- 11
chiêu chín: mặc kệ tôi.
thái hanh nhanh chóng đưa cô gái ấy về. trở về nhà, hắn vội bước lên phòng xem cậu thế nào. cơ thể nhỏ bé vẫn nằm đấy, co ro vì lạnh. doãn kỳ đã thiếp đi từ bao giờ, đôi mắt sưng húp vẫn còn đọng lại những giọt nước mắt tủi hờn. cánh môi mọng đỏ đôi lúc lại mấp máy như trách móc hắn.
hắn bế bổng cậu lên, cơ thể ấy như chui rúc vào người hắn thút thít, cậu như đứa trẻ bị bố la oan ức. thái hanh đưa cậu về phòng mình, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường. hắn ngồi bên cạnh cậu, bắt đầu nhìn ngắm cái người trước mắt. khi ngủ cậu trông xinh đẹp như một thiên thần vậy, đôi mắt nhắm nghiền trông rất yên bình, không như bộ dạng bướng bỉnh thường khi của cậu.
- "a ưmm... đáng ghét !" doãn kỳ bất ngờ lên tiếng trong khi mắt vẫn còn nhắm tịt.
- "ngủ mà còn thích chửi người à ?" cậu mơ ngủ đáng yêu như vậy khiến hắn bật cười thích thú.
- "cái tên đáng chết, tôi đá chết... đá cậu." cái miệng thì chửi rủa, tay chân thì quơ loạn xạ. trông cậu cứ như đứa trẻ lên ba bị cướp mất đồ chơi.
- "ai lại đắc tội với cậu thế hả nhóc ?" thái hanh vuốt vuốt tấm lưng nhỏ vỗ về, hỏi han cậu.
- "cậu chủ ! chủ con mẹ cậu ! chủ là cái thá gì, cậu là cái thá gì mà làm tôi khóc !..." thái hanh lặng người. hắn ngắm nhìn cái người đang nhiệt tình mắng chửi mình. đôi mắt cậu đã sưng, chiếc mũi cũng đỏ lên vì khóc.
hắn nằm xuống cạnh cậu, mặt đối mặt, tay hắn vẫn vỗ nhẹ lưng cậu như muốn dỗ dành.
- "xin lỗi, làm cậu đau rồi."
ánh nắng sớm chiếu sáng cả căn phòng. vài tia nắng rọi lên khuôn mặt xinh đẹp của doãn kỳ làm cậu càng nổi bật hơn. cậu cựa mình, khẽ hé đôi mắt sưng húp.
- "đừng mở vội, mắt cậu còn sưng to lắm, để tôi lấy đá chườm mắt cho cậu." hắn nằm cạnh cậu, tay vuốt ve đôi má bầu bĩnh, nhẹ nhàng nhắc nhở cậu.
- "không cần, cậu biến khỏi phòng tôi ngay !" cậu gạt tay hắn ra khỏi mặt mình, quát lớn.
- "đây là phòng tôi đó nhóc." hắn véo cái mũi đỏ của cậu trêu chọc.
- "phòng cậu ? vậy tôi đi !" cậu nhỏ giọng rồi bật dậy bước xuống giường. doãn kỳ cảm thấy choáng váng, đầu cậu quay cuồng, cả người cậu ngã nhào xuống đất. cú ngã mạnh đến nỗi khiến tay chân cậu và cả con tim ai kia đau đớn vô cùng. hắn chạy đến ôm lấy cơ thể nhỏ bé kia.
- "cậu đó, cứ bướng, toàn tự rước họa vào thân !" thái hanh lớn tiếng trách cậu.
- "mặc kệ tôi, buông ra. tôi là vậy đó, ngu ngốc vậy đó, toàn tự khiến mình đau vậy đó... quen rồi, đau quen rồi !" cậu nói mà cổ họng nghẹn đắng, nước mắt lả chả rơi.
- "cậu quen nhưng tôi thì không..." hắn lấy tay lau đi những giọt nước mắt lăn trên má cậu.
- "đụng trúng cậu sao ? có bị thương không ? để tôi xem..." cậu lo lắng hỏi hắn.
- "tôi không quen đau lòng vì người khác !"
- "lòng... lòng heo, lòng bò, lòng chó nhà cậu. buông tôi ra !" cậu cố đẩy hắn ra, luôn miệng chửi bới.
- "không buông, cậu đừng bướng nữa !" thái hanh ôm cậu càng lúc càng chặt.
- "tránh..." hắn nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên môi cậu, chỉ có cách này mới khiến cậu ngừng việc làm ngốc nghếch lại. cậu ngừng lại việc chống cự thái hanh, cậu không la lối, không đánh bừa nhưng cậu khóc.
rời đôi môi cậu, hắn hôn lên mắt cậu, sau đó hôn đến má, chóp mũi của cậu. nhìn thấy cậu khóc, hắn không khỏi đau lòng.
- "xin lỗi."
- "hức... cậu thật đáng ghét. đừng tốt với tôi nữa !"
- "..."
- "tôi không muốn nghĩ nhiều... không muốn... mơ tưởng nữa !"
- "là tôi sai. đừng dỗi mà..." hắn xoa đầu cậu bé đáng yêu của hắn.
- "đừng trêu tôi nữa..."
- "không trêu nữa ! tôi yêu cậu !" thái hanh nhìn thẳng vào mắt cậu, nói câu yêu một cách chân thành.
- "cậu đừng nói bừa... hức... bạn gái cậu nghe thấy thì..."
- "tôi chưa có bạn gái."
- "thế cái người... hức..."
- "tôi chỉ thích một người, yêu một người mà ngày ngày bên cạnh tôi thôi !" hắn khẳng định chắc nịch lời yêu cậu.
- "hức... "
- "tôi sẽ không trêu người đó nữa, không la mắng, tôi sẽ cưng chiều người đó !"
- "đừng nói dối. tôi thích uống gì, thích ăn gì cậu cũng có thèm để ý đâu... hức..." cậu nức nở trách móc hắn.
- "cậu ghen sao ? cậu thì có gì mà không thích."
- "ý cậu là tôi tham ăn à..."
- "đừng mè nheo nữa, cười lên xem bảo bối." thái hanh cười hiền, hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ vẫn đang nhõng nhẽo với mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro