Chương 35
Càng về đêm, tuyết rơi ngày một nhiều. Từng bông tuyết trắng xoá cùng sương đêm cứ giăng đầy trời, như một tấm lưới khổng lồ, lặng lẽ phủ lên vạn vật một sắc trắng lạnh lẽo và cô độc.
Taehyun giật mình tỉnh giấc, thẫn thờ chống tay ngồi dậy. Hình ảnh trước mặt bỗng hoa lên, từng đường nét khi mờ khi ảo cứ đan xen, chồng chéo vào nhau, khiến cậu chẳng nhìn rõ được cái gì.
Taehyun lắc lắc đầu mấy cái mới nhìn rõ hơn một chút, rồi lại dùng tay đỡ lấy cái đầu đang nặng nề muốn gục xuống lần nữa. Cậu chậm rãi lấy lại hơi thở, một lần nữa mở mắt ra.
Hoá ra, cậu uống rượu một mình trong đêm đông giá rét, rồi bị men rượu làm cho say mèm, gục xuống bàn từ bao giờ chẳng hay.
Có lẽ là do lạnh quá nên mới bất chợt tỉnh lại, cảm giác váng vất vẫn chưa tan hết, Taehyun cũng chẳng muốn đứng dậy làm gì. Cậu nghiêng đầu nhìn mấy vò rượu nằm lăn lóc trên bàn đá, ngón tay lạnh như băng khẽ cử động, gõ vào lớp nước trong suốt bám trên mặt vò, phát ra âm thanh lộp cộp.
Mỗi lần cậu nhớ anh là lại tự mình uống rượu, rồi lại say mèm gục xuống bàn, yên lặng nằm cho tới khi tỉnh lại. Cảm giác đầu đau như búa bổ cùng với cơ thể nặng nề, mệt mỏi này khiến cậu tạm quên đi nỗi nhớ Beomgyu trong chốc lát. Sau đó, cậu sẽ lại có đủ tinh thần để làm việc của mình.
Chỉ là, lần này mọi chuyện đã thay đổi. Sau khi tỉnh lại, cậu vẫn mệt mỏi như cũ, nhưng hình bóng của anh lại luôn tràn đầy trong tâm trí. Dường như Beomgyu đang ngồi đối diện với cậu, một tay nhấc vò rượu lên, ngửa cổ uống một ngụm rồi cười ha hả: "Rượu này mà cũng gọi là rượu ư? Em ngốc quá, tới đây, để ta chỉ cho em thế nào là rượu ngon!"
Đương nhiên, lúc này anh đang ở phương tây xa xôi, làm sao có thể ngồi bên cậu trong đêm thế này được? Mặc dù biết rất rõ, nhưng cậu lại ngu ngơ mỉm cười đáp lại, coi ảo ảnh trước mắt là người trong tim mình.
Beomgyu à, anh phải nhanh chóng trở về. Ở đây có một người vẫn luôn mong ngóng nụ cười của anh, nhớ nhung da diết chất thành núi, gần như không thể kiểm soát được nữa rồi.
_____________________________________
- Đại Vương tử?
Beomgyu giật mình thu hồi tầm mắt, con ngươi nhanh chóng lấy lại tiêu cự sau một hồi thẫn thờ.
- Ngài không có gì muốn chuyển lời sao? - Vị tướng quân vừa lên tiếng lặp lại một lần nữa, rồi khẽ thở dài một hơi - Đã hơn mười năm rồi, mỗi lần truyền tin về cung hoàn toàn là tình hình chiến sự, ngài cũng chẳng hề viết một lá thư thăm hỏi...
- Không cần. - Anh lạnh lùng đáp lời, ánh mắt lại tập trung vào bản đồ địa thế ở trước mặt - Ta đã nói rồi, các ngươi muốn gửi thư về nhà thì cứ làm theo quy định, chuyện này không cần phải hỏi lại nữa.
Tướng quân không nói gì nữa, có lẽ ông cũng biết rằng anh chắc chắc chẳng để lọt tai thêm chữ nào. Gót chân vừa nhấc đã bị Beomgyu lên tiếng gọi giật lại, khiến ông chợt vui mừng, cho rằng anh đã suy nghĩ lại quyết định của mình.
Beomgyu trầm ngâm một lúc, đôi mắt vẫn dán chặt vào bản đồ, dường như bâng quơ hỏi một câu.
- Tình hình trong cung thế nào?
Tướng quân khẽ cười, nhưng cũng rất nghiêm túc đáp lời.
- Trong cung mọi chuyện đều ổn. Chỉ là hiện nay Vương hậu vẫn đóng cửa ở trong cung, một bước chân cũng không bước ra ngoài. Hwang Vương phi đang thay quyền Vương hậu, quản lý hậu cung. Còn Nhị Vương tử Taehyun vẫn luôn đi theo bên cạnh, giúp đỡ Vương xử lý công vụ.
Không gian rơi vào yên lặng một lúc, cho tới khi ông cho rằng anh lại ngẩn người thì mới nghe thấy câu trả lời của anh.
- Ừ, ta biết rồi, ông đi làm việc của mình đi.
Chỉ vậy thôi? Tướng quân Chang đành cúi người nhận lệnh rồi xoay người bước khỏi lều. Gió lạnh tạt vào mặt khiến ông tỉnh táo hơn đôi chút.
- Haizz, âu cũng là nghiệt duyên...
Từ lần tiến quân thăm dò hang động phía bắc để tránh nóng đó, tình cảm trong mắt Beomgyu cháy rực như thế nào, ông đều nhìn thấy rất rõ ràng. Chang tướng quân là một người ngay thẳng, từ trước tới này luôn đứng ở vị trí trung lập nên rất có tiếng tăm trong cung. Lần này, ông cũng được cử đi cùng với hai vị Vương tử tiến đánh phía tây, mở rộng lãnh thổ.
Trận chiến này vô cùng quan trọng, nhưng ông nghĩ nát óc cũng không hiểu tại sao Vương lại để Tứ Vương tử đi cùng? Mối quan hệ giữa hai vị Vương tử hiện nay rất khó nói, mà Tứ Vương tử còn chưa tới tuổi trưởng thành.
Từ khi xuất cung cho tới nay đã hơn mười năm, nhưng Tứ Vương tử vẫn rất ít khi xuất hiện. Ông biết rằng có tới mấy ám vệ đi theo bảo vệ người này, nhưng nhiều người như vậy lại càng khiến ông cảm thấy kì lạ.
Rốt cuộc Vương có ý đồ gì đây?
_____________________________________
Chớp mắt một cái, mười năm nữa lại trôi qua. Bây giờ đang là mùa hạ, tộc ma cà rồng lại chuyển tới hang động cũ để tránh nóng. Nhưng lúc này, một tin tức từ biên cương lại bất chợt truyền đến.
Taehyun vội vàng chạy tới đại điện, còn chưa lấy lại hơi thở đã dồn dập hỏi.
- Có tin tức gì?
Binh sĩ trình lên một lá thư có niêm phong dấu đỏ, bên trên có đính một chiếc lông vũ màu đen. Đây là thư cấp báo được vận chuyển hoả tốc!
Vương đọc qua một lượt rồi trầm ngâm đưa nó cho Taehyun. Cậu vội vàng đón lấy, trong lòng nóng như lửa đốt, sợ rằng Beomgyu ở nơi xa xôi gặp chuyện không may.
Sau một hồi đọc kỹ từng câu từng chữ, cậu cuối cùng cũng có thể nhẹ nhàng thở ra.
- Bọn họ muốn kết liên minh với nhau ư? - Vương gõ ngón tay lên bàn, đôi lông mày nhíu chặt lại - Như vậy thì chưa chắc chúng ta có thể thắng...
Taehyun cũng nhíu mày suy nghĩ. Hai nước tuy không lớn nhưng lại kết liên minh trong lúc này, chắc chắn không có ý đồ tốt. Nếu như vẫn tiếp tục khai chiến, vậy thì người chịu thiệt nhất định sẽ là tộc ma cà rồng của cậu.
- Cũng chưa hẳn là đã kết liên minh... - Taehyun đọc lại thư một lần nữa rồi khẳng định - Hai nước đó hiện nay mới chỉ là mở cửa qua lại nhiều hơn trước kia mà thôi. Tuy nhiên, nếu tình hình này vẫn cứ tiếp diễn, vậy thì việc kết liên minh cũng chỉ là vấn đề thời gian.
Vương gật gù đồng ý, nhưng cũng chưa vội đáp lời. Không một ai lên tiếng, đại điện rộng lớn liền rơi vào yên tĩnh. Binh sĩ quỳ phía dưới cũng căng thẳng không dám thở mạnh, không khí nghiêm trang và đè ép này luôn khiến cho những kẻ có thân phận thấp kém như hắn sợ hãi.
- Con có ý này. - Taehyun mím môi lên tiếng, phá vỡ sự tĩnh lặng - Dù sao thế cục bây giờ vẫn chưa chắc chắn, tại sao chúng ta không đi trước bọn họ một bước?
Vương rời ánh mắt sang Taehyun. Ông nhìn thấy đôi mắt bình tĩnh và thông minh của cậu, bỗng cảm thấy rất hài lòng với người con này. Cho dù ông không phải cha đẻ của cậu, nhưng ông cũng là người nuôi cậu lớn lên, tận mắt nhìn cậu trưởng thành. Chung quy, tình cảm thân thiết này có lẽ không bằng cha ruột, nhưng trên thế giới này cũng chẳng ai so được với ông nữa.
- Con muốn chúng ta kết liên minh với bọn họ? - Ông khẽ nhướng mày - Chủ ý này không tồi, nhưng cũng chưa chắc đã làm được. Trước mắt chúng ta đang dồn lực cho trận chiến này, nên lấy thứ gì ra để làm mồi câu bây giờ?
- Tộc ma cà rồng này nằm ở phía tây bắc, cũng được coi là có tài nguyên trù phú, dân cư đông đúc. Chỉ là khu vực này không có nhiều mỏ khoáng sản, cho nên vũ khí của họ luôn kém xa so với chúng ta.
Vương gật đầu nói phải, rồi dường như đã nhận ra ý của Taehyun.
- Con muốn chúng ta đem mỏ khoáng sản ra làm mồi nhử?
Taehyun mỉm cười đáp lời.
- Đúng vậy, đó rõ ràng là lợi ích tuyệt vời nhất mà tộc đó mong ước. Có mỏ khoáng sản trong tay, họ sẽ càng trở nên lớn mạnh hơn. Đây chẳng phải là mục tiêu hàng đầu của một quốc gia hay sao?
- Nhưng con đã bỏ sót một điều quan trọng, Taehyun à. - Vương chỉ vào vị trí của tộc đó trên bản đồ rồi nói - Nếu như cho họ mỏ, vậy thì binh lực của họ chắc chắc sẽ được tăng cường. Tài nguyên trù phú, dân dày binh tốt, lại có nguồn vũ khí ổn định và chất lượng, bọn họ sẽ không khác gì hổ thêm cánh. Ta không tiếc một vài cái mỏ khoáng sản, nhưng con sẽ đối phó thế nào nếu như bọn họ quay lại cắn ngược chúng ta?
Taehyun đưa mắt nhìn bản đồ một lát, trong đầu là vô vàn những suy tính khác nhau. Lúc này, cậu hoàn toàn tập trung vào suy nghĩ cách ứng phó, mà không để ý tới ánh mắt kỳ lạ của Vương đang bao trùm lấy mình.
- Nếu đã như vậy, chúng ta cũng có thể lợi dụng tình huống một chút. - Ngón tay cậu chỉ vào bản đồ, từ tốn nói - Trước mắt, chúng ta vẫn sẽ tiếp tục tiến đánh tộc phía tây, rồi cho sứ giả tới tộc tây bắc vừa để thăm dò, vừa để bày tỏ mong muốn kết liên minh. Sau đó tung tin rằng chúng ta và tộc tây bắc đã bắt tay với nhau, mối quan hệ giữa tộc phía tây và tây bắc sẽ tự động rạn nứt. Chúng ta sẽ nhân cơ hội này cô lập rồi diệt trừ tộc phía tây, sau đó ngay lập tức xử lý tộc tây bắc.
- Quyết định này có hơi vội vàng. - Ông tiếp lời - Chưa kể đến chúng ta có thành công chiếm được tộc phía tây trước khi bọn họ gia tăng binh lực hay không, chỉ nói tới việc vừa đánh trận này đã phải đánh tiếp trận khác, e là không có khả năng.
Taehyun ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn dưới ánh nến chợt sáng bừng.
- Không, thưa cha, chúng ta sẽ chia làm hai đường. Một đường tiến đánh tộc phía tây, một đường sẽ gây ra nội loạn cho tộc tây bắc. Cha, xin hãy cho phép con ra trận! Con nhất định sẽ mang chiến lợi phẩm về cho cha!
Vương hài lòng mỉm cười, nói với cậu một câu.
- Được, ta đồng ý.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro