6. Cháu trai
𖧵𖧵𖧵𖧵
Kim Doyoung trở lại làm việc, mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn vào cậu. Tuyệt vời, giống như mong đợi.
Doyoung vừa đi vừa lúng túng cúi đầu vài lần, đi qua bàn của các tiền bối với đôi chân đột nhiên nặng trĩu, không giống như đôi chân đã dẫn cậu vào chiếc xe hơi chói mắt của Taeyong hôm qua.
Tất nhiên là không chào hỏi, chúng ta mong đợi gì ở những tiền bối bị thực tập sinh bỏ rơi ba ngày trong thời gian bận rộn, chỉ xuất hiện đúng ngày đầu tiên đi làm? Doyoung rất biết ơn vì ít nhất họ đã không nhổ nước bọt vào mặt mình.
Doyoung thở dài khi đến bàn của mình như thể cậu vừa mới đi qua bãi chiến trường. Cuối cùng, trở lại làm việc, tim đập thình thịch vì có thể sắp tới sẽ có một tiền bối đến và hất cà phê nóng vào mặt cậu.
"Kim Doyoung, tôi rất tiếc."
Nhưng không phải là ném, cốc cà phê buổi sáng được đặt xuống bàn làm việc của cậu, điều này thật tuyệt vời từ một tiền bối thậm chí còn chưa từng trò chuyện với cậu bao giờ.
"Rất tiếc?" Doyoung do dự một chút, nhưng ngay lập tức đứng dậy và cúi đầu lịch sự.
Nhưng chờ đã, rất tiếc? Rất tiếc vì điều gì?
"Kim Doyoung!"
Doyoung quay về phía cửa, ai đó vừa gọi tên cậu. Hóa ra là Jungwoo, chủ nhân của giọng nói cao bây giờ đang chạy đến.
"Doyoung, trời ơi, em rất lấy làm tiếc cho anh."
Khi Doyoung chuẩn bị mở miệng thì Jungwoo đã tấn công cậu bằng một cái ôm, ôm chặt đến mức khiến Doyoung có chút khó thở.
Không bị lăng mạ đã là chuyện lạ rồi, bây giờ tất cả các thành viên trong nhóm marketing đều nhìn cậu với ánh mắt thương hại khiến Doyoung đau đầu.
"Nếu cậu cần gì thì hãy nói với tôi."
Người tiền bối lúc nãy đưa cà phê đã nắm lấy tay Doyoung, giữ chặt, trước khi quyết định rời đi vì vẫn còn những tiền bối khác đang xếp hàng phía sau anh ấy, chờ đến lượt chia buồn cùng Doyoung, người vẫn còn đang bối rối.
"Kim Doyoung, mới bốn ngày thôi."
Một giọng nói khác vang lên, đó là của Taeil, người bước ra khỏi văn phòng và hòa vào đám đông.
"Cậu không cần phải ép mình đi làm. Tất cả chúng tôi đều bận, nhưng tôi có thể thông cảm cho hoàn cảnh của cậu," Taeil tiếp tục, anh vỗ vai Doyoung.
Tuyệt, Doyoung đang trở nên bối rối.
"Quản lý Moon và các tiền bối, cảm ơn mọi người, nhưng chính xác đã có chuyện gì vậy ạ?" Doyoung cẩn thận hỏi.
Câu hỏi bất ngờ của Doyoung khiến tất cả nhân viên của team marketing phải há hốc mồm kinh ngạc. Một số che miệng, số còn lại lắc đầu ái ngại.
"Tôi hiểu rồi. Có lẽ đó là cách cậu yêu cầu chúng tôi đừng nhắc đến nó." Taeil gật đầu. "Nào mọi người, trở về chỗ của mình và làm việc đi!"
Doyoung không nhận được câu trả lời, những tiền bối vây quanh cậu trước đó đã di tản, để lại cậu với vẻ tuyệt vọng tìm kiếm một lời giải thích.
"Và tại sao cậu lại khóc!?" Doyoung hét lên với Jungwoo, người đã ngồi trên ghế và khóc nức nở. Cậu đưa cho cậu ấy ít khăn giấy.
"Em chỉ cảm thấy buồn," Jungwoo nói, lau nước mắt. "Anh phải hành động như thể cha mẹ của anh không mất bốn ngày trước."
"Cái gì...?"
Doyoung nhìn chằm chằm vào Jungwoo với vẻ hoài nghi. Cậu đã quá sốc để có thể phản bác lại. Ai đó đã đánh lừa một bộ phận của một công ty lớn. Điều này chắc chắn quá điên rồ.
Thật ra thì, cả bố và mẹ của cậu đều đã qua đời, nhưng đó là việc của 20 năm trước, bây giờ Doyoung thậm chí còn không nhớ rõ khuôn mặt của bố mẹ mình ngoài khung ảnh được đặt trên nóc tủ lạnh!
Vậy ai là người đã tung tin giả không kém phần điên rồ này?
Doyoung có lẽ hơi biết ơn vì cái tin giả chết tiệt đó đã cứu cậu khỏi cơn thịnh nộ của các vị tiền bối. Chỉ một chút thôi, vì boomerang sẽ quay lại đập ngay vào mặt cậu nếu sau này mọi người trong căn phòng này phát hiện ra sự thật.
"Nhưng em rất tò mò, hình như anh có quen biết với chủ tịch Lee phải không?" Jungwoo hỏi.
"Chủ tịch Lee?" Doyoung có chút lo lắng khi đột nhiên Taeyong bị lôi vào cuộc nói chuyện.
"Vâng. Thậm chí có người nói rằng anh có khả năng là cháu trai của chủ tịch Lee."
Doyoung với một cử chỉ đầy drama ngay lập tức che miệng. Chưa kết thúc với cái chết của cha mẹ cậu, giờ đây một tin đồn điên rồ khác lại nổi lên.
Cậu đột nhiên trở thành cháu trai của Taeyong?
"Tất cả là vì chủ tịch Lee đã đến gặp trực tiếp quản lý Moon và thông báo tin buồn của anh cho anh ấy."
Ồ.
Sự thật gây sốc.
Giờ thì Doyoung đã biết. Hóa ra Taeyong chính là một kẻ điên, chuyên gieo rắc những lời dối trá, kẻ chủ mưu đứng sau mọi tin đồn thất thiệt về cậu.
"Tất cả mọi người đều rất ngạc nhiên trước sự xuất hiện đột ngột của ngài ấy!"
Bởi vì đối với Jungwoo và các nhân viên khác, điều này không bình thường khi một ông sếp tổng hiên ngang bước vào phòng nhân viên. Thậm chí chỉ một mình và cung cấp tin tức của một thực tập sinh.
"Vậy chủ tịch Lee đã đích thân đến phòng của quản lý Moon sao?"
"Vâng ạ. Em đã tận mắt chứng kiến."
"Wa, không phải chủ tịch Lee là người rất tốt bụng sao?" Doyoung mỉm cười tán thưởng. Ew, trong lòng cậu thực không muốn.
"Đúng vậy." Jungwoo mỉm cười. Ngược lại với Doyoung, cậu ấy trông hoàn toàn chân thành. "Vậy, có thật anh là cháu trai của chủ tịch Lee không?"
Doyoung chỉ cười nghiến răng khi Jungwoo rõ ràng vẫn muốn thảo luận về tin đồn ngu ngốc đó. Jungwoo quả thực rất tò mò, nếu không muốn nói là tất cả mọi người trong team marketing và ngay cả quản lý Taeil cũng rất tò mò.
"Cháu trai? Tại sao tôi phải là cháu trai của chủ tịch Lee?" Doyoung bật cười, rồi từ từ nhấm nháp ly cà phê của mình.
"Bởi vì không đời nào anh và chủ tịch Lee đang hẹn hò phải không?"
Doyoung nghẹn ngào.
"Tuổi của cả hai cách nhau rất xa, đương nhiên nó không quan trọng. Ơ, hay là hai người thật sự đã dính vào một vụ bê bối nóng bỏng a!?"
Doyoung càng nghẹn ngào hơn.
"Này, này, em chỉ đùa thôi mà!" Jungwoo nhếch mép cười.
"Tin đồn về việc tôi có thể là cháu trai của chủ tịch Leê nghe có vẻ hợp lý hơn," Doyoung nói sau khi cảm thấy khỏe hơn. Cậu cười ngượng nghịu, đồng tử đảo một cách lo lắng.
"Vậy anh không phải là cháu trai của chủ tịch Lee?" Một lần nữa, Jungwoo vẫn muốn chắc chắn.
"Chỉ vì anh ta đến bộ phận này vì những vấn đề có liên quan đến tôi, cậu liền suy đoán anh ta là chú của tôi?"
"Ồ, nhìn cách anh nói kìa, Doyoung." Jungwoo chỉ vào Doyoung. "Anh thậm chí còn nói chuyện tùy tiện bằng cách gọi chủ tịch Lee bằng danh từ 'anh ta', như thể cả hai đã biết nhau rất rõ."
"À, ý tôi là chủ tịch Lee." Doyoung nhanh chóng đính chính lại, hắng giọng một lúc. "Đừng hiểu lầm, đôi khi tôi có thể hơi thô lỗ."
"Đúng vậy." Jungwoo cười. "Nhưng mà Doyoung, tin đồn được xác nhận bởi một người đã nhìn thấy anh bước lên xe của chủ tịch Lee."
Doyoung im lặng. Chúa ơi, làm sao bây giờ? Hôm qua cậu đã bị ai đó trong team marketing bắt quả tang một cách bí mật rồi sao? Cậu hoàn toàn không nhận thức được điều đó.
Bởi vì trước đây Taeyong chưa bao giờ cho người khác lên xe của mình, kể cả đó là một mối quan hệ quan trọng, nên tin tức về một thực tập sinh lên xe của chủ tịch ngay lập tức gây chấn động một bộ phận.
Đội marketing chỉ đang cố suy nghĩ thực tế thôi, và chẳng phải khả năng Doyoung có quan hệ họ hàng với Taeyong là lý do chính đáng nhất sao?
Doyoung thở dài, nghe có vẻ mệt mỏi. "Jungwoo, trên đời này không chỉ có chủ tịch Lee mới có Bentley."
"Nhưng trong công ty này chỉ có một mình chủ tịch Lee sở hữu Bentley." Jungwoo chợt nheo mắt, bắt đầu nghi ngờ, rồi lại nói "Mà Doyoung à, em chưa bao giờ nói xe của chủ tịch Lee là Bentley."
Chết tiệt.
Jungwoo đã tìm ra sơ hở, khiến Doyoung thầm nguyền rủa bản thân vì vừa thể hiện sự ngu ngốc của mình trước mặt Jungwoo. Cái mồm chết tiệt đôi khi mất kiểm soát khiến nó gây khó khăn cho chủ nhân của mình!
"Vừa rồi tôi vô tình nhìn thấy ở bãi đậu xe." Lời của Doyoung nhanh chóng trở thành lời bác bỏ tiếp theo.
Doyoung nhún vai. Thái độ của cậu trước mặt Jungwoo trông có vẻ thờ ơ mặc dù trái tim đang đập rất mạnh khiến Doyoung nghĩ có lẽ cậu đủ xứng đáng theo đuổi sự nghiệp diễn xuất.
"Vậy anh đã đi xe của Chủ tịch Lee chưa?" Jungwoo hỏi. Cậu không hài lòng lắm với câu trả lời của Doyoung.
"Đó không phải tôi. Có lẽ chỉ là nhìn nhầm thôi. Vụ án khép lại."
Doyoung ngay lập tức kết thúc cuộc trò chuyện bằng cách lấy tài liệu văn phòng và giả vờ đang bận viết trên đó. Muốn tỏ ra bận rộn, mặc dù cậu không biết nhiệm vụ nào đang chờ đợi mình.
Jungwoo ngạc nhiên nhìn chằm chằm. Nhìn nhầm sao, cậu ấy nói. Nếu cuối cùng cái cớ vớ vẩn đó được đưa ra, tại sao Doyoung không nói điều đó ngay từ đầu?
"Uhm...nhân tiện, Doyoung, cây bút chì của anh."
"Làm sao?" Doyoung hỏi, không hiểu tại sao Jungwoo đột nhiên thảo luận về bút chì.
"Bút chì của anh. Bút chì của anh bị gãy rồi." Jungwoo chỉ vào tay Doyoung.
"Chiếc bút chì này đang làm gì trong tay tôi vậy?" Doyoung hỏi lại, cậu cũng ngạc nhiên không kém.
Doyoung mở lòng bàn tay ra và cây bút chì tội nghiệp đã bị gãy làm đôi. Kể từ khi nào? Cậu chỉ đang ấp ủ mong muốn được gặp Taeyong ngay lập tức, yêu cầu một lời giải thích, và bất ngờ cây bút chì này trở thành nạn nhân.
"Anh đột nhiên lơ đễnh. Em hiểu rồi." Jungwoo nói, có lẽ nỗi buồn sâu sắc đó một lần nữa xâm chiếm Doyoung và khiến cậu lơ đễnh.
Doyoung chỉ biết cười khan, bối rối không biết phải phản ứng thế nào trước tình huống gần như vỡ đầu.
Doyoung đã ném chiếc bút chì vào thùng rác trong một lần; tưởng tượng như thể cậu vừa ném Taeyong xuống lõi trái đất.
•
•
•
Đã đến lúc tan làm, Doyoung tranh thủ thời gian để lên văn phòng của Taeyong. Sếp tổng trong công ty này sẽ luôn về nhà muộn.
"Chủ tịch Lee hiện tại từ chối gặp mặt bất cứ ai."
"Còn Kim Doyoung thì sao? Nói đi, Kim Doyoung muốn gặp ngài ấy."
Doyoung khá tự tin. Mặc dù có một chút xấu hổ khi thừa nhận, nhưng thực tế là Taeyong muốn cậu rất nhiều khiến Doyoung chắc chắn rằng hắn sẽ không bao giờ từ chối cuộc gặp gỡ của họ.
Doyoung kiên nhẫn chờ đợi khi thư ký dường như đang liên lạc với Taeyong qua điện thoại.
"Chủ tịch Lee vẫn từ chối gặp mặt."
Ồ. Doyoung khịt mũi khó chịu. Cậu vừa bị từ chối à? Từ khi nào người đàn ông đó trở nên kiêu ngạo như vậy?
"Ngay cả sau khi anh ta nghe thấy tên Kim Doyoung?" Doyoung vẫn không thể tin được lời từ chối mà mình nhận được.
"Tôi xin lỗi, nhưng chủ tịch Lee nói không có ngoại lệ." Thư ký nở một nụ cười. "Ngay bây giờ Chủ tịch Leeㅡcậu Kim Doyoung! Cậu không thể xông vào!"
Thư ký hét lên khi thấy Doyoung không nghe lời mình mà nhanh chóng xông vào phòng Taeyong.
Doyoung mở cửa phòng Taeyong với một tiếng rầm, khiến chủ nhân của căn phòng nghĩ rằng cậu đang định phá hủy bức tường phía sau mình.
Thực tập sinh, người cuối cùng đã trở lại làm việc ngày hôm nay, vừa mới gây ấn tượng tốt với chủ tịch trước khi về nhà.
Taeyong, người đang đứng đối mặt với tấm gương lớn và đang gọi một cuộc điện thoại, chắc chắn đã rất ngạc nhiên. Hắn quay đầu lại và bắt gặp khuôn mặt trông có vẻ không mấy thân thiện của Doyoung.
"Cho cậu ấy vào đi," Taeyong nói với thư ký trong khi liếc nhìn Doyoung, rồi lại nói qua điện thoại, "Noona, em sẽ gọi cho chị sau."
Cuối cùng, Doyoung vốn đã tràn trề sức lực đã sẵn sàng ném một quả cầu lửa từ trong miệng ra.
"Làm ơn dừng lại được không?" Doyoung hỏi ngay khi thư ký của chủ tịch đóng chặt cửa lại.
"Dừng lại cái gì?" Taeyong hỏi ngược lại.
Taeyong thậm chí còn không có thời gian để cất điện thoại vào túi quần, nhưng Doyoung giờ trông có vẻ giận dữ, tiến lại gần hắn với những bước dậm chân.
"Đùa giỡn với tôi, anh có thể dừng lại được không?"
"Tôi không có."
"Anh có!"
"Được rồi. Tôi có, tôi xin lỗi."
Doyoung cười một cách bực tức. "Nhìn vào cách cư xử của anh. Tôi cá là anh thậm chí còn không biết tôi hiện đang làm ầm ĩ cái gì!"
"Trời ơi. Làm sao nữa?" Taeyong trở lại ghế của mình, hắn xoa bóp trán. "Doyoung, bây giờ tôi đang rất mệt. Mệt chết đi được. Vì vậy làm ơn đừng nói với giọng cao như thế nữa."
"Tôi không quan tâm. Tại sao tôi lại phải tốt với một người đang lan truyền những lời dối trá điên rồ về tôi?"
Lời nói dối điên rồ. À. Taeyong giờ đã biết lý do khiến Doyoung tức giận, điều này làm cho Taeyong phải hít một hơi thật sâu. Nhận ra sai lầm của mình và hiểu tại sao Doyoung lại có vẻ sẵn sàng mắng chửi hắn thậm tệ như vậy.
"Doyoung, tôi chỉ đang cố giúp đỡ thôi." Taeyong tự bào chữa cho mình. "Kết quả không phải rất tốt sao? Ở trong đó không có ai đánh giá cậu đúng không?"
"Bằng cách biến cái chết của cha mẹ tôi thành một trò đùa?!"
Cơn giận của Doyoung cuối cùng cũng thực sự bùng nổ.
"Tôi không có ý đó." Taeyong đứng dậy khỏi ghế, mặt đối mặt với Doyoung đang ngày càng bốc lửa.
Taeyong trông vẫn bình thản và hắn đã cố làm cho Doyoung cũng như vậy. Trả lời tất cả các câu hỏi của Doyoung với cùng một tông giọng cao là một sai lầm. Càng tránh xa ý định khơi dậy chiến tranh càng tốt.
Taeyong vẫn rất khao khát có được Doyoung, nhớ không? Hắn chắc chắn phải kiên nhẫn rất nhiều.
"Doyoung, nghe này, tôi không thể làm gì nhiều với tư cách là sếp của cậu bởi vì ngay từ đầu, tôi đã định bắt cậu nghỉ việc."
Một ngày biến mất khỏi công ty đã là một sai lầm đối với thực tập sinh. Sa thải là phù hợp.
Đối với những trường hợp như Doyoung đã biến mất trong ba ngày, không có lý do hợp lý nào mà đội ngũ nhân sự và tiếp thị sẽ chấp nhận ngoài lý do thực tập sinh đã thực sự xin nghỉ việc.
"Cậu đã yêu cầu quay trở lại làm việc và tôi chỉ đang cố gắng xoay chuyển tình thế."
"Nếu tôi thực sự đòi quyền lợi với tư cách là một nhân viên bị đơn phương chấm dứt hợp đồng không phải là lẽ tự nhiên sao?"
Lần này Doyoung thậm chí còn đập mạnh vào bàn của Taeyong.
"Tôi biết, Doyoung, nhưngㅡ"
"Và làm sao anh biết về cha mẹ tôi? Anh đã điều tra gì về lý lịch của tôi rồi!?"
"Doyoung, hiện tại cậu đang bị xúc động. Chúng ta sẽ nói chuyện đó khi cậu ổn hơn. Bây giờ cậu phải về nhà đi vì tôi cũng rất mệtㅡ"
"Anh đã làm điều đó." Doyoung nhanh chóng cắt ngang, nhận ra rằng Taeyong không phủ nhận lời buộc tội của mình và chỉ chuyển hướng sang chủ đề khác của cuộc trò chuyện.
Ngay từ đầu, khi chú Kim chở cậu về nhà vào hôm qua mà không hỏi trước về đường đi của khu chung cư, lẽ ra Doyoung phải nhận ra rằng Taeyong thực sự đã tiến hành một cuộc điều tra về lý lịch của cậu. Người đàn ông đã biết tất cả về cậu.
"Anh thực sự vô lý và làm cho tôi cảm thấy khó chịu."
"Doyoung, đợi đã," Taeyong di chuyển nhanh chóng, nắm lấy tay Doyoung khi cậu chọn rời đi và gần như đã đến cửa.
"Còn muốn gì nữa?"
"Tôi đã đưa cậu trở lại làm việc, bất kể lý do tôi đưa ra là gì, nó thực sự đã cứu vãn danh tiếng của cậu!"
"Và anh nghĩ rằng tôi sẽ cảm ơn anh sao?" Doyoung lườm hắn một cái. "Tất cả bắt đầu là do quyết định tùy tiện đó của anh!"
Không, ngay từ đầu, Doyoung đã nghĩ mọi chuyện xảy ra là do Taeyong đã giở trò đồi bại bằng cách chuốc say cậu và ngủ với cậu theo ý muốn.
Doyoung cảm thấy bị đối xử bất công. Tại sao Taeyong lại biến cậu thành bên phải gánh chịu mọi thứ?
"Và bây giờ anh vẫn mơ tưởng rằng tôi sẽ ký bản hợp đồng chết tiệt đó cho anh?" Doyoung hỏi một cách dứt khoát. "Không, tôi thậm chí sẽ sớm có người yêu!"
"Ý cậu là gì?"
Taeyong, người đã kiềm chế ngay từ đầu, giờ bắt đầu bị khiêu khích và ánh mắt hắn trở nên sắc bén. Doyoung vừa châm ngòi sự tức giận đã chôn sâu trong lòng hắn.
"Sớm thôi sẽ có người thổ lộ tình cảm của mình với tôi."
"Đừng đùa."
Taeyong bật cười, chỉ trong vài giây bởi vì điều xảy ra tiếp theo là quai hàm của hắn dường như siết chặt lại khi hắn nhận ra Doyoung không đùa với những gì cậu đang nói.
"Tôi không đùa đâu, và tôi sẵn lòng chấp nhận lời tỏ tình của cậu ấy."
Doyoung mỉm cười. Một nụ cười khiến Taeyong nhìn cậu với đôi mắt sáng bóng.
"Im đi, Doyoung." Như thể ra lệnh, Taeyong nhấn mạnh.
"Sao? Anh bận tâm đến chuyện tình cảm của tôi à? Hay là anhㅡ"
Lời nói của Doyoung bị cắt ngang khi Taeyong bất ngờ đẩy người cậu, khiến lưng cậu đập vào cánh cửa phía sau và bị kẹp chặt ở đó.
"Anh định làm gì?" Doyoung cảnh giác nhìn hắn.
"Chặn cái miệng ồn ào của cậu lại."
Taeyong đã khiến Doyoung im lặng ngay lập tức bằng cách chạm lên môi, hôn cậu với những hơi thở đứt quãng không thể kiểm soát khiến Doyoung nghĩ rằng cậu có thể chết trong tay Taeyong, vì người đàn ông đang nắm chặt lấy cổ cậu, như thể có ý định bóp chết cậu.
Doyoung dùng hết sức kháng cự, cố gắng đẩy lồng ngực rộng đang ép chặt lấy mình của Taeyong ra. Cậu từ chối nhưng những gì Taeyong làm với môi cậu khiến chúng bỏng rát. Đầu gối cậu bủn rủn và có lẽ Doyoung sẽ sớm gục ngã chỉ vì một nụ hôn của tên sếp khốn nạn này.
Taeyong rất chắc chắn, lưỡi của hắn mở môi Doyoung ra và mút lấy nó, khiến chủ nhân của nó phải rên rỉ. Đuổi theo hơi thở và những nụ hôn ngày càng cuồng nhiệt không ngăn được Taeyong tấn công nhiều hơn.
Taeyong khiến Doyoung thở dài khi nụ hôn của hắn đi xuống quai hàm, rồi xuống cổ và mút mạnh ở đó. Bàn tay Taeyong quét từ lưng đến eo Doyoung, động tác tay như muốn xé rách mảnh vải đang được gắn với cơ thể mảnh khảnh của cậu.
Bàn tay đang rờ rẫm của hắn gần như mang hắn chạm tới phần dưới của Doyoung, chạm đến giữa chân Doyoung cho đến khi nghe thấy tiếng gõ cửa.
"Chủ tịch Lee, tôi đến để chào tạm biệt ngài trước khi về nhà."
Giọng nói vang lên, từ người thư ký không biết rằng đằng sau cánh cửa mà cô vừa gõ có một người định lột quần áo của một người.
"Tôi khuyên ngài không nên ở lại văn phòng nữa."
Giọng nói của người phụ nữ lại vang lên. Với tư cách là thư ký riêng, cô bắt đầu lo lắng về việc Taeyong quá tập trung vào công việc.
"Ừ, tôi biết rồi," Taeyong nói sau khi dứt nụ hôn và lấy lại nhịp thở, khiến hắn nghe như sắp hết hơi. "Hôm nay tôi thực sự có ý định về nhà. Cảm ơn vì ngày hôm nay, thư ký Shin."
Bầu không khí vốn nóng bỏng, pha trộn giữa đam mê cháy bỏng và tức giận, trong nháy mắt trở nên im lặng và khó xử.
Trong một khoảnh khắc Taeyong nhìn Doyoung, chàng trai trẻ có khuôn mặt đỏ bừng và quần áo nhàu nát vì hành động của hắn. Taeyong nhăn mặt, cảm thấy có lỗi vì dường như mình đã đi quá xa.
"Tôi sẽ đưa cậu về," Taeyong nói phá vỡ sự im lặng.
"Không cần," Doyoung vội nói.
Trong lúc vội vàng, Doyoung chọn cách rời đi, không quan tâm đến thư ký Shin vẫn đang ở bàn làm việc thu dọn đồ đạc chuẩn bị đi về, cô sửng sốt nhìn cậu; Hãy nghĩ xem điều gì đã khiến cháu trai của chủ tịch bước ra khỏi phòng trong bộ dạng lộn xộn như vậy?
•
•
•
Tên khốn.
Doyoung soi mình trong gương, từ tên khốn cứ văng vẳng trong đầu khi cậu nhìn thấy một vết đỏ trên cổ.
Khốn khiếp. Taeyong khốn khiếp!
Doyoung khó chịu vò đầu bứt tóc. Làm thế nào cậu có thể gặp Mark trong tình trạng cổ như thế này? Liệu cậu có nên phô trương và nói rằng dấu hôn mà sếp đã tặng cho cậu là sự chào đón nồng nhiệt khi cậu trở lại làm việc không?
Doyoung lắc đầu. Cậu thật điên rồ nếu nghĩ như vậy.
Doyoung hít một hơi thật sâu. Sự lựa chọn của cậu rơi vào chiếc áo cổ lọ mặc dù có thể Mark sẽ nhìn cậu một cách kỳ lạ vì cậu ăn mặc khá trang trọng chỉ để ăn ramyeon trong nhà của cậu nhóc.
"Em trở lại công ty sao?" Gongmyung hỏi khi thấy Doyoung bước ra khỏi phòng và trông gọn gàng trong chiếc áo cổ lọ.
Phải không?
Doyoung ngượng ngùng cười. "Không. Em có hẹn với Mark."
"Hẹn hò?"
"Hyung!"
"Chỉ bởi vì anh chưa bao giờ thấy em gọn gàng như vậy để gặp Mark." Gongmyung cười, hài lòng vì đã trêu chọc được em mình. "Đừng về nhà quá muộn."
"Hyung, Mark đâu có sống ở ngoài thành phố đâu." Doyoung đảo mắt.
"Được rồi, những người trẻ tuổi. Chơi vui vẻ."
Gongmyung vẫy tay khi Doyoung lấy giày của cậu ra khỏi kệ, rồi anh quay lại xem phim truyền hình trong khi ăn những miếng trái cây trên dĩa của mình.
Doyoung liếc nhìn đồng hồ trên tay trước khi rời đi và đóng cửa căn hộ lại. Còn lâu mới bảy giờ tối, nhưng Doyoung dự định sẽ tạo bất ngờ bằng cách đến sớm hơn thời gian mà họ đã thỏa thuận.
Chỉ vài bước chân và Doyoung đã đến trước cửa căn hộ của Mark. Cậu bấm chuông, hồi hộp chờ đợi, nhưng điều xảy ra tiếp theo là thứ khiến đôi mắt cậu phải mở to.
Doyoung sững người khi nhìn thấy người đàn ông mà cậu đã quá quen thuộc bây giờ đang mở cửa trước mặt; người đàn ông đó là Taeyong.
Taeyong ở đó, tay vẫn đặt trên nắm cửa, cũng rất ngạc nhiên khi thấy Doyoung đang đứng trước cửa nhà của cháu trai hắn, Mark Lee.
𖧵𖧵𖧵𖧵
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro