Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

26


Đã gần nửa đêm rồi em mơ màng tỉnh dậy, gặp ngay hắn đang ngồi bên giường nhìn em chăm chăm, nhất thời giật mình.

- Ngài sao còn ở đây?

- Muốn thấy em tỉnh dậy.

- Ta không sao rồi, ngài về nghỉ ngơi đi, đừng ở đây nữa, ta sẽ phiền ngài lắm.

- Ta là muốn em phiền ta đấy! Em nói sự thật cho ta biết đi Beomgyu, em đang giấu ta cái gì đúng chứ?

- K-không có...

- Ta muốn em chính miệng nói ra, đừng giấu ta nữa.

- Ngài biết hết rồi sao?

- Là bác Son nói ta biết, em biết đứa nhỏ yếu đến cỡ nào không? Sao em lại không nói cho ta.

- Không phải ngài xem chuyện này là bình thường à? Vậy ngài còn hỏi làm gì?

- Vậy ta không hỏi em định đem con ta bỏ trốn chung với em sao?

Em nhìn thẳng vào mắt hắn trực tiếp can đảm mà đối đáp.

- Sao ngài chắc nó là con ngài? Ngài trước giờ nói ta là đồ dơ bẩn, đáng ghét cơ mà? Chẳng qua vì đứa nhỏ nên ngài mới đối xử với ta như vậy đúng không?

- Ta đối xử với em như vậy vì ta muốn thế, em đừng nghĩ vậy nữa.

- Ngài đủ rồi đó, trước kia không phải ta làm cái gì ngài cũng không vừa mắt sao? Ngài không bao giờ....tin tưởng ta cả...

- Nhưng giờ ta tin em, ta tin em rồi.

Beomgyu nhắm mắt mà lắc đầu nước mắt không tự chủ mà rơi xuống khoé mắt.

Hắn thấy thế liền muốn lau đi nhưng bị em gạt tay ra còn xoay người vào trong.

- Về đi!

- Beomgyu....Được rồi, em mau ngủ đi, sáng mai ta lại đến.

Hắn cẩn thận đứng dậy rời đi, dạo gần đây em hay nhạy cảm lắm nên hắn cũng không muốn làm em khó chịu.

Đợi khi hắn vừa đi khuất Beomgyu lại muốn khóc, em không kìm được mà khóc nghẹn. Những ngày qua có quá nhiều chuyện xảy đến khiến em cứ thức trắng, cho dù biết làm thế sẽ ảnh hưởng đến đứa nhỏ...

--

Lâu rồi không đi ra ngoài sưởi ấm bằng ánh nắng vào sáng sớm, quên cả nhìn những chú chim bay lượn tự do trên bầu trời tìm thức ăn. Em cảm thấy mình thời gian qua đã bỏ lỡ đi nhiều thứ. Nên em muốn hôm nay thật tươi tắn để đi ra bên ngoài ngồi đến khi nào mệt thì thôi.

Ngồi trên xích đu với cốc trà trên tay, ngắm nhìn những sự vật xinh đẹp đang diễn ra, những giây phút này em mới cảm thấy mình được thả lỏng, không bị gò bó bởi cái danh đế hậu nữa.

Một chút sương vào sáng sớm khiến em có chút lạnh nhưng ngược lại trong lòng vô cùng ấm áp.

Những chú bướm nhỏ từ từ bay lại chỗ em bay xung quanh Beomgyu khiến em cười thích thú.

Trong lòng đầy sự hạnh phúc, nếu có thể sống như những con bướm hay những chú chim kia thì em đã không phải chịu nhiều sự tổn thương như bây giờ mà thay vào đó là làm những việc bản thân em cảm thấy thoải mái, sống một cuộc sống mà em cho rằng bản thân mình nên phải sống.

Em suy nghĩ rằng nếu sau này sinh con ra không ai thương đứa bé nhỏ này thì mình em tự thương bé là đủ rồi, bởi vì bản thân em sinh ra đã nhiều người ghét bỏ thì đến con em họ cũng chẳng thương...

Em không oán trách số phận mình thế nào chỉ trách bản thân mình không đủ sức lực để đối mặt với nó, dù thế nào em vẫn muốn bảo vệ những người mà em yêu thương.

Hắn đứng bên cửa sổ bên kia nhìn em không rời mắt kể từ lúc em bước ra ngồi lên xích đu, em cười, nụ cười ấy nhẹ nhàng toả sáng như những vật quý giá mà hắn đã đánh mất từ em. Ánh mắt long lanh như sương kia khiến hắn phải đau xót, càng thấy tội lỗi hơn gấp bội, ánh mắt của em cần phải hồn nhiên và long lanh hơn nữa chứ không phải ánh mắt vô hồn khi nhìn hắn.

Hắn chỉ đứng xem, không dám xuống đối mặt với em, vì hắn biết khi gặp hắn em sẽ không bày ra bộ mặt đó nữa. Có nhiều lúc hắn cũng quên bén đi em là một Omega, em gồng mình đối mặt với những thứ đáng lẽ một Omega không nên gánh chịu, chịu đủ những uất ức mà một người cao quý như em không đáng phải chịu một mình.

- Beomgyu à, cậu sao ngồi ở đây vậy? Lạnh lắm đấy.

- Là Yeonjun à, lại đây ngồi đi.

Cậu nghe theo ngồi kế bên Beomgyu.

- Sao cậu lại đến đây vậy Yeonjun?

- À, là Soobin đấy, không cho ta làm việc nữa, bắt ta phải đi dạo cho khỏe, không ngờ gặp được cậu.

- Vậy Soobin đã đến phòng làm việc sao?

- Đúng vậy, dạo này việc nhiều lắm, nên Soobin cứ đi rất sớm, thêm nữa chỉ còn Soobin và con người đáng ghét kia làm nên là rất bận.

Nghe đến đây Beomgyu có chút sững lại, không phải là dạo này rất cực khổ hay sao, vậy mà hôm qua hắn nghỉ một hôm lại đến tìm em rồi ngồi bên giường canh em đến nửa đêm.

- Cậu đang nghĩ gì vậy?

- À...à không có gì.

- Sắp tới sinh nhật tôi rồi, cậu đi nhé?

- Được, đương nhiên rồi.

- Sẽ tổ chức ở nhà mẹ của tôi đấy, chỉ có mấy người chúng ta thôi, không sao cả đâu.

- Vậy sao, ta thật sự muốn tới đó.

- Họ cũng nhớ cậu lắm đấy, nhắc cậu suốt thôi.

- Vậy à, họ khỏe chứ?

- Ừm, ổn lắm.

- À, Yeonjun à, cái lúc cậu bị phát hiện là đưa ta đi thì cậu có bị mắng không?

- À...à thì hoàng đế mắng tôi một trận.

- Vậy còn Soobin, có mắng cậu không?

Nghe đến đây mặt mài của Yeonjun đỏ ửng lên khi nhớ về đêm đó.

- Cậu bị bệnh sao Yeonjun?

- K-không có, t-tôi không sao.

- Vậy Soobin thì có mắng cậu nặng lắm không? Ta xin lỗi nhé làm liên lụy cậu rồi.

- S-Soobin c....cũng có chút, chỉ cảnh cáo tôi không được làm vậy nữa.

"Mà là cảnh cáo ở trên giường"_ Yeonjun chỉ dám nghĩ chứ không dám nói..

- Vậy à, khiến cậu chịu thiệt rồi.

- Không sao đâu mà, tôi không sao cả, lúc đó nếu không đưa cậu đi tôi cũng sẽ hối hận lắm, tôi hiểu tình trạng cậu lúc đó.

- Cảm ơn nhé Yeonjun!

- Đừng mà, đừng cảm ơn tôi nữa tôi ngại lắm.

- Cậu dễ thương quá. Mà đứa nhỏ khỏe không Yeonjun?

- Đứa nhỏ khỏe lắm, Soobin cách hai ngày lại kêu người đến khám cho tôi, không cho tôi làm gì cả, khiến tôi sắp lăn rồi.

Beomgyu thấy cậu cứ nói cái giọng hờn dỗi kia mà không nhịn được cười.

- Đừng cười tôi nữa mà Beomgyu à, tôi sẽ lăn thật đấy.

- Cậu tròn như này rất dễ thương mà, không sao cả, đừng lo.

- Cái tên đáng ghét kia ngày nào cũng nhào hai cái má tôi đến nỗi sắp rớt ra ngoài luôn rồi Beomgyu à.

Em nghe đến đây chỉ có thể ngồi cười vì Yeonjun thật sự quá dễ thương.

- Mong đứa nhỏ ra đời sẽ đáng yêu như cậu.

- Đúng đó, chứ đừng giống Soobin chỉ biết bắt nạt tôi mà thôi, đáng ghét!

Beomgyu vô thức lấy tay sờ nhẹ lên bụng, không biết đứa nhỏ trong bụng em sau khi sinh ra sẽ thế nào, cho dù đứa bé giống em cũng được mà giống hắn cũng chẳng sao em cũng sẽ thương yêu bé mà thôi. Không ai thương, nếu hắn cũng không thương thì để em thương.

Hắn bên trên nhìn hết tất thảy mọi hành động của em, hắn cũng muốn quan tâm em như những người khác chăm sóc bạn đời của mình, nhưng hắn luôn cảm thấy mỗi khi hắn đến gần em, thì em đều đẩy hắn ra xa hơn, nói chuyện ngắn gọn nhất có thể. Hắn biết trước đây chính hắn đã đối xử không tốt với em thì bây giờ em như thế với hắn chắc là do ông trời muốn thấy hắn hối hận, cảm nhận chính lỗi lầm bản thân mình làm em gián tiếp tổn thương.

'Đáng đời lắm Kang Taehyun, chẳng phải mày đã là nguyên nhân gây ra tất cả mọi chuyện sao? Nhưng dù có thế nào cũng không để Beomgyu đi xa hắn thêm lần nữa!'

************
Hết chap 26.

heluuuuuuu đồng bàooo

bận quá chời luôn mấy bà ơi 🗿nay tui xả xì tréttt một buổi, mai chiến đấu tiếp 😵

còn ai nhớ Drusilla honggg.(⁠๑⁠•⁠﹏⁠•⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro