Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

𝟥𝟤; cố chấp

Giờ nghỉ trưa như thường lệ ở nhà ăn rất đông và ồn ào. Jimin và Seokjin ngồi cùng nhau tại chiếc bàn ở chỗ cũ quen thuộc bên ngoài hành lang. Người còn lại trong nhóm ba người cũng là người lúc nào cũng tới muộn nhất cuối cùng cũng đặt ba lô ngồi xuống chỗ trống còn lại.

Thấy Yoongi xuất hiện với chiếc khăn choàng to sụ che kín mít phần cổ trong khi thời tiết lúc này chẳng hề lạnh tới mức phải quàng khăn, mà lại còn là chiếc khăn vừa to vừa dày, Jimin liền chớp mắt ngạc nhiên nhìn Yoongi

"Anh Yoongi, anh ốm à ?"

Yoongi một tay giữ chặt vị trí của chiếc khăn trên cổ mình, miệng đằng hắng ho nhẹ vài tiếng , biểu cảm ra chiều vô cùng mệt mỏi.

"Anh bị cảm"

"Cảm thế nào, nghiêm trọng không ?"

Seokjin vừa nghe Yoongi bị ốm thì mặt mày liền biến sắc, lập tức đưa tay áp lên trán Yoongi. Trước giờ Yoongi ít ốm, nhưng mỗi lần ốm là lại dai dẳng không thôi, anh đã nhận trách nhiệm với bố mẹ Min là ở trên này chăm sóc Yoongi, vì vậy không thể nào đại khái chuyện này được.

Thấy Seokjin có vẻ lo lắng, Yoongi liền cười trừ khéo léo né tránh bàn tay anh, thấp giọng trấn an

"Em không sao, em uống thuốc rồi, khỏi nhanh thôi"

Thái độ lúc này của Yoongi thực sự khiến cả Seokjin và Jimin đều nhìn ra có gì đó kì lạ. Sự thiếu tự nhiên lại thêm những cái cau mày kín đáo mỗi lúc Yoongi di chuyển, nhìn qua là biết rõ ràng eo và hông của anh có vẻ đang phải chịu đựng một cơn đau không nhẹ. Nhưng biết Yoongi đã cố ý giấu diếm thì chắc hẳn có hỏi cũng sẽ không chịu nói, vì thế cả hai người đều coi như bỏ qua sự che giấu vụng về của Yoongi mà không hỏi gì thêm sau khi đã liếc nhau ra hiệu.

Bữa trưa của ba người đáng lẽ sẽ cứ thế mà êm đềm trôi qua nếu như không có sự xuất hiện bất ngờ của những kẻ không biết thời thế. Jimin ngước mắt lên nhìn về phía sau lưng Yoongi, hai mắt liền sáng lên tràn ngập vui vẻ. Ngay sau đó Yoongi nghe tiếng bước chân tiến gần về phía này, kèm theo một giọng trầm nghe quen quen

"Chào em"

Jung Hoseok lỡ đãng vẫy tay với Jimin, hắn dừng lại khi đã ở sát bên cạnh ghế của cậu. Yoongi len lén đưa mắt nhìn về phía sau lưng, anh gần như muốn ngay lập tức tẩu thoát khỏi nơi này khi nhận ra sự có mặt của Kim Taehyung, hắn chỉ còn vài bước chân nữa là đã tới chỗ này rồi, nhưng lúc này bản thân anh vẫn chưa có cách nào để đối diện với hắn một cách bình thường được. Thật may cho Yoongi khi không chỉ mình anh khó chịu với sự chạm mặt tình cờ này. Ngồi ở phía còn lại là Seokjin đang mặt mày sa sầm vì ánh mắt của hội trưởng hội học sinh họ Kim đang không ngừng bám chặt lấy khuôn mặt anh, khiến anh vừa chán ghét vừa bực bội.

Có lẽ ngay lúc này đây, chỉ có Jimin là thấy vui vẻ với màn gặp gỡ này mà thôi, khi mà hai người anh của cậu ai nấy đều mặt mũi u ám như ngày sắp bão. Nhưng khác với Seokjin lúc này là vì giận dỗi mà hoàn toàn không muốn gặp Namjoon, Yoongi là cảm giác bồn chồn và sợ sệt. Anh sợ phải đối diện với Taehyung, cũng như sợ phải đối diện với tình cảm của chính mình. Sáng nay sau khi Taehyung rời đi, Yoongi đã một mình đắm chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn của bản thân. Dù không muốn thừa nhận, nhưng lời Taehyung nói chẳng hề sai chút nào, nếu không yêu hắn, anh đã chẳng bị cảm xúc của mình đưa đẩy mà nương theo hắn, làm tình với hắn. Min Yoongi anh không phải loại dễ dãi, nhưng lại là kiểu người dễ bị cảm xúc chi phối, chính vì vậy sau khi bên hắn đêm qua mà nói phủ nhận sạch sẽ tình cảm dành cho hắn thì anh thực sự phải cần tới tất cả mọi cố chấp và ngang ngược rồi.

Sự thật về con tim bị bóc trần tới mức chính bản thân mình anh cũng không thể lừa dối thêm được khiến Yoongi trở nên bất lực. Anh bắt đầu sợ phải gặp mặt Taehyung, anh sợ bản thân sẽ không thể gồng mình thêm mà lao vào hắn, điều sẽ khiến lòng tự cao của anh hoàn toàn tan biến không còn một mẩu. Nói Yoongi là kẻ bướng bỉnh đáng ghét cũng đúng thôi, vì anh đang cố tình dày vò trái tim mình chỉ vì cái gọi là tự cao vô hình vô dạng đó.

Cảm nhận được mùi thơm nam tính quen thuộc của Taehyung vương vấn quanh chóp mũi, Yoongi bỗng trở nên khẩn trương hơn bao giờ hết, rồi chẳng biết suy nghĩ gì Yoongi liền dứt khoát bật dậy, vơ lấy balo khoác lên vai rồi quay đầu muốn bỏ đi. Thế nhưng vừa mới di chuyển thì cả khuôn mặt anh đã đụng trúng phải một khuôn ngực rắn chắc án ngữ ngay phía trước, Yoongi loạng choạng lùi ra sau, nếu như người kia không vươn tay ra nắm lấy tay anh kéo cả người anh đổ ập trở lại vòm ngực phập phồng kia thì Yoongi đã sớm đo đất một cú thật mạnh bằng lưng rồi.

Cảm giác mùi vị quen thuộc của hắn ập vào khứu giác, Yoongi nhíu mày ngước nhìn lên khuôn mặt lạnh tanh của hắn. Taehyung đồng thời cúi nhìn Yoongi, biểu cảm của anh khi gặp hắn vẫn chẳng hề thay đổi dù chỉ một chút. Điều này khiến Taehyung trong lòng không thể nào không có đôi chút xót xa. Cú va chạm khiến chiếc khăn của Yoongi lỏng lẻo gần như rơi khỏi cổ anh, thấp thoáng những dấu xanh tím trên cổ anh lọt vào tầm mắt hắn, khiến tâm trạng hắn cũng được xoa dịu đôi chút khi mà những ấn ký đó chính là tác phẩm của hắn vào đêm qua. Nhưng Yoongi dĩ nhiên chẳng lấy gì làm vui vẻ, anh mím môi đẩy hắn ra, hai tay cuống cuồng chỉnh trang lại vị trí chiếc khăn rồi thẳng thừng rời đi mà còn chẳng thèm nói với hắn nửa lời.

Taehyung cũng không đuổi theo, vì hắn biết chẳng có ích gì hết. Đối với hắn bây giờ, Yoongi ngày càng trở nên xa vời và khó hiểu. Rõ ràng anh yêu hắn, nhưng lại sống chết muốn phủ nhận, tới mức hắn cảm thấy bản thân cũng đang dần mệt mỏi trên con đường này mất rồi. Chẳng lẽ việc thừa nhận con tim mình đối với Yoongi khó khăn tới vậy sao.

.

Seokjin rảo bước thật nhanh trên hành lang dẫn tới thư viện của trường. Anh biết giờ này nhất định Yoongi có ở đó, đây là một trong hai nơi Yoongi ưa thích nhất, ngoài những căn phòng học trống. Thái độ của Yoongi trưa nay ở nhà ăn khiến anh không thể không để tâm, lại thêm cách hành xử kỳ lạ ngày hôm nay, rõ ràng giữa đứa em họ anh và Kim Taehyung đã xảy ra chuyện gì đó. Mỗi khi trong lòng có vướng mắc khó giải quyết, Yoongi thường lựa chọn chạy trốn, và lần này cũng vậy. Vì thế anh biết hiện tại đứa em ngốc nghếch của anh đang phải vật lộn với những mâu thuẫn trong chính tâm trí mình, và việc anh có thể làm đó là giúp Yoongi đưa ra quyết định đúng đắn nhất.

Thế nhưng anh chưa kịp đặt chân vào bên trong thư viện thì một lực tay đã giữ anh lại. Seokjin nhíu mày nhận ra kẻ đang cản đường mình chính là người mà anh không muốn gặp nhất lúc này, Kim Namjoon. Vừa thấy mặt hắn, biểu cảm trên gương mặt anh tự động biến trở thành lạnh lùng và gai góc tới buốt giá.

"Cậu làm gì thế ?"

"Em muốn nói chuyện với anh, gọi điện anh không nghe, nhắn tin anh không trả lời, tìm gặp anh cũng né tránh. Nên em chỉ có cách chặn đường anh thế này thôi", Namjoon khẩn khoản giữ chặt tay Seokjin nhưng sợ anh lại bỏ đi mất

"Giữa chúng ta có gì để nói ?"

Từng câu từng chữ Seokjin nói ra đều như một mũi dao khoét sâu vào trái tim người đối diện. Có lẽ so mức độ ở một phương diện nào đó, Seokjin thậm chí còn lạnh lùng và tuyệt tình hơn cả Min Yoongi. Lập trường của anh luôn rõ ràng, nếu là tổn hại tới anh còn có thể tha thứ nhưng nếu làm hại tới những người anh yêu thương, thì chắc chắn anh sẽ không tha thứ. Kim Namjoon vô cùng khổ tâm suốt thời gian qua, gã đã sớm hối hận vì bày ra trò chơi chết tiệt đó từ rất lâu rồi, nhưng bây giờ có nói gì có giải thích gì Seokjin cũng sẽ chẳng muốn nghe hắn nói nữa. Vậy nhưng gã không muốn từ bỏ anh, không muốn rời xa anh, nếu không có Kim Seok Jin, cuộc đời của Kim Nam Joon sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Chuyện tình yêu của hai người họ hợp tan vài lần, cãi vã liên miên nhưng gã chưa bao giờ là người chủ động muốn chia tay, và cũng chính gã luôn là người níu kéo Seokjin ở lại bên gã. Thời gian qua đã giúp gã nhận ra Seokjin thật sự ghét việc bị gò bó và quản thúc, chính vì vậy gã đã thay đổi chính bản thân, gã âm thầm ở bên cạnh anh, luôn có mặt những lúc anh cần nhất. Gã không còn quản chuyện anh gặp ai, làm gì với kẻ nào, ở đâu nữa. Namjoon tuyệt nhiên không xâm phạm không gian riêng tư của Seokjin, nhưng gã luôn có những cách quan tâm anh thật lặng lẽ nhưng đủ để khiến trái tim anh mở cửa một lần nữa chào đón gã. Vậy mà tới cuối cùng vẫn đi tới bước đường này ..

"Đúng là chẳng còn gì để nói cả ...", Namjoon cười khổ nhìn anh, "Em chẳng có lời nào để biện minh cho sai lầm của mình cả, nhưng em muốn anh hiểu cho em, rằng em đã rất hối hận vì đã bày ra trò đó. Em biết tiền bối Yoongi và Jimin đã phải chịu nhiều tổn thương vì trò chơi vớ vẩn đó, em biết là em sai thật rồi. Em biết em không xứng đáng với anh, nhưng Seokjin, không có anh em không thể nào chịu được. Điều duy nhất em có thể làm lúc này là mặt dày cầu xin sự tha thứ của anh thôi ..."

Seokjin khẽ cười nhàn nhạt, những lời này gã đã nói với anh biết bao lần rồi, nhưng rồi đâu lại hoàn đấy, gã vẫn tiếp tục làm tổn thương anh, tổn thương tới cả những người anh yêu thương. Nếu ở bên nhau chỉ khiến nhau khổ sở thêm, thì ngay từ đầu đau đớn một chút có lẽ còn tốt hơn. Vậy nhưng Namjoon lại chậm rãi tiếp lời

"Trước đây trong em dường như luôn tồn tại hai con người, một là hội trưởng hội học sinh gương mẫu và tốt bụng, một là một gã chơi bời phóng túng kiêu ngạo không bao giờ chịu thua thiệt. Em luôn ép buộc anh, làm anh thấy ngột ngạt, anh đã từng nói em không hề biết em sai ở đâu. Giờ thì em đã biết rồi, Seokjin. Em đã không còn như một gã điên luôn xen vào mọi mối quan hệ của anh nữa rồi, và em cũng không cần phải một mình diễn hai vai diễn nữa, vì lúc này đứng trước mặt anh, chỉ có một Kim Nam Joon chân chính mà thôi."

Nói rồi Namjoon đưa tay lên tháo cặp kính gã đang đeo trên mắt, cặp kính này như một công cụ để giúp gã từ một tên nức tiếng làng chơi trong những cuộc vui thâu đêm suốt sáng biến trở thành một tiền bối hội trường gương mẫu và đầy trách nhiệm. Bây giờ gã đã không cần tới thứ này nữa rồi, vì lúc này chỉ lại một Kim Namjoon mà thôi. Một Kim Namjoon yêu Kim Seokjin chân thành. Cầm chiếc kính trong tay, Namjoon thẳng tay dùng sức bẻ gãy đôi chiếc kính ngay trước sự chứng kiến của Seokjin.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro