Chap 11: Bài hát của người, bài hát của tôi (2)
Sau khi tặng vé của mình cho Yeongmi, Taehyung đã yêu cầu một vé thường để hắn có thể đến và ngồi trong yên lặng, không phô trương. Chà, thật khó vì mới đó mà vài cô gái đã nhận ra hắn, nhưng hắn nhanh chóng "Shhhh" và chắp tay lại, làm vẻ mặt cầu xin. Vì vậy họ để hắn đi mà không làm náo loạn lên trong khi cười khúc khích với nhau. Hắn nhìn xung quanh, tất cả những người nên ở đó đều đã đến và hắn cũng thấy vị đầu bếp bí ẩn nữa. Mấy ngày qua, vì cuộc trò chuyện với Jungkook, Taehyung đã quên mất câu chuyện về người đầu bếp, hắn chắc chắn sẽ kiểm tra lại chuyện đó sau hôm nay.
Hắn ngồi xuống ghế và đắm mình trong bầu không khí của khán phòng. Thật kỳ lạ khi hắn thấy lo lắng dù không phải người biểu diễn, và không, không phải hắn lo về việc bị nhìn thấy, cái đó chỉ là hắn không muốn thôi. Các hàng ghế đầu vẫn trống, có nghĩa là các thí sinh đều ở trong hậu trường. Taehyung nhìn về phía cửa phụ một cách lo lắng, tự hỏi không biết người định mệnh của mình sẽ xuất hiện từ cái nào. Khi mọi người bắt đầu bước ra, hắn phát hiện ra Yoongi ngay lập tức, trông thật hoàn hảo trong bộ đồ biểu diễn. Taehyung chưa bao giờ thấy anh như vậy, dù hắn đã từng thấy anh chơi nhạc trong những bộ đồ thường ngày và cả trong chiếc áo khoác nhung đỏ xinh xắn anh mặc trong bữa tiệc sinh nhật của Taehyung nữa, à thì, chính là bữa tiệc nơi mọi thứ bắt đầu đó. Bộ suit đen vừa vặn mang lại cho anh vẻ ngoài đơn giản nhưng thanh lịch, và anh trông cũng thật thoải mái trong nó, giống như nó sinh ra để dành cho anh vậy. Taehyung cũng nhận ra hai người đi cùng anh, thật ngạc nhiên khi hắn biết khá nhiều người trong vòng quen biết của Yoongi; những nỗ lực rình rập của hắn đã được đền đáp. Oh và kia là nhóm bạn của hắn, hay, ừm, nhóm bạn của họ đang thu hút sự chú ý của các khán giả. Ngay cả bản thân Taehyung cũng bị thu hút bởi anh họ và vị hôn phu của anh ấy. Namjoon và Jin là sự kết hợp giữa một cặp đôi quyền lực Phố Wall và một cặp đôi quyền lực Hollywood. Cũng đúng thôi, vì cả hai đều là doanh nhân hạng A với vẻ ngoài của các diễn viên hạng A mà. Taehyung tự hỏi hắn cùng Yoongi sẽ trông thế nào... oh wow đừng cầm đèn chạy trước ô tô chứ Kim Taehyung, hắn thầm tự cho mình một cái tát.
Tất nhiên có cả người bạn ấu thơ của hắn, một cậu bé đáng yêu nay đã lớn lên thành chàng trai trẻ đẹp trai. Và ba người họ đi thẳng đến chỗ Yoongi, trò chuyện cùng anh, ôm anh và nắm tay anh. Taehyung cảm thấy có thôi thúc muốn ra đó, nhưng rồi hắn sẽ nói gì? Hắn không giống những người đó, hắn không có lý do chính đáng để gặp Yoongi trước khi anh diễn, và không chỉ lý do chính đáng thôi đâu, hắn cần một lý do thực sự hùng hồn vì khoảng cách xa vời giữa họ. Vậy nên hắn chỉ ngồi yên đây, quan sát những người quanh vị nhạc công piano và ghen tị với không chỉ Jungkook, mà cả Namjoon và Jin cùng những người bạn của Yoongi, ghen tị với việc họ thoải mái khi ở bên omega của hắn, trong khi Taehyung, mặc dù hay chính bởi vì hắn là alpha định mệnh của anh, đã bị giảm sự tồn tại xuống thành một mớ hỗn độn những lời không thể nói ra.
Nhóm người bọn họ quay trở lại ghế trong khi Yoongi ngồi xuống, quay lưng lại với Taehyung và nhìn lên sân khấu. Taehyung nhìn đồng hồ, cũng sắp bắt đầu rồi. Omega của hắn là thí sinh diễn thứ ba tối nay, nhưng là người biểu diễn thứ tư, vì sẽ có một màn trình diễn mở đầu bởi một trong những người chiến thắng trước đây, một nghệ sĩ piano nổi tiếng. Taehyung biết nghệ sĩ đó, ông đã từng biểu diễn tại nhà hắn vài lần trước đây qua lời mời của mẹ hắn. Đây hẳn sẽ là một cảnh tượng tuyệt vời.
Lễ khai mạc bắt đầu ngay sau đó, với những bài phát biểu ngắn từ ban tổ chức và những người có liên quan. Alpha lắng nghe cẩn thận trong khi tưởng tượng omega của hắn đang cảm thấy như thế nào trong khoảnh khắc này. Anh ấy chắc là lo lắng lắm, nhưng có lẽ cũng cảm thấy tự hào vì được đại diện cho khoa của mình trong cuộc thi danh tiếng này. Taehyung muốn làm sao, được ngồi bên cạnh và nắm lấy tay anh, sử dụng sức mạnh xoa dịu kỳ diệu của cặp đôi định mệnh để giúp omega của hắn cảm thấy tốt hơn! Suy nghĩ của hắn lạc đi một chút cho đến khi hắn nghe thấy tràng pháo tay khi ông An Sunghoon lên sân khấu, cúi chào khán giả trước khi ngồi xuống cạnh cây đàn piano. Một đêm nhạc tuyệt vời sắp bắt đầu thật rồi.
Thật rồi-
...
Taehyung không nói nên lời. Chỉ sau khi vài nốt nhạc vang lên, hắn đã đông cứng. "Không thể nào!" một giọng nói rít lên trong óc hắn. Hắn ngồi trên ghế thêm 5 giây để xác nhận điều đó, nhưng hắn không cần xác nhận thêm nữa vì Yoongi đã lảo đảo chạy đi với hai tay che lấy mặt. Taehyung lao đến cánh cửa gần nhất và thấy một người bạn của Yoongi chạy sau mình.
"Đừng đi theo anh ấy, hãy để tôi."
Hắn dùng giọng nói chân thành nhất có thể và nhìn thẳng vào mắt anh chàng kia, một alpha khác, trước khi chạy theo omega của hắn, người đã cố gắng hết sức để chạy tới phòng nghỉ mà không gục xuống. Đó không phải bất cứ hành động ghen tuông hay chiếm hữu nào, hắn chỉ là biết omega của mình cần gì lúc này.
Phòng nghỉ không có ai ngay khi buổi lễ vừa mới bắt đầu. Nó trống rỗng, ngoại trừ một nghệ sĩ piano đang ngồi trên sàn, đôi tay ôm lấy đầu gối. Taehyung không biết do tiếng bước chân hay do mùi hương của hắn đã khiến omega quay lại nhìn về phía hắn. Nếu là mùi hương, tốt lắm, hắn hoàn toàn cố tình làm thế. Hắn quỳ xuống cạnh Yoongi, và từ khoảng cách này, hắn có thể thấy rõ vẻ đau đớn của anh, toàn bộ cơ thể anh đang run rẩy. Không phải hắn không đoán được điều này trước khi đến đây, nhưng tận mắt chứng kiến rõ ràng thực sự, thực sự đau lòng.
"Đó là của tôi, bản nhạc của tôi, của tôi..."
"Tôi biết."
"Bản nhạc của tôi, tôi tự viết, tôi đã luyện tập, tôi.."
"Tôi biết." Taehyung cố gắng nói nhẹ nhàng nhất có thể, trong khi để mùi hương của hắn lan tỏa ngày càng nhiều ra không gian.
"Cậu biết thì sao?" đôi mắt đẫm lệ ngước lên nhìn Taehyung khi giọng nói run rẩy ấy xuyên qua trái tim hắn, "những người khác bây giờ hẳn là nghĩ đó không phải bản nhạc của tôi. Nhưng nó là, nó là.."
"Mọi thứ sẽ ổn thôi, Yoongi à, tôi ở đây. Anh không cô đơn mà, được không?"
Alpha bắt đầu bằng việc chậm rãi nắm lấy tay Yoongi, đến khi cảm thấy không có sự kháng cự nào cả, hắn kéo omega vào vòng tay hắn. Vì họ đang ngồi trên sàn nên hơi bất tiện để ôm, nhưng hắn sẽ làm điều này, ngay bây giờ. Taehyung ôm chặt người nhạc công trong tay mà không nói gì cho đến khi cơ thể anh bình ổn trở lại. Gần đến vậy, có lẽ anh ấy sẽ nghe thấy tiếng trái tim mình đập, alpha nghĩ.
"Nhưng còn bản nhạc thì sao, nó là của tôi, nhưng giờ tôi không thể chơi nó nữa," Yoongi cựa mình để ngước nhìn hắn và Taehyung nới lỏng vòng tay một chút.
"Vậy chơi một bản khác đi," hắn mỉm cười nhẹ nhàng.
"Cái nào cơ?"
"Bản nhạc của mẹ tôi. Anh vẫn nhớ nó rất rõ phải không?"
"Sao cơ?" Yoongi bất ngờ đến mức lập tức đẩy Taehyung ra, giữ hắn ở ngang tầm tay. "N-nhưng bài hát đó là của cậu mà, không phải sao? Tôi không thể, không thể... trước ngần ấy người."
"Sẽ không sao nếu đó là anh. Tôi nghĩ mẹ cũng sẽ đồng ý."
Taehyung nhìn thẳng vào mắt Yoongi khi nói điều đó, thật lòng, hắn không có ý định nào khác ngoài việc giúp omega của mình và khiến anh cảm thấy tốt hơn. Người nghệ sĩ dương cầm quay mặt đi, vì vậy Taehyung chỉ đưa tay ra và chải nhẹ tóc anh.
"Giờ thì ra khỏi đây và quay lại thôi. Đôi má phúng phính của anh rất dễ thương nhưng đôi mắt sưng húp thì chắc không tuyệt lắm đâu, vậy nên đừng khóc nhé hyung." Taehyung đứng lên trước và kéo Yoongi dậy.
"Ai khóc cơ?" ánh mắt bướng bỉnh và một cái bĩu môi ngay lập tức tấn công hắn.
"Không ai cả được chưa?" Taehyung mỉm cười khi ôm lấy đôi vai người lớn hơn, cảm thấy dũng cảm quá chừng. Và Yoongi, vô cùng bối rối nên chỉ dám nhìn thẳng về phía trước mà không nhìn lên vì muốn tránh ánh mắt alpha. Và ngay khi đó, đôi mắt anh chiếu thẳng vào cổ Taehyung, nơi có một sợi dây chuyền Ma Kết 20 đô la.
"Cậu vẫn đeo cái này sao?"
"Tôi thích nó."
Hắn vuốt những sợi tóc đi lạc trên khuôn mặt Yoongi và mỉm cười với anh trong khi nắm tay anh, nói rằng mọi thứ sẽ ổn một lần nữa trước khi quay trở ra. Omega đứng đó, tràn đầy lúng túng. Sợ hãi và giận dữ đã biến mất, nhưng giờ anh hoàn toàn bối rối và mơ hồ trước hành động của Taehyung.
Yoongi không phải người duy nhất bối rối. Ngay trước khi Taehyung rời đi, một người khác đã ở bên ngoài, nhìn họ và bị sốc. Thì, Jungkook rất vui vì Yoongi đã ổn trở lại, nhưng tại sao anh lại ở bên Taehyung? Cậu tưởng hai người họ không hợp nhau, nhưng họ có vẻ rất thân thiết như thế, gần như quá thân mật để cậu có thể xen vào. Cậu nhóc trở về chỗ của mình trong vẻ thất thần.
"Hyung sao rồi?" Namjoon rất lo lắng.
"Anh ấy đã ổn hơn rồi, em nghĩ anh ấy cũng sắp đi ra thôi." Alpha trẻ có chút lạc lõng.
"Anh đã bảo em đừng đi, đáng ra phải nghe lời đàn anh chứ," Jin lắc đầu.
Đúng vậy, Jungkook đã muốn đuổi theo Yoongi ngay lập tức khi cậu thấy omega rời khỏi chỗ ngồi của mình, nhưng Jin đã ngăn cậu lại, nói rằng "lúc này không thích hợp". Hyung của cậu biết gì đó mà cậu không biết sao?
"Jin hyung, làm sao anh biết? Anh đã biết được gì?"
"Anh sẽ nói với em sau. Hoặc là họ sẽ nói cho em biết."
Tội nghiệp Jungkook quá chừng các bạn ơi T_T
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro