dim, Taehyun bế cậu lên giường, cẩn thận đặt cậu xuống rồi ngồi cạnh, vuốt ve tóc cậu. Beomgyu quay mặt vào lòng Taehyun, đôi tay siết chặt cổ anh như muốn bám lấy sự an toàn duy nhất.
"Tôi biết cậu sợ... Nhưng tôi không bao giờ bỏ cậu đâu, Beomgyu." – Taehyun thì thầm, giọng ấm áp như một lời hứa không rời.
Đêm ấy, Taehyun thức trắng để chăm sóc Beomgyu, khi cậu sốt cao, anh lấy khăn lạnh lau trán, khi cậu ho, anh nhẹ nhàng dỗ dành. Beomgyu khóc lóc nũng nịu suốt, anh chỉ biết ôm chặt cậu, không rời nửa bước.
Sáng hôm sau.
"Taehyun, tao yêu mày."
Taehyun hôn nhẹ lên tóc cậu, mắt tràn đầy tình cảm.
"Tôi sẽ luôn bên cậu, dù có chuyện gì xảy ra."
__________
bí id nên viết ngắn quá =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro