Thoát khỏi sự hiểu lầm
Từ khi đó tâm tình Yoongi vốn đã không tốt.
Vậy mà ngày hôm sau lại vẫn nhìn thấy cảnh nữ sinh kia đến trước cửa lớp tìm Taehyung.
Cậu nằm bò trên bàn, nhìn thấy Taehyung đi ra ngoài, hai đôi mắt ánh lên tia lửa, vậy mà bạn học từ đầu đến cuối không hề chú ý tới, lại còn tới gần lay lay cánh tay cậu.
"Yoonie, cậu nhìn kìa, lại là nữ sinh ngày hôm qua đến tìm Taehyung."
"Nhìn thấy rồi." Yoongi không nhịn được quay đầu, không nhìn ra ngoài cửa nữa, giọng nói mang theo chút tịch mịch: "Nhìn thấy thì có thể làm được gì cơ chứ?"
Bạn học dường như không để yên cho cậu vẫn tiếp tục hỏi:
"Thời gian trước không phải cậu với Taehyung vẫn tốt sao? Sao bây giờ không thấy hai người về nhà cùng nhau nữa? Hay lại gây gổ cãi nhau gì à?"
Yoongi nhất quyết không lên tiếng, chôn mặt vào cánh tay.
Bạn học nhìn thấy Taehyung đang nói chuyện vui vui vẻ vẻ ngoài cửa lớp, rồi quay lại nhìn Yoongi tựa như người mất trí, trong phút chốc hiểu ra điều gì, đồng cảm vỗ vỗ vào vai Yoongi an ủi: "Nén bi thương."
...
Tan học, Yoongi chưa thu dọn xong sách vở thì Taehyung đã vội đi ra ngoài.
Phòng học của bọn họ ở tầng ba, khi cậu đi ra khỏi lớp nhìn xuống, quả nhiên thấy Taehyung đang đi cùng nữ sinh kia.
Những ngày tiếp theo, quả thật rất buồn phiền vì mọi chuyện cứ thế tiếp diễn mà không có cách khiến điều đó nào ngưng lại.
Vài ngày vào tối hôm sau, cậu chợt phát hiện ra nữ ca sĩ cậu thần tượng sẽ tổ chức concert ở thành phố của cậu.
Nhưng những chiếc vé đắt nhất đều đã bị mua hết không còn thừa một mống nào, hoàn toàn trở thành mồi lửa đốt cháy toàn bộ giận dữ cậu tích tụ mấy ngày qua.
Cậu mặc quần áo ngủ chạy một mạch xuống cửa.
Cậu chạy đến vị trí phòng của Taehyung thì thấy phòng Taehyung ở tầng hai lúc này vẫn đang sáng đèn.
Yoongi tức giận trợn tròn mắt nhìn vào ô cửa sổ, hừ lạnh một tiếng, lượm lên một hòn đá ở dưới đất, vòng tay ném vào cửa sổ đang sáng đèn.
"Choang" cửa kính thủy tinh đã đáp lại bằng tiếng vỡ tan.
Taehyung vừa mới tắm xong đang lau tóc thì bị tiếng vang làm cho giật mình.
Trên sàn nhà nơi gần cửa sổ thủy tinh rơi tứ tung, anh sửng sốt trong chốc lát, kịp phản ứng chạy ra cửa sổ nhìn xuống thì thấy một bóng hồng đang vội vã chạy về nhà mình.
...
Buổi sáng hôm sau có tiết, sau khi Yoongi ăn điểm tâm xong thì liền đi ra cửa, nhưng lại đụng phải Taehyung đang đứng chờ mình.
Yoongi vì thế liền có tật giật mình, khuôn mặt có chút sợ hãi và hoang mang.
Một lát sau khi bình tĩnh lại liền vỗ vỗ ngực mình, trấn an bản thân, còn không quên hỏi anh một câu giễu cợt: "Hôm nay không vội sao? Còn thời gian rảnh rỗi mà chờ tớ cơ à?"
Taehyung không để ý đến giọng nói chế nhạo sặc mùi dấm chua của cậu, chỉ nói: "Đi thôi, nếu không nhanh sẽ vào lớp muộn đấy."
Giọng nói của anh nay có vẻ khác còn có thể nghe ra giọng mũi đặc nghẹn, Yoongi vì vậy nên cũng chú ý tới mà hỏi han:
"Cậu cảm à?"
"Ừ." Taehyung gật đầu, cả người nhìn không có tinh thần: "Tối hôm qua không biết là có tiểu gia hoả nào đập vỡ cửa sổ nhà tớ, hại tớ một đêm phải chịu gió thổi lạnh."
Vừa nói xong chữ cuối cùng, anh lại hắt hơi một cái.
"À..." Yoongi chột dạ liếc nhìn cửa sổ, cười khan hai tiếng: "Xã hội bây giờ sẽ có những kẻ vô đạo đức như vậy đấy, bản thân lại không để ý tới. Cậu bị cảm phải chú ý giữa ấm, để tớ quàng khăn của tớ cho cậu."
Yoongi tháo khăn quàng của mình xuống, nhón chân lên vòng khăn qua cổ anh.
Taehyung nhướn mày suy nghĩ: 'Tạm thời không truy cứu chuyện đập vỡ cửa sổ này nữa vậy.'
...
Taehyung vì bị cảm nên cả ngày đều mơ mơ màng màng, cả người nặng trĩu nên giờ giải lao chỉ ngồi một chỗ gục mặt xuống bàn.
Anh bị bệnh vậy mà Yoongi cũng không nhìn thấy nữ sinh kia đến tìm anh nên cảm thấy có lạ.
Hơn nữa bản thân còn có tật giật mình nên cậu đặc biệt dụng tâm chăm sóc cho anh.
Đun nước nóng cho anh uống thuốc, đỡ anh đi bộ, ngay cả khi buổi đêm về nhà, cậu cũng cầm cặp xách cho anh.
Mặc dù buổi tối hôm đó ba Kim đã gọi người sửa chữa tới để thay cửa kính nhưng Taehyung lại cảm càng ngày càng nặng.
Ngày hôm sau không xuống giường được nên chỉ đành xin nghỉ ở nhà dưỡng bệnh.
Áy náy trong lòng Yoongi càng thêm sâu, ngay cả trong giờ học cũng khó tập trung, hết giờ vội chạy về nhà thăm Taehyung.
Tìm đến trước cửa nhà vội bấm chuông thì thấy dì Kim ra mở cửa mời vào nhà, vì chú Kim đi làm vẫn chưa về nên trong nhà hiện tại chỉ còn dì Kim, dì vừa thấy Yoongi đến thăm Taehyung thì vui mừng khôn xiết.
"Tae Tae ở trong phòng ngủ đấy, con vào xem nó một chút đi."
Yoongi vội chạy lên tầng hai, đến khi bước gần đến phòng anh thì bước chân dần nhẹ nhàng để không phát ra tiếng động nào.
Cậu rón rén mở cửa đi vào.
Taehyung hiện tại nằm ở trên giường, đắp chăn, hàng lông mày đẹp đẽ nhíu vào, nhìn ra dáng ngủ có chút không thoải mái.
Yoongi trong lòng thầm nghĩ: 'Tạo nghiệp rồi!'
Yoongi vội vã chắp hai tay, trong lòng niệm mấy câu sám hối.
Cậu ngồi vào ghế cạnh giường anh, đưa tay lên trán anh đo nhiệt độ, quả thực nóng đến kinh người.
Yoongi trong lòng vừa cảm thấy tội lỗi, vừa lo lắng mà thì thầm nói với anh:
"Taehyung à, mặc dù đã hại cậu phải chịu cảm như thế này tớ thật sự xin lỗi, nhưng cũng là do cậu không đúng với tớ trước. Tớ thì đau đớn về tâm lý, cậu thì chịu đau đớn về thân thể, cho nên, hai chúng ta hòa nhau mà phải không?"
Taehyung dường như không nghe thấy gì vẫn nhắm mắt ngủ.
Yoongi thầm nghĩ trong lòng:
'Không thể không thừa nhận rằng, vẻ ngoài của Taehyung rất đẹp trai lẫn cả lúc thức lẫn lúc ngủ nha~'
Yoongi đưa tay, nhẹ nhàng đụng vào chóp mũi anh, thấy anh không có phản ứng gì, lại dịch lên chạm vào lông mi anh
Cậu cứ hồn nhiên mà không biết anh đã tỉnh dậy mà không hề báo trước.
Yoongi nhìn đôi môi mỏng của anh, đột nhiên nổi lòng tham.
Cậu cắn cắn môi, từ từ cúi đầu xuống, đúng ra thì phải hôn xuống nhưng Taehyung vốn đang ngủ lại đột nhiên mở mắt, ánh mắt thâm thúy mang theo chút mê man nhìn cậu.
"Cậu sao thế?"
Yoongi ngơ ngẩn, máu chảy ngược, hai gò má đỏ ửng: "Tớ... Tớ thấy mặt cậu vẫn nóng nên giúp cậu thổi lạnh thôi."
Dứt lời, cậu còn cúi xuống thổi một cái.
Taehyung "À" một tiếng, từ chối cho ý kiến với cậu, nhưng đôi mắt vẫn nhìn cậu chằm chằm.
Yoongi vì vậy mà xấu hổ không chịu nổi, bật người dậy, ho khan một tiếng: "Tớ đi ra ngoài tìm cho cậu cây quạt vậy."
Cậu đứng lên đi ra ngoài, mới vừa đi ra tới cửa, đã nghe thấy Taehyung nói: "Lần sau hôn lại đi, tớ bị cảm, sợ lây cho cậu."
Yoongi trượt chân một cái, thiếu chút nữa là đập người vào cửa phòng anh.
...
Taehyung ốm hơn một tuần mới khỏi, nhưng có cái gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, vừa khỏi bệnh anh đã vội chạy ra ngoài.
Trong lòng Yoongi tính toán có nên đập cửa sổ anh thêm lần nữa không để cho anh nằm nhà nửa tháng khỏi phải đi đâu.
Nhưng kế hoạch vẫn chưa được chuẩn bị chu đáo thì cô gái vẫn luôn đi theo Taehyung bỗng tìm tới trước cửa nhà cậu.
Khi cậu vừa mở cửa thấy người ấy thì sắc mặt có chút sa sầm nói: "Cậu tới tìm tôi có gì không? Nếu không có gì thì tôi xin phép đi vào nhà."
Cô gái vội vàng nói:
"Thật ra mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu. Taehyung hôm nay nói với tớ chuyện khiến cậu hiểu lầm bấy lâu nên cậu ấy đã để tớ tới giải thích với cậu một chút."
Cậu nghe vậy thì nán lại lắng nghe:
Không dài dòng cô gái đi thẳng vào vấn đề: "Cậu ấy với tớ không phải là quan hệ như cậu nghĩ đâu. Khoảng thời gian gần đây cậu ấy đi làm nên không có thời gian chăm sóc cậu mà còn bị cậu nhìn thấy mấy lần. Chẳng qua là vì tớ giới thiệu công việc cho cậu ấy nên việc liên lạc với nhau là điều cần thiết thôi."
Câu nói của cô gái mang đến một lượng thông tin cực kỳ lớn, Yoongi có chút ngơ ngẫn nên phải tiêu hóa một lúc lâu mới phản ứng được thì liền hỏi lại:
"Sao cậu ấy lại phải đi làm?"
Từ trước đến nay Chú Kim và dì Kim vốn đưa cậu ấy tiền tiêu vặt cũng không ít mà!
Cô gái lắc đầu, đáp:
"Còn không phải là vì cậu, nữ ca sĩ cậu thích tổ chức concert ở đây sao! Cậu ấy vì muốn mua vé cho cậu nên mới phải đi làm đấy!"
Lúc này đây Yoongi đã hoàn toàn bỏ đi ý niệm muốn đập cửa sổ phòng anh, ngay cả khoảng thời gian phiền muộn rầu rĩ trước đây cũng đã quét sạch.
Cậu liền chạy một mạch đi tìm Taehyung vừa tìm đến cửa thì người mở cửa lại chính là Taehyung.
Vì Taehyung vốn cũng đã đoán trước được là cậu sẽ đến nên cầm vé concert đặt vào tay cậu.
Mỉm cười sau đó liền nói những lời đọc thấu tâm tình của cậu: "Còn tức giận đúng không? Còn muốn đập cửa sổ phòng tớ nữa phải không?"
Yoongi tuy rằng có chút ngượng ngùng nhưng không cam lòng nhượng bộ, nói: "Đó là bởi vì cậu không nói rõ ràng cho tớ! Còn nữa, lời giải thích cũng để cho người khác nói, tại sao không phải chính miệng cậu nói ra!"
Taehyung cân nhắc, cười một tiếng: "Cậu chắc chắn muốn nghe lời từ chính miệng tớ nói?"
"Ừ."
"Vậy cậu phải nghe cho kỹ." Taehyung đột nhiên dang tay ôm cậu vào lòng, anh cúi đầu nhìn cậu cười, Yoongi đang chuẩn bị nghe anh nói, ngẩng đầu lên, Taehyung liền hôn xuống, nụ hôn tuy nhẹ nhàng và thoáng qua nhưng vẫn đem lại sự ngọt ngào vương trên bờ môi.
Yoongi ngơ ngẩn, khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng đến đỏ bừng.
Thì ra "Hôn" mà người ta nói chính là như thế này!
...
Sau đó vài hôm hai người lấy quan hệ là người yêu đi xem concert với nhau, giữa đường Yoongi đột nhiên nghĩ tới một chuyện, giữa biển người cậu huyên náo bước tới bên anh, la lớn: "Taehyung ah, bạn học của em nói anh thích nữ sinh mang dáng người nhỏ nhắn có đúng hay không?"
Taehyung cúi đầu trả lời cậu: "Anh không thích nữ sinh dáng người nhỏ nhắn, anh chỉ thích em, nếu em lùn, anh chỉ thích lùn, còn khi em cao, anh chỉ thích cao.
Dù sao bất kể em là dáng người cao thấp béo gầy, anh chỉ thích em thôi!"
Yoongi hai má ửng hồng, nở nụ cười tươi tắn vì rất hài lòng với câu trả lời vừa rồi của anh.
Nhưng chưa dừng lại ở đó Taehyung vẫn tiếp tục nói: "Mèo con Mèo con, anh là Hổ, nghe được xin hãy đáp lời."
Yoongi nhón chân tới gần tai anh, đáp: "Tín hiệu của đối phương đang không tốt, cần hôn một cái mới có thể nhận được tín hiệu."
Taehyung hé môi cười, không chút do dự ôm lấy mặt cậu hôn xuống.
Giữa biển người rộng lớn, anh và cậu trao nhau nụ hôn sâu đậm. Dường như cứ thế đắm chìm khiến con người ta khó lòng mà thoát ra được.
~~~~
Sau vài ngày vắng mặt thì tui đã trở lại gòi hêh:>>
Được viết và đăng vào 19:10, 18/8/2022
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro