Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 18: Cái gì giết chết Socrates (2)

Hôm nay đúng là một ngày đẹp trời của Taehyung, tâm trạng hắn lúc này rất tốt. Trước khi ăn sáng, người quản gia vui vẻ thông báo rằng họ đã nhận được thêm một phần thịt hầm yêu thích của hắn trong tháng này. "Hooray" là phản ứng đầu tiên, nhưng hắn cũng tò mò, điều này chưa từng có tiền lệ. Và mặc dù món hầm không hẳn hợp cho bữa sáng, hắn vẫn yêu cầu dọn ra một ít. Taehyung nhận ra ngay khi nếm món ăn và nụ cười của hắn cứ nở dần ra cho đến khi không thể lớn hơn được nữa. Đây là món hầm của Yoongi, có hơi khác so với người đầu bếp. Sự khác biệt rất nhỏ và tinh tế nhưng hắn hoàn toàn có thể nhận ra ngay từ lần đầu tiên người định mệnh làm nó. Hắn rút điện thoại ra, chụp một bức selfie và gửi cho nửa kia của mình.

"Ăn uống cẩn thận kể cả khi bận."

Yoongi nhắn lại ngay sau đó, và mặc dù chỉ có một dòng ngắn như vậy, nó vẫn tràn đầy sự quan tâm. Nghe giống như những gì một người mẹ sẽ nói. Cả vợ nữa.


"Lần này là ai mang đồ ăn đến?" hắn hỏi người quản gia.

"Là thư ký của cậu, anh Son."

"Oh tôi biết rồi, cảm ơn."

Taehyung rất hạnh phúc, sự quan tâm Yoongi dành cho hắn đủ để anh cất công làm món hầm này và liên hệ thư ký của hắn để đưa nó tới đây. Đúng là gần đây Taehyung rất bận rộn nên việc ăn uống của hắn cực kỳ sơ sài; omega của hắn đã để ý và cố gắng cải thiện nó. Ngoài món ăn hợp khẩu vị, hành động ấy của anh là cả thế giới với Taehyung.

Nhờ đó, người thừa kế trẻ tuổi lại tràn đầy năng lượng và phấn khởi trở lại. Nhưng rồi hắn nhớ tới mẹ và không hiểu sao tâm trạng hắn lại thay đổi. Mẹ từng làm món này rất nhiều, đôi khi Taehyung sẽ ở đó xem bà tỉ mỉ chuẩn bị và được bà kể cho những câu chuyện khác nhau để lấp đầy thời gian. Bà kể hắn nghe câu chuyện về những năm tháng tuổi trẻ, về tình yều của bà với cây đàn piano. Hồi đó, người phụ nữ thường không được ủng hộ để theo đuổi sự nghiệp âm nhạc, đặc biệt là những người xuất thân từ gia đình khá giả, vì vậy bà được giảng viên từ KNS đến dạy kèm. Thỉnh thoảng bà cũng sẽ ghé thăm khoa âm nhạc để tham dự vài sự kiện và bà yêu thích điều đó. Ngôi trường mà người định mệnh của hắn đang theo học, mẹ hắn yêu nơi đó. Taehyung từ lâu đã nhận ra rằng hai người họ có rất nhiều điểm chung. Có lẽ đó là do định mệnh, định mệnh mang bà đi khỏi hắn quá sớm nên đã gửi Yoongi tới đây để hắn có người yêu thương. Khi suy nghĩ của hắn trở lại với Yoongi, một cảm giác bất an bỗng ùa tới mà hắn không sao giải thích được.

Lúc đó là bảy rưỡi sáng khi điện thoại hắn reo lên. Rất bất ngờ khi thấy tên Jin trên màn hình. Mối bất an càng lớn dần hơn. Điều gì khiến anh rể hắn gọi tới vào giờ này?

"Chào buổi sáng hyung."

"Chào buổi sáng Tae, xin lỗi vì gọi em sớm thế. Nhưng anh có việc quan trọng, hãy hủy mọi lịch trình từ sau mười giờ sáng nay nhé, anh cần em trong tư thế sẵn sàng."

"O-okay, em sẽ xem sao, nhưng tại sao..." Taehyung lúng túng.

"Em phải chắc chắn!" giọng của Jin tràn ngập khẩn cấp và hệ trọng, "anh biết anh nợ em một lời giải thích, nhưng tình huống bây giờ chưa rõ ràng. Những gì anh có thể nói là Yoongi rất có thể sẽ cần em và nếu chuyện xảy ra, anh cần em sẵn sàng."

"Có chuyện gì vậy? Anh ấy ổn chứ?"

"Chưa có gì xảy ra, và Namjoon đang ở cùng em ấy, nên ít nhất thì thế đã."

"Được thôi, nhưng tại sao anh ấy không cho em biết khi mà anh ấy rất có thể sẽ cần tới em?"

"Tae, Yoongi có lý do của em ấy, và em cũng phải xem lại quan hệ hiện tại của hai đứa. Nhưng anh sẽ báo tin cho em."
"Okay, cảm ơn hyung vì đã cho em biết. Và vì đã chăm sóc tụi em."


Một phút sau khi gác máy mà alpha vẫn còn rất bối rối. Yoongi, anh ấy định làm gì? Mọi chuyện sẽ ổn chứ? Tại sao phải giữ bí mật? Taehyung hiểu rằng Namjoon là bạn thân của Yoongi, và anh họ của hắn là một người đàn ông rất thông minh và có năng lực, nhưng hắn vẫn không thích cảm giác bị bỏ sang một bên.


"Chào anh Son, giúp tôi hủy mọi lịch trình sau mười giờ sáng nay nhé, chuyển những cuộc họp ngắn lên sớm hơn nếu có thể."


Buổi sáng trôi qua từng chút một và tâm trạng hắn ngày càng khó chịu. Hắn có cảm giác rằng việc gì đó Yoongi sắp làm có liên quan đến hắn hoặc gia đình hắn. Và hắn thấy tồi tệ. Là alpha định mệnh, Taehyung không những không dành cho omega của mình tình yêu thương và sự chăm sóc mà còn mang đến cho anh đủ thứ rắc rối. Hắn ngồi trong văn phòng mà đầu óc rối bời, tất cả dữ liệu và con số trên màn hình trước mặt không vào đầu hắn chút nào. Đến chín giờ ba mươi phút, hắn phải thừa nhận mình không tâm trạng nào để làm việc.


"Hyung, anh có bận không? Nói chuyện được chứ?" hắn gần như cầu xin Jin qua điện thoại.

"Anh đang ở SCC, không bận lắm, em có thể tới nếu muốn."

"Em đi ngay đây, gặp anh sau."


Quãng đường từ văn phòng hắn tới Phòng khám trung tâm Seoul (SCC) khá gần nhưng hắn vẫn cảm thấy thật xa. Yoongi vẫn tràn ngập tâm trí hắn. Yoongi của hắn, Yoongi ngọt ngào và chu đáo, nếu có chuyện gì xảy ra với anh mà Taehyung không biết gì thì sao? Hắn phải làm gì, làm sao để cứu vãn mọi thứ?

Một y tá chỉ hắn đường tới văn phòng của Jin. Jin thường làm việc ở các bệnh viện của gia đình nên mỗi nơi anh đều có văn phòng riêng.

"Chào buổi sáng hyung," người trẻ hơn cúi đầu trước bàn làm việc.

"Chào Tae. Ngồi đi," Jin rót một cốc nước cho hắn.

"Cảm ơn hyung. Em không chịu nổi nữa, nên em tới đây."

"Ừm, thật ra anh cũng không biết rõ lắm đâu. Em muốn biết cả câu chuyện, phải không? Anh xin lỗi vì đã khiến em lo lắng không đâu nhưng anh có cảm giác không thể không báo trước."

"Em hiểu, tất cả chúng ta đều quan tâm anh ấy rất nhiều. Cho em biết những gì anh biết thôi."

"Chuyện là, Yoongi bất ngờ yêu cầu Namjoon cùng đi đến trường hôm nay. Có vẻ như em ấy có cuộc hẹn nào đó vào lúc mười giờ. Hiếm khi nhóc đó yêu cầu gấp như vậy, và theo Namjoon thì em ấy có vẻ rất lo lắng, thậm chí cả sợ hãi nữa. Anh cũng nghĩ thật là lạ khi lo lắng vì phải tới trường, có gì đáng lo về chuyện học hành chứ? Tất cả chúng ta đều biết em ấy giỏi mọi thứ liên quan đến âm nhạc ra sao, vì vậy chắc chắn không phải lý do đó."

"Hiểu rồi, em đồng ý là chuyện đó rất lạ. Nhưng tại sao anh cho rằng anh ấy sẽ cần đến em?"

"Uhm," Jin bị giằng xé giữa ý nghĩ phải cho người trẻ hơn biết và mong muốn cuối cùng là sẽ không có chuyện gì xảy ra, khi ấy kể ra chuyện mang thai của Yoongi sẽ thật thiếu nhạy cảm, "em là một nửa của em ấy, dù có chuyện gì thì sự hiện diện của em vẫn sẽ mang lại những tác động tích cực."

"Anh bảo là mười giờ phải không? Vậy là năm phút nữa."

Hai người im lặng. Chiếc điện thoại của Jin trên bàn trước mặt họ đã trở thành chủ thể duy nhất họ chú ý tới. Năm, rồi mười, rồi mười lăm phút sau, vẫn không có gì.

"Hey Taetae," Jin nói, mắt vẫn nhìn chiếc điện thoại.

"Sao vậy hyung?"

"Em có, em có sẵn sàng để xây dưng một gia đình với Yoongi không?"

"Đó là ước mơ của em. Em thậm chí đã nói chuyện với ông bà-"


BZZZZZZZZZZZZZZ

Câu chuyện nhỏ của họ bị gián đạn bởi chiếc điện thoại. Jin chộp lấy nó bằng tốc độ ánh sáng.

"Hey Yoongi sao rồi?" anh hỏi ngay lập tức.

"Chuyện gì đó đã xảy ra, anh ấy bất tỉnh và ôm bụng.."

"Chúa ơi đứa bé!! Đưa em ấy đến SCC, chỗ đó gần nhất, anh sẽ sẵn sàng."

Nhìn phản ứng của Jin, Taehyung biết có gì đó không lành đã xảy ra, thế đã đủ tệ rồi, nhưng "đứa bé"? Đứa bé nào cơ? Hắn không dám cắt ngang cuộc gọi của Jin.

"Yoojin-ssi, giúp tôi chuẩn bị một phòng cấp cứu ở tòa A3, bệnh nhân đang mang thai, khoảng hai tháng, là nam omega, cậu ấy bị ngất và chuẩn bị được đưa tới. Yêu cầu bác sĩ Jang Suwon ở trạng thái chờ, nếu ông ấy không sẵn sàng thì hãy gọi bác sĩ Lee Changmin. Tôi sẽ đưa bệnh nhân tới phòng ngay."

Sau khi đưa ra chỉ dẫn, Jin quay lại và thấy một Taehyung sửng sốt.

"Hyung, Yoongi đang mang thai? Con em, em có con rồi... Chuyện gì vậy? Anh bảo anh ấy ngất đi sao?"

"Đúng vậy, Namjoon đang mang em ấy tới đây. Anh chưa biết chi tiết. Em tới phòng cấp cứu đợi sẵn đi."

Jin gọi bác sĩ dẫn đường cho Taehyung rồi rời đi chuẩn bị. Alpha bước vội, trái tim hắn nặng trĩu. Họ có con, đáng lẽ ra nên là chuyện mừng, nhưng biết việc đó trong hoàn cảnh này thật là tàn nhẫn.

Nhân viên bệnh viện để hắn đợi trong phòng sau khi hỏi hắn quan hệ với bệnh nhân.

"Tôi là bạn đời của anh ấy và là cha của đứa trẻ."

Hắn cảm thấy không thật khi nói ra những lời đó, đặc biệt là nửa sau. Hắn đã có một người bạn đời, và giờ là một đứa bé, nhưng cả hai đều đang gặp nguy hiểm. Chuyện gì đã xảy ra? Ai làm tổn thương họ? Taehyung sẽ tìm tên khốn đó và ..ugh, hắn thực sự rất lo lắng và cũng rất tức giận.

"Xin lỗi, thưa ngài," một y tá trung tuổi đứng cạnh hắn, chị có giọng nói dịu dàng và khuôn mặt ưa nhìn, "tôi biết chuyện rất căng thẳng nhưng tôi nghĩ sẽ tốt hơn nếu ngài có thể bình tĩnh một chút. Ngài là một alpha mạnh mẽ nên trạng thái tinh thần của ngài cũng ảnh hưởng đến những người xung quanh, bạn đời và con của ngài thậm chí còn hơn thế."

"Cảm ơn, tôi sẽ cố."

"Tôi được thông báo là bạn đời của ngài có thai được khoảng hai tháng?"

"Là mười tuần."

"Chúng tôi sẽ gắng hết sức," chị trông có vẻ lo lắng nhưng vẫn cố gắng nhẹ nhàng xoa dịu hắn.

"Làm ơn, nếu chị cần tôi, tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì."

Người y tá trở lại làm việc, để hắn ở đó cố gắng bình tĩnh lại. Mặc dù điều ấy thật khó khăn. Taehyung không thích bệnh viện, chuyện tốt là hắn hiếm khi bị bệnh nên cũng không phải tới đây. Lần cuối cùng hắn ở trong bệnh viện là khi mẹ hắn bị bệnh nặng năm năm trước. Lúc đó, bà trông thật xanh xao và yếu đuối, Taehyung cảm thấy vô dụng còn người cha lạnh lùng thì không thấy đâu. Lần này, một lần nữa, hắn ở đây một mình và sợ hãi. Hắn không biết chuyện gì đã xảy ra và nghiêm trọng đến mức nào, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc mất đi một người thân yêu khác đã khiến trái tim hắn gần như ngừng đập.

"Tránh đường, tránh đường!!"

Tiếng bước chân và bánh xe lăn xuất hiện cùng các nhân viên y tế đang chuyển Yoongi vào phòng cấp cứu. Taehyung lập tức đứng dậy, cố giữ bình tĩnh và không cản trở đội ngũ y tế, nhưng không thể kìm xuống cảm giác lo lắng, hắn bước lại một bước chỉ để đến gần hơn chút. Và rồi hắn thấy Yoongi nằm bất động trên cáng, trái tim hắn thắt lại. Omega của hắn nhợt nhạt và yếu ớt, mùi hương gần như biến mất. Đôi mắt Taehyung đình chỉ tại omega, dáng người anh vẫn như mọi khi, không có gì cho thấy anh đang mang thai, nhưng anh ấy, anh ấy đang mang trong mình một đứa bé, bé con của họ.

"Seokjin-ssi đã nói với tôi, cậu có thể ở bên bệnh nhân, thực ra như thế thì càng tốt. Cậu có thể nắm tay cậu ấy," bác sĩ nói và Taehyung nhanh chóng làm theo.

Khi nắm lấy tay Yoongi, và đặt cả hai bàn tay lên bụng omega, hắn hơi run. Hắn đã không được biết đến sự tồn tại của đứa con nằm ngay chỗ này cho tới tận sáng nay.

Hắn ngồi trên mép giường, cầm tay Yoongi, và đặt cả hai bàn tay họ lên bụng omega. "Tại sao không nói với em?" Hắn thì thầm bằng giọng méo mó.


"Bác sĩ, chúng tôi đã kiểm tra đồ uống mà bệnh nhân đã dùng, nó chứa một liều CMx nặng."

Một y tá lên tiếng khiến sự chú ý của Taehyung ngay lập tức hướng về cô. Hắn không biết CMx là gì nhưng rõ ràng nó có hại.

"Có người vẫn kiếm được thuốc đó sao? Tệ thật, chúng ta cần phải truyền máu để đào thải độc tố. Làm xét nghiệm máu nhanh cho bệnh nhân và liên hệ với phòng máu ngay lập tức."

"Hãy làm thế đi, nhưng tôi tin cậu ấy là O trừ," Jin nói, Namjoon vừa gọi cho anh để thông báo điều đó.

"Thật sao?! Là loại máu hiếm nhất, chúng ta có thể không đủ ở đây. Có ai ở đây là O trừ không?"


"Có tôi," Taehyung ngay lập tức trả lời, nhưng hắn không phải người duy nhất, còn một giọng nói nữa vừa vang lên. Giọng nói mà hắn rất quen.

Giọng nói của cha.

Taehyung đã lâu không gặp ông, hắn biết cha mình sẽ sớm trở về nước bởi cuộc phiêu lưu ở Mỹ đã kết thúc thành công một cách đáng kinh ngạc, nhưng hắn không nghĩ ông sẽ về sớm và tất nhiên không phải trong tình huống này. Rất nhiều câu hỏi nảy ra nhưng không có thời gian cho chúng vì họ đã được yêu cầu chuẩn bị rút máu. Việc truyền máu đòi hỏi một lượng máu cực lớn, và khi được hỏi về điều đó Taehyung đã không ngần ngại chút nào, hắn sẽ trao tất cả những gì có thể cho Yoongi và con của họ. Cha hắn cũng sẵn sàng, và trong một giây khi sự hoài nghi lấn tới, alpha trẻ nghĩ rằng cha hắn có nghĩa vụ phải cứu đứa bé, vì sau tất cả, đó là cháu của ông; tệ hơn, hắn đã nghĩ liệu cha hắn có trách nhiệm với tình trạng hiện tại của Yoongi hay không... nhưng sau đó hắn lắc đầu, hắn chỉ nên biết ơn vì cha đã ở đây để hỗ trợ hắn. Bằng máu.

Khi xét nghiệm được hoàn thành, tất cả những người không phải nhân viên y tế đều được yêu cầu rời đi, chỉ Taehyung được phép vào phòng cấp cứu. Họ lấy máu của hắn ngay tại đó, trong khi cha hắn tới một căn phòng khác. Họ gắn một cái máy vào Yoongi để theo dõi tình trạng của anh và em bé. Taehyung nhìn màn hình một cách lo lắng, hắn không hiểu những tín hiệu đó nhưng hơi thở của Yoongi đã trở nên chậm hơn và nặng hơn, thân nhiệt của anh cũng tăng vọt. Thông thường khi cơ thể phản ứng với nhiễm độc nghiêm trọng, nhiệt độ sẽ tăng lên, Taehyung biết rất rõ điều đó.

"Mẹ ơi, xin hãy bảo vệ họ." Hắn một lần nữa cầu nguyện với mẹ mình.


++


Namjoon không được phép vào phòng cấp cứu nên cậu đã đợi bên ngoài. Khi ở bãi đậu xe, cậu đã nhắn một số thông tin về Yoongi cho Jin, hy vọng ít nhiều có thể giúp ích. Trước kia, cậu có đôi lần gặp Yoongi sau các buổi khám sức khỏe và omega đã ngẫu nhiên kể vài điều bao gồm cả nhóm máu của anh. Namjoon nhớ vì đó là nhóm máu cực hiếm, chỉ có khoảng 0,1% dân số châu Á có nó. Thật tuyệt vời làm sao khi cả Taehyung và cha mình đều có cùng nhóm máu! Họ có thể cứu đứa bé, cậu tin vậy. Tất nhiên chuyện người bạn thân nhất của cậu đang mang thai vẫn chưa lắng xuống, nhưng cậu sẽ nghĩ về điều đó sau. Giờ cậu phải đầu tư chất xám vào một việc khác.

"Jin hyung, CMx là gì?"

"Đó là tên của một chất lành tính với hầu hết mọi người nhưng rất độc đối với người mang thai, đặc biệt là những người trong giai đoạn đầu của thai kỳ. Nó được phát triển như một loại thuốc được tập trung nghiên cứu vào khoảng hai mươi năm trước và được mô phỏng theo các chất có trong Conium maculatum."

"Đợi đã, chẳng phải đó là loại thực vật đã giết Socrates sao?"

"Chính xác, nó được biết đến là một loại cây gây bệnh quái thai. CMx có độc tính chung thấp hơn nhưng khả năng gây quái thai cao hơn rất nhiều nên đã bị cấm phát triển và sử dụng thêm. Nó đi qua máu của người mẹ đến phôi thai, ức chế và ngăn chặn thai nhi phát triển."

"Vậy em bé sẽ giữ nguyên trạng thái như trước khi bị ngộ độc?"

"Đúng, nhưng nó không thể giữ lâu đến thế mà không phát triển, cơ thể người mẹ sẽ ghi nhận nó như một cơ quan đã chết và bắt đầu loại bỏ nó, dẫn đến sẩy thai. Nếu em bé phát triển đủ tốt, giả sử, đến tám tháng, và chúng ta biết tình trạng ngộ độc sớm, em bé có thể được sinh ra. Nhưng đối với những đứa trẻ kém phát triển, điều đó là không thể."

"Nên đó lý do tại sao nó rất nguy hiểm với những người trong giai đoạn đầu của thai kỳ."

"Rất bất thường khi chúng ta biết điều này sớm với Yoongi. Một phần nguy hiểm của CMx là triệu chứng ngộ độc thường phải mất một thời gian để biểu hiện ra do độc tính chung thấp, nhưng cơ thể em ấy lại phản ứng ngay lập tức."

Bên cạnh họ, cha Taehyung giấu mặt trong lòng bàn tay. Ông lắng nghe cuộc trò chuyện của họ với tâm trạng ngày một tệ đi, bầu không khí xung quanh ông cũng càng lúc càng nặng nề.

"Vậy là tôi đã vô tình đầu độc bạn đời của con trai mình và khiến cháu tôi gặp nguy hiểm." Ông Kim bứt chặt tóc mình, "tôi đã làm gì..."

"Chú à, chú có thể cho tụi cháu biết thêm về những gì đã xảy ra không?"

"Chú được gọi đến nơi đó và đến đúng giờ, lúc chín rưỡi, nhưng không có ai ở đó. Năm phút sau, một người đàn ông bước ra và chào hỏi khá lịch sự, nói rằng chủ nhân của anh ta sẽ sớm xuất hiện. Có một chai nước và khoảng năm chiếc ly rỗng trên bàn. Người đó mời chú uống và sau khi thấy chú miễn cưỡng, anh ta mở chai và yêu cầu chú đưa qua một ly. Anh ta uống nước và nói đùa với chú rằng nó an toàn. Rồi anh ta lại đi. Chú cũng có mang theo một bộ xét nghiệm chất độc cơ bản nên chú đã thử nước và uống nó. Đúng mười giờ, Yoongi đến. Ban đầu, cả hai bọn chú đều nghĩ người kia là kẻ chủ mưu bí ẩn nhưng nhanh chóng nhận ra rằng không phải. Bọn chú cứ chờ mãi. Ở đó nóng quá, nên chú cho cậu ấy uống nước, và cậu ấy nhận lấy. Ngay sau đó cậu ấy ngã gục trong đau đớn, ấy là khi Namjoon bước vào."

"Không phải ngẫu nhiên mà hai người được yêu cầu đến đó theo thứ tự ấy. Kẻ xấu rõ ràng muốn chú đầu độc con rể mình."

"Nhưng Namjoon, việc họ sử dụng CMx nghĩa là họ biết Yoongi có thai. Ngay cả bản thân Taehyung cũng không biết!" Jin ngắt lời.

"Em biết, họ không những rõ việc ghép đôi mà còn cả việc có thai, có lẽ họ đã dùng điều đó để ép hyung tới."

"Nhưng tại sao lại là khoa âm nhạc? Ngoài lý do Yoongi có mặt ở đó là bình thường?"

"Vợ chú yêu nơi đó," ông Kim trông đầy đau đớn.

"Và Yoongi hyung cũng vậy," cuối cùng Jungkook cũng nói gì đó, cậu đã lặng lẽ tiếp nhận tất cả thông tin, sau đó nhìn vào mắt vị Kim lớn tuổi, "Chú, Moon Haesun đó là ai?"

"Bà ấy là," ông Kim hít một hơi thật sâu, "bà ấy là con gái thất lạc của nhà họ Moon, bà ấy được hứa hôn với chú trước khi chú gặp mẹ Taehyung."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro