Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 10

Thời điểm cố gắng lết thân về đến nhà cũng đã gần mười hai giờ đêm, YoonGi nhìn thấy dãy phòng trọ le lói ánh đèn phía trước thì mừng rỡ không thôi. Nhưng không biết có phải hoa mắt do mệt hay không mà thấy đồ đạc đều bị để trước cửa phòng, YoonGi quên hết cả mệt gắng gượng chạy đến, phát hiện là đồ của hai cha con cậu thật. Cậu hoang mang quá thể, liền đi tới trước cửa nhà chủ trọ gõ cửa, vội vã kêu to: "Chú ơi! Chú ơi!"

Không biết qua bao lâu thì đèn trong nhà mới sáng lên, cùng theo đó là tiếng chửi rủa: "Mẹ nó! Mày có biết là mấy giờ rồi không? Mày muốn cái gì?"

YoonGi nuốt khan vài tiếng, run rẩy chỉ vào cánh cửa bên cạnh: "Chú ơi, con và cha con rõ ràng là đang ở đây, sao đồ đạc lại bị vứt ra thế ạ? Chìa khóa con xỏ vào cũng không được..."

"Hai cha con nhà mày bị đuổi rồi! Khất nợ tiền nhà được 1 tuần rồi còn không trả cho tao, mau cút đi không tao cho người ra đánh mày đấy!"

Cậu nghe thế thì sợ hãi, vội vàng ôm đồ chạy ra khỏi đây. Cả đoạn đường vừa ấm ức vừa tủi thân, cậu khóc thút thít mãi, đến người qua đường cũng phải ngoái lại nhìn xem một cái. Vốn định sẽ về nhà tắm rửa nghỉ ngơi một chút rồi quay lại bệnh viện, thế mà giờ nhà cũng không còn nữa. Hai chân cậu đau nhức quá thể, cả người thở ra hơi còn phải xách túi to túi nhỏ. Đi qua một cánh đồng hoang xung quanh chỉ có ánh đèn chập chờn, YoonGi chịu hết nổi thả  đống đồ xuống. Cảm giác bị người khác sỉ nhục làm cậu thật sự tổn thương, hiện tại ở đây một mình lại càng cô độc, cảm giác hệt như cả thế giới đang quay lưng lại với mình vậy. YoonGi thở hổn hển phả ra những làn khói trắng, tuyết rơi không nhiều, nhưng đủ để cả người cậu ẩm ướt và lạnh rét. Cậu mệt mỏi chôn mặt vào cánh tay, nghẹn ngào vài tiếng, vừa thương cha Min vừa thương cho số phận trớ trêu của bản thân, thời khắc này cậu thật sự rất muốn bỏ cuộc.

Đang thương tâm thì cảm giác có một bàn tay chạm vào vai mình, YoonGi sợ tới giật bắn, vội vàng ngẩng mặt lên.

"Nửa đêm rồi sao còn ngồi ở đây, không sợ bị cảm lạnh sao?"

Không ngờ lại là Kim TaeHyung, tim cậu đập mạnh một tiếng, cứ ngỡ là gặp quỷ rồi chứ. Giữa cái thời tiết tuyết rơi lạnh lẽo cùng nửa đêm như thế này, tôi mới là người nên hỏi anh tại sao lại ở đây mới đúng. 

Chóp mũi và vành tai cậu đỏ ửng do lạnh, ngơ ngác hỏi: "Anh... sao anh lại ở đây?"

"Tôi vừa đi bàn công việc xong, lúc chạy xe vô tình nhìn thấy bóng dáng khá quen mắt, hóa ra là cậu ngồi đây thật."

Nét mặt hắn cười nhàn nhạt, có ý muốn kéo cậu lên. YoonGi hơi khó tin, hắn chẳng vô duyên vô cớ gì mà chạy vào cánh đồng hoang này để xác nhận người quen cả. Nhưng cậu cũng chẳng buồn vạch trần, gặp lại hắn vô tình có chút cảm giác vui mừng lại buồn bã. Cái ngày hôm xảy ra xung đột ấy thế lại không thấy bóng dáng người nọ nữa, trong lúc chăm cha Min cứ thấp thỏm chờ hắn xuất hiện, "À... chúng ta cũng trùng hợp gặp nhau nhiều thật đấy."

"Cậu khóc sao?"

Người nọ thấy khóe mắt cậu long lanh thì khẽ hỏi, YoonGi sợ bị người khác đánh giá là yếu đuối liền đưa tay quẹt mạnh đi, sau còn cười hì hì đánh trống lảng: "Làm gì có... cơ mà bây giờ anh phải về nhà phải không? Mau về đi trời cũng trễ lắm rồi đấy."

Vừa mới gặp mặt đã bị cậu đuổi khéo làm ai kia hơi mất hứng, hắn trầm ngâm một lát thì đột nhiên mở cửa xe: "Mau vào đây sưởi ấm đi, tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu."

YoonGi thấy hơi chột dạ, sờ sờ thấy toàn thân mình đều ẩm ướt do dính tuyết, liền ngại ngùng từ chối: "Không cần phải bất tiện vậy đâu, tôi đứng đây nghe anh nói cũng được."

Có vẻ như câu này chọc hắn giận, khuôn mặt đang dịu dàng nháy chốc trở nên khó chịu, "Muốn tự bước vào hay để tôi ôm cậu vào?"

"A... được rồi được rồi! Tôi vào là được chứ gì..."

Cậu nghe mà sợ hết hồn, người này sao lại vô lý như vậy chứ? Điều không ngờ đến là ánh mắt  TaeHyung rơi xuống đống đồ bên cạnh. YoonGi ngượng ngùng quá thể, không ngờ lại bị người khác nhìn thấy dáng vẻ tệ hại của mình lúc này. Hắn còn nhìn chăm chăm đống đồ thì cậu càng lúng túng hơn, không nói cũng biết cậu đã bị người khác đuổi ra khỏi nhà rồi. 

TaeHyung để cậu vào xe rồi cũng thản nhiên cầm đống đồ đạc kia ra sau cốp xe, tay đóng mạnh một tiếng. YoonGi lúng túng một hồi, nhìn người nọ chui vào liền xáp lại nói:

"Anh làm gì thế? Chúng ta chỉ vào đây nói chuyện thôi mà, không nhất thiết phải làm vậy đâu..."

"Nếu cậu không muốn đống hành lí kia bị tuyết dồn thành một đống thì đừng lộn xộn nữa."

YoonGi nghe xong thì tưởng thật, liền bày ra một bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời. Người nọ đưa tay chỉnh nhiệt độ trong xe ấm lên, đoạn quay qua hỏi: "Cha cậu thế nào rồi, khỏe hơn chút nào chưa?"

"Bác sĩ bảo kết quả không khả thi lắm, cần phải theo dõi thêm..." Nhắc đến chuyện này cậu lại buồn, lại có chút ủy khuất, "Đợt đó anh cũng đột nhiên biến mất, tôi cứ nghĩ là anh sẽ ở bệnh viện với tôi luôn, ai dè quay đi quay lại liền không thấy anh đâu..."

Nom vẻ mặt người nọ khá bất ngờ, YoonGi cũng biết mình lỡ lời, khuôn mặt liền ửng đỏ cúi gằm xuống. Thế nhưng nét mặt của hắn lại trở nên dịu dàng, "Thật xin lỗi, lúc đó tôi đột nhiên có chuyện gấp cần phải giải quyết, không thể ở bên cạnh lúc cậu cần."

Cái... cái tình huống phát triển kiểu quái quỷ gì đây!? Từ khi nào mà cậu với người nọ trở thành thân thiết như vậy, hai người còn gặp nhau không quá ba lần đâu... YoonGi vội xua tan bầu không khí ám muội, cười ngây ngốc: "Ha ha ha... tôi đùa đấy, làm gì mà dám phiền đến Kim tổng đây. Anh giúp tôi biết bao nhiêu là việc cơ mà, sau này có cơ hội tôi chắc chắn sẽ báo đáp anh."

Người nọ cười nghiền ngẫm, YoonGi trông ánh mắt hắn như có tia sáng làm cậu hết cả hồn: "Phải không? Bây giờ cậu báo đáp cũng không muộn đâu."

YoonGi "A..." lên một tiếng rồi ngần ngừ suy nghĩ, bây giờ đến đãi hắn một bữa ăn đối với cậu cũng như bắc thang lên trời vậy, còn không xem lại người nọ thuộc dạng tầng lớp thượng lưu nào nữa chứ. Nhưng mà nói huỵch toẹt rằng bây giờ cậu không có tiền, không thể báo đáp ngay lúc này lại có cảm giác thô tục quá thể. TaeHyung liếc nhìn cái đầu nhỏ đang tập trung suy nghĩ gì đó mà thất thần hẳn ra, khóe môi nhịn không được khẽ cười.

"Nghĩ cái gì đấy? Cậu không muốn làm phải không?"

Cậu vội xua tay, tỏ vẻ oan ức lắm: "Không có không có! Nhưng phải cho tôi thêm thời gian đã..."

Nghĩ đến việc hắn cố ép cậu vào trong xe để bàn đến việc báo đáp thì cả người liền ỉu xìu. Người nọ cũng không để cậu có thêm thời gian nghĩ bậy vu vơ nữa, quay sang dùng ngón tay thon dài búng nhẹ trán cậu: "Có muốn đến nhà tôi ở không?"

"Hả?"

Cậu cứ nghĩ mình nghe lầm, suýt cắn cả lưỡi, TaeHyung lại thản nhiên nói tiếp: "Biết làm sao đây, quản gia lâu năm ở nhà tôi đột nhiên bị bệnh xong không làm nữa. Tôi thì cũng đang cần tìm người gấp, sẽ bao ăn ở và có cả lương..."

Người nọ mỉm cười nhìn phản ứng của cậu, quả nhiên là bị lung lay rồi, "Lúc trước ở chung phòng nom cậu cũng sạch sẽ, nên tôi cũng muốn về làm cho tôi. Cậu nghĩ đi, bây giờ cậu cũng không còn nhà nữa, lại phải cần tiền chăm sóc cha ở bệnh viện, nhà tôi chỗ ở rộng rãi lại vừa có lương không phải tốt hơn sao? Cậu còn đang là sinh viên, cũng đâu thể dành hết thời gian để kiếm việc làm thêm được."

Những lời này quả nhiên là chọt trúng tim đen của cậu, YoonGi nhất thời á khẩu, mỗi lời của người nọ nói đều không sai, đều giải đáp được tất cả vấn đề trong cuộc sống của cậu, thành ra không hiểu sao lại cứ thấy bất an. YoonGi chỉnh lại tư thế ngồi, e dè hỏi:

"Thế sao anh lại chọn tôi, anh với tôi gặp nhau cũng không nhiều, làm sao biết được tôi là người như thế nào mà cho tôi vào ở?"

"Ánh mắt tôi nhìn người không sai đâu, cậu yên tâm đi, nếu như có thế nào thì người bất lợi cũng là tôi mà phải không?"

Giọng nói trầm thấp đầy mê hoặc kia làm cậu suýt nữa thì gật đầu. Hắn liếc mắt thấy cậu vẫn còn chần chừ, ra nốt đòn quyết định: "Cậu cứ vào làm cho tôi thử một tháng đi, nếu thấy bất tiện hoặc không hợp thì có thể dọn ra, tôi cũng không thích ép buộc người khác. Còn nữa... Jeon JangMin cũng không bị kết án nhờ vào quyền lực và địa vị, cảnh sát không đụng nổi tới ông ta. Trong việc làm ăn ông ta khá gian xảo và thủ đoạn, không ít lần buôn ma túy ngầm, tôi cũng muốn nhân việc này lật đổ Jeon gia khỏi giới kinh doanh. Cậu cứ nhởn nhơ ngoài này sớm muộn gì cũng bị ông ta bắt lại lần nữa thôi."

YoonGi nghe xong thì khẽ rùng mình, uất hận nhớ lại những gì người đàn ông đã làm với cha mình. Kim TaeHyung có vẻ cũng không phải là người ông ta dễ đối phó, có lẽ dọn vào nhà hắn ở là phương án tốt nhất.

Mà, dù sao cậu cũng chẳng còn đường lui nữa rồi. Khuôn mặt thanh tú chợt đanh lại, ánh mắt kiên định nhìn hắn: "Tôi sẽ dọn vào nhà anh, chỉ cần lật đổ được Jeon gia anh bảo gì tôi cũng sẽ cố gắng hết sức."

Người nọ ngậm cười nhìn cậu, vẻ như thở phào một hơi, thoáng chốc lại khôi phục bộ dạng lãnh đạm ít nói.

"Được rồi, chúng ta về nhà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #taegi#vga