Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

29. Tôi nhớ Rimbaud với Verlaine

"Bố ơi! Quân ta thắng rồi! Bố ơi, ra ga tàu kìa, quân ta thắng rồi, các chú quân nhân về rồi kìa! Bố ơi! Dân làng họ xúm ra ga tàu đông lắm, bố ơi!..." Tiếng lanh lảnh của cậu bé từ ngoài ngõ vọng vào. Hoseok đặt quyển sách đọc dở sang bên cạnh, mắt anh rưng rưng, chân anh bủn rủn.

"Họ về rồi."

Em ngồi dậy từ chiếc ghế mây đã dãn dây chẹt hẳn xuống, hai mắt sâu hun hút nhìn về khoảng không đen kịt. Hai năm nay em chẳng còn là em. Ngày nhận tin Seokjin mất trên chuyến tàu cuối về quê, bao nhiêu đau đớn, bao nhiêu tuyệt vọng dệt thành những dòng nước mắt đắng lăn trên gò má gầy xanh.

Những ngày ấy niềm vui tắt hẳn, nét hồ hởi cô đặc lại thành một khoảng im lìm. Em không cười nên bờ môi rũ xuống, đáy mắt thôi sáng ánh dìu dịu của trăng khuya. Những đêm một mình trong căn phòng nhỏ, bàn tay gầy guộc lại mân mê cây đàn cũ kỹ, môi bập bẹ hỏi rằng "anh đã về hay chưa, chiến trận phương xa có làm thân anh mỏi mệt, nắng thao trường có làm cháy tóc anh không?" Những đêm như thế, em một mình ôm nỗi đau thể xác và con tim tự gào thét, những cơn đau dai dẳng bám víu lấy một tâm hồn gần kiệt quệ.

"Thôi đúng rồi! Tàu ra rồi kìa, đi, anh đưa em ra đấy đón thủ trưởng. Mình đi." Hoseok chìa tay trái nắm lấy tay em, thằng bé con anh cũng nắm lấy mảnh vải thô lủng lẳng bên vai phải. Vợ anh cũng nằm lại trên chuyến tàu năm ấy, chiến tranh để lại mảnh đời trai một mình nuôi nấng đứa con thơ.

Tàu chạy rầm rầm xoáy những lá khô xao xác trên không trung, xé nát khoảng trời mùa thu êm dịu bằng tiếng rít ken két. Tày chạy chậm lại, các khoang tàu bật tung cửa, những người quân nhân áo nâu rêu ùa ra như đàn kiến, trong biển người mang tin chiến thắng liệu có thấp thoáng bóng anh?

Ga tàu chật ních người, từ những đứa em thơ, người mẹ già, những phụ nữ trẻ cả những ông cụ lưng đã khom song song với đất, tất cả một ánh mắt háo hức, họ nhìn về chuyến tàu sáng rực ấy, mong mỏi một bóng hình mà họ rất yêu thương. Những nụ cười xen vào tiếng khóc, tiếng ríu rít xen lẫn gió thu, dòng người ồ ạt nhìn nhau, tay bắt mặt mừng, những cái ôm vồ vập thắm thiết vui chung với tin chiến thắng của Tổ quốc, miền biên cương thôi nắng gió, pháo binh, vùng đất lại hòa bình như chưa từng có chiến.

Trong những ánh mai mòn mỏn ấy, ba đôi mắt dáo dác gần xa. Không thấy gã, người quân nhân kiên trung. Chiều rồi, dòng người thưa đi, trơ lại ba thân ảnh vẫn chững chân trên ga tàu. Không thấy gã đâu trong đoàn người ấy.

"Bố ơi! Sao không thấy chú ấy?"

Tiếng nói ngây thơ cất lên, khiến cái nắm tay của em thả lòng dần, cả cơ thể lặng đi.

"Con về nhà thổi cơm trước đi nhé!" Thằng bé miễn cưỡng chạy đi, thỉnh thoảng nó lại ngoái đầu nhìn về phía ga tàu vẫn đơn sơ hai bóng người.

Chiều dần trôi, mây hững hờ một màu nhàn nhạt, những ánh xám lan dần trên nhánh cây khô. Vẫn không thấy bóng người em thương trong ráng chiều đìu hiu ấy.

"Mình về thôi anh!" Em lên tiếng, gương mặt xanh đi.

"Nhưng mà..."

"Ta về thôi. Về thôi anh." Yoongi quay đi, em bám vào những thân cây gầy guộc, đôi chân run run bước những bước chậm chạp.

Đêm về với làng quê thanh bình không còn bom dội ầm ầm, rặng tre trước làng mượt mà như mái tóc của thiếu nữ đôi mươi, tre nghiêng mình, rũ rượi tắm dưới trăng khuya. Dế rả rích trong những rặng cỏ xanh mướt, hàng lau xám đu mình với gió thu, chốc chốc lại đập những cơn dữ dội vào thành cửa. Đêm quê êm ả như tiếng mẹ ru ời.

Hoseok không ngủ được, anh trằn trọc mãi trong giấc ngủ chập chờn, ngó sang phòng bên kia ánh tắt lịm rọi thẳng vào cầu mắt. Anh ngồi dậy, kéo mảnh chăn sờn đắp ngang ngực đứa con, khẽ mở cửa, nhón những bước nhỏ rồi lặng ngồi bên thềm. Anh ngồi thẫn thờ mà nhìn trăng khuya, rồi lặng lẽ kéo trong túi áo bức ảnh đã ngả ố, một thiếu nữ bên đóa huệ trắng muốt, mái tóc dài buông xõa hai vai. Chị duyên dáng với chiếc váy màu lưu ly. Chị trẻ và đẹp lắm!

"Chào em!" Anh nói, rồi vuốt nhẹ lên tấm ảnh, những dòng nước ấm trào ra từ khóe mắt đang cay.

Gần xa những tiếng lạch cạch, rồi lại rầm rộ kéo anh về thực tại, Hoseok nhổm đầu ngó về phía cổng vẫn đương khóa, trước mắt anh hiện lên một thân ảnh cao lớn, sau lưng chiếc ba lô choáng cả người, khẩu súng vẫn vất vưởng trên vai. Anh đứng bật dậy, chạy ra mở cửa.

"Đại úy. Anh..."

"Suỵt." Gã đưa tay lên miệng làm dấu lặng. "Nhà ngủ hết rồi sao?"

"Vâng anh." Hoseok kéo khẩu súng đặt gọn ở bậc thềm, gã cũng quăng chiếc ba lô xuống đất mà thở hổn hển.

"Sao anh không về chung với đoàn quân?"

"Tôi về quê thăm Seokjin." Phút chốc khoảng trầm hiện lên giữa không gian. Gã nghịu giọng lại, đưa tay vỗ nhẹ vào bả vai anh. "Tôi cũng có thắp cho chị nhà nén hương."

Hoseok cúi gằm, tay trái anh mân mê gấu áo, anh mấp máy gì đó nhưng mãi chẳng thành lời.

"Có chuyện gì à? Yoongi đâu?"

"Không anh, mà là chuyện của tôi. Anh xem như này được không? Anh cũng về rồi, tôi trả lại Yoongi cho anh, tôi nghĩ hai bố con tôi nên về quê, thỉnh thoảng còn chăm hương khói cho nhà tôi, những ngày giỗ tôi cũng làm cỗ cho anh Seokjin thay anh luôn, có được không?"

Gã mỉm cười dịu dàng, nhìn người đàn ông trước mặt, giọng ôn tồn "Hoseok, cảm ơn cậu những năm qua đã chăm sóc Yoongi thay tôi, chúng tôi nợ cậu rất nhiều, cậu không cần phải ái ngại gì cả. Hai bố con muốn về thì cứ về. Yoongi đã có tôi chăm lo rồi."

Cuộc nói chuyện kết thúc ở đây, chẳng ai nói với ai câu gì nữa, gã đi về chiếc giường một thân hình nhỏ vẫn vùi mình trong chăn. Bao thương nhớ, mong mỏi, cuối cùng cũng được nhìn thấy người gã yêu, cuối cùng cũng được ôm em vào lòng.

"Ai thế?" Em hỏi lên trong tiếng ngái ngủ. "Ai thế? Anh Hoseok ạ?"

"Em! Anh đây! Anh về rồi đây." Gã thì thào vào tai nhỏ, để rồi cả người em lặng đi, đôi mắt sẫm nước nhào vào lòng người quân nhân mà nức nở.

"Anh có biết... có biết em sợ như nào không? Em cứ nghĩ anh không về... Em đã sợ lắm anh biết không?" Tiếng trách móc bật lên từ cánh môi mềm. Gã ôm em chặt vào lòng, thầm thì những lời yêu.

Đêm đặc dần với những ánh trăng khuya, trăng lại rũ mình lăn qua cửa sổ, xà vào phòng của đôi trai trẻ. Em ngồi trong lòng gã mân mê những lọn tóc lòa xòa, tay vuốt dọc sống mũi, mơn man gò má đã nhuốm sương rồi nán lại bên bờ môi nứt nẻ. Em rướn mình đặt lên đó một nụ hôn.

"Em nghe họ kể về Rimbaud với Verlaine." (*)

"Ừ."

"Mối tình trai đầy tuyệt vọng."

"Ừ."

"Nhưng tình mình không thế, phải không anh?"

"Phải."

"Chỉ cần một mai em tồn tại trên đời?"

Không gian lặng đi chỉ còn tiếng thở đều, gã không trả lời em. Có nỗi sợ vô hình dấy lên trong lòng gã, gã ôm chặt em hơn, vùi cả người nhỏ vào lồng ngực. Em cứ nói về những khi em còn sống hay em đã chết, chẳng phải gã đã ngồi đây ôm em với vòng tay ấm nóng hay sao?

"Anh đọc thơ về Rimbaud với Verlaine đi anh."

"Tôi nhớ Rimbaud với Verlaine
Hai chàng thi sĩ choáng hơi men..." (**)

-----

(*) Rimbaud và Verlaine - mối tình trai nổi tiếng trong lịch sử văn học, mọi người có thể tìm đọc về họ.

(**) Tình trai - Xuân Diệu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro