9. Điên cuồng
𖧵𖧵𖧵𖧵
⚠️Nội dung 18+ đang ở phía trước...
𖧵𖧵𖧵𖧵
Doyoung không say, cậu chỉ đang phát điên thôi.
Taeyong đụ cậu, thật mạnh và nóng bỏng, hai chân của Doyoung không thể nghỉ ngơi mà quấn chặt lấy eo Taeyong, khiến những cú nhấp sâu hơn gấp nhiều lần.
Ôi Chúa ơi. Doyoung cảm thấy lơ lửng. Có phải đêm đó cũng cảm thấy tốt như này không? Việc tức giận vì giây phút mất trinh quan trọng ấy đã khiến Doyoung quên đi, chỉ khi Taeyong lại đánh thức dục vọng bên trong cậu, ngoài việc cầu xin và quỳ gối thì người đàn ông bất cứ điều gì cũng làm rất tốt.
Họ còn chưa có cơ hội nói về hợp đồng, nhưng Taeyong và dục vọng đã chiếm lấy hắn, bế Doyoung trên tay và ném cậu lên giường.
"Ôi, Daddy!" Cái miệng nghịch ngợm được giải thoát khỏi cơn mê của Doyoung bắt đầu lảm nhảm.
Taeyong lại khiến Doyoung im lặng bằng những nụ hôn cuồng nhiệt, như một kẻ đói khát, mút lấy cậu thật mạnh. Hắn thích Doyoung và cái miệng ồn ào của cậu nhưng đôi môi ngọt ngào đó đã trở nên gây nghiện.
Rồi không biết từ bao giờ, hai người đã trần như nhộng. Doyoung chào đón dương vật của Taeyong lấp đầy lỗ của cậu bằng chuyển động hông lên xuống. Cố gắng theo kịp nhịp điệu nhưng gần như bị áp đảo bởi Taeyong đang di chuyển rất nhanh, nhấp vào cậu không ngừng.
Cơ thể rắn chắc của Taeyong ôm lấy cơ thể Doyoung một cách chiếm hữu mà cậu không chút kháng cự, cuối cùng rơi vào vòng xoáy của cơn cực khoái đầu tiên. Doyoung thở dài khi khoái cảm ập đến, lấp đầy mọi ngóc ngách trong phòng bằng tiếng giường kêu cọt kẹt và hơi thở nặng nề của nhau.
"Ai bảo em ra nhanh như vậy?" Taeyong cười toe toét hỏi. Biểu hiện của sự hài lòng và niềm tự hào rất cao đang ở đó. Hắn xoay xở khiến Doyoung chảy nước mắt, nước dãi, ẩm ướt và lộn xộn.
Doyoung không trả lời Taeyong, chọn cách nhìn đi chỗ khác vì cảm thấy xấu hổ. Mắt cậu nhắm nghiền và hơi thở đứt quãng, dư âm của cơn cực khoái vẫn còn ập đến với cậu. Một cơn cực khoái tuyệt vời cho lần đầu tiên quan hệ tình dục (trong tình trạng tỉnh táo).
Taeyong với đôi mắt mờ sương cứ nhìn chằm chằm vào Doyoung, người mềm nhũn, ướt đẫm mồ hôi và cặp đùi ướt sũng của cậu được mở rộng. Cả một sự hỗn loạn ở dưới đó. Ánh mắt của Taeyong trở nên khao khát và sự say mê vẫn còn mạnh mẽ của hắn ngày càng tăng lên.
Taeyong vẫn ở bên trong Doyoung, hắn có thể cảm thấy tuyệt như thế nào. Rồi giây tiếp theo Taeyong xoay người Doyoung lại, khiến cậu ngửa mặt rên rỉ, bắt đầu thực hiện động tác doggy một cách điên cuồng.
Doyoung rên rỉ, con cặc cứng ngắc đâm vào lần nữa, không cho cậu cơ hội im lặng. Taeyong di chuyển không thương tiếc, như thể không có ngày mai. Sâu hơn và điên cuồng hơn.
"Ah!" Doyoung hét lên, một cái tát nóng hổi giáng xuống mông cậu. Tiếp theo là một cái tát khác khiến cậu hét lên đầy khêu gợi.
Doyoung suýt ngã xuống nếu không có Taeyong đỡ lấy eo cậu. Đôi tay đang bóp ga giường của Doyoung không còn đủ sức để giữ sức nặng của cơ thể mà Taeyong đang đè lên.
Cơ thể Doyoung bắt đầu run rẩy, cùng lúc đó toàn thân căng thẳng của Taeyong cuối cùng cũng đạt đến cực hạn, trong một lần đưa đẩy tàn bạo, những cú thúc mạnh mẽ đã chạm vào chỗ sâu nhất của Doyoung.
Taeyong thực sự bùng nổ bên trong Doyoung, thứ mà hắn đã đánh mất kể từ lần cuối ngủ với cậu.
•
•
•
Doyoung thức dậy với Taeyong đang ngủ say ôm lấy cậu. Một lần nữa.
Sau khi làm điều đó đêm qua, trước khi chìm vào giấc ngủ, hai người họ đã có cuộc trò chuyện nhỏ, một trong số đó là về hợp đồng. Có lẽ khác với phong tục thông thường, Taeyong và Doyoung bắt đầu hợp đồng sau khi họ quan hệ tình dục.
Họ đã nói rất nhiều về hợp đồng. Bên cạnh đó, Taeyong và Doyoung đồng ý bắt đầu mọi thứ lại từ đầu.
Taeyong không muốn khi hợp đồng bắt đầu, Doyoung vẫn đang chất chứa sự tức giận sâu sắc. Ngược lại, Doyoung biết Taeyong chưa bao giờ bận tâm, ở đây chỉ có cậu là người luôn tức giận.
Trong một khoảnh khắc Doyoung liếc nhìn Taeyong, người đàn ông luôn ngủ sớm nhưng lại thức dậy sau. Có lẽ là một ngoại lệ cho các ngày trong tuần vì nếu liên tục làm việc, Taeyong sẽ biến thành một gã điên quên cách nhắm mắt.
Một tiếng rên trầm phát ra từ miệng Taeyong ngay sau đó, cơ thể hắn hơi duỗi ra bên cạnh Doyoung, trông thật thoải mái. Taeyong cuối cùng cũng tỉnh, không cần Doyoung tát vào má như lần trước.
"Tôi ngủ rất ngon," Taeyong khàn giọng lẩm bẩm, rồi vùi mặt vào một bên cổ Doyoung. "Còn em thì sao?"
"Vâng." Doyoung cảm thấy hơi nhột khi Taeyong dụi mũi vào cổ mình. "Tôi cũng thế."
"Có thật không?" Taeyong hỏi, giờ tựa cằm lên ngực Doyoung. Nhìn chằm chằm cậu bằng đôi mắt lấp lánh nhất mà Doyoung từng thấy.
Taeyong trông như một đứa trẻ năm tuổi tò mò nhiều điều. Điều đó khiến Doyoung choáng váng vì hóa ra Taeyong vào buổi sáng, đặc biệt là sau khi ngủ đủ giấc, lại là người đàn ông trưởng thành thích làm nũng, hm... hơi miễn cưỡng khi thừa nhận, rất đáng yêu.
Doyoung ngạc nhiên. Kẻ xấu xa nhất trong đêm mà cậu thường phải đối mặt đã đi đâu?
Taeyong có vẻ như đang có một ngày tuyệt vời nhất. Thái độ của hắn thay đổi mạnh mẽ nhưng theo chiều hướng tốt. Taeyong thậm chí còn tiếp tục cười, như một kẻ điên. Có phải hắn cảm thấy hạnh phúc vì Doyoung cuối cùng cũng đồng ý hợp đồng không?
"Tôi, tôi phải đi vệ sinh," Doyoung nói, chuyển hướng sự lo lắng của mình khỏi bị nhìn chăm chú. Cậu không quen với một Taeyong cùng thái độ ngọt ngào đột ngột của hắn.
Doyoung bước xuống giường và ngay lập tức nhặt từng phần quần áo của mình lên. Cảm thấy hơi xấu hổ, đặc biệt là khi Taeyong vẫn đang nằm trên giường, thực sự tận hưởng những gì hắn nhìn thấy, thích nhìn Doyoung đi lại với cơ thể trần truồng của cậu.
Và tất nhiên, điều này đã khiến Taeyong không thể ngăn mình lại gần Doyoung và ôm cậu thật chặt từ phía sau.
"Ít nhất hãy để tôi mặc quần áo vào trước và anh cũng vậy đi." Doyoung cau có, eo cậu bị ôm chặt và cậu cảm thấy có thứ gì đó cương cứng sau lưng, không phải mớ sáng sớm sao?
"Ai yêu cầu chúng ta phải mặc?" Taeyong hỏi, hôn nhẹ lên vai Doyoung rồi thì thầm, "Tôi không ngại quan hệ tình dục vào buổi sáng."
Doyoung hết sức kiềm chế bản thân, nhất là khi đôi bàn tay nghịch ngợm của Taeyong bắt đầu hành động nghịch ngợm, cậu giữ lại bàn tay đang định kéo khóa quần cậu.
Doyoung không muốn làm điều đó nữa. Được rồi, có lẽ không hẳn. Nhưng cậu vẫn muốn đi bộ về nhà như một người bình thường, cậu thậm chí còn chưa hồi phục sau cơn đau đêm qua!
Doyoung vội lấy quần áo của Taeyong, ném vào ngực hắn và nói với giọng chắc nịch: "Chúng ta vẫn phải thảo luận về hợp đồng. Nhớ chứ?"
Thực ra Doyoung chỉ đang viện cớ, bất cứ điều gì để đánh lạc hướng Taeyong, người có ý định làm tình với cậu lần nữa. Doyoung biết rằng lời nói của mình đã khiến tinh thần của Taeyong thay đổi. Các cuộc thảo luận về hợp đồng là điều mà người đàn ông luôn mong đợi.
Rõ ràng nó đã thành công, bằng chứng là Taeyong đã ngay lập tức thả tay ra, để Doyoung đi vệ sinh, giống như những gì cậu muốn.
Doyoung ngay lập tức nhặt những phần quần áo khác của mình vẫn còn nằm trên sàn. Định mặc phần còn lại trong nhà vệ sinh vì có thể Taeyong sẽ lại làm phiền nếu cậu mặc trong phòng.
Doyoung đã ở bên ngoài phòng lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm, như thể đang ăn mừng chiến thắng vì đã thoát khỏi thứ gì đó mà bản thân cậu không hề biết, có lẽ là Taeyong và ánh mắt thèm thuồng như sẵn sàng rình mồi của hắn.
Doyoung ôm ngực, tại sao thậm chí trái tim ngu ngốc này còn đập nhanh hơn như vậy?
Doyoung chọn cách đi nhanh để quên đi cảm giác kỳ lạ đó, tự tin đi thẳng vào nhà vệ sinh mà cậu không thực sự cần thiết, trước khi cuối cùng nhận ra; nó ở đâu?
Doyoung thậm chí có thể bị lạc ở nơi rộng lớn lạ thường này vì đêm qua Taeyong đã đưa thẳng cậu vào phòng, không cho cậu cơ hội ngẫu hứng dạo quanh nhà. Đưa thẳng vào vấn đề đã đưa Doyoung đến nơi họ nên đến.
À, đúng rồi. Doyoung vẫn chưa hết trầm trồ trước sự xa hoa của nội thất căn penthouse với những điểm nhấn sang trọng, lịch lãm được phối bởi hai màu đen, nâu và đèn downlight. Chà, giống như những gì được tưởng tượng từ ông chủ sở hữu một công ty bất động sản khổng lồ.
Doyoung biết Taeyong giàu có, nhưng không biết hắn lại giàu đến mức này. Và được rồi, quay lại chủ đề chính, nhà vệ sinh chết tiệt đó ở đâu?
"Nó ở đằng kia, bên trái."
Đó là giọng của Taeyong, nuốt xuống sự thích thú khi nhìn thấy Doyoung bối rối lần mò qua từng cánh cửa.
Doyoung quay đầu đi, không để ý đến Taeyong đang đứng dựa vào bên ngoài cửa phòng ngủ (may mắn hắn đã mặc quần áo, hoặc ít nhất là chỉ có phần thân dưới được che bằng vải) quan sát thái độ của cậu trông giống như một đứa trẻ bị lạc giữa thành phố, rồi người đàn ông phóng đi đâu đó vì có lẽ chỉ hắn và trời mới biết.
Điều mà Doyoung đã làm khi ở trong nhà vệ sinh là lấy điện thoại di động từ túi quần ra, cảnh tượng bên trong khiến cậu phải há hốc mồm vì nó thậm chí còn rộng hơn cả căn phòng rộng nhất trong căn hộ của cậu.
Doyoung nhăn mặt với hành động của chính mình. Ngay cả trong trạng thái tỉnh táo, Doyoung vẫn cố tình tắt điện thoại di động khi ở bên Taeyong. Cậu lặp lại điều tương tự mà không cần ép buộc, không phải vì rượu. Chai rượu whisky mà cậu đã uống đêm đó, thứ mà cậu đã từng đổ lỗi vì mọi chuyện đã xảy ra, giờ đây có lẽ đang bật cười.
Khi điện thoại của Doyoung mở lên, bao nhiêu tin nhắn ngắn và cuộc gọi nhỡ từ Gongmyung, Ten, và cả Mark.
Ah, Mark.
Trong một khoảnh khắc, cảm giác u ám lại ập đến, cuốn Doyoung trở về phía ký ức đau buồn xảy ra đêm qua. Một lời từ chối gián tiếp khiến cậu cuối cùng ném mình vào tay Taeyong.
Sau một hồi cân nhắc, Doyoung cuối cùng chọn cách phớt lờ Mark và liên lạc với Ten trước Gongmyung. Một lần nữa, hãy để dành điều tồi tệ nhất cho cuối cùng.
"Cậu điên à?"
Doyoung nuốt nước bọt khi nghe câu đầu tiên Ten nói khi họ kết nối điện thoại. Nghe có vẻ lo lắng, nhưng đồng thời cũng có một giọng điệu khó chịu.
"Ten," Doyoung thở dài, rồi kẹp điện thoại giữa tai và vai. Tay cậu bận cài cúc áo sơ mi. "Hãy cho tớ một cơ hội giải thích."
"KHÔNG."
Nghe câu trả lời cụt lủn của Ten khiến Doyoung thầm nhếch mép khó chịu.
Thay vì kiên nhẫn lắng nghe những lời giải thích dài dòng, Ten vui vẻ chọn hỏi Doyoung rất nhiều câu hỏi.
"Thứ nhất, cậu đang ở nơi nào?"
"Căn hộ của Taeyong."
"Được rồi, thứ haiㅡ cái gì? Ở đâu?"
Ten chắc chắn đã rất ngạc nhiên. Mới chỉ một ngày kể từ khi Doyoung say sưa nói rằng cậu không có hứng thú với Taeyong. Nhưng giờ đây, người bạn thân nhất của cậu, người đôi khi khiến cậu đau đầu, đang ở trong biệt thự của Taeyong. Thậm chí không phải trong một khách sạn nữa, mà là ở nơi riêng tư nhất của Taeyong!
Doyoung lại thở dài. "Ừ. Biệt thự của Taeyong. Tớ lại lên giường với anh ta, nhưng không phải trong tình trạng bị đụ... ngạc nhiên chưa?"
Doyoung đã nói dối một chút. Vâng một chút. Cậu quá kiêu hãnh để thừa nhận. Việc cậu lại bị đụ bởi Taeyong, người mà cậu đã lớn tiếng nguyền rủa ngày hôm qua, khiến Doyoung cảm thấy mình như kẻ phản bội chính mình.
"Chà, tớ rất tin vào lời của cậu."
Doyoung nhăn mặt trước lời mỉa mai của Ten. Tất nhiên, nói dối một người đã biết rõ cậu và Taeyong trong một thời gian dài không phải là điều dễ dàng.
Ten thà tin rằng người ngoài hành tinh và UFO là có thật thay vì tin vào việc Taeyong mang con mồi của mình về nhà chỉ để trò chuyện.
"Nhưng mà, Doyoung, ít nhất bây giờ tớ đã bình tĩnh. Cậu vẫn ổn. Cậu vẫn còn thở. Cậu còn sống."
Doyoung cười phá lên, trong khi Ten thở phào nhẹ nhõm. Thật nhẹ nhõm khi Doyoung nghe rõ tiếng thở đều đều của cậu.
Làm thế nào? Ten tối qua đã say rượu và bận rộn với Johnny, đã chọn tắt điện thoại di động của mình (giống như Doyoung đã làm khi ở cùng Taeyong). Rồi một buổi sáng đầy nắng, tim của Ten như nhảy ra ngoài vì đọc được tin nhắn của Gongmyung hỏi Doyoung đang ở đâu.
Ten lần này đã cố gắng lý trí hơn. Cậu có thể hoảng sợ nhưng không còn khóc và định báo cảnh sát như lần trước Doyoung mất tích.
Dù đôi khi như một đứa trẻ ba tuổi, nhưng Ten tin Doyoung có thể tự lo cho bản thân... có lẽ vậy?
"Hãy cho tớ địa chỉ nhà Taeyong hyung và tớ sẽ đến đón cậu ngay."
Nhưng hình như Ten không chắc lắm. Cậu muốn gặp Doyoung ngay lập tức và đảm bảo rằng đứa con trai ba tuổi của cậu thực sự khỏe mạnh. Rốt cuộc, họ cần nói chuyện càng sớm càng tốt. Doyoung phải kể cho cậu nghe mọi chuyện đã xảy ra vì Ten không muốn bị bỏ lại trong sự thắc mắc.
"Hãy gặp Gongmyung hyung và nói với anh ấy rằng đêm qua cậu say rượu và ở lại chỗ tớ."
Ngay lập tức nụ cười của Doyoung vỡ òa, cậu yêu Ten và tất cả sự tỉnh táo của cậu ấy biết bao. Doyoung chưa cầu cứu nhưng Ten đã nắm bắt được tình hình và đưa ra một giải pháp tuyệt vời. Ten là người bạn tốt nhất và duy nhất của cậu!
"Được rồi, Ten, tớㅡ" Doyoung cắt ngang khi có tiếng gõ nhẹ vào cửa nhà vệ sinh. "Ten, tớ sẽ gọi lại cho cậu sau. Ồ! Và hãy gọi cho Gongmyung hyung giùm tớ. Tạm biệt!"
Ten ngay lập tức phản đối cuộc điện thoại trước khi Doyoung cúp máy. Ten thực sự sẽ luôn giúp đỡ Doyoung, nhưng không phải bằng cách chuyển giao mọi thứ như thế này!
Mặc dù, Doyoung biết rằng Ten vẫn sẽ làm điều đó, liên lạc với Gongmyung và bắt đầu kịch bản tốt nhất bằng cách đưa ra những lý do như Doyoung không thể liên lạc được vì cậu vẫn đang ngủ hay gì đó, có thể?
"Em ổn không?" Taeyong hỏi khi Doyoung mở cửa.
"Vâng." Doyoung gật đầu nhẹ, rồi hỏi lại, "Có chuyện gì vậy?"
"Thì, chỉ vì tôi nghĩ em có thể ngủ quên trong đó," Taeyong nói đùa, nhớ đến Doyoung đã ở trong nhà vệ sinh khá lâu.
Sau đó, cả hai bị cuốn vào một tình huống khó xử. Chỉ đứng đó, im lặng và nhìn nhau. Điều này tất nhiên không phải là bình thường.
"Hợp đồng?"
"À. Ừ. Hợp đồng."
Cuối cùng. Những niềm vui liên quan đến việc thảo luận về hợp đồng đã cứu cả hai người. Hai người mới tối hôm qua còn ôm chặt lấy nhau ngủ nhưng sáng hôm sau lại bị vướng vào một tình huống khó xử và ngu ngốc như thế này?
Trong nháy mắt cả hai đã ở trong bếp, Doyoung ngồi xinh đẹp trên một trong những chiếc ghế đẩu mini trong khi Taeyong đang bận rộn với các hoạt động của riêng mình. Một bữa sáng đơn giản mà người đàn ông nói sẽ sớm tặng cho Doyoung.
Vâng, nó rất đơn giản với kích thước của bánh mì kẹp nhân to bằng cái dĩa, Doyoung có thể đoán được rau tươi và những lát thịt nướng chất lượng, đắt hơn nhiều so với số tiền ăn mà cậu phải chi trong một tháng.
Dùng bữa sáng trong khi thảo luận về hợp đồng có thể là lựa chọn đúng đắn để nhẹ nhàng xoa dịu cảm giác khó xử đột nhiên bao quanh. Dù cả Taeyong và Doyoung vẫn chưa quá đói.
Taeyong chế biến đồ ăn như dân chuyên nghiệp và Doyoung lén lút quan sát khá chăm chú, nếu không muốn nói ai nhìn thấy sẽ nghĩ hai nhãn cầu đó được tạo ra chỉ để nhìn chằm chằm vào Taeyong.
Doyoung cảm thấy choáng váng, Taeyong có kinh nghiệm trong chuyện bếp núc, ngoài ra còn có kinh nghiệm kinh doanh và ờ... chuyện giường chiếu. Trên thực tế, còn gì mà người đàn ông đó không làm được?
À. Chính là cư xử tốt. Taeyong không làm được.
Chúa rất công bằng. Không tạo ra một con người hoàn hảo bởi vì nếu Taeyong là một người có nhân cách tốt, thì Doyoung có thể sẽ thực sự cầu hôn hắn và hàng ngàn người khác ngoài kia cũng vậy. Điều đó không phải có chút bất tiện sao?
"Vậy em nghĩ sao Doyoung?"
"Vâng?"
Doyoung thở hổn hển. Người lơ lửng trên tầng mây quá cao đã nhận được câu hỏi quá bất ngờ từ Taeyong. Đôi mắt Doyoung chớp chớp hoảng hốt, cậu vừa bị bắt quả tang sao?
"Em thích những gì em nhìn thấy hửm?" Taeyong trêu chọc.
Và, vâng, có vẻ như Doyoung thực sự đã bị bắt quả tang.
Doyoung hắng giọng, định chuyển chủ đề. Vội vàng cầm lấy hợp đồng, hỏi: "Vậy ký ở đâu?"
"Không có hứng thú đọc nó trước sao?" Taeyong hỏi, lại gần Doyoung.
Doyoung có vẻ quá vội vàng khi với lấy tập hợp đồng. Mở các tờ giấy bên trong một cách ngẫu nhiên, rõ ràng chỉ muốn tỏ ra bận rộn.
"Không phải chúng ta đã nói về nó tối qua rồi sao?" Doyoung hỏi lại.
Thực sự đúng là như thế. Họ đã thảo luận về hợp đồng, nhưng chỉ nói chung chung một cách ngắn gọn, không chi tiết. Và đối với Taeyong, người đã quen với cuộc sống của những bản hợp đồng, thì việc đọc chi tiết của từng bản hợp đồng là điều hắn nghĩ cần phải làm.
Taeyong cầm lấy tập hợp đồng, mở nó ra và chậm rãi đưa nó cho Doyoung xem từ từ trên bàn. Trong một khoảnh khắc, dĩa bánh mì đã khiến Doyoung choáng váng vì vẻ ngoài sang trọng và hấp dẫn của nó.
"Tôi không muốn em hối hận khi ký hợp đồng mà không đọc kỹ nó."
Doyoung im lặng. Tại sao những lời của Taeyong nghe như thể hắn đang sợ hãi vậy?
Đó chỉ là một hợp đồng hai người sẽ kết thúc trên giường nhưng giờ Doyoung bắt đầu tự hỏi; đây có phải là thứ sẽ đưa cậu vào tù nếu cậu vô tình vi phạm một trong các quy tắc?
Được rồi, có một chút điên rồ và vô lý khi Doyoung tưởng tượng rằng cậu có thể phải ngồi tù vì tội không tuân theo quy tắc của bố đường.
Cuối cùng vì ruột gan có chút co rút, Doyoung làm theo lời Taeyong. Đọc từ từ nội dung hợp đồng mà Taeyong đã gửi.
Nội dung của hợp đồng số một liên quan đến hợp đồng sẽ kéo dài một năm.
Doyoung chợt bĩu môi. Khoảng thời gian này thậm chí còn dài hơn cả thời gian làm việc với tư cách là thực tập sinh của cậu, chỉ ba tháng mà không được gia hạn hợp đồng. Thật khó chịu.
"Tôi chỉ muốn ba tháng."
Taeyong khịt mũi trước sự phản đối của Doyoung. Tại sao Doyoung lại làm cho nó giống như một thỏa thuận làm việc theo hợp đồng bình thường?
Doyoung nghĩ, một năm không phải là khoảng thời gian cần thiết để kết thúc một mối tình đơn phương nảy nở trong ba ngày. Cậu chỉ cần Taeyong trở thành lá chắn chống lại Mark ngay lập tức.
Doyoung thậm chí còn có ý định từ chức khi ba tháng thử việc của cậu đã kết thúc, vậy thì làm sao cậu có thể vui vẻ dành thời gian một năm quý giá với Taeyong, người có quyền đối với cậu bằng văn bản? Không, cảm ơn.
"Em đang đùa?"
"Tôi nghiêm túc đấy."
Taeyong nhìn chằm chằm trong sự hoài nghi. Hắn thậm chí có thể bật cười trước trò đùa vô nghĩa của Doyoung. Ba tháng? Sau tất cả những nỗ lực hắn bỏ ra để có được Doyoung, chỉ có ba tháng thôi sao?
"Tám tháng," Taeyong nói nhanh, cố gắng đưa ra một đề nghị. Cảm giác như con người hàng ngày của hắn đang tham gia vào một dự án lớn.
Taeyong cười, như một gã điên chỉ để cố làm Doyoung tan chảy, người dường như vẫn kiên định với lập trường của mình.
Doyoung bây giờ thậm chí còn khoanh tay trước ngực, hành động như một ông sếp lớn nắm mọi quyết định trong tay. Đột nhiên, vị trí của họ bị đảo ngược.
"Ba tháng." Cuối cùng, Doyoung vẫn giữ nguyên lời nói của mình.
"Bảy tháng?"
"Ba tháng."
"Được, sáu tháng."
"Ba tháng."
"Năm tháng rưỡi?"
"Ba tháng."
"Chết tiệt!" Và Taeyong đã mất bình tĩnh đập bàn.
Thay đổi. Doyoung thực sự cư xử như một con cáo. Taeyong từng nghĩ Doyoung là một chú thỏ ngây thơ, ngọt ngào trong lần gặp đầu tiên, hắn giờ đây đã phải thay đổi suy nghĩ.
Doyoung là một con cáo nhỏ nghịch ngợm!
Trong khi Doyoung (nhìn thấy Taeyong bắt đầu bị kích thích) đã rất khó khăn để nuốt trôi sự thích thú của mình. Tại sao cậu chỉ vừa mới nhận ra việc đưa ra quyết định cho chủ tịch của một công ty sẽ vui như thế này?
Taeyong cuối cùng cũng hít thật sâu rồi thở ra trước khi nói với giọng điệu khó chịu gượng ép, "Được rồi, ba tháng."
"Thành giao!" Doyoung vui vẻ reo lên, một lần nữa với lấy tập hợp đồng để đọc thêm điều mục, trước khi Taeyong đột nhiên nắm chặt cổ tay cậu.
"Nhưng, một khi em đi quá giới hạn, tôi sẽ phải trừng phạt em. Trừng phạt em thật nặng."
Từ khóe mắt Doyoung liếc nhìn Taeyong, người vừa thì thầm vào tai cậu. Âm thanh trầm, thấp, và nhấn mạnh. Có phải cậu vừa đánh thức một con sư tử?
"Đi quá giới hạn? Tôi sẽ không bao giờ làm điều đó."
Doyoung trước đây cảm thấy áp lực giờ trông rất tự tin. Rút tay khỏi Taeyong, cậu ngay lập tức nhẹ nhàng đẩy vai hắn, tạo ra một khoảng cách nhỏ giữa hai người đang quá gần nhau. Chỉ bị cản trở bởi một chiếc bàn bếp.
"Được rồi. Cậu bé ngoan." Taeyong xoa đầu Doyoung, sau đó vuốt tóc cậu.
Doyoung lại im lặng. Lúc trước Taeyong hành động như muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy mà bây giờ lại bất ngờ đối xử tốt với cậu, xoa đầu và thậm chí còn vuốt tóc cậu. Những gì tiếp theo sẽ xảy ra sau đó?
Taeyong vô tình chạm vào tóc cậu, cảm thấy xấu hổ dù biết rằng cuối cùng cậu cũng sẽ nhận được những cái chạm nhỏ như thế này từ Taeyong thường xuyên hơn sau khi cả hai chính thức ký hợp đồng.
Chỉ là đôi khi Doyoung vẫn chưa quen, vẫn thường xuyên làm những hành động khó xử, kể cả khi Taeyong đã ngủ với cậu hai lần.
Lựa chọn cuối cùng của Doyoung là cố gắng tỏ ra thờ ơ với những gì Taeyong vừa làm, bằng cách lập tức dán mắt vào nội dung hợp đồng.
Điều thứ hai là bên cạnh việc cung cấp chỗ ở và các phương tiện hỗ trợ khác, hàng tháng Taeyong sẽ đưa cho Doyoung số tiền khiến cậu gần như há hốc mồm khi biết mệnh giá của chúng. Thậm chí có thể gấp năm đến mười lần lương của cậu!
"Có lỗi đánh máy nào khi liệt kê số tiền này không?" Doyoung hỏi, hơi lo lắng.
"Sao vậy? Số tiền ít quá à?"
Nghe câu hỏi đáp lại của Taeyong khiến Doyoung tròn mắt không tin nổi. Cuối cùng đã chọn không khuyến khích để thảo luận thêm. Cậu quên mất, cậu đang phải đối phó với một tên khốn giàu có.
Sau đó đến điều thứ ba, Taeyong yêu cầu Doyoung cư xử chuyên nghiệp khi ở trong môi trường văn phòng. Như chưa từng biết nhau vì một lý do đặc biệt nào đó.
Doyoung khịt mũi, điều mà cậu nghĩ là quá dễ dàng. Cho đến nay, ai là người đã hành động thiếu chuyên nghiệp trong môi trường văn phòng?
Và cuối cùng, Taeyong nghiêm cấm mọi mối quan hệ khác tồn tại khi Doyoung còn trong hợp đồng với hắn.
"Vậy, có điều gì làm em bận tâm nữa không?" Taeyong hỏi.
"Không có, chỉ là cho tôi hỏi một chút." Doyoung kiên quyết giơ tay, giống như đang tham gia một buổi hội thảo quan trọng.
"Ừ, nói đi." Và Taeyong hành động như một nhà hội thảo, đáp lại bằng một cái gật đầu lịch sự.
"Tôi có thể làm điều đó, nhưng còn việc chỉ thích một cách thầm lặng thì sao?"
Doyoung chỉ nhớ những gì Ten đã nói, về những daddy không thích bị ràng buộc bởi một hợp đồng với một người đã có tình cảm với người khác. Doyoung tò mò, liệu Taeyong có giống như vậy không?
"Tôi không quan tâm. Quay lại điều thứ tư, miễn là em không có quan hệ tình cảm."
Taeyong chỉ muốn làm cho nó dễ dàng hơn. Đối với hắn, chuyện của trái tim là trách nhiệm của mỗi người, và hắn không có chút tâm trạng nào để tò mò.
"Ồ, ai đó đang cố tỏ ra ngầu." Doyoung bĩu môi, khóe môi cười nhẹ.
Giờ thì mọi chuyện đã được giải đáp rõ ràng. Rốt cuộc, tại sao Doyoung lại phải lo lắng về mối tình đơn phương đã kết thúc của mình? Không có cơ hội để Taeyong tìm ra, phải không?
Nhớ rằng Taeyong đã không phản đối việc nói với Mark về tin hẹn hò giả giữa hắn và Doyoung, hay đề cập việc Doyoung đã khóc nức nở như thế nào trên đường về nhà sau khi gặp Mark, Doyoung càng chắc chắn rằng Taeyong không hề tò mò về cuộc sống cá nhân của cậu.
Có lẽ đối với một người đàn ông ở độ tuổi của Taeyong, chuyện tình tuổi học trò không còn là điều gì thú vị để hắn khám phá.
"Vậy, từ an toàn thì sao?" Taeyong hỏi, bắt đầu một cuộc thảo luận khác quan trọng hơn.
Doyoung không hiểu. "Đó là cái gì?"
"Giống như hệ thống đèn giao thông mà em đưa cho tôi. Xanh, vàng và đỏ."
Bởi vì trước đó Taeyong đã đề cập đến hình phạt, nên hắn cũng nhớ về từ an toàn mà Doyoung có thể cần khi đã đến giới hạn.
Nói tóm lại, một từ an toàn có thể kiểm soát việc hoạt động đó có thể tiếp tục hay không.
"À tôi hiểu rồi." Doyoung gật đầu, trông có vẻ trầm ngâm một lúc. "Vậy nếu daddy là màu xanh, hyung là màu vàng và... Lee Taeyong là màu đỏ thì sao?"
Thật ra Doyoung chỉ đưa ra gợi ý mà không có lý do gì đặc biệt. Cậu không nghĩ được các từ an toàn khác có thể nghe hay hơn.
"Không quan trọng." Taeyong mỉm cười. "Và bây giờ hãy nói cho tôi biết, có điều gì đặc biệt mà em muốn từ tôi không?"
Taeyong lại gần Doyoung, chọn đứng bên cạnh và xoay ghế cậu lại. Đưa hai người họ đối mặt với nhau và gần gũi hơn.
Hắn nựng một bên má của Doyoung, khiến cậu đỏ bừng mặt vì bất ngờ nhận thêm một đòn tấn công khác dưới dạng một cái chạm nhẹ từ Taeyong.
So với những động chạm thân mật, Doyoung sẽ luôn dễ mất cảnh giác trước những động chạm nhẹ nhàng, ru ngủ.
Doyoung nắm lấy bàn tay đang đặt trên má mình của Taeyong. "Vẫn như đêm qua, nói với Mark rằng chúng ta đang hẹn hò."
"Chỉ thế thôi?"
Doyoung chậm rãi gật đầu. "Vâng, daddy."
Rồi sau đó, cả hai đều bị cuốn trôi trong bầu không khí. Nhìn nhau chằm chằm, khuôn mặt tiến lại gần hơn, Doyoung nhắm mắt và Taeyong chủ động thu hẹp khoảng cách, rồi đột nhiên mọi thứ thay đổi.
"Mark."
"Sao?" Doyoung ngay lập tức mở mắt ra, bối rối vì Taeyong đã từ bỏ ý định hôn cậu, đặc biệt là cái tên Mark đột nhiên thốt ra từ miệng hắn.
Và thậm chí còn hơn thế nữa, khi nhìn thấy Taeyong, người đang nhìn đi chỗ khác và đang đi đi lại lại với một tay ôm lấy trán. Giống như một cơn đau đầu đột ngột tấn công.
Rõ ràng những lời nói của Doyoung, trước đó vừa nhắc đến tên Mark, chỉ trong vài giây đã có thể đánh thức ký ức của Taeyong về một điều mà hắn không nên quên. Điều gì đó có thể khiến Boa từ bỏ thủ tục ly hôn và chọn cách bay từ Canada về Hàn Quốc trong chớp mắt chỉ để cho Taeyong một cú đấm vào mặt.
Và điều đó là Mark.
"Mình điên rồi," Taeyong lầm bầm, xoa mặt một cách thô bạo.
Phải, Taeyong cảm thấy mình phát điên vì đã quên và bỏ mặc Mark đêm qua.
Quay trở lại với những gì đã thực sự xảy ra đêm qua, cụ thể là Taeyong và ý định đưa Mark ra khỏi căn hộ tồi tàn.
Mark cuối cùng cũng đồng ý chuyển đi, nhưng yêu cầu Taeyong đưa cậu nhóc về khu chung cư trước để nói lời tạm biệt với Doyoung, mặc dù cuối cùng ý định đó đã bị lãng quên vì cuộc thảo luận về việc tuyên bố tình yêu.
Rồi bây giờ, việc Taeyong vừa rời đi vừa biến mất có lẽ đã khiến Mark bối rối vì bị bỏ lại một mình.
Oh, và Boa, đợi cho đến khi Taeyong kiểm tra điện thoại và phát hiện rằng hắn có rất nhiều cuộc gọi nhỡ từ chị, ngoài việc Mark hỏi hắn tại sao hắn lại rời đi.
Thứ duy nhất còn lại bên cạnh Mark (ngoài điện thoại di động của cậu nhóc, ví nằm trong chiếc túi cũng bị đem đi trong xe của Taeyong) chỉ là chiếc chìa khóa từ căn hộ trống rỗng của cậu, vì đồ đạc của cậu đã bị lấy đi từ sáng. Chìa khóa căn hộ đêm qua lẽ ra phải được trao cho chủ sở hữu tòa nhà.
Vì Kim Doyoung, Taeyong đã bỏ rơi Mark ngoài đường, khiến cháu trai hắn thực sự trở thành người vô gia cư. Một lần nữa, người đàn ông đã bị điên. Trọng tâm chính của hắn đã biến mất chỉ vì sự hiện diện của Doyoung.
Trong khi đó, Doyoung (người đã khiến Taeyong mất tập trung vào đêm qua) nhìn thấy Taeyong vội vàng mặc quần áo và nắm lấy chìa khóa xe trong khi cậu bị bỏ lại một mình trong bếp, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Taeyong, điều này ngày càng trở nên hoảng loạn hơn khi cậu cố gắng kìm nén tiếng cười của mình.
Trước mặt Doyoung, Taeyong có thể là một người đàn ông trưởng thành, một người thống trị mạnh mẽ. Nhưng trước mặt Boa, ngay cả khi họ không thực sự đối mặt với nhau, Taeyong chỉ là một đứa em trai nằm dưới lòng bàn chân của chị gái mình.
𖧵𖧵𖧵𖧵
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro