Chap 12: Dành cho những ai bị tổn thương (1)
Taehyung trở lại sảnh chính khi thí sinh đầu tiên chuẩn bị kết thúc màn trình diễn của mình và sau khi cô hoàn thành phần thi, tiếng vỗ tay tràn ngập khán phòng. Khán giả tranh thủ khoảng nghỉ ít ỏi này để trò chuyện với nhau, bởi vì nói chuyện trong khi ai đó đang biểu diễn là vô cùng thô lỗ. Và Taehyung cũng chú ý lắng nghe họ. Trong khi có những lời khen ngợi hào phóng, khá nhiều người nói rằng họ cảm thấy tiếc cho cô gái phải chơi ngay sau màn trình diễn tuyệt vời đó của thầy An Sunghoon, ngay sau bản nhạc tuyệt diệu đó. "Tuyệt diệu huh, đúng thế đấy," alpha gật đầu với chính mình. Taehyung biết hắn phải làm gì với bản nhạc đó, nhưng tất nhiên là sau màn trình diễn của Yoongi. Sau khi hoàn thành nhiệm vụ an ủi omega định mệnh của mình, giờ Taehyung mới có tâm trí tự hỏi liệu có ai thấy hắn chạy theo Yoongi không và nếu "ai đó" tình cờ là một trong những người bạn của hắn thì sao. Và như thể mọi người có thể nghe thấy tiếng lòng hắn, Jin quay lại và nhìn về phía hắn. Dù vậy thì omega lớn hơn ngồi ở khá xa nên Taehyung không thể nhìn rõ vẻ mặt anh.
Khi màn trình diễn của Yoongi tới gần, Taehyung cảm thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực. Hắn không thể gạt khỏi tâm trí vẻ ngạc nhiên đó trên khuôn mặt Yoongi, vẻ mặt khi Taehyung đề nghị anh chơi bản nhạc ấy, không thể chịu được việc omega của hắn ngọt ngào đến mức anh vẫn nhớ lời hứa về việc không chơi bài hát cho bất cứ ai ngoại trừ Taehyung. Ngay cả trong hoàn cảnh tuyệt vọng nhất của mình, người nghệ sĩ piano vẫn coi trọng lời hứa đó hơn cả sự kiện âm nhạc uy tín mà anh đã dành nhiều tháng để chuẩn bị. Taehyung chắc hẳn đã có chút bối rối và xúc động, và có lẽ hắn cũng cảm thấy có gì đó mạnh mẽ hơn một chút. Một cái gì đó đủ mạnh để không khiến hắn băn khoăn về việc chia sẻ bài hát này với thế giới, bài hát mà hắn từng khư khư giữ cho riêng mình. "Sẽ ổn thôi nếu đó là anh," Taehyung đã nói vậy. Và hắn có thể thề mỗi một từ đều là thật.
"Thưa quý vị và các bạn, thí sinh thứ ba của chúng ta tối nay là Min Yoongi từ học viện KNS. Bản nhạc của anh ấy chưa có tiêu đề, nhưng tôi có thể nói rằng nó sẽ tràn ngập tâm trí tất cả quý vị sau đêm nay. Xin mời anh!"
Sau màn giới thiệu ngắn gọn là một tràng pháo tay. Yoongi là một cái tên khá nổi tiếng trong cộng đồng sinh viên âm nhạc, hơn nữa anh còn là át chủ bài của trường năm nay nên nói mọi người rất mong chờ màn trình diễn của anh thì cũng đúng thôi. Khán giả đang thì thầm với nhau, bản nhạc "không có tên" hẳn là nhận được nhiều kỳ vọng lắm. Taehyung tự hỏi liệu bài hát gốc mà Yoongi viết không có tiêu đề, hay nhạc công đã nói điều đó với người phát thanh sau khi anh phải thay đổi bài hát. Đợi đã, giờ Taehyung mới nghĩ ra, hắn thực sự đã không biết tên bài hát của mẹ mình!! Trong suốt những năm qua, hắn chỉ đơn giản nghĩ về nó như là "bài hát của mẹ" hay "bài hát của mình", và hắn cũng chưa từng nhắc đến nó với bất kỳ ai khác, nên lúc đó tên cũng không cần thiết. Chà, giờ không phải lúc suy ngẫm về điều đó, sự chú ý của hắn ngay lập tức hướng về sân khấu khi omega của hắn xuất hiện với ánh mắt ổn định và tự tin, và Taehyung biết rõ trong lòng rằng mọi thứ sẽ ổn.
Nghệ sĩ piano cúi chào khán giả trước khi ngồi xuống băng ghế và đặt tay lên các phím đàn. Taehyung quan sát anh trong sự trìu mến hết mức và rồi hắn thấy nó: nụ cười thoáng qua trên môi omega, trong một phần giây trước khi anh nhấn những phím đầu tiên.
Cứ như vậy, Yoongi chơi toàn bộ bài hát với đôi mắt nhắm nghiền trong khi khán giả mở to mắt, có những người còn không thể làm thế khi họ cố kìm lại những giọt nước mắt. Âm nhạc đang len lỏi trong từng ngóc ngách của trái tim họ, và ngoài những nốt nhạc tuyệt vời mà nghệ sĩ dương cầm đang chơi ra, hội trường còn chìm trong sự yên lặng dịu dàng mà người ta hiếm khi trải qua. Đó là sự dễ chịu mà một cậu bé thường thấy khi nghe mẹ chơi đàn piano vào một chiều chủ nhật ấm áp, sau đó ngủ thiếp đi rồi tỉnh dậy và thấy bà mỉm cười khi vỗ nhẹ lên tóc cậu. Kiểu hồi ức hoài cổ này đã làm tổn thương Taehyung trong suốt năm năm qua, nhưng giờ đây, lần đầu tiên, hắn nhớ lại ký ức tuổi thơ của mình với nụ cười. Và Yoongi cũng mỉm cười, khi anh hoàn thành màn trình diễn. Omega ngồi yên thêm vài giây nữa trước khi đứng dậy và cúi chào khán giả, những người đã đứng cả dậy để hoan hô anh. Taehyung nhìn những người xung quanh mỉm cười trong nước mắt, và hắn thầm cảm ơn mẹ mình, cảm ơn Chúa và cảm ơn Yoongi nữa. Rất nhanh, hắn ra khỏi chỗ ngồi và thấy những người bạn mình làm điều tương tự, họ chắc hẳn sẽ qua chỗ Yoongi. Người thừa kế nhà họ Kim tất nhiên cũng muốn thế, nhưng hắn còn việc khác phải làm. Hắn sẽ tới gặp ông An Sunghoon.
"Chào buổi tối thầy An, cho tôi xin vài phút được không?" Taehyung lịch sự hỏi với một nụ cười. Sau một thời gian làm việc trong giới kinh doanh, đặc biệt là trong lĩnh vực dịch vụ, hắn đã hoàn thiện nụ cười ngoại giao của mình. Nhưng giờ hắn đang cười chân thành vì hắn biết khá rõ người nghệ sĩ piano nổi tiếng.
"Oh, chẳng phải cậu chủ Taehyung sao?! Rất vui được gặp lại, giờ cậu đã là một chàng trai trẻ đẹp trai rồi đó, lần cuối cùng gặp cậu, cậu vẫn còn.." Ông An ngừng lại, chắc ông không muốn nhắc về mẹ Taehyung vì nó có thể vẫn là một chủ đề nhạy cảm.
"Vâng, lần cuối là 6 năm trước tại bữa tiệc sinh nhật mẹ tôi phải không? Lúc đó thầy đã chơi cả một kho nhạc tuyệt vời, tôi vẫn còn nhớ," người thừa kế trẻ lại mỉm cười, xoa dịu mối băn khoăn của người lớn hơn.
"Cậu tới đây đại diện cho tập đoàn sao? Tôi đã không nghĩ là phó chủ tịch sẽ có mặt ở đây đó."
"Không hẳn ạ, tôi có một người bạn tham gia thi hôm nay, nên tôi muốn tới ủng hộ anh ấy."
"Bạn cậu? Oh, đúng rồi, tại sao tôi lại ngạc nhiên chứ, cậu rất yêu piano mà, cũng không lạ khi cậu có bạn bè làm âm nhạc. Tôi có thể hỏi đó là ai không? Đừng lo, tôi không phải thành viên của ban giám khảo, tôi cũng sẽ không nói với họ bất cứ gì đâu."
"Tôi không bao giờ nghi ngờ sự chuyên nghiệp của thầy An. Bạn tôi là Yoongi, Min Yoongi." Taehyung nói từ "bạn" với cảm xúc lẫn lộn trong khi quan sát những thay đổi trên gương mặt ông An, cảm xúc của người lớn hơn có thể được miêu tả bằng "vui thích thuần túy".
"Ôi chúa ơi thật sao? Cậu ấy thực sự là ngọc quý, và bản nhạc cậu ấy chơi? Tuyệt đối là một kiệt tác. Tablo đã kể với tôi về cậu ấy trước đây và tôi phải nói rằng tôi rất kỳ vọng vào cậu ấy, nhưng hôm nay cậu ấy thực sự điên rồ. Tôi đã không khóc khi xem biểu diễn từ lâu rồi, nhưng hôm nay tôi đã khóc."
"Thật tuyệt vời phải không ạ? Thế bản nhạc thầy đã chơi thì sao? Thầy thấy nó thế nào?"
"Nó cũng khá tuyệt đó, tôi không biết người của sự kiện có được nó từ đâu nhưng tôi dám chắc nó là một kho báu hiếm có, như một luồng gió mới cho âm nhạc vậy. Thực lòng muốn biết tác giả đó là ai."
"Yoongi đã viết nó." Taehyung trả lời chậm rãi khi quan sát sự bối rối hoàn toàn trên gương mặt ông An.
"Khoan, sao cơ? Cậu ấy viết nó? Một người trong ban tổ chức của cậu nói với tôi rằng đó là một bản nhạc được viết riêng cho cuộc thi này và nhà tài trợ muốn nó là bài mở đầu. Đó là yêu cầu vào phút cuối và tôi chỉ đồng ý thay đổi kế hoạch của mình vì nó rất hay."
"Anh ấy viết nó cho sự kiện này, sự thật là, nó đáng ra đã là bản nhạc thi đấu của anh ấy. Giờ thì xin vui lòng cho tôi biết thêm về người đã đưa bài hát cho thầy."
**
Yoongi nhìn mình trong gương. Ơn trời, anh đã không khóc quá to vì nó sẽ khiến khuôn mặt anh trông kinh khủng lắm; thực ra là suýt thì thế, ngay trước khi alpha của anh xuất hiện.
Phải rồi, alpha của anh. Bất kỳ người nào khác, đặc biệt là những alpha, sẽ chỉ khiến anh thêm căng thẳng, nhưng alpha của anh thì khác. Cú sốc Yoongi nhận được khi nghe bản nhạc của mình được chơi bởi một người khác quá lớn khiến não anh gần như ngừng hoạt động; Anh chạy ra khỏi sảnh chính trong trạng thái trống rỗng, cảm thấy bị phản bội nhưng không biết bởi ai. Có thể do số phận, chính số phận đã phản bội anh. Anh gục xuống sàn trong phòng tắm, sốc đến mức bật khóc. Người nhạc công co mình lại, ôm lấy đầu gối. Anh cảm thấy mình thật nhỏ bé và bất lực. Anh cảm thấy mất phương hướng. Chỉ 15 hay 20 phút nữa là đến lượt anh rồi. Phải làm gì bây giờ? Câu hỏi không có lời đáp khiến anh sợ hãi đến nỗi cơ thể không ngừng run rẩy. Mắt anh nhắm nghiền, tai anh cũng không nghe thấy gì.
Nhưng mũi anh vẫn hoạt động.
Và anh ngửi thấy mùi gì đó, một mùi hương quen thuộc và dễ chịu.
Mùi gỗ tuyết tùng.
Yoongi nhìn lên theo hướng mùi hương phát ra và thấy một người. Người đang đứng cạnh anh, chặn đứng ánh sáng chói lòa khỏi tầm nhìn của anh. Người quỳ xuống, với hơi ấm và mùi hương thấm vào không khí, bao quanh người nhạc công đang run rẩy trong lớp mền bảo vệ. Sự hiện diện của người đã khiến con đập cuối cùng đang kìm nén cảm xúc trong Yoongi vỡ vụn, và những suy nghĩ trong đầu anh bắt đầu vỡ tan thành những câu không hoàn chỉnh.
"Nó là của tôi, bản nhạc của tôi, của tôi..."
"Tôi biết."
"Bản nhạc của tôi, tôi tự viết, tôi đã luyện tập, tôi.."
"Tôi biết." Alpha lặp lại và nếu là khi khác rất có thể Yoongi đã nghĩ rằng đó là thái độ tôi-biết-hết kiêu ngạo, nhưng không phải lúc này, không phải khi mùi gỗ tuyết tùng chầm chậm mà chắc chắn đang xoa dịu vết thương của anh. Nhưng nó vẫn chưa đủ, Yoongi không thể quên tình huống mình đang gặp phải.
"Cậu biết thì sao chứ?" Nước mắt anh chực rơi xuống, "những người khác bây giờ hẳn là nghĩ đó không phải bản nhạc của tôi. Nhưng nó là, nó là.."
"Mọi thứ sẽ ổn thôi, Yoongi à, tôi ở đây. Anh không cô đơn mà, được không?"
"Yoongi à?" Hắn vừa gọi anh là "Yoongi à?" Nếu là lúc khác thì Yoongi sẽ nhắc hắn về khoảng cách 2 năm 9 tháng của họ, nhưng không phải bây giờ, không phải khi anh cảm thấy nhẹ lòng đi chỉ nhờ "anh không cô đơn đâu."
Và rồi alpha nắm lấy tay anh, kiên quyết nhưng không ép buộc. Khi tay họ chạm nhau, một loại hơi ấm dễ chịu thấm qua da và anh thích nó, thực ra anh còn muốn hơn thế nếu có thể. Và như thể định mệnh của anh có thể đọc suy nghĩ của anh, người trẻ hơn kéo anh vào vòng tay hắn. Yoongi không để tâm đến vị trí bất tiện của họ, tất cả những gì anh quan tâm là sự ân cần và cảm giác được bảo vệ trong đôi tay đó. Người trẻ trông rất kiên định và bình tĩnh từ đầu đến cuối nên Yoongi hơi ngạc nhiên khi cảm thấy nhịp tim đập mạnh của hắn. Và trước khi anh nhận ra, cơ thể anh đã ngừng run rẩy và tâm trí anh đủ rõ ràng để suy nghĩ phải làm gì tiếp theo.
"Nhưng còn bản nhạc thì sao, nó là của tôi, nhưng giờ tôi không thể chơi nó nữa."
"Vậy chơi một bản khác đi," nụ cười dịu dàng hướng về Yoongi khi anh nhìn lên.
"Cái nào cơ?"
"Bản nhạc của mẹ tôi. Anh vẫn nhớ nó rất rõ phải không?"
"Sao cơ?! N-nhưng bài hát đó là của cậu mà, không phải sao? Tôi không thể, không thể... trước ngần ấy người..." người nhạc công piano không tin vào tai mình, anh cũng không quên rằng chính anh đã hứa sẽ không chơi bài hát đó trước mặt người khác người khác.
"Sẽ không sao nếu đó là anh. Tôi nghĩ mẹ cũng sẽ đồng ý."
Alpha nhìn thẳng vào mắt Yoongi khi nói điều đó, đôi mắt to đó tha thiết, mạnh mẽ đến nỗi omega phải nhìn đi nơi khác.
"Giờ thì ra khỏi đây và quay lại thôi. Đôi má phúng phính của anh rất dễ thương nhưng đôi mắt sưng húp thì chắc không tuyệt lắm đâu, vậy nên đừng khóc nhé hyung." Taehyung đứng lên trước và kéo Yoongi dậy.
"Ai khóc cơ?" Yoongi có chút xấu hổ.
"Không ai cả được chưa?" người đối diện cười rạng rỡ hơn và Yoongi cảm thấy yếu đuối, nên anh để Taehyung ôm vai mình; dù sao cảm giác cũng không tệ tẹo nào. Anh không biết phải nói gì hay nhìn vào đâu, nhưng chắc chắn không phải đôi mắt người trẻ hơn, nên anh chỉ nhìn chằm chằm vào cổ hắn. Ở đó, sợi dây chuyền Ma Kết giá 20 đô la đang chễm chệ đầy kiêu hãnh. Phải, Kim Taehyung, phó chủ tịch và là người thừa kế của một trong những chaebol lớn nhất ở đây, vẫn đeo chiếc vòng cổ rẻ tiền mà Yoongi đã mua cho hắn.
"Cậu vẫn đeo cái này sao?"
"Tôi thích nó."
Alpha nhìn anh lần nữa, mỉm cười khi vuốt vài sợi tóc đi lạc khỏi khuôn mặt Yoongi. Hắn cầm tay anh và nói lời khích lệ một lần nữa. Và hắn rời đi, để Yoongi một mình ở đó với trái tim đang điên cuồng chạy đua trong lồng ngực.
Omega kiểm tra lại bản thân trong gương một lần nữa trước khi quay trở ra. Chắc chắn anh sẽ không thua với bản nhạc này, nhưng giờ thắng hay thua không còn quan trọng nữa. Trong lòng anh, Yoongi biết rằng với tư cách là một nghệ sĩ, là một người biết rõ câu chuyện đằng sau bản nhạc này, anh phải làm điều nên làm. Anh có vinh dự trình diễn bản nhạc này với thế giới và anh phải thực hiện thật tốt. Nhưng anh không lo lắng, không chút nào, vì anh biết mọi thứ sẽ ổn. Khi anh trở lại chỗ ngồi, giáo viên và bạn bè ngay lập tức nhìn tới với vẻ lo lắng. Cũng dễ hiểu thôi, và có lẽ họ cũng muốn hỏi điều gì đó, nhưng Yoongi chỉ nở nụ cười trấn an và gật đầu trước khi ngồi xuống. Không ai thắc mắc thêm.
Anh không phải đợi lâu trước khi vào hậu trường để chuẩn bị. Thật kỳ lạ cái cách cảm xúc của anh thay đổi. Lúc anh vẫn còn bản nhạc tự sáng tác, anh đã rất lo lắng, nhưng giờ đây, sau khi trải qua tất cả những chuyện vừa rồi và được alpha của anh cho phép chơi bài hát của cậu ấy, sự lo lắng hoàn toàn biến mất. Yoongi cảm thấy thật bình tĩnh, anh quyết tâm làm thật tốt nhưng đồng thời cũng cảm thấy mọi thứ sẽ đến một cách tự nhiên, không cần tự làm mình căng thẳng.
Với tâm trạng đó, Yoongi bước ra dưới ánh đèn sân khấu khi tên anh được gọi trong tiếng vỗ tay của khán giả. Anh nhắm mắt lại, hình dung ra một cảnh tượng thật đẹp, ở đó có một người phụ nữ trẻ xinh đẹp ngồi xuống cạnh cây đàn piano cũ, vỗ nhẹ vào bụng bầu của cô một cách đầy trìu mến. Và Yoongi mỉm cười một chút trước khi những ngón tay anh bắt đầu nhảy múa trên phím đàn, giống như người phụ nữ bắt đầu chơi nó cho đứa con bé bỏng của mình. Anh cảm thấy như mình đang song ca với cô, kết thúc bản nhạc, người phụ nữ quay lại nhìn anh và nói lời cảm ơn. Những gì anh cảm thấy lúc đó là sự thanh thản tuyệt đối.
Khoảnh khắc yên bình sớm bị phá vỡ bởi những tràng pháo tay cuồng nhiệt từ khán giả. Yoongi đứng dậy và cúi đầu, anh cảm động vì mọi người đều đứng cả dậy để hoan hô anh. Không, không chỉ dành cho anh, đây cũng là dành cho phu nhân Sunmi. Anh nhìn lên và quét mắt quanh khán đài, Tablo và Kihyun ở gần sân khấu nên anh có thể nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của họ thật rõ ràng. Có Namjoon, Jin và Jungkook, tất cả đều đang vỗ tay và mỉm cười. Và có cả... đôi mắt của Yoongi lia qua để tìm kiếm một người và ngay khi anh tìm thấy, người đó đã đứng dậy và rời khỏi chỗ ngồi của mình.
Ngoài hành lang, Yoongi chìm ngập trong vòng tay bạn bè. Đầu tiên là Jin, với đặc quyền omega của mình, sau đó là Namjoon, người hiện rất vui mừng vì cậu đã quá lo lắng trước đó. Mũi cậu hơi nhăn lại khi nói lời chúc mừng anh nhưng cậu vẫn mỉm cười. Jungkook thì không ôm anh, cậu bé chỉ nắm tay anh.
"Nó tuyệt lắm hyung, em còn không hy vọng bất cứ điều gì tuyệt vời đến mức ấy, thậm chí là từ anh. Thế giới đúng là rộng lớn thật."
"Không đâu Kookie, thế giới khá nhỏ đó..." Namjoon chêm vào, nhưng ngay lập tức nhận một cú huých vào mạn sườn từ chồng chưa cưới của mình.
"OMG Yoongi!! Bản đó từ đâu ra vậy? Em đã giấu kho báu này khỏi anh bao lâu rồi?" Tablo gần như hét lên nhưng anh vẫn nhớ phải giữ cho bản thân một phong thái điềm tĩnh.
"Em xin lỗi Tablo hyung, nó thực sự là một kho báu, nhưng không phải của em, em chỉ giữ nó giúp người khác thôi," Yoongi mỉm cười. Đúng như dự đoán, tâm trí mọi người đều bị thổi bay. Dễ hiểu thôi, người nhạc công vẫn nhớ mình đã khóc như thế nào trong lần đầu tiên đọc bản nhạc của bài hát này.
"Thế thì, hãy nói với ai đó rằng tụi này rất biết ơn vì họ đã cho cậu chơi nó, trải nghiệm tuyệt vời lắm đó." Kihyun vỗ vai anh, "và tớ mừng vì cậu đã ổn."
"Oh phải rồi, chúng ta nên làm gì với bài hát của hyung giờ? Nó là của anh, chúng ta không thể để mọi chuyện như thế được?!" Jungkook vẫn canh cánh chuyện xảy ra với bài hát này, cậu đã rất tức giận khi nghe nó ra mắt lần đầu tiên bởi một người khác chứ không phải Yoongi.
"Không phải bây giờ Kookie, thực ra anh cũng không quan tâm đến chuyện đó lắm. Anh có thể nói chuyện với thầy An Sunghoon để làm rõ nó sau, hoặc Tablo hyung có thể giúp anh, họ là bạn bè mà. Giờ anh chỉ thấy mừng vì đã thể hiện tốt, hy vọng mọi người yêu thích bản nhạc đó."
"Sao họ có thể không thích chứ?! Em đã làm tốt lắm Yoongi à, anh tự hào về em." Tablo nói với mọi người và nhanh chóng ôm lấy người học trò của mình trước khi giục họ quay trở lại. Sẽ thật bất lịch sự khi bỏ qua các màn trình diễn khác.
Khi họ trở về chỗ ngồi của mình, Yoongi nhận thấy hai điều: 1, Jungkook trông chán nản bất thường, và 2, omega thất vọng khi không thấy người nào đó. Anh đã nghĩ rằng họ có thể gặp nhau khi anh thấy hắn rời khỏi chỗ ngồi trước đó, nhưng không.
Phần còn lại của buổi tối trôi qua một cách thú vị. Yoongi đã không còn cảm giác của một thí sinh nữa, anh chỉ có một nhiệm vụ: đưa bài hát ra với thế giới theo cách tốt nhất có thể và anh đã làm được, vì vậy giờ anh chỉ cần dành tối nay để thưởng thức âm nhạc thực sự được chơi bởi những nghệ sĩ tài năng. Phong thái bình tĩnh của anh dường như đã xoa dịu những người bạn đồng hành, cả Tablo và Kihyun không còn mang vẻ mặt lo lắng, và cả ba người họ, với tư cách là những người làm nhạc, chỉ đơn giản là thưởng thức và chìm đắm trong âm nhạc.
"Giờ là khoảnh khắc tất cả chúng ta đều đang chờ đợi. Hãy cùng chào đón thầy An Sunghoon lên sân khấu để công bố người chiến thắng của hôm nay."
Người nghệ sĩ trứ danh bước lên sân khấu với một phong bì đỏ. Đôi mắt ông lấp lánh niềm phấn khích.
"Tôi biết quý vị đều đang chờ đợi điều này nhưng xin hãy để tôi nói vài lời với các thí sinh đã chơi hôm nay. Là một người đã từng ở vị trí đó trước đây, tôi biết điều này có ý nghĩa gì với tất cả các bạn, tôi biết các bạn đã chăm chỉ chuẩn bị cho cuộc thi này như thế nào và tôi muốn chắc chắn rằng các bạn biết bản thân mình đã làm rất tốt. Tôi không nói sai đâu, lâu lắm rồi tôi mới được thưởng thức nhiều âm nhạc chất lượng đến vậy đó, và buổi tối hôm nay đã mang lại cho tôi niềm hy vọng cũng như niềm tin lớn vào tương lai. Vậy nên, bất kể kết quả ra sao, hãy tiếp tục tiến về phía trước với những trái tim kiên định và tiếp tục mang đến âm nhạc tuyệt vời cho mọi người. Tương lai thật tươi sáng.
Được rồi, tôi sẽ không để quý vị chờ lâu nữa," ông An mỉm cười khi mở phong bì, "người chiến thắng trong cuộc thi âm nhạc cổ điển quốc gia lần thứ 39 là: Min Yoongi từ Học viện KNS. Xin chúc mừng!"
"Cậu làm được rồi bạn tôi ơi!" Kihyun quay sang Yoongi với nụ cười sáng chói mắt, ôm anh thật nhanh trước khi vỗ lưng và giục anh đứng dậy. Tablo chỉ mỉm cười và gật đầu với anh. Yoongi liếc nhanh qua khán đài một lần nữa, và lần này anh tìm thấy Taehyung, mặc dù ở khá xa, Yoongi đoán hắn cũng đang cười.
Một người từ Tập đoàn Kim trao cho anh giải thưởng và giám khảo chính đeo huy chương kỷ niệm lên ve áo suit anh. Mọi thứ vừa siêu thực lại vừa thực tế. Nhiều tháng chuẩn bị chỉ cho một đêm này nên dĩ nhiên Yoongi rất vui, nhưng sự thay đổi vào phút cuối và cách nó diễn ra đã khiến anh bình tĩnh hơn nhiều anh có thể. Sau đó, giám khảo chính phát biểu bế mạc cuộc thi, gửi lời cảm ơn tới khán giả và nhà tài trợ đã ủng hộ, cảm ơn ban giám khảo và các thí sinh vì đã làm việc chăm chỉ và ông nhắc lại lời tâm sự của ông An trước đó, rằng ông cũng đặt hy vọng lớn vào thế hệ nhạc sĩ trẻ này. Khi ấy, ông hướng ánh mắt về phía Yoongi.
"Bạn Min, cảm ơn bạn đã đóng góp cho cuộc thi, thầy An vừa thông báo với tôi rằng bài hát mở đầu của sự kiện năm nay là tác phẩm của bạn. Bạn đã rất chuyên nghiệp khi không để điều này được biết tới trước khi có kết quả cuối cùng. Tôi sẽ nhân cơ hội này để khuyến khích tất cả sinh viên âm nhạc khám phá lĩnh vực sáng tác. Chơi nhạc đã tuyệt rồi, nhưng viết nhạc của riêng mình thực sự có thể đưa nó lên một tầm cao mới. Tôi sẽ kết thúc sự kiện năm nay bằng lời thúc giục này và hy vọng mọi người sẽ tiếp tục ủng hộ cuộc thi tiếp theo. Một lần nữa, xin chúc mừng tất cả!"
Khi khán giả vỗ tay và cổ vũ, mọi người bắt đầu lên sân khấu để chúc mừng những người chiến thắng. Ngay cả những người Yoongi không biết cũng chúc mừng và cảm ơn anh vì âm nhạc tuyệt vời. Nghệ sĩ piano được bao quanh bởi các khán giả trong sự ngưỡng mộ còn bạn bè của anh thì rạng rỡ với niềm tự hào.
"Kookie, đến nhà hàng của gia đình em nào, chúng ta phải ăn mừng thôi, tôi mời!" Namjoon rõ ràng đang có tâm trạng rất tốt.
"Ý tưởng hay đó Joonie! Kookie, em chọn địa điểm nhé, em hiểu rõ nhất mà. Seonsaengnim, Kihyun-ssi, hai người cũng phải đi đấy," Jin thích kế hoạch của vị hôn phu của anh. Anh biết rằng sau đêm nay, sẽ có rất nhiều câu hỏi về Taehyung và Yoongi, nhưng giờ chưa phải lúc.
"Cảm ơn mọi người," Yoongi mỉm cười hạnh phúc. Vậy là, tất cả những điều lành sẽ có kết thúc đẹp, phải không?
Họ thu dọn đồ đạc và trò chuyện trên đường ra. Jungkook bận gọi cho một trong những nhà hàng của gia đình cậu để đảm bảo mọi thứ sẽ sẵn sàng nên đã bước chậm vài bước. Khi nhìn lại, Yoongi vẫn lảng vảng ở lối vào sảnh chính.
"Hyung, anh đang tìm gì vậy?"
"Uhm, không, không có gì đâu, đi thôi."
Khuôn mặt của Yoong thì không nói thế, và alpha trẻ tuổi có một ý niệm mơ hồ về thứ, hoặc rất có thể là người, omega đang tìm kiếm, nhưng cậu không nói gì và chỉ đi cùng Yoongi ra bãi đậu xe để lên đường cùng nhóm bạn của họ.
Trong chiếc limousine màu đen đậu gần đó, một cô gái trẻ đang nhấm nháp rượu vang đỏ với nụ cười bí ẩn trên môi.
"Thưa cô chủ, có vẻ như cậu chủ Kim Taehyung không có trong nhóm người đó," người lái xe lên tiếng từ ghế lái.
"Tôi biết, tôi cũng rất mong thế đấy, anh ấy sẽ chưa công khai về mối quan hệ của mình với nghệ sĩ piano đó."
"Tôi rõ ràng trông thấy cậu ấy chạy theo nhạc công piano trước đó. Thưa cô, tôi không hiểu lắm, tại sao chúng ta lại làm điều này trong khi cuối cùng cậu ta vẫn chiến thắng và hai người họ dường như trở nên thân thiết hơn? Cô không muốn chia rẽ họ nữa sao?"
"Chú nghĩ quá đơn giản, quản gia Kang. Nếu họ không phải một cặp, chia rẽ họ là vô nghĩa. Tôi cũng xác nhận được tình trạng mối quan hệ định mệnh của họ qua điều này, vì vậy đó là một nước đi tốt. Và người nghệ sĩ xứng đáng giành chiến thắng này, chú có nghe thấy anh ấy chơi không? Một màn trình diễn tuyệt vời đó."
"Giờ thì tôi đã hiểu. Cô muốn ăn tối bên ngoài hay tôi nên quay lại biệt thự?"
"Đến biệt thự đi, tôi sẽ ăn tối ở đó."
"Vâng thưa cô chủ."
Các bạn có nhận ra quản gia kang nào đây không 🤷🏼♀️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro