7. Tên khốn
𖧵𖧵𖧵𖧵
Vài phút trước đó.
Taeyong nhìn xung quanh một lúc, rồi ngước lên, ánh mắt dừng lại ở thứ bày ra trước mặt, đó là một tòa nhà chung cư gồm năm tầng.
Một chung cư cũ trông có vẻ bình thường và đơn giản, đơn giản đến nỗi Taeyong khó có thể tin rằng đứa cháu trai duy nhất đã quen với cuộc sống nuông chiều của hắn lại sống trong đó.
"Đây là cái quái gì?" Taeyong lầm bầm, tháo kính râm ra mà vẫn không thể tin vào những gì mình đang nhìn thấy.
Không phải vì Mark đã chọn một căn hộ nhỏ làm nơi ở, mà là vì Taeyong vừa mới nhận ra Mark sống cùng khu với Doyoung.
Như Taeyong đã nói trước đó; Đây quái là cái gì?
Taeyong đã nhiều lần kiểm tra lộ trình trên điện thoại di động, đảm bảo rằng lộ trình không bị lỗi dù điều đó dường như là không thể vì hắn đã tự mình lái xe mà không có chú Kim đi cùng.
Taeyong không nhầm đâu, Mark và Doyoung sống trong cùng một khu chung cư.
Một sự trùng hợp ngớ ngẩn, thậm chí còn ngớ ngẩn hơn cả việc chung cư không có thang máy mà căn hộ của Mark lại ở tầng năm.
Đợi đã, Taeyong nhận ra thêm một điều nữa, thậm chí Mark còn ở cùng tầng với Doyoung. Lại là một sự trùng hợp, thật tuyệt vời.
"Em đến nơi rồi," Taeyong nói với Boa qua điện thoại, chị gái của hắn, cũng là mẹ của Mark.
Taeyong liên lạc với Boa khi leo từng bậc thang một. Cơ thể hắn đột nhiên phải tập thể dục và hắn không thể tin được ai đó có thể sống ở một nơi rắc rối như vậy. Ngạc nhiên thay, những người đó lại là những người mà Taeyong biết rất rõ.
Căn hộ này giá bao nhiêu? Taeyong thậm chí có thể mua cả chung cư này chỉ cần hắn muốn lấp đầy thời gian rảnh của mình bằng cách tiêu tiền vô cớ.
"Chị gần như bật khóc khi cậu gửi bức ảnh về ngôi nhà khốn khổ của nó. Con trai chị có thực sự muốn trở thành người vô gia cư không?"
"Con chị không ngủ ngoài đường."
Taeyong đảo mắt, đôi khi vẫn chưa quen với những phản ứng thái quá mà Boa thường thể hiện. Mặc dù, Taeyong khá đồng ý với việc nơi này quá khốn khổ để sống.
"Tất cả là lỗi của cậu!"
Taeyong nhăn mặt khi Boa đột ngột nói với tông giọng cao. Hắn nhanh chóng để điện thoại cách xa tai mình vì nghĩ rằng Boa có thể đang có ý định làm hỏng thính giác của hắn.
Đúng như dự đoán Boa sẽ cằn nhằn như thế này, mặc dù Taeyong có thể đưa ra lời biện hộ nhưng về cơ bản thì đứa em trai sẽ luôn thua trong cuộc tranh cãi với chị gái phải không?
Ngay cả khi đã gần bốn mươi tuổi, Boa vẫn luôn coi Taeyong là một cậu bé hư và có thể tùy ý mắng mỏ.
"Nếu cậu không chặn số của chị, chị đã có thể gọi cho cậu và yêu cầu cậu ngăn con trai chị sống trong một căn nhà nhỏ như vậy!"
"Đừng cằn nhằn nữa nếu không em sẽ chặn số của chị một lần nữa."
"Và chị sẽ giết cậu!"
Lý do chính cho việc Boa liên tục cằn nhằn là vì để bụng chuyện Taeyong đã chặn số của chị gần ba tháng.
Vì Chúa, chị bị chặn trong ba tháng, chỉ vì Boa luôn hỏi trên mọi đường dây điện thoại về việc khi nào Taeyong kết hôn hoặc ít nhất là sẽ giới thiệu bạn gái cho hắn.
Boa thích trêu chọc Taeyong với cuộc thảo luận về hôn nhân trong khi Taeyong thực sự ghét thảo luận về hôn nhân và rồi hắn bùng nổ, cuối cùng đã chặn số điện thoại.
Ai đó đã từng gợi ý cho Boa liên lạc với Taeyong bằng số mới nhưng Boa biết điều đó là vô nghĩa vì chị có một người em trai sẽ không nhận những cuộc gọi không có trong danh bạ điện thoại. Rất kén chọn và khá khó chịu.
Cuối cùng, lựa chọn của Boa là liên lạc với Taeyong qua e-mail của công ty. Thật ngạc nhiên, một người chị gái đã phải liên lạc với em mình qua e-mail, và thậm chí thư ký Shin còn là người đầu tiên đọc nó.
"Trời ơi, thằng bé đã ở hai tuần trong một căn nhà chỉ rộng bằng phòng ngủ của nó ở Canada. Và nơi nhỏ bé đó thậm chí có đủ tư cách được coi là một căn nhà hay không? Trời ơi, đứa con tội nghiệp của tôi."
"Noona," Taeyong hít một hơi thật sâu. "Mark không phải là một đứa trẻ ba tuổi."
Taeyong nhớ lại nội dung của e-mail mà Boa đã gửi, chị gái của hắn thậm chí còn chọn cụm từ 'Con tôi bị mất tích' làm tiêu đề, một phần mở đầu cảm động, nhưng nội dung chỉ toàn những lời xúc phạm dành cho Taeyong.
Đúng là Mark không thực sự đến Hàn Quốc chỉ để học và sau đó trở về nhà. Mark cố tình rời khỏi Canada, nhà của cậu nhóc và cha mẹ, những người vẫn luôn liên tục cãi nhau và hiện đang bận rộn chuẩn bị cho thủ tục ly hôn.
"Taeyong,"
Giọng của Boa lại được nghe thấy, lần này không phải với tông giọng cao, nó được nghe thấy chính xác khi Taeyong dừng bước trước cửa căn hộ mà Doyoung sống.
Vẫn áp điện thoại vào tai, Taeyong vô thức mỉm cười. Người siêng năng hung dữ đang ở trong đó.
Doyoung có về nhà an toàn không? Hắn có nên gõ cửa, chào hỏi thân thiện sau cuộc chiến của họ trong văn phòng của hắn trước đó không?
Ồ, chắc chắn rồi, làm đi, rồi Taeyong có thể tưởng tượng cảnh Doyoung đuổi hắn ra ngoài với một thau nước như một lời tạm biệt.
"Taeyong,"
Hắn lại nghe thấy tiếng Boa gọi, khiến Taeyong nhận ra rằng hắn có thể đã im lặng chỉ vì đang bận nhìn chằm chằm vào cánh cửa.
"Sao ạ?"
"Chị sẽ không yêu cầu cậu kết hôn lần nào nữa đâu."
Khi hắn bước trở lại, lông mày của Taeyong nhướng cao. "Đột nhiên lại vậy?"
"Ừ, bởi vì chị nhận ra điều đó khá phiền phức. Hãy nhìn chị đi, đang làm thủ tục ly hôn với chồng còn con trai thì bỏ nhà đi."
Phiên tòa ly hôn, một điều mà Taeyong hối tiếc vì hắn đã không ở đó khi Boa phải đối mặt với nó.
Taeyong hiểu tại sao Mark bỏ nhà đi, trẻ em sẽ luôn là nạn nhân,nhưng ngay cả Boa cũng đang phải trải qua thời kỳ khó khăn, và Taeyong hối hận vì đã không ở bên cạnh hỗ trợ họ.
"Noona, em xin lỗi."
Giọng nói buồn bã của Taeyong khiến Boa bật cười.
"Dừng vở kịch buồn đột ngột của cậu đi. Chị sẽ đánh cậu một trận nếu cậu có ý định đến Canada và thương hại chị."
"Chị quá tự tin rồi." Taeyong bật cười, rồi lại trở nên nghiêm túc. "Noona, em hứa sẽ chăm sóc cho Mark."
Taeyong lại dừng lại. Lần này hắn đang ở trước cửa căn hộ mà đứa trẻ bỏ trốn đang ở.
Wow, một lần nữa, Taeyong khá bất ngờ trước việc Doyoung và Mark sống như hàng xóm, chỉ cách nhau hai cánh cửa. Khiến hắn thắc mắc, họ có chào hỏi nhau không?
"Noona, em sẽ sớm gặp con trai của chị. Em sẽ cho chị biết sau."
Taeyong kết thúc cuộc gọi với Boa và nhấn chuông. Chờ đợi với đôi chân nhịp trên sàn nhà. Phải mất một lúc trước khi Mark cuối cùng cũng mở cửa. Cậu nhóc trông gọn gàng, không thực sự nhận ra mình đang đối phó với ai.
Taeyong cười toe toét. "Cháu đã bị bắt, kẻ chạy trốn người Canada."
Ngay sau khi Taeyong nói xong, Mark vội vàng đóng cửa. Nó gần như sắp đóng lại, nếu Taeyong không nhanh chóng khống chế rồi có một màn cùng nhau đẩy cửa của hai cậu cháu.
"Thằng điên. Đây là cách mày chào đón cậu của mày sao?"
"Ý cậu là người cậu không vâng lời của cháu?"
"Mẹ mày gọi cậu như vậy sao?" Taeyong khịt mũi thích thú. Nhận ra Mark đã biết hành động chặn số mẹ mình của hắn.
Cánh cửa liền đóng chặt khi Taeyong ngừng đẩy nó. Hắn nhượng bộ, muốn thu hút sự chú ý của Mark bằng cách hành động như một thành viên trong gia đình muốn đến thăm, không giống như một cảnh sát sắp thực hiện một cuộc đột kích.
Mark khẽ mở cửa, len lén nhìn ra. Cậu nhóc không hề nghĩ rằng người đang đứng trước cửa chính là Taeyong. Trước đó, cậu không kiểm tra mắt mèo trước vì nghĩ có lẽ Doyoung đến sớm.
Mark không muốn gặp Taeyong, vì có thể người cậu của cậu nhóc sẽ sớm gửi cậu trở lại Canada. Mặc dù cậu không thể bị lừa, nhưng lý do cậu chọn trốn sang Hàn Quốc là vì Taeyong, gia đình duy nhất mà cậu có bây giờ.
Thôi nào, Mark chỉ là một đứa trẻ mười chín tuổi đến một đất nước khác theo ý thích. Cậu chọn Hàn Quốc với suy nghĩ rằng ít nhất, nếu số tiền tiết kiệm cạn kiệt, rồi cậu chết đói, sẽ có người nhận ra và chôn cất cậu tử tế.
Chỉ có điều, Mark không bao giờ nghĩ rằng Taeyong có thể tìm ra chỗ trốn của mình, thậm chí là nhanh như vậy.
"Yo, Taeyong. What's up?" Mark cuối cùng cũng mở toang cánh cửa, bước đến chỗ Taeyong với một nụ cười gượng gạo, làm như thể cậu chưa hề suýt chút nữa đã kẹp chân của người cậu đang giữ cửa.
Trong khi đó, Taeyong, người đang đứng trước mặt Mark với hai tay khoanh trước ngực, thậm chí còn không cười hay tỏ ra biểu hiện gì. Khuôn mặt hắn trông phẳng lặng và không nhiệt tình.
Taeyong tháo kính râm ra, ngay lập tức ánh mắt sắc bén xuyên qua Mark. "Gọi ta là samchon (cậu) đi nhóc. Đây là Hàn Quốc."
"Được rồi, samchon." Mark gặp Taeyong lần cuối khi cậu nhóc còn học tiểu học. Đã gần sáu hay bảy năm trước? Ai mà biết. Cậu không nhớ nhiều. Nhưng cả hai đã nhiều lần trao đổi tin nhắn hoặc nói chuyện điện thoại trong những khoảnh khắc nhất định.
Sự khác biệt về quốc gia khiến họ hiếm khi gặp nhau, nhưng Taeyong vẫn là một người cậu khá tuyệt với cậu nhóc. Ồ, và cũng khá khó chịu, bản sao hoàn hảo của Boa.
"Samchon! Cởi giày ra, đây là Hàn Quốc! Cậu làm bẩn sàn nhà của cháu!" Mark, người vừa đóng cửa vừa càu nhàu. Cậu khó chịu càu nhàu khi thấy Taeyong thản nhiên bước vào mà không cởi giày.
Mark biết rằng ngay cả một đôi giày mà Taeyong đi cũng đáng giá gấp hàng chục lần tiền thuê căn nhà hàng tháng của cậu. Tuy nhiên, cách cư xử của ông già này đâu rồi?
"Ồ, vậy thứ cậu giẫm lên là sàn nhà à?" Taeyong quay lại, vẻ mặt vô tội.
Taeyong có thể đã bị sốc văn hóa từ cuộc sống của dân thường, nhưng hắn vẫn có thể kiềm chế và thấu hiểu. Không có vấn đề gì với một cuộc sống khó khăn, nhưng không phải với một cuộc sống bẩn thỉu.
Bây giờ Taeyong đã đồng ý, những gì Boa nói là sự thật; Mark sống như một người vô gia cư.
"Cậu đã nghĩ đó chỉ là một lớp đất vì có quá nhiều bụi. Mark, cháu thậm chí có biết cách quét nhà không?"
"Và Samchon thậm chí có quét nhà không?"
"Cậu có rất nhiều tiền. Cậu đã trả tiền cho một người giúp việc và bà ấy sử dụng thứ gọi là máy hút bụi. Cháu có cái nào không?"
"Aish, thật khó chịu!"
Cậu rên rỉ. Cậu có thể đã hơi quên mất hình dáng bên ngoài của cậu mình, nhưng sự cuồng sạch sẽ của hắn là điều mà Mark không thể quên được. Taeyong vẫn là người cậu nói nhiều của cậu, một lần nữa khiến cậu nhớ đến mẹ mình.
"Làm sao Samchon biết nơi cháu sống?" Cuối cùng Mark hỏi, kết thúc cuộc tranh luận tầm thường đã trở thành cuộc trò chuyện mở đầu.
"Cháu không cần biết." Taeyong nhìn quanh mọi ngóc ngách của căn phòng, khiến chủ nhân ngôi nhà phải nhìn chằm chằm cảnh giác. "Thu dọn đồ đạc, cháu phải rời khỏi nơi này."
"Cậu sẽ gửi cháu về Canada phải không?"
"Cậu sẽ nghĩ về nó sau khi cháu tốt nghiệp."
Mark không còn ngạc nhiên về việc Taeyong giờ đã biết thân phận sinh viên của cậu bởi vì ngay từ đầu cậu của cậu đã có thể lần ra nơi cậu sống một cách dễ dàng. Mark có lẽ sẽ không còn ngạc nhiên nếu Taeyong thậm chí còn biết màu quần lót của cậu hôm nay.
"Vậy tại sao bây giờ cháu phải đi?" Mark hỏi lại, có vẻ không hài lòng. "Cháu thích sống ở đây. Cháu muốn sống một mình."
"Hãy nhìn căn hộ tồi tàn này đi. Cháu muốn bố mẹ cháu lên cơn đau tim sao?"
"Nơi này không tồi tàn, chỉ vì mức sống của cậu quá cao. Hơn nữa, bọn họ còn quan tâm đến cháu sao? Chẳng phải bọn họ đang bận rộn với vụ ly hôn chết tiệt đó sao?"
Mark không có ý thô lỗ trước mặt Taeyong vì đây là cuộc gặp đầu tiên của họ sau nhiều năm, nhưng cuộc thảo luận về cha mẹ là điều khiến cậu nhóc tức giận.
Taeyong chỉ biết thở dài. Hắn không có ý định phản bác hay đứng về phía nào. Taeyong muốn giữ vai trò trung lập với tư cách là em trai của một người phụ nữ sắp ly hôn, đồng thời là cậu của một đứa trẻ sắp phải chứng kiến cảnh cha mẹ ly hôn.
Vì vậy, Taeyong đã không bị khiêu khích khi nhìn thấy Mark, người bắt đầu trở nên xúc động. Để yên cho cậu nói tùy thích, ít nhất là nếu điều đó khiến cậu nhóc cảm thấy tốt hơn.
"Được, cháu không cần chuyển ra ngoài, hoặc có thể không phải hôm nay?" Taeyong đã nhượng bộ, một chút, bởi vì hắn vẫn có ý định đưa Mark ra ngoài ngay cả khi hắn phải kéo cậu theo.
Ngoài Boa và mối quan tâm của hắn với tư cách là một người cậu, việc Mark sống cạnh Doyoung khiến hắn khá lo lắng. Ai biết được.
"À. Cháu còn có khách," Mark nói khi chuông cửa reo, Taeyong thậm chí còn không thèm hỏi.
Taeyong liếc nhìn đồng hồ. Trời đã khuya và có người đến thăm. Một vị khách với một chàng trai trẻ sống một mình. Có gì đó cảm thấy kỳ lạ, đặc biệt là Mark, người ban đầu trông có vẻ xúc động, đột nhiên thay đổi biểu cảm.
"Có vẻ như cháu đã trưởng thành." Taeyong cười toe toét, nhanh chóng đọc được tình hình. "Mới hai tuần ở Hàn Quốc mà mày đã có bạn gái rồi hả? Thằng nhóc này, mày làm cậu tự hào đấy."
Taeyong lớn tiếng trêu chọc Mark bằng cách bước nhanh về phía cửa, gần như chạy. Tò mò về nhân vật khách mời của cháu trai mình, cậu nhóc hiện đang ngày càng cư xử không đúng mực và hét lên một cách điên cuồng, cố gắng chặn đường hắn.
Nhưng Mark đã chậm một bước, Taeyong đã đến gần cánh cửa, mở nó ra, và ngay lập tức đôi mắt của người đàn ông mở to cùng với nụ cười ngu ngốc trên môi biến mất ngay lập tức.
Taeyong (vẫn còn cầm tay nắm cửa) đang đóng băng vì vị khách khiến hắn tự hỏi hóa ra lại là Doyoung.
•
•
•
Một lần nữa, cái quái gì thế này?
Doyoung không muốn làm quá lên nhưng cậu cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra ngoài khi bất ngờ gặp Taeyong.
Cả hai nhìn chằm chằm vào nhau trong vài giây. Không biết nói gì, thậm chí không hiểu hoàn cảnh kỳ lạ nào đã đưa họ trở lại với nhau.
"Hyung, trời ơi, xin lỗi vì em không có thời gian để liên lạc với anh," Mark nói, ngắt lời Taeyong, người vẫn đang đơ ra và chiếm một chỗ trước mặt cậu.
"Không sao. Hình như em đang có... khách?" Doyoung liếc nhìn Taeyong, vẫn chưa hiểu tình hình.
"Ừ, đúng là như vậy." Mark cười một cách khó chịu. "Người này là cậu của em, Lee Taeyong."
Mark có lẽ không để ý thấy sắc mặt của Doyoung đột nhiên tái nhợt đi.
Cậu sao? Doyoung cảm thấy muốn cười thành tiếng và tức giận cùng một lúc. Trong số rất nhiều người trên trái đất, tại sao Mark phải là cháu trai của Taeyong. Thật sự là cháu trai của tên sếp khốn kiếp này?
"Và, vâng, Samchon." Mark đảo mắt lần nữa. Vẫn khó chịu với sự có mặt của Taeyong. "Anh ấy là bạn của cháu, Doyoung hyung. Kim Doyoung hyung."
Doyoung ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Taeyong khi người đàn ông đưa tay ra và thậm chí còn mỉm cười, cư xử như thể đây là lần đầu tiên họ gặp nhau.
Taeyong hành động như thể hắn chưa từng hôn Doyoung, chạm vào cậu và gần như lột sạch quần áo của cậu tầm một tiếng rưỡi trước.
"Rất hân hạnh được gặp cậu, Kim Doyoung."
Rất hân hạnh? Hắn vừa nói rất hân hạnh? Doyoung gần như cười nhẹ. Taeyong lại đùa nữa rồi.
Nhận ra rằng Mark luôn chú ý, như chờ đợi khoảnh khắc bàn tay chào đón của Taeyong được bắt, Doyoung không thể không theo dõi diễn biến của trò chơi.
Doyoung bắt tay Taeyong, cảm thấy điều này thật nực cười vì theo những gì cậu có thể nhớ, họ thậm chí còn chưa bao giờ bắt tay nhau trong văn phòng như nhân viên và cấp trên.
"Bởi vì cậu của em đến thăm, vì vậy em nghĩ chúng ta nên hủy cuộc hẹn, Doyoung hyung."
"À? Vậy sao?"
Mark trông có vẻ tiếc nuối, Doyoung cũng vậy, người đang thất vọng nhưng càng tức giận hơn khi sự hiện diện của Taeyong làm hỏng kế hoạch.
"Cuộc hẹn? Hẹn cái gì?" Taeyong ngay lập tức quay sang Mark và Doyoung. Trông cộc lốc và tò mò.
"Tại sao Samchon phải biết?" Cậu nhóc hỏi.
"Cậu phải biết nếu không cậu sẽ gửi cháu về Canada, nhóc."
Mark rên rỉ khó chịu. "Trời ạ, chỉ là nấu mì ramyeon thôi mà!"
Nghe thấy từ ramyeon khiến Taeyong ngay lập tức nhìn chằm chằm vào Mark trong sự hoài nghi, hắn rất ngạc nhiên, nhưng hắn đã bí mật ném cho Doyoung một cái nhìn sắc bén.
Doyoung quay lại nhìn Taeyong đầy chấm hỏi. Cậu không hiểu, tại sao lại có cảm giác như vừa bị bắt quả tang phản bội người tình mà cậu chưa từng có?
"Cháu có biết nếu mời ai đó cùng ăn ramyeon, chỉ có hai người, vào một đêm như thế này có ý nghĩa gì không?" Taeyong hỏi, vẻ mặt nghiêm túc.
"Đây có giống như một cuộc phỏng vấn bất ngờ không?" Mark hỏi lại. "Come on, Samchon. Bọn cháu không có ý định làm những chuyện đồi bại như cậu nghĩ đâu."
Câu nói của Mark đột nhiên khiến Doyoung bật cười, suýt chút nữa thì phá lên cười nếu cậu không cắn chặt môi.
Đồ biến thái, ngay cả Mark cũng dễ dàng đoán được trong đầu Taeyong nghĩ gì. Hãy đợi cho đến khi Mark biết cậu của mình đã làm gì với Doyoung.
Taeyong nhìn Doyoung đang cố nhịn cười khiến hắn có chút bực bội nói: "Vậy thì để cậu ấy vào đi. Cậu không phiền."
"Nhưng nó sẽ là vấn đề đối với bọn cháu." Mark cười khúc khích, rồi nhận ra điều gì đó. "Và Samchon có thể bỏ tay ra khỏi bạn cháu không?"
Doyoung lặng lẽ thở dài, nhẹ nhõm vì Mark cuối cùng cũng nhận ra tình hình. Taeyong có lẽ sẽ tiếp tục nắm tay cậu chặt hơn khi người đàn ông biết về cuộc hẹn.
"Đưa cậu ấy vào," Taeyong nói ngắn gọn, ra lệnh, trước khi thực sự buông tay cậu ra.
Mark quay đầu lại, ánh mắt dõi theo Taeyong vừa bước vào sau đó lẩm bẩm, "Tại sao cậu trông có vẻ tức giận vậy?"
Doyoung chỉ cười ngượng nghịu và nhún vai. Cuối cùng, cậu theo chân Taeyong để vào căn hộ của Mark. Muốn chứng minh với người đàn ông rằng sẽ không có chuyện gì kỳ lạ xảy ra giữa cậu và Mark.
Dù trên thực tế, Doyoung rất mong lời tuyên bố tình yêu sẽ sớm diễn ra. Nhưng lúc này cậu phải kìm lại.
Khi cả ba người họ đã vào trong, Mark nhanh chóng chạy đến nhặt những thứ trên sàn. Thật tệ nếu Doyoung cảm thấy không thoải mái. Lúc nãy chắc cậu nhóc đã bận rộn dọn dẹp, nếu không phải vì Taeyong đột nhiên đến.
"Hyung, xin lỗi vì có hơi lộn xộn."
"Rất lộn xộn," Taeyong thản nhiên nói khi đá bay lon nước ngọt gần chân.
"Khó chịu." Mark cau có, rồi nhặt lon soda vừa là nạn nhân của cú đá của Taeyong lên.
"Không sao. Để anh giúp." Doyoung mỉm cười, hiểu rằng Mark có thể không giỏi trong việc dọn dẹp. Cậu cũng giúp nhặt rác.
Nhìn thấy lòng tốt của Doyoung khiến Mark mỉm cười. "Em sẽ thanh toán bằng món ramyeon đặc biệt của mình. Đợi chút nhé?"
Mark cứ cười với Doyoung như thể chỉ có hai người họ trong căn hộ này. Sau khi cảm thấy đã dọn dẹp đủ, Mark lập tức lao vào bếp. Thí nghiệm sắp bắt đầu.
Mark nóng lòng muốn gây ấn tượng với Doyoung, chỉ Doyoung, không quan tâm đến Taeyong, người giờ chỉ ngồi trên ghế sofa và không ngừng phàn nàn về bụi vô hình. Về cơ bản, có vẻ như hắn chỉ muốn tức giận.
"Hai người là bạn thân sao? Nó đã xảy ra như thế nào?" Taeyong hỏi, mở đầu cuộc trò chuyện khi chỉ còn lại một mình với Doyoung trong phòng khách.
"Ừm. Nó vừa mới xảy ra thôi." Doyoung thờ ơ trả lời.
"Cậu thích cháu trai tôi?" Taeyong hỏi lại Doyoung, trước đó đã chắc chắn lời nói của hắn sẽ không lọt vào tai Mark.
"Ý anh là gì?" Doyoung quay lại và ném cho hắn một cái nhìn mỉa mai. Cậu thậm chí còn đang buộc thùng rác nhựa và Taeyong thực sự chỉ đang thảo luận về câu chuyện tình yêu của cậu.
"Khuôn mặt của cậu đang rạng rỡ, rồi trở nên ảm đạm khi cậu nhận ra chính tôi là người mở cửa chứ không phải Mark."
Doyoung tự nhiên ôm má. Cảm thấy nóng, hoặc có lẽ nó chỉ đỏ trong mắt Taeyong. Mặt cậu nóng lên và cảm thấy xấu hổ, cậu bị nhìn thấy rõ ràng như vậy sao?
"Làm sao có thể chứ," Doyoung nói.
Doyoung vội vàng chọn cách ra ngoài, lấy hành động đặt thùng rác nhựa trước cửa làm cái cớ để tránh mặt Taeyong đang nhìn cậu đầy nghi ngờ.
Taeyong chắc chắn không hài lòng với phản ứng của Doyoung. Hắn bây giờ nhớ lại những lời của Doyoung, về việc chàng trai trẻ sẽ sớm nhận được lời tỏ tình.
Có thể người được đề cập chính là Mark? Taeyong hy vọng dự đoán của mình là sai bởi vì hắn không thể tưởng tượng được điều gì sẽ xảy ra nếu điều đó xảy ra.
"Lại đây, tôi còn có chuyện muốn nói." Taeyong dịch chuyển chỗ ngồi của mình để nhường chỗ bên cạnh cho cậu, sau đó vỗ vào ghế sofa yêu cầu Doyoung ngồi cùng.
Doyoung không để ý đến lời mời của Taeyong. Với cậu, phòng khách đủ rộng là cái cớ để hai người lớn không phải ngồi cạnh nhau trên ghế sofa.
Ban đầu, Doyoung chọn một chiếc ghế nhỏ bên cạnh chiếc ghế sofa dài, sau đó Taeyong nhanh chóng nắm lấy tay cậu và đặt cậu ngồi lên đùi hắn.
"Có vẻ như cậu thích ngồi trên đùi tôi hơn là ngồi trên ghế sofa, giống như đêm đó?"
"Anh điên rồi à?!" Doyoung trừng mắt, chống đối khi Taeyong vòng tay qua eo mình.
Doyoung có thể đã cao giọng chửi thề nếu cậu không chợt nhớ rằng Mark vẫn còn ở đây.
Doyoung bắt đầu hoang mang. Nhà bếp và phòng khách chỉ được ngăn bởi một bức tường mỏng bên trái, ngay phía sau chiếc ghế sofa mà Taeyong đang ngồi, và Mark có thể dễ dàng bắt quả tang cậu chỉ bằng bước vài bước chân ra khỏi bếp.
"Tối qua, tại sao cậu không nghe điện thoại của tôi?" Doyoung không đáp lại, cứ loay hoay mãi, Taeyong quyết định đưa ra một câu hỏi.
Một câu hỏi mà Taeyong thực sự muốn đưa ra khi họ gặp nhau ở văn phòng trước đó, giá như Doyoung không làm ầm ĩ lên để rồi mọi chuyện kết thúc với việc Taeyong phải tham gia vào một vụ náo loạn khác.
Taeyong đã nói rằng hắn sẽ liên lạc với Doyoung, để hỏi cậu về việc tiếp tục hợp đồng của họ, mặc dù thành thật mà nói, Taeyong có hơi bi quan khi xem xét những cơn giận dữ trước đây của Doyoung.
"Tại sao cậu lại bỏ qua các cuộc gọi của tôi?" Taeyong hỏi lại, thản nhiên tựa cằm lên vai Doyoung.
Doyoung thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của người đàn ông trên cổ mình và mùi hương nam tính phảng phất từ đó, mùi hương của loại nước hoa mà Taeyong đã dùng khi họ gặp nhau lần đầu ở hộp đêm. Khiến kỉ niệm hoang dã được gợi lại mà không được phép. Thật khó chịu.
"Những cuộc gọi?" Doyoung hỏi ngược lại, cố tỏ ra bình tĩnh, mặc dù không thể phủ nhận rằng cơ thể cậu đột nhiên cứng đờ vì bị Taeyong ôm chặt. Tim cậu đập mạnh và khó xử.
"Ừ. Tôi gọi cậu cả chục lần rồi."
"Có lẽ chính xác là 23 lần?"
Lông mày của Taeyong nhíu lại trong giây lát. Hắn nheo mắt nhìn Doyoung. Doyoung thậm chí còn nhớ hắn đã gọi bao nhiêu lần nhưng không bắt bất kì một cuộc gọi nào? Tuyệt vời, một thực tế khiến máu hắn đột nhiên sôi lên.
"Vậy tại sao cậu không trả lời điện thoại của tôi?"
"Tôi bận."
"Chẳng lẽ tôi không bận sao?"
"Được rồi, anh là người bận rộn." Doyoung đã nhượng bộ, nhưng nỗ lực thoát khỏi Taeyong của cậu ngày càng mạnh mẽ hơn. "Và bây giờ hãy để tôi đi vì có lẽ Mark sẽ sớmㅡ"
"Ramyeon đến rồi đây!"
Bịch!
Mark đầu hét to, trông có vẻ vui vẻ và định tiến lại bàn ăn, nhưng cậu nhóc ngay lập tức quay về phía nguồn phát ra âm thanh, dường như có một thứ gì đó vừa rơi xuống.
Hóa ra thứ đó là Doyoung, bằng cách nào đó mà giờ cậu đang nằm trên sàn, úp mặt xuống đất. Trông thật khó xử và tội nghiệp.
Mark liếc nhanh về phía Taeyong nhưng người đàn ông dường như không bị ảnh hưởng, đột nhiên bận rộn với chiếc điện thoại của mình. Khuôn mặt của hắn trông phẳng lặng và nhún vai khi Mark rời mắt khỏi hắn, yêu cầu giải thích về những gì đã xảy ra với bạn của mình.
Doyoung nhìn thấy hành vi của Taeyong khiến cậu khịt mũi, nghĩ rằng người đàn ông này nên theo đuổi sự nghiệp diễn xuất.
Điều thực sự xảy ra là Taeyong đã buông cái ôm của mình ngay khi Doyoung dùng hết sức để kéo ra, khiến cậu mất thăng bằng và cuối cùng ngã xuống trong một tư thế xấu hổ.
"Hyung! Anh có sao không?" Mark giúp Doyoung đứng dậy, trong giây lát đã quên mất nồi mì cậu nhóc đã cẩn thận mang trên tay.
"Anh ổn." Doyoung nhăn nhó, rồi xoa xoa đầu gối của mình, nó hơi đau do bị đập mạnh xuống sàn. "Chỉ là bị ngã một chút."
Xấu hổ. Thật xấu hổ. Trong thâm tâm, Doyoung bắt đầu khóc thương cho cuộc đời mình, cậu vừa mất đi hình tượng mà cậu luôn giữ trước mặt Mark!
"Cậu tò mò về những gì cháu đã làm," Taeyong đột ngột nói, đánh lạc hướng sự chú ý.
Taeyong bước đi không hề cảm thấy tội lỗi, mang theo nồi mì ramyeon bị bỏ quên trên sàn rồi ngồi xuống bàn ăn, để lại Mark và Doyoung ném cho nhau những ánh nhìn phán xét.
"Thấy chưa? Bọn cháu thực sự ăn ramyeon!" Mark nói khi thấy Taeyong mở nắp nồi.
Mark tham gia vào bàn ăn. Cậu nhóc ngồi đối diện với Taeyong, và buộc Doyoung phải ngồi cạnh Taeyong vì bàn ăn nhỏ chỉ có ba chiếc ghế.
"Samchon, cháu đã sống một mình được hai tuần rồi. Cậu vẫn nghĩ cháu không biết nấu ăn à?" Mark hỏi, hiểu ý nghĩa thái độ dường như không chắc chắn của Taeyong về món ramyeon mà cậu nhóc đã làm.
Chỉ là ăn đồ Mark nấu nhưng Taeyong lại có cảm giác như mình phải đi thực hiện lại nghĩa vụ quân sự. Nhưng cuối cùng Taeyong cũng đánh liều, lấy đũa và chuẩn bị thử tài nấu ăn của Mark.
"Phải, chết vì ngộ độc. Dù sao thì ramyeon cũng rất khó để nấu thất bại."
Taeyong biết rằng Mark ngay cả cách chiên trứng cũng không biết, nhưng hắn tin rằng ít nhất ramyeon cho dù có ăn sống vẫn luôn có thể chấp nhận được.
Ba người họ bắt đầu ăn món ramyeon đặc biệt của Mark, với Taeyong, người đã cố gắng kiên nhẫn, Doyoung, người tràn đầy hy vọng, và Mark, người trông hạnh phúc đến vô lý.
Miếng đầu tiên ban đầu rất yên bình, cho đến khi cuối cùng Taeyong đặt mạnh đũa xuống bàn khiến Mark và Doyoung nao núng.
"Chắc hẳn cháu đang có ý định giết ai đó." Giống như giám khảo của tìm kiếm tài năng, Taeyong đã đánh giá. Khá sắc nét mô tả toàn bộ.
Mark bĩu môi, rồi quay sang Doyoung. Yêu cầu được bào chữa. "Hyung, nói cho em biết, nó có thực sự tệ đến vậy không?"
"Ừm, hơi mặn...và đắng?" Doyoung mỉm cười, trông có vẻ do dự. Thực sự không hiểu Mark đã làm thế nào để hương vị ramyeon có thể thay đổi một cách chóng mặt như vậy. "Có lẽ em chỉ cần thêm một chút nước."
"Thật vậy sao?" Mark dường như nhận được một tia hy vọng.
"Không cứu được, chỉ là rác mà thôi." Taeyong đánh giá lại và ngay lập tức gạt bỏ sự kỳ vọng của Mark.
"Samchon!" Mark bắt đầu rên rỉ. Cậu đã bị tổn thương đủ để cố gắng.
Nhưng không có vấn đề. Ngay từ đầu cậu nhóc chỉ cần ý kiến của Doyoung. Chỉ cần coi cái miệng cay độc của cậu mình như một cơn gió thoảng qua.
"Hyung, nhân tiện, ngày đầu tiên anh đi làm thế nào?" Mark chọn thay đổi chủ đề của cuộc trò chuyện.
"Cũng... tạm ổn? Anh đoán thế."
Doyoung cười khan, lén liếc nhìn Taeyong, người dường như không bị ảnh hưởng bởi lời nói của cậu. Người đàn ông im lặng và dường như đang thưởng thức nước lọc trong cốc của mình hơn là món mì ramyeon do cháu trai làm.
"Có vẻ như ông chủ khốn nạn của anh không còn nổi cơn thịnh nộ nữa nhỉ?" Mark trông có vẻ ngây thơ, không nhận ra Taeyong ho khi nghe câu hỏi của mình.
"Ông chủ... khốn nạn?" Taeyong hỏi, nhăn mặt vì cổ họng hắn đột ngột bị nghẹn lại.
"Đúng vậy. Tên khốn." Mark gật đầu. "Samchon, cậu nên biết, Doyoung hyung có một ông sếp chết tiệt-ah, hyung, em nói với cậu cũng không sao, phải không?"
Chết tiệt. Chết tiệt. Chết tiệt. Doyoung liên tục nói điều đó trong lòng. Đột nhiên rơi vào tình huống gậy ông đập lưng ông như thế này. Đây là loại chuyện gì? Taeyong sẽ sa thải cậu một lần nữa?
Doyoung lắc đầu thật nhanh. Cho đến khi vô tình nuốt nước bọt một cách hồi hộp. "Mark, không-"
"Hãy nói cho cậu biết tên sếp khốn nạn đó trông như thế nào." Taeyong cắt ngang lời Doyoung. Hắn mỉm cười. Một nụ cười trông thật giả tạo.
Taeyong thậm chí còn hành động như thể hắn sẵn sàng lắng nghe một câu chuyện thú vị với một tay chống cằm. Trong khi tay còn lại lại có hành động khác.
Doyoung nhìn xuống, nhận ra rằng tay còn lại của Taeyong giờ đang đặt trên đùi mình. Còn gì nữa bây giờ?
"Ông chủ ở chỗ của Doyoung hyung rất cộc cằn, độc đoán và thích lợi dụng địa vị của mình."
Mark trông tức giận, một lần nữa nhớ đến Doyoung, người đã tuyệt vọng trong một khoảng thời gian trước, nhưng Mark không nhận ra rằng bạn của cậu nhóc hiện đang gặp nguy hiểm và lần này còn cảm thấy vô vọng hơn trước.
Bàn tay của Taeyong bắt đầu di chuyển lên xuống để cảm nhận đùi cậu. Những chuyển động của bàn tay được thực hiện chậm rãi đến nỗi Doyoung nhiều lần phải nín thở vì sự đụng chạm đầy quyến rũ ở dưới đó.
"Oh god, cháu ghét những người như thế. Nhưng giờ cháu rất biết ơn, Doyoung hyung đã đánh bại được hắn."
"Đánh bại hắn?" Taeyong hỏi, khá tò mò về những gì mà Doyoung khoe khoang với cháu trai mình.
Trong khi Doyoung tuyệt vọng kìm chế bản thân, cắn chặt môi khi bàn tay luồn lên và dừng lại giữa hai đùi cậu. Từ từ bắt đầu bóp thứ gì đó được bọc gọn gàng dưới quần. Taeyong bắt đầu làm phiền cậu.
Chết tiệt. Doyoung có nên hét lên không? Cho Mark biết hiện giờ bàn tay nghịch ngợm của cậu mình đang làm gì dưới gầm bàn? Nhưng Taeyong biết Doyoung sẽ không làm thế, hắn nhận ra rõ ràng rằng Doyoung thực sự đang giữ hình tượng trước mặt Mark và người đàn ông này đang lợi dụng cậu. Một lần nữa, tên khốn!
"Vâng, Doyoung hyung đã đánh bại hắn bằng cách bắt hắn quỳ xuốngㅡ"
"Quỳ xuống?"
"Và cầu xin."
"Cầu xin?!"
Mặt Doyoung đỏ bừng. Một sự kết hợp của sự bối rối và nỗi sợ hãi bùng cháy, cũng như bàn tay của Taeyong đang luồn vào bên trong. Hắn đột ngột hạ dây kéo xuống.
Đây có phải là một hình thức trừng phạt cho việc bịa một câu chuyện vô lý không?
"Chà... thật vậy sao?" Taeyong quay sang Doyoung. Vẫn nụ cười đó, nụ cười mà không hiểu sao lại làm Doyoung cảm thấy thật đáng sợ.
"Tôiㅡ" Doyoung nuốt khan. "Có vẻ như đã đến lúc tôi phải nói lời tạm biệt."
Doyoung, người cảm thấy chân mình gần như yếu đi, cố gắng đứng dậy nhanh nhất có thể. Cậu phải trốn thoát.
Ngay từ đầu, cậu không nên quyết định bước vào căn hộ này và bị kẹt giữa Mark và Taeyong. Một sai lầm chết người!
"Hyung? Đột nhiên sao lại?" Mark cũng đứng dậy, nhìn thấy Doyoung đang đi rất nhanh.
Trong khi Taeyong chỉ im lặng quan sát từ chỗ ngồi của mình. Hắn chỉ chơi đùa xung quanh mà đã khiến Doyoung bị choáng ngợp.
Taeyong kìm lại tiếng cười của mình. Đối với hắn, Doyoung bối rối và hoảng loạn, thực sự rất đáng yêu. Không, thậm chí bất cứ điều gì cậu làm đều đáng yêu.
𖧵𖧵𖧵𖧵
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro