5. Ramyeon Buddies
𖧵𖧵𖧵𖧵
Taeyong chìm vào giấc ngủ. Đi vào giấc ngủ chỉ trong vài phút. Còn Doyoung, cậu im lặng và bối rối.
Doyoung nằm chênh vênh trên ghế sofa. Taeyong có thể đã giữ lời hứa về một cái ôm, nhưng hắn lại dùng cánh tay của Doyoung làm gối.
Ghế sofa đủ rộng để có thể chứa hai người lớn úp mặt vào nhau nằm ngủ nhưng không gian di chuyển vẫn bị hạn chế. Doyoung đã rất khó khăn để đứng dậy, đặc biệt là khi Taeyong cứ ôm lấy cậu thật chặt.
Gần gũi như thế này khiến Doyoung cảm thấy hơi khó chịu. Họ thực sự đã ngủ cùng nhau, nhưng lần này Doyoung hoàn toàn tỉnh táo, điều đó có nghĩa đây là trải nghiệm đầu tiên của cậu.
Doyoung thực sự không có ý định liếc trộm, nhưng khuôn mặt của Taeyong đang ở rất gần nên khó mà tránh được. Hai mắt nghịch ngợm của cậu bây giờ không cần thương lượng nhìn vào Taeyong.
Đẹp trai, Taeyong trông vẫn đẹp trai chết tiệt. Tại sao vậy hả?
Nhìn chằm chằm vào Taeyong khiến Doyoung mỉm cười một chút (trong vài giây) bởi vì sau đó tất cả những gì Doyoung làm là tự tát vào má mình.
"Cười cái quái gì, mày xuất hiện trên mặt tao để làm gì?" Doyoung lẩm bẩm. Cậu vừa đấu tranh với chính mình.
'Có chuyện gì với mày vậy Doyoung? Mày có yếu đuối trước một anh chàng đẹp trai không? Chết tiệt, một khuôn mặt đẹp trai thực sự có thể là một đòn chí mạng để làm suy yếu đối thủ!'
Chỉ ở một mình với Taeyong thực sự khiến Doyoung có chút phấn khích, đặc biệt là khi cậu đã cảm động trước 'lòng tốt' của Taeyong đã cho phép cậu quay lại làm việc.
Nhưng nhiều khả năng tồi tệ khác lại ám ảnh tâm trí Doyoung. Nếu Taeyong nói dối thì sao? Nếu cậu bị sa thải lần nữa thì sao? Thậm chí còn chưa có một hợp đồng bằng văn bản nào giữa cậu và công ty.
Nội tâm của Doyoung nói rằng cậu phải chấm dứt mọi thứ. Cậu phải tìm kiếm sự rõ ràng. Đây không phải là lúc để âu yếm, tỉnh táo lên Kim Doyoung!
Cuối cùng Doyoung quyết định gọi Taeyong dậy. Bối rối vì cậu không biết nên làm thế nào, nhưng cuối cùng bàn tay tự do không giới hạn của cậu đã tham gia vỗ nhẹ vào má Taeyong.
"Làm thế nào lại có một người có thể ngủ như chết như vậy?!" Doyoung càu nhàu vì cái vỗ nhẹ vào má Taeyong của cậu không nhận được bất kỳ phản ứng nào từ người đàn ông.
Lúc đầu chỉ là tiếng vỗ nhẹ, từ từ, rất chậm, sau đó Doyoung dần cảm thấy khó chịu, thay đổi cách vỗ của mình mạnh hơn một chút, cho đến khi nó trở nên to và mạnh và-
Chát!
Doyoung vừa tát Taeyong.
Taeyong giật mình, ngồi bật dậy trên ghế sofa, tay ôm lấy má. Hắn chắc đã bị sốc, bối rối nửa sống nửa chết. Ý thức của hắn thậm chí vẫn còn đang trên mây.
Nhìn Taeyong vùng dậy một cách vô ý thức khiến Doyoung nhăn mặt có chút áy náy vì so với một cái vỗ nhẹ, những gì mà Taeyong vừa nhận được trên má hắn lúc nãy quả thực xứng đáng được gọi là một cái tát hơn. Một cái tát thật mạnh và bỏng rát.
"Có chuyện gì vậy?" Taeyong hỏi, giọng vẫn khàn khàn. "Cậu vừa tát tôi à?"
Doyoung ngay lập tức lắc đầu. "Không, không! Không đời nào! Tôi không có gan làm thế với một vị chủ tịch đáng kính như ngài!"
"Nhưng một bên má của tôi cảm thấy bỏng."
"Có lẽ ngài đã ngủ sai tư thế, thưa chủ tịch!"
"Tại sao cậu đột nhiên nói chuyện trang nghiêm với tôi vậy?"
Doyoung ngay lập tức đóng băng. Cậu chỉ che đậy tội lỗi của mình bằng cách nói chuyện lịch sự với Taeyong, điều này tất nhiên trở thành một dấu chấm hỏi lớn và thực sự trông thật ngu ngốc vì ngay từ đầu Doyoung luôn nói bất cứ điều gì cậu muốn với Taeyong.
"K-không, tôi.." Doyoung ngắt lời, nhận ra sai lầm khi nói chuyện một cách trang trọng. "Ừm... ý tôi là.."
"Vậy là cậu đã tát tôi," Taeyong nói. Nhìn Doyoung lắp bắp cũng đủ khiến hắn tự rút ra kết luận. "Kim Doyoung, tôi có nên trả ơn cậu không?"
Taeyong bất ngờ rút ngắn khoảng cách giữa hắn với Doyoung, khiến cậu nhìn hắn đầy cảnh giác, nhất là khi hắn từ từ trườn trên người Doyoung và đè cậu vào góc sofa.
"Không, anh thấy đấy," Doyoung vô thức nuốt nước bọt một cách lo lắng. "Hãy cho tôi một cơ hội để giải thícㅡ"
Lời nói của Doyoung bị cắt ngang khi Taeyong ấn vào vai cậu, khiến cậu nằm xuống. Chuyển động của Doyoung gần như bị khóa hoàn toàn nhưng cậu vẫn có thời gian để chống cự một chút bằng cách đặt tay lên lồng ngực rộng của Taeyong, định đẩy hắn ra.
Doyoung có thể trông rất can đảm khi cậu vẫn đang cố gắng chiến đấu nhưng thực ra cậu biết, cậu chỉ là một con thỏ nhỏ đang thách thức một con hổ đói.
Taeyong không nhúc nhích. Khóe môi hắn nhếch lên, lộ ra nụ cười nhếch mép in rõ ở đó. Hắn thật sự đã cởi bỏ áo khoác của mình, trên cơ thể của Doyoung.
"Những cú đấm của tôi có thể sẽ bỏng hơn, nhưng cậu sẽ thích nó, người mới."
Taeyong cười toe toét hơn khi nhìn thấy đôi mắt mở to của Doyoung. Taeyong dường như đang chuẩn bị cởi từng nút áo sơ mi của hắn. Doyoung nghĩ Taeyong đã bị điên.
Thừa nhận hơi xấu hổ nhưng cậu sợ việc đột ngột bị đụ vào một buổi sáng đầy nắng như thế này, Doyoung cảm thấy mình chưa chuẩn bị gì cả!
Này, ít nhất hãy để Doyoung dọn dẹp trước. Không có gì sai cả, đúng không?
Khi Taeyong tiến lại gần, Doyoung ngay lập tức nhắm chặt mắt vì nghĩ rằng một nụ hôn sẽ xảy ra. Nhưng những gì Doyoung cảm nhận được chỉ là một cái vỗ nhẹ vào đầu và tiếng cười vang lên sau đó.
Doyoung mở mắt ra, thấy Taeyong đã rời khỏi cơ thể cậu và thu dọn quần áo, trở lại trong bộ vest đen mà Doyoung nghĩ tốt hơn là nên để nó nằm trên sàn vì Chúa ơi, Taeyong trông thật quyến rũ khi không có bộ đồ chết tiệt đó.
"Chính xác thì anh đang làm gì vậy?!" Doyoung hỏi với giọng hơi cao.
"Tôi đang đùa đấy," Taeyong trả lời.
Taeyong nghe có vẻ thoải mái, trong khi Doyoung bị bỏ lại trên ghế sofa với khuôn mặt đỏ bừng và rối bời. Từ trong ra ngoài, cậu thật là một mớ hỗn độn!
"Cái gì? Đùa sao?" Doyoung không thể tin vào những gì mình vừa nghe được từ Taeyong.
'Đùa?'
'Anh ta vừa nói rằng anh ta đang đùa?'
'Vậy, đây có phải là cách những người đàn ông trưởng thành hay đùa giỡn không? Khiến trái tim của một người gần như nhảy ra ngoài?'
Trái tim Doyoung bắt đầu loạn nhịp, cậu cảm thấy một cảm giác kì lạ. Vì lý do nào đó, Doyoung cảm thấy khó chịu khi Taeyong rời khỏi cậu, thực sự không có ý làm tình với cậu, và người đàn ông rõ ràng chỉ đang chơi đùa. Lạ nhỉ, Doyoung không nên thở phào nhẹ nhõm sao?
"Mình đã biến thành một tên điên rồi sao?" Doyoung lầm bầm trong hơi thở, đôi mắt trông trống rỗng.
"Cái gì?" Taeyong đáp lại, không nghe rõ lời Doyoung nói với ngữ điệu trầm và gần như thì thầm.
"Không," Doyoung đáp cộc lốc.
Taeyong, về cơ bản là một người đàn ông có mức độ nhạy cảm thấp, cũng không có phản ứng. Không nhận ra rằng Doyoung đang thực sự khó chịu.
"Hôm trước tôi không thực sự sa thải cậu," Taeyong nói, thay đổi chủ đề. "Vì vậy, ngày mai cậu có thể đi làm mà không cần phải lo bất cứ việc gì ở bộ phận nhân sự."
"Dễ dàng như vậy?" Doyoung khịt mũi. "Một thực tập sinh đã mất tích ba ngày. Tôi nên nói gì với team marketing đây?!"
"Đó là việc của cậu." Taeyong nhún vai, tỏ vẻ không quan tâm.
Doyoung thực sự rất biết ơn khi có lại công việc của mình. Nhưng Doyoung quên mất, cậu chỉ đang là một thực tập sinh và việc biến mất trong thời gian đào tạo là điều có thể làm tổn hại đến danh tiếng của cậu với tư cách là một ứng cử viên nhân viên gương mẫu.
Doyoung không nghĩ được nên nói gì với team marketing, đặc biệt là với Jungwoo, người đồng nghiệp ân cần nhất và Taeil, quản lý của cậu. Cậu sẽ rất xấu hổ!
"Tôi tò mò," Doyoung liếc nhìn Taeyong. "Có phải Johnny cũng đối xử thô bạo với Ten như vậy khi anh ấy vẫn còn là một sugar daddy không? Giống như những gì anh đã làm với tôi?"
Doyoung chỉ tò mò thôi. Không phải những ông bố đường ngoài kia rất dịu dàng sao? Vậy thì làm sao Taeyong có thể tự nguyện làm bố đường cho chàng trai trẻ mà hắn luôn 'áp bức'?
"À, không, mặc dù hơi cứng nhắc nhưng Johnny là người tốt. Đúng không?" Doyoung hỏi lại.
"Tôi không biết," Taeyong vội nói.
Câu trả lời của Taeyong ngay lập tức khiến Doyoung đảo nhãn cầu lười biếng của mình. Khó chịu, câu trả lời rất không thú vị.
Lúc này Doyoung mới nhớ đến lời của Ten. Đó là sự thật, những người đàn ông gần đầu bốn như Johnny và Taeyong thực sự không vui khi trò chuyện hay thậm chí là buôn chuyện cùng!
"Đúng là ông già," Doyoung khẽ cười khẩy, hy vọng Taeyong không nghe thấy và đồng thời có thể nghe thấy.
Khoảng cách tuổi tác giữa cả hai ngày càng lộ rõ. Taeyong luôn bình tĩnh và thoải mái, hắn thực sự tận hưởng cuộc sống. Trong khi Doyoung luôn hành động với cảm xúc đam mê như những người trẻ tuổi có tinh thần phấn chấn nói chung.
"Nhân tiện, có vẻ như cậu đã hiểu về mối quan hệ mà tôi đang đề nghị," Taeyong nói.
"Anh nghĩ tôi là đồ ngu sao?" Doyoung cảm thấy hơi bị xúc phạm.
"Không phải thế đâu, tôi chỉ ngạc nhiên khi cậu nói từ sugar daddy dễ dàng như vậy thôi," Taeyong trả lời, nhớ lại Doyoung chưa thực sự đọc bản hợp đồng mà hắn đã đưa ra. "Tôi không thể đợi được lúc cậu gọi tôi như vậy."
"Nằm mơ đi." Doyoung nhanh chóng chen vào.
"Đúng vậy, mơ đẹp, tôi sẽ rất vui vẻ đón nhận." Taeyong ngày càng tán tỉnh Doyoung nhiều hơn.
"Đã gần nửa tiếng rồi, cuộc họp của chúng ta xem như kết thúc tại đây." Doyoung ngay lập tức chuyển chủ đề. Cậu vẫn muốn chơi hết mình, nhớ chứ?
Taeyong liếc nhìn đồng hồ, Doyoung nói đúng. "À, không để ý," hắn nói.
"Chắc chắn rồi, ai đó đã ngủ say suốt nửa tiếng trong vòng tay của tôi." Doyoung đảo mắt lần nữa. "Bây giờ, để tôi đi. Anh có thể mở cửa được không?"
Doyoung thực sự đã nuốt nước bọt một chút khi nói điều đó. Cậu trông hơi xấc xược, người đàn ông trước mặt cậu là nhà lãnh đạo tối cao, và cậu vừa ra lệnh cho hắn mở cửa!
Nhưng rõ ràng Taeyong đã không coi trọng nó. Hắn chỉ đi theo phía sau Doyoung, người đang đứng gần cửa trước.
Nó được khóa từ bên trong, cửa có hệ thống cảm biến chỉ mở được bằng vân tay của chủ phòng. Bởi vậy Doyoung lúc này mới kìm lại một chút để không tỏ ra tức giận, cậu vẫn cần Taeyong để ra khỏi phòng.
"Doyoung,"
Doyoung hơi giật mình vì Taeyong vừa lên tiếng ngay sau gáy cậu, ngay điểm nhạy cảm nhất trên cơ thể cậu. Taeyong cố kiềm chế sự thích thú khi khiến Doyoung phải rùng mình.
"Sao?" Doyoung nhìn lại, cố tỏ ra bình thường.
"Cảm ơn vì đã đến," Taeyong nói. "Còn việc liên quan đến hợp đồng của chúng ta, tôi đợi câu trả lời của cậu. Tôi sẽ liên lạc với cậu vào tối nay."
Taeyong nhấn nút cảm biến. Sau đó, hắn gửi lời tạm biệt bằng một nụ hôn nhẹ lên má Doyoung. Đó chỉ là một nụ hôn lên má nhưng đã thành công khiến Doyoung bị đóng băng.
Đối với Doyoung, những gì Taeyong làm vừa rồi quá đột ngột, quá sốc đối với cậu, và quá dịu dàng khiến cả hai má cậu đỏ bừng!
Sự phòng thủ của Doyoung gần như bị phá vỡ hoàn toàn, bởi vì đối thủ của cậu là một người đàn ông trưởng thành, chuyên gia dụ dỗ con mồi một cách dễ dàng.
•
•
•
"Mưa? Sao đột nhiên lại có mưa?" Doyoung ở bên ngoài tòa nhà nhìn lên bầu trời, cơn mưa đã ngăn bước chân cậu lại.
Thời tiết năm nay khá khắc nghiệt, sáng nắng chiều mưa. Có khi nóng đến mức có cảm giác như mặt trời đang ở ngay trên đầu.
Khoảng cách giữa tòa công ty và bến xe buýt chỉ cách khoảng một đến hai phút đi bộ. Ban đầu Doyoung định vượt mưa, nhưng cuối cùng lại chọn trú trên sảnh chính của tòa công ty. Thật dễ chịu khi nán lại nhìn mưa.
Doyoung không lo sẽ có người bắt gặp và nhận ra mình trong công ty này. Bây giờ là giờ cao điểm, team marketing bên trong thậm chí còn không có thời gian để nghỉ ngơi.
"Cậu Kim Doyoung?"
Đôi mắt Doyoung mở to. Cậu vừa mới cảm thấy an toàn thì đột nhiên có người đứng ở bên cạnh, còn gọi họ tên đầy đủ của cậu. Chẳng lẽ phán đoán của cậu về team marketing rất bận rộn là sai?
Doyoung nắm chặt tay lại. Cậu phải bình tĩnh và nở một nụ cười thân thiện, cố gắng không bất cẩn. Cậu bắt đầu suy nghĩ thật nhanh, tìm xem mình nên ném câu gì vì cậu đoán người đang chào hỏi cậu là ai đó trong team.
"Vâng?" Doyoung quay lại, cười thật tươi.
Rõ ràng không phải là một trong những nhân viên bên marketing, mà là một người đàn ông lớn tuổi với vài sợi tóc đã bạc trắng. Thân hình cao lớn của ông sừng sững và trông vẫn bảnh bao trong bộ vest đen chỉnh tề. Doyoung không nhận ra người đàn ông này.
"Tôi là tài xế riêng của chủ tịch Lee. Ngài ấy đã gọi cho tôi khoảng hai phút trước. Tôi có lệnh lái xe đưa cậu về nhà." Ông ấy nói.
Doyoung không nhúc nhích. Cậu đang đối mặt với một người tự xưng là tài xế riêng của Taeyong, người này định đưa cậu đi, nhưng để làm gì? Taeyong thậm chí còn không nói về điều này trước đây. Không nói gì về việc ai đó sẽ lái xe đưa cậu về nhà.
Vậy thì, nếu người đàn ông này là một kẻ lừa đảo thì sao? Chỉ cần vạch trần thôi?
Doyoung cẩn thận quan sát. Người đàn ông này trông quá đàng hoàng để trở thành một kẻ lừa đảo.
"Đi thôi, tôi đưa cậu lên xe."
Ôi Chúa ơi, Doyoung càng tỉnh táo hơn khi nhận ra có người định bắt mình đi. So với lừa đảo, gọi là bắt cóc không phải đúng hơn sao?
Tuy nhiên, nếu người đàn ông này thực sự là một kẻ bắt cóc, thì người ta sẽ mong đợi điều gì từ việc bắt cóc một người đàn ông hơn 20 tuổi?
Doyoung thậm chí bắt đầu đặt câu hỏi về phẩm chất của mình, liệu cậu có còn đáng để bị ai đó bắt cóc hay không? Chẳng phải Doyoung nói nhiều và không thể giữ im lặng sẽ rất rắc rối sao?
Khi Doyoung bắt đầu nổi giận với những suy nghĩ của mình, ông chú bên cạnh cậu chỉ mỉm cười.
"Cậu Kim Doyoung, cậu không cần phải lo lắng. Tôi không phải người xấu," ông nói, như thể đọc được suy nghĩ của Doyoung. "Có lẽ cậu đã quên, nhưng chúng ta đã từng gặp nhau trước đây."
Nghe điều này khiến Doyoung chú ý đến người đàn ông. Cảm giác như chưa từng gặp mặt, nhưng đồng thời lại có cảm giác quen thuộc.
"Chúng ta gặp ở đâu?" Doyoung hỏi. Cậu vẫn chưa nhận ra người đàn ông đó.
Người đàn ông vẫn mỉm cười, tỏ vẻ thân thiện, sau đó trả lời, "Ở hộp đêm."
"Hộp đêm?"
Doyoung cố nhớ xem mình đã từng đến những hộp đêm nào, điều mà cậu thực sự không cần phải suy nghĩ quá nhiều bởi vì trong suốt cuộc đời cậu, chỉ có duy nhất một hộp đêm mà Doyoung đã từng đến, cùng với Ten, cho bữa tiệc ăn mừng chết tiệt đó, và đã gặpㅡoh!
"À! À, đúng rồi! Hộp đêm! Đúng rồi, hộp đêm...." Doyoung cười khan, giờ cậu mới nhớ ra người đàn ông này.
Nỗi xấu hổ trong cậu chợt bùng lên. Doyoung đã gây ấn tượng đặc biệt ngay lần gặp đầu tiên với người đàn ông, người đã lái chiếc xe ô tô khi ông chủ của mình ôm ấp một chàng trai trẻ say xỉn và hôn cậu ta một cách nóng bỏng trong chuyến đi.
"Đúng vậy. Đêm đó tôi đã đón chủ tịch với cậu ở hộp đêm. Tôi cũng đã đưa chủ tịch với cậu đến khách sạn vàㅡ"
"Ha ha! Nào, đưa tôi về thôi!" Doyoung cười lớn, giả vờ cắt ngang tài xế của Taeyong khiến cậu càng thêm xấu hổ một cách vô lý.
Người tài xế từ tốn gật đầu. Ông mang theo một chiếc ô, theo yêu cầu của Taeyong. Dùng nó để che mưa cho Doyoung. Đảm bảo rằng cậu được an toàn cho đến khi cậu thực sự lên xe.
Doyoung lúng túng bước đi bên cạnh người tài xế. Cậu chưa bao giờ được đối xử như một cậu chủ trẻ như thế này trước đây. Ông đã che dù cho cậu trên đường đi trong khi vai của người đàn ông bị ướt đẫm trong mưa.
Doyoung im lặng liếc nhìn ông. Cậu có nên bỏ chạy không? Vẫn chưa quá muộn và Doyoung không ngại bị ướt sũng, so với việc được hộ tống về nhà bởi người đã chứng kiến cảnh điên cuồng của cậu đêm đó.
Doyoung, người ban đầu định cất bước, đột nhiên ngạc nhiên đứng lại. Một chiếc xe với giá trị cao hiện đang được bán chạy đang ở trước mặt cậu.
"Vậy, đêm đó... tôi đã lên chiếc xe này?"
Người lái xe gật đầu khi ông mở cửa sau. "Đúng vậy, cậu Kim Doyoung. Mời vào trong."
Doyoung như bị thôi miên, đôi chân bỗng nhẹ bẫng và cậu vui vẻ lên xe. Cậu từ bỏ kế hoạch bỏ trốn. Oh, thôi nào, đó là một chiếc Bentley!
"Cậu có thích nó không?"
Doyoung bị bắt quả tang. Giọng nói của người tài xế cắt ngang Doyoung với đôi mắt rạng rỡ nhìn xung quanh và tay mò mẫm từ ghế đến cửa. Chiêm ngưỡng thiết kế của chiếc xe mà cậu đang ngồi trên thật đẹp và sang trọng làm sao.
"A, tôi đã bị phát hiện." Doyoung ngại ngùng, nở một nụ cười ngượng nghịu vì hành động hơi nghịch ngợm của mình. "Tôi xin lỗi."
"Không, tôi thực sự cảm thấy rất vui. Chủ tịch cũng sẽ cảm thấy như vậy."
"Hả? Tại sao vậy?" Doyoung thắc mắc.
Người tài xế liếc nhìn Doyoung qua gương chiếu hậu. "Chủ tịch và tôi đã bối rối trong việc chọn mẫu xe được giới trẻ ưa chuộng."
"Mẫu xe... mà giới trẻ thích sao?"
"Đúng vậy. Chúng tôi sợ chiếc xe này không hợp với sở thích của cậu và cậu sẽ không chịu đi nó về nhà."
Doyoung cố gắng nhịn cười, đánh giá cao tài xế riêng của Taeyong, người nghe có vẻ nghiêm túc và không hề bịa đặt khi ông nói điều đó. Thật buồn cười vì Taeyong và tài xế của hắn đã bận tâm suy nghĩ những điều vô lý.
Doyoung và anh trai thậm chí còn đang sống trong một khu chung cư nhỏ mà phòng ngủ chỉ cách phòng bếp có ba bước chân, làm sao Taeyong và tài xế của hắn có thể nghĩ rằng cậu sẽ từ chối về nhà trên chiếc xe đắt tiền như Bentley?
"Chủ tịch, ngài ấy đã bảo tôi mua một chiếc ô tô mới, với màu sắc tươi sáng và ấn tượng trẻ trung. Nhưng chúng tôi đã hủy vì nó sẽ mất nhiều thời gian, chúng tôi lo lắng rằng cậu sẽ rời khỏi công ty. Nhưng thật may mắn, tôi đã đến đúng lúc và gặp cậu."
Doyoung không còn nói được nữa. Thực sự hoang mang. Thay thế chiếc xe bằng một chiếc xe mới? Tại sao nó lại nghe có vẻ dễ dàng như thay đồ lót vậy?!
Không, Doyoung thậm chí còn phải đợi rất lâu và đảm bảo rằng chiếc quần lót của mình đã sờn trước khi mua cái mới!
"À, xin lỗi nếu tôi nói quá nhiều," người tài xế nói, nhận ra rằng Doyoung chỉ im lặng trong khi ông vừa nói một tràng dài vừa lái xe.
"Không! TôiㅡTôi chỉ hơi ngạc nhiên thôi," Doyoung nói, bị sốc văn hóa bởi thói quen của những người giàu có. "Tên của chú là gì, nếu tôi có thể hỏi?"
Họ đã đi được nửa đường đến căn hộ của Doyoung (Doyoung chưa bao giờ nói nhưng bằng cách nào đó người lái xe lại biết đường đi) nhưng cậu không biết tên tài xế riêng của Taeyong.
"Chủ tịch thường gọi tôi là chú Kim. Cậu cũng có thể gọi tôi như vậy."
"Được, được, chú Kim." Doyoung gật đầu. "Nhân tiện, chú Kim, thật ra tôi có thể tự về nhà được."
"Và chủ tịch sẽ sa thải tôi," Chú Kim nói nhanh.
"Làm quá, nhất định là anh ta nói đùa. Anh ta thích đùa phải không?" Doyoung nói, nhớ lại trò đùa khó chịu sáng nay trong phòng Taeyong.
"Chủ tịch không bao giờ đùa giỡn với lời nói của mình."
"Vậy chú có thể dừng lại ở cuối ngã ba không?" Doyoung lại đưa ra lời đề nghị, ngón tay chỉ về phía trước.
Doyoung thực sự rất vui khi được đưa về nhà, nhưng cảm giác sẽ thu hút sự chú ý của người khác nếu chiếc xe đi qua khu vực chật hẹp trong khu chung cư của cậu.
"Chủ tịch đã ra lệnh cho tôi phải hộ tống cậu đến đích."
"Trời ạ, đúng là làm quá!" Doyoung bắt đầu thấy khó chịu. "Sao anh ta không bảo chú đưa tôi lên nhà luôn đi!"
Lời nói của Doyoung chỉ là một trò đùa, cậu thậm chí còn cười một mình dù biết nó nghe thật nhạt nhẽo. Tuy nhiên, khi tìm thấy chú Kim, người chỉ im lặng không phản ứng gì, khóe môi dù mấp máy một chút cũng không khiến Doyoung có chút lo lắng.
"Không phải, đúng không?" Doyoung xác nhận, tiếng cười trên miệng dần tắt ngấm. "Chú Kim... không đời nào, đúng không?"
Chú Kim vẫn im lặng. Ông quay đầu lại, nhìn Doyoung và chỉ cười đầy ẩn ý.
Mặt Doyoung lập tức đỏ bừng. Máu cậu bắt đầu sôi lên. "Anh ta điên rồi! Tôi không phải là trẻ em lên năm!"
Nhận ra rằng chính Taeyong là người đã ra lệnh cho chú Kim hộ tống cậu về nhà, điều đó ngay lập tức khiến Doyoung rên rỉ thất vọng.
•
•
•
Sau khi tranh cãi, chính xác hơn là Doyoung đã năn nỉ nhiều lần, cuối cùng chú Kim cũng đồng ý chỉ đi cùng Doyoung đến bên kia đường trong khu chung cư của cậu.
Dù đã đồng ý nhưng chú Kim vốn thuộc tuýp cấp dưới phục tùng điển hình nên phải liên lạc trước với Taeyong, thông báo và hỏi ý kiến rồi mới thực sự mở cửa cho Doyoung.
Doyoung hít một hơi thật sâu. Cậu thậm chí có thể đánh một giấc trước vì chú Kim đã nói chuyện điện thoại với Taeyong quá lâu. Chỉ là chuyện cậu băng qua đường thôi mà, sao Taeyong lại làm như thể chú Kim đang xin phép cho một dự án xây dựng lớn vậy?
"Thế nào rồi ạ? Tôi có thể xuống xe được rồi chứ?" Doyoung hỏi khi thấy chú Kim đã tắt máy.
Chú Kim hạ kính xe xuống, một tay duỗi ra. "Cậu Kim Doyoung, bên ngoài trời vẫn còn mưa li ti, để tôiㅡ"
"Không cần đâu ạ!" Doyoung nhanh chóng kêu lên. "Cầu xin chú Kim, đừng nữa, hai chân của tôi vẫn còn khả năng đi bộ!"
Chú Kim nhìn Doyoung đầy lo lắng. Đây là lần gặp thứ hai của họ nhưng Doyoung cảm thấy như vừa gặp lại cha của mình, giống như cậu gặp khó khăn khi xin phép được đi chơi.
Chú Kim chưa kịp nói lại thì Doyoung đã lập tức mở cửa và suýt nhảy ra ngoài nhưng đã có người đứng ngay cửa chặn đường cậu.
"Ồ, wow, Doyoung hyung?"
"Mark?" Doyoung cũng ngạc nhiên không kém. Người cản đường cậu, người mà cậu suýt đẩy ra bằng cửa xe nếu không nhanh chóng tránh ra, chính là Mark.
Cậu nhóc đó hiện đang nở nụ cười thật tươi, là Mark Lee, hàng xóm mới của cậu. Họ là hàng xóm của nhau, chỉ bị ngăn cách bởi hai cánh cửa. Theo những gì Doyoung biết, Mark mới chỉ thuê căn hộ được hai tuần.
"Cậu Kim Doyoung! Ít nhất hãy sử dụng chiếc ô này! Chủ tịch có thể sẽ tức giậㅡ"
"Đi thôi, Mark!" Doyoung gọi, khoác tay Mark và nhanh chóng kéo cậu nhóc đi.
Doyoung hành động như thể cậu đang bị ai đó truy đuổi mặc dù thực tế có thể là như vậy. Nhanh như chớp, cậu muốn tránh chú Kim đang liên tục hét tên cậu sau lưng.
"Hey, hey, thả lỏng một chút đi, hyung!"
"Không được! Chúng ta phải chạy!"
Dù không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng Mark chỉ bật cười khi Doyoung khiến cả hai bị ướt mưa và bị bắn nước nhiều lần vì giẫm phải vũng nước. Khiến cậu nhóc gợi nhớ về thời thơ ấu.
Doyoung, người không có mục đích nào khác ngoài việc về nhà, đã chọn dừng lại ở một cửa hàng tiện lợi. Chỉ vài bước chân là tới khu vực chính của khu chung cư.
Cơn mưa không nặng hạt như trước nhưng cũng đủ làm đầu tóc Doyoung và Mark ướt sũng và bù xù. Hai người họ bật cười trước trạng thái khó xử của nhau.
"Vậy, cậu học sinh gương mẫu này đang làm gì giữa ban ngày như thế này? Em trốn học hả?" Doyoung hỏi, vẫn đang bận chỉnh trang lại trước khi bước vào cửa hàng tiện lợi.
"Hyung! Làm sao có thể thế được!" Mark bật cười và đánh nhẹ vào vai Doyoung. "Hôm nay giáo viên hoãn tiết, chiều nay đổi thời khóa biểu, cho nên em muốn về nhà, em muốn đi ngủ!"
Một sự thật khác khiến Doyoung ngạc nhiên là Mark là một người nước ngoài sinh ra và lớn lên ở Canada, đến Hàn Quốc một mình để tiếp tục con đường học vấn của mình. Mặc dù là dân nhập cư nhưng cậu nhóc lại mang trong mình dòng máu Hàn Quốc từ cha mẹ.
"Thật ra em đã cố tình đứng cạnh cửa. Chỉ là tò mò, muốn xem kỹ vì em chưa từng thấy chiếc xe nào đẹp như vậy ở khu này."
"Em làm anh giật mình đấy, Mark!"
"Em cũng vậy đó hyung! Không ngờ người ngồi trong đó lại là anh đấy."
"À, đó là xe của bạn anh," Doyoung vừa nói vừa xoa gáy.
"Người bạn giàu có," Mark nói, thành công có được nụ cười ngượng nghịu của Doyoung.
"Em làm ơn đừng nói với Gongmyung hyung chuyện này được không?"
"Được, nhưng tại sao?"
Mark không hiểu tại sao Doyoung lại bắt cậu phải im lặng, trong khi cậu thậm chí còn không nghĩ đến việc nói với Gongmyung. Rốt cuộc, được đi một chiếc xe đẳng cấp như Bentley không phải là một trải nghiệm tuyệt vời sao?
"Ừ, chỉ là... không có lý do gì đặc biệt cả," Doyoung thản nhiên đáp.
Gongmyung là một người anh khá bảo bọc em mình. Cậu có thể sẽ bị đặt câu hỏi về người bạn nào có đủ khả năng sở hữu một chiếc ô tô thường thuộc sở hữu của các quan chức cấp cao như vậy.
Trước mặt Gongmyung, Doyoung không phải là người giỏi nói dối. Nhưng hôm nay, Doyoung có thể nói dối một chút bằng cách nói rằng cậu sẽ về nhà sớm, vì sáng nay cậu đã về sớm.
Có lẽ Gongmyung sẽ không quá ngạc nhiên khi thấy em trai mình đã ở trong căn hộ khi anh đi làm về sau đó.
"Ok," Mark nói, không thực sự bận tâm đến yêu cầu của Doyoung. "Hyung, mưa thế này làm em muốn ăn ramyeon quá. Ramyeon buddies, nhớ không?"
Doyoung bật cười. "Được rồi, ramyeon buddies."
Ramyeon Buddies, đó là cách Mark gọi mối quan hệ của cậu nhóc với Doyoung. Hai người họ mới quen nhau được hai tuần và trong hai tuần đó họ cũng dành thời gian gặp nhau ở cửa hàng tiện lợi với hai cốc mì ramyeon.
Đối với Doyoung, Mark là một người bạn vui vẻ, cũng như đối với Mark, cậu nhóc cảm thấy biết ơn khi quen biết Doyoung. Mark cảm thấy rằng Doyoung đã giúp đỡ cậu rất nhiều, đặc biệt là về vấn đề về ngôn ngữ vì Mark không hoàn toàn thông thạo tiếng Hàn.
"Yeah, Ramyeon Buddies. Em sẽ khao anh!" Mark trông có vẻ hào hứng, sau đó bước vào cửa hàng tiện lợi trước.
"Ah-ssa! Đồ ăn miễn phí cho người thất nghiệp!" Doyoung kêu lên không kém phần nhiệt tình đi theo Mark.
"Hey, hey, chúng ta đều là những người thất nghiệp!" Mark đính chính, muốn Doyoung bớt buồn trước thực tế phũ phàng.
Doyoung mỉm cười với điều đó. Cậu thích điều đó, cậu thích Mark, người luôn trông vui vẻ và cố gắng làm cậu vui lên. Điều này khiến Doyoung cảm thấy thân thiết với Mark dù họ mới quen nhau được vài tuần.
"Vậy thì Mark, hãy nhanh chóng hoàn thành khóa học của mình và kiếm một công việc thật tốt!"
"Em không thông minh như anh đâu, hyung."
"Đúng, anh biết." Doyoung giả vờ làm mặt nghiêm túc, rồi cười phá lên. "Nhưng mà Mark à, thực ra anh không còn thất nghiệp nữa. Ngày mai anh sẽ đi làm trở lại."
"Oh, wow! Em mừng cho anh, hyung!"
Mark, người đang bận chọn ramyeon đánh rơi giỏ của mình. Một phản ứng đầy kịch tính luôn thành công trong việc khiến Doyoung cười lớn.
Ngoài Ten ra thì Mark mới là người thứ hai biết chuyện Doyoung đang làm thử việc 3 ngày tới khi thất nghiệp.
Họ luôn tình cờ gặp nhau ở cửa hàng tiện lợi vào đúng năm giờ chiều. Mark sẽ đi cùng Doyoung, đứng ở trạm xe buýt bên kia đường, cùng đợi Gongmyung đến. Sau đó, Ramyeon buddies sẽ đi phía sau Gongmyung trở về chung cư.
"Vì anh không còn thất nghiệp nữa, nên hôm nay anh sẽ là người khao."
Doyoung cầm lấy chiếc giỏ, sau đó lấy một ít đồ ăn nhẹ theo khẩu vị của Mark, miệng cậu nhóc vẫn cần phải thích ứng.
"Ang, không cần đâu hyung. Em sẽ vui hơn nếu được khao chầu này. Hơn nữa, em có rất nhiều tiền." Mark ngay lập tức giật lấy giỏ hàng từ tay Doyoung.
"Ồ? Xem con nhóc Hàn kiều này ăn nói thế nào kìa!" Doyoung nhìn Mark khi tay chống nạnh, cậu khịt mũi một cách thích thú.
"Hãy coi đây là một kỷ niệm nhỏ từ em!" Mark vẫn kiên trì, nhanh chóng mang giỏ hàng đến quầy. Cậu nhóc quay sang Doyoung. "Nhưng em không nói dối về số tài khoản khổng lồ của mình."
"Được rồi, anh tin những lời ngạo mạn của một người chỉ có đủ khả năng thuê một căn nhà nhỏ như anh," Doyoung nói, khiến cả hai lại cười phá lên lần thứ n. Họ trêu chọc nhau như vậy đã thành thói quen.
Để đáp lại sự ưu ái đó, Doyoung đã phụ trách nấu ramyeon cho cả hai người. Trên thực tế, sự tử tế của Mark thực sự không thể phụ trách điều đó, vì Doyoung luôn phụ trách nấu mì ramyeon cho cậu nhóc.
Ngày nọ, Mark cố gắng tự nấu ramyeon cho hai người, Doyoung đã phải hét lên điên cuồng vì nghĩ rằng Mark định nhấn chìm khu chợ nhỏ bằng lượng nước mà cậu nhóc đã đổ vào.
"Vậy là anh đã chinh phục được ông sếp khốn nạn đó rồi à?" Mark hỏi, cậu nhóc đã ngồi rất ngoan trên những chiếc ghế có sẵn ở phía trước cửa hàng tiện lợi. Doyoung theo sau với hai cốc mì ramyeon chín trên tay.
"Hừm, tên khốn đó đã bị khuất phục dễ dàng," Doyoung nói một cách tự tin.
Mark đã biết tất cả những câu chuyện về Doyoung và ông chủ khốn nạn của cậu. Vào ngày đầu tiên bị sa thải, Mark thậm chí còn cùng Doyoung khóc cả ngày, vào buổi sáng, ở cửa hàng.
Vì vậy, khi biết Doyoung đã quay trở lại làm việc, Mark đã rất hào hứng khi nghe câu chuyện của cậu.
"Đúng như em nghĩ, Kim Doyoung ngầu thật!" Mark giơ ngón tay cái lên, rồi bắt đầu thổi mì ramyeon của mình. Đã sẵn sàng ăn nó trong một húp.
"Anh đã dạy cho anh ta một bài học nhớ đời!"
"Wow!"
"Anh thậm chí còn bắt anh ta quỳ xuống và cầu xin anh quay lại làm việc tại công ty của anh ta."
"Crazy! Thậm chí đến mức đó?!"
"Chắc chắn rồi, anh ta đã rất hối lỗi."
"Kim Doyoung! Anh thực sự là người tuyệt vời nhất mà em từng gặp. Ah, em càng ngày càng thích anh hơn đó hyung!"
"Hả? Em thích anh?"
Doyoung nhìn chằm chằm trong sự hoài nghi. Cậu vừa nghe thấy gì vậy? Mark... thích cậu?
Mặt Doyoung bắt đầu đỏ bừng. Doyoung, người rất tệ trong chuyện tình cảm, bắt đầu nghĩ rằng Mark có thể đã vô tình thổ lộ tình cảm của mình. Vậy, có phải ngày ai đó xuất hiện thổ lộ tình cảm của họ và mời cậu đi chơi cuối cùng đã đến?
"Ừ, em thích anh," Mark nhắc lại. "Ý em là, mọi người phải thích những người ngầu như anh. Anh thực sự rất tuyệt, hyung!"
Doyoung bí mật kiềm chế đôi môi của mình để không cười quá rộng. Dạ dày cậu chứa đầy hàng triệu con bướm. Đó là cái gì? Có phải Mark vừa viện cớ vì nhận ra rằng cậu nhóc gần như bị bắt khi thú nhận cảm xúc của mình?
Doyoung nhìn Mark thật sâu. "Trời ơi, đáng yêu ghê..."
"Cái gì cơ, hyung?"
"Hả? Cái gì?" Doyoung thở hổn hển. "Không có gì, quên nó đi."
Doyoung nóng lòng muốn liên lạc với Ten. Cậu phải tham khảo ý kiến của người bạn thân nhất của mình, chuyên gia về các vấn đề tình yêu. Doyoung nhận ra rằng cậu vẫn cần được hướng dẫn. Chỉ là bằng cách nào đó Doyoung cảm thấy Mark có tình cảm với mình.
Nghĩ lại thì, họ gặp nhau hàng ngày. Mark, người mệt mỏi sau khi học đại học, vẫn có thời gian để cùng cậu đến cửa hàng tiện lợi. Ngay cả như bây giờ, không phải trước đó Mark đã nói rằng cậu nhóc sẽ dành thời gian để ngủ trước khi trở lại trường vào chiều nay sao? Vậy tại sao Mark lại dành thời gian với cậu ở đây?
Mọi thứ đều cảm thấy đáng ngờ!
"Hyung, tối mai sau giờ làm, anh có rảnh không?" Mark hỏi, lời nói của cậu nhóc xâm nhập vào tâm trí Doyoung và phá vỡ sự mơ màng của cậu .
"Rảnh. Có chuyện gì vậy?" Doyoung hỏi lại.
"Em muốn mời anh đến nhà của em."
Thấy không?
Doyoung nhìn xuống, giấu đi khuôn mặt của mình. Cậu không muốn Mark bắt gặp vẻ mặt phấn khích của mình. Cậu chỉ cảm thấy muốn hét lên!
"Anh biết rằng em nấu ăn rất tệ, nhưng gần đây em đã học rất chăm chỉ và cố gắng tự nấu ramyeon, theo công thức độc quyền của em."
"Ồ, vậy thì tốt," Doyoung nói sau khi cố gắng kiểm soát bản thân để không tỏ ra quá hài lòng. "Nhưng tại sao? Em lạ lắm, không giống như là em."
Doyoung nhìn chằm chằm vào Mark một lúc lâu, cho đến khi Mark quay đi chỗ khác. Đây là lần đầu tiên Doyoung nhìn thấy Mark từ chối giao tiếp bằng mắt với mình. Điều khiến Doyoung ngạc nhiên hơn nữa là khi cậu nhìn thấy rõ vệt ửng hồng mỏng manh từ từ tô điểm cho đôi má của Mark.
"Em sẽ nói với anh sau," Mark đáp, nghe có vẻ mơ hồ. "Vậy ý anh sao, hyung? Anh có muốn cùng ăn ramyeon với em không?"
Doyoung vô tình cảm thấy tim mình sắp nhảy ra ngoài, đánh rơi đôi đũa đang cầm trên tay.
Trong số rất nhiều từ tiếng Hàn khiến cậu nhóc nói lắp, tại sao Mark lại nói ramyeon meokgo gallae (cùng ăn mì không) lại trôi chảy như vậy?
𖧵𖧵𖧵𖧵
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro