31. Mùa đông không còn lạnh, vì bên cạnh đã có người ta thương!
[...]
Tháng 12, Seoul.
Tháng của mùa đông lạnh lẽo, nơi cái rét đến tím tái da thịt.
Sáng sớm, tuyết vẫn còn lấm tấm rơi, phủ lên trên mặt đường lớn. Tưởng chừng như những giờ phút như thế, ai lại không mong muốn ủ ấm mình trong chiếc chăn bông mềm, hay bên cạnh chiếc lò sưởi cùng những người ta trân quý?
Vạn vật đã hòa mình vào trong tiết trời đông lạnh, người người đã bắt đầu đi lại nườm nượp dưới những bông tuyết trắng. Đâu đó trong một ngôi nhà nọ, mùi thơm nức từ những món ăn nóng hổi vừa mới được chế biến qua đôi bàn tay của người đàn ông kia!
Kim Taehyung không công nhận bản thân hắn quá giỏi trong việc bếp núc, không hẳn là không biết, mà đơn giản rằng hắn không có thời gian để suy nghĩ về vấn đề này. Thân là một chủ tịch của một tập đoàn lớn, Kim Taehyung chưa từng nghĩ sẽ có một ngày bản thân lại phải thức dậy từ sáng sớm chỉ để vào bếp chuẩn bị tất thảy cho bé lớn nhà mình!
Tặc lưỡi nhìn thành quả của bản thân ban nãy, người này thầm hài lòng. Vội bỏ chiếc tạp dề bám mùi kia ra. Taehyung đi lên lầu, hướng về phòng của cả hai, nơi có một bảo bối to xác của hắn ở bên trong.
"Sáng rồi anh ơi. Dậy thôi nào!"
"Tôi mở mắt được nửa tiếng trước rồi đấy, em biết không?" Jungkook với đôi mắt quả hạnh nhìn về phía con người đang thập thò ngoài cửa.
"Vậy à? Thế sao không rời giường rồi đánh răng rửa mặt đi, hửm? Em nấu xong bữa sáng rồi đó!" Ngồi xuống bên cạnh người thương, Kim Taehyung đặt nhẹ môi mình lên vầng trán mịn, dịu dàng cất giọng bên tai.
"Em còn hỏi được nữa sao? Nhìn xem, ai đã biến tôi thành bộ dạng này? Bây giờ đến di chuyển còn khó khăn nữa, ghét em thật đấy!" Anh gằn giọng đáp trả, nét mặt hiện rõ sự hờn dỗi, dẩu môi đanh đá nhìn trông đáng yêu vô cùng!
"Em xin lỗi mà, xin lỗi bé bánh của em nhiều. Ăn sáng xong em thoa thuốc cho nhé? Thương lắm." Taehyung theo hướng tay của bạn đời mà nhìn xuống cơ thể trắng nõn nay đã là cả một vườn dâu, do một đêm vận động nồng nhiệt để lại.
"Không thèm đâu, em thật không biết thương hoa tiếc ngọc. Như thế này sao tôi có thể ra ngoài đường được cơ chứ? Ngại chết mất." Jeon Jungkook đỏ mặt vùi đầu vào trong chăn, tông giọng có chút phụng phịu.
"Lỗi tại em, tại em hết. Nhưng mà, em thấy nó cũng đẹp chứ bộ. Cả một đêm em điêu khắc đấy chứ ít gì?"
"Kim Taehyung đáng ghét quá. Nói mấy lời thật vô sỉ!"
"Em là ông xã của anh mà, đừng tỏ ra ngại ngùng như thế chứ? Đáng yêu lắm đấy, anh biết không hả? Bảo sao em lại làm anh thành ra thế này?" Kim Taehyung giật mạnh chiếc chăn bông trắng đang che mất khuôn mặt khả ái, nâng người anh một cách nhẹ tênh lên đùi của mình.
"Hưm- không cho nhìn đâu. Mặc quần áo, mặc quần áo vào đi mà!" Anh gục mặt vào ngực hắn, không dám trực tiếp đối diện. Bàn tay bấu víu vạt áo người nọ, điệu bộ ríu rít, gấp gáp vô cùng!
"Sao thế nhỉ? Jungkookie vẫn còn xấu hổ với em đấy à? Trên người anh hiện tại có bao nhiêu cái nốt ruồi em cũng biết đấy. Xinh đẹp thế này, phải cho em ngắm chứ? Chỉ riêng em thôi!"
Kim Taehyung nâng cằm người trước mặt lên để cho anh đối mắt với mình, nhìn hai bầu má phiếm hồng trông cưng yêu phải biết.
Hắn cứ như không còn giữ một chút sự đứng đắn của mình sau đêm hôm qua. Từ cái giờ phút cả hai cùng hòa vào làm một, cùng trao đi tất thảy sự ngọt ngào ấy. Cũng nhờ sự việc đó, khiến cho đối phương càng thêm chắc chắn về tình cảm của bản thân, trách nhiệm của mình đối với bạn đời!
Taehyung mặt dày thì khỏi phải bàn cãi, còn Jungkook thì luôn bị mấy câu nói vô liêm sỉ của ông xã nhà mình làm cho mặt mũi đỏ phừng, tim đập loạn xạ!
Từ lúc xác định rõ ràng tình cảm của bản thân, một người đàn ông 28 tuổi trưởng thành và chín chắn, nhưng khi ở bên cạnh người mà mình thương, người mà mình trao trọn sự tin tưởng, người mà tạo cho mình cảm giác vô cùng an toàn, và vững chắc ấy lại khiến bản thân Jeon Jungkook luôn muốn mình được che chở, bao bọc trong vòng tay. Chính vì thế, đôi khi anh lại bày ra vô số hành động trẻ con, vô số biểu cảm mà đầy rẫy những người ngoài kia chưa từng thấy hoặc sẽ chẳng bao giờ thấy được trước mặt của Kim Taehyung - người bạn đời của anh.
Jeon Jungkook ở trên thương trường sắc bén, giỏi giang hay mưu mô đến đâu thì khi trở về mái ấm của mình anh lại cư nhiên trở thành một đứa con hiền lành, hiếu thảo, ngoan ngoãn của bố mẹ. Hay đơn giản là một người bạn đời xinh đẹp, nhỏ bé nằm trong vòng tay của Kim Taehyung - người đã thành công bước vào cuộc đời của một vị chủ tịch trước nay đều không hứng thú với mối quan hệ yêu đương?
"Này, em đang sờ đi đâu thế? Ai cho em làm càn như vậy hả? Hôm qua Taehyung làm, vẫn còn đau lắm đấy. Cả eo nữa, nhức- ưm..."
Jungkook bất mãn trước hành động xấu xa của người đối diện, gằn giọng nhắc nhở cái tay đang không ngừng nắn bóp bờ mông mịn nay đã đỏ ửng. Chưa kịp lên giọng giáo huấn, thì đã bị hắn phản bác lại bằng một nụ hôn nồng cháy!
"Cái này là của em, cái này cũng là của em, trên người anh cái gì cũng là của em. Cả anh cũng là của em. Như thế đã đủ chưa hửm? Anh không cho thì em cũng vẫn sờ thôi." Hắn dứt khỏi đôi môi nhỏ, vươn tay chỉ trỏ khắp cơ thể thon gọn, dõng dạc hô lớn.
"..."
"Không trêu cục cưng của em nữa, ngồi đây em lấy quần áo cho anh mặc nhé? Như thế này lạnh lắm đấy, em xót. Từ nãy đến giờ quên mất cả việc ăn sáng rồi đó, cũng tại anh không."
"Sao lại tại tôi chứ? Tôi đã làm cái gì đâu, tại Taehyung cứ nói và làm mấy hành động kì lạ mà?"
"Tại anh đáng yêu, nên em mới như thế, hợp lý chưa hửm?" Kim Taehyung véo lấy bầu má nộm thịt, nhẹ nhàng đặt anh xuống nệm, còn bản thân nhanh nhảu tìm quần áo cho người yêu.
"Miệng lưỡi em dẻo thật đấy, biết tại sao mà mấy cô ngoài kia yêu thích em đến vậy rồi." Jungkook ngồi trên giường nhìn theo hướng của dáng người nọ, như nảy số ra chuyện gì đó, anh liền buộc miệng tuôn ra một câu.
"Nhưng mà từ trước đến giờ, em không mê ai ngoài anh đâu, bé xã của em ạ!" Taehyung cầm trên tay bộ quần áo mùa đông, tiến tới thuần thục mặc từng thứ một để ủ ấm da thịt trắng hồng, không quên đặt vài cái hôn bên má rồi đôi môi đỏ mọng.
"Tôi sẽ tạm tin em lần này đấy, còn tùy vào thái độ của em nữa, ông xã."
"Ông xã sẽ không làm anh thất vọng, bây giờ đi vệ sinh cá nhân nào. Thức ăn nguội hết rồi đó."
"Bế."
Kèm theo đó là hành động dang tay của anh, đơn giản là vì cơ thể hiện tại của Jungkook nếu mà di chuyển thì sẽ có phần khó khăn. Căn bản là, phía dưới của anh vẫn còn khá đau nhức.
Kim Taehyung cười không đáp, nhưng đáy mắt thể hiện rõ sự yêu chiều, cưng nựng. Tiến tới bế người thương lên, rồi di chuyển vào phòng tắm ngay cạnh đó!
...
Nhìn lên chiếc bàn ăn được chính tay người đàn ông của mình nấu, Jeon Jungkook thập phần có chút bất ngờ, anh không nghĩ là Kim Taehyung có thể học hỏi việc bếp núc nhanh đến như thế này đây?
"Em nấu hết đó à? Không ngờ là Taehyung giỏi việc này thật đó, ấy thế mà tôi còn tưởng em không biết nấu ăn thật cơ!" Jungkook hí hửng, hớn ha hớn hở cười tươi rói.
"Anh là đang khinh thường em sao?" Hắn nhăn mày, đưa ánh mắt dò xét về hướng người vừa cất giọng hỏi.
"Không có. Do lúc trước em có nói như vậy mà?"
"Em nghĩ nó sẽ không được ngon như những món mà anh làm. Vì anh nấu cái gì em cũng thấy vừa miệng hết. Jungkookie của em cái gì cũng giỏi cả!"
"Em không biết nấu ăn, em cũng không giỏi việc bếp núc. Nhưng em lại muốn anh ăn đồ do chính tay em làm, em muốn nhìn thấy anh ăn thật ngon miệng."
"..."
"Em muốn thấy Jungkookie của chúng ta sẽ chẳng còn bỏ bữa, em muốn trở thành một người chồng có thể lo cho người mình thương từng bữa ăn giấc ngủ. Chỉ cần đó là người em trân quý, thì những việc như thế này sẽ chẳng còn quá khó khăn. Không biết thì có thể tìm hiểu, học hỏi mà. Tuy nó vẫn chưa thật sự là hoàn hảo, nhưng sau này em sẽ cố gắng hơn!"
"..."
"Sao thế, sao đột nhiên lại im lặng rồi? Có phải em nói nhiều rồi không?"
"...Taehyung..." Jungkook im lặng dỏng tai lên nghe những gì mà hắn bày tỏ, trong lòng liền dâng lên nhiều cảm xúc, trái tim xao xuyến từng đợt ấm áp, mất một lúc anh mới nhẹ giọng mở lời.
"Vâng?"
"Em cũng giỏi việc mà trước nay chưa từng ai làm được đấy. Em biết là gì không?"
"..."
"Việc khiến cho anh biết cảm giác yêu một người là như thế nào? Anh yêu em, rất nhiều!"
"Em cũng yêu anh Jungkookie, nhiều hơn anh yêu em một chút." Hắn cười xòa, nghiêng đầu ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người đối diện.
"Ăn nhé? Anh muốn thử những món mà em làm, chắc sẽ vừa miệng lắm đây." Jeon Jungkook khẽ mỉm cười, đưa mắt nhìn bạn đời, những câu nói ban nãy khiến anh vô cùng để tâm, nhưng lại chẳng có cách nào diễn tả được hết bằng lời. Hình như đoạn tình cảm này, đã đi vào một giai đoạn chẳng thể nào dứt ra được nữa...
"Vâng, ăn thôi."
"..."
Bữa sáng của cặp tình nhân trẻ vẫn được tiếp diễn lâu la dài dòng. Hôm nay tuy không phải là ngày nghỉ, nhưng cả hai lại muốn dành thời gian cho đối phương. Vì thế, hai vị chủ tịch nọ đã không chần chừ mà để lại đống công việc cho người thư kí thân cận của họ để tiếp tục hâm nóng đoạn tình cảm mặn nồng!
"Tối nay, chúng mình đi dạo ngắm tuyết rơi anh nhé?"
end chap 31.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro