Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

4. Hợp đồng (2)

𖧷𖧷𖧷𖧷𖧷

"Này, Doyoung này! Bình tĩnh đi!"

Ten ngay lập tức nắm lấy tay Doyoung, ngăn cậu uống bia một cách tàn nhẫn. Nhìn Doyoung trông tuyệt vọng vào một buổi sáng đầy nắng như thế này khiến Ten nhăn mặt buồn bã.

Vẫn còn quá sớm để lấp đầy dạ dày bằng một hoặc hai cốc bia, nhưng đó là tại một quán ăn nơi Ten đang đi cùng với Doyoung, người cứ lảm nhảm vì thẻ ra vào công ty của cậu bị từ chối, còn nhận được sự xấu hổ khi trở thành trung tâm sự chú ý của các nhân viên khác xếp hàng phía sau cậu để vào tòa nhà.

Cuối cùng, chiến thắng đã nằm trong tay Taeyong, hắn thậm chí còn không thèm ló mặt ra trước mặt Doyoung. Chỉ cần rút quyền truy cập cho Doyoung vào công ty hắn, thế là xong.

Kim Doyoung thật sự bị sa thải.

Sau sự cố đáng xấu hổ đó, Doyoung đã nghĩ đến việc xông vào, bằng mọi giá. Cậu thực sự muốn gặp Taeyong và đấm vào mặt hắn. Nhưng Ten vô tình liên lạc được đã nói qua điện thoại và yêu cầu Doyoung hãy kìm chế lại rồi hẹn gặp mặt.

"Doyoung, cậu khác với tớ." Ten vỗ vai Doyoung động viên. "Thôi nào, ý tớ là, cậu là Kim Doyoung, một thiên tài có thể kiếm được những công việc khác một cách dễ dàng!"

Những lời nói của Ten không chỉ đơn thuần là khoác lác. Doyoung thật sự được sinh ra với một bộ não thông minh cho phép cậu học một cách dễ dàng, giữ nhiều vị trí quan trọng trong trường trung học và đại học, có nhiều bạn bè và trở thành người được giáo viên yêu thích, cộng với việc cậu tìm được việc làm sau khi tốt nghiệp trong tích tắc.

Mặc dù thiếu kinh nghiệm trong chuyện tình cảm và không có cuộc sống phóng túng giống những người ở độ tuổi của mình, Doyoung cảm thấy rằng mình đã sống một cuộc đời hoàn hảo.

Đúng vậy, mọi thứ đều hoàn hảo, trước khi Lee Taeyong cuối cùng xuất hiện và bôi một vết đen lên lối sống hoàn hảo của cậu, cụ thể là bị sa thải một cách đáng thương!

Thật đáng xấu hổ, vì bản thân Doyoung đã bị sỉ nhục. Làm sao cậu có thể ứng tuyển vào một công ty khác nếu sơ yếu lý lịch của cậu có thông tin ghi rằng cậu chỉ làm việc một ngày và bị sa thải với lý do ngủ với sếp? Vậy thì tất cả những thành tựu của cậu cho đến nay có ý nghĩa gì?

Doyoung hiện đang rất tuyệt vọng. Cậu không quen với một cuộc sống không dễ dàng và không hoàn hảo.

"Tớ có nên giết tên khốn đó không?" Doyoung hỏi, sau khi đập cốc bia lớn trống rỗng mà cậu đã uống xuống bàn, âm thanh va chạm của nó khiến những vị khách khác khó chịu vì tiếng ồn nhỏ mà cậu tạo ra.

Mặt Doyoung gần như đỏ bừng. Tiếng bập bẹ của cậu bắt đầu nghe có vẻ bất thường. Người có tửu lượng thấp đã dũng cảm thử thách bản thân dám uống đến giới hạn của mình. Gần như, nhiều hơn một chút, nhưng Ten đã nhiều lần ngăn cản Doyoung uống bia, thay thế nó bằng một loại soda thông thường. Cố gắng giữ cho Doyoung tỉnh táo.

"Giết anh ấy vì anh ấy sẵn sàng chi trả mọi nhu cầu của cậu và tất cả những gì cậu phải làm là chỉ cần nằm trên giường của anh ấy?" Ten hỏi, nghe như đang cố nhịn cười. "Không, Doyoung, tớ thích nghiền nát đôi môi anh ấy hơn, mở rộng đùi trước mặt anh ấy, vàhmm!"

Nhận được câu trả lời như vậy khiến Doyoung ngay lập tức phải bịt miệng Ten lại. Đôi mắt tròn xoe đầy cảnh giác của Doyoung ngay lập tức nhìn xung quanh, sợ rằng ai đó sẽ nghe thấy.

Cái mồm bẩn thỉu của Ten là một trong vô số điều điên rồ mà Doyoung phải đối mặt với tư cách là người bạn trung thành nhất.

"Tớ sẽ mách anh người yêu của cậu!" Doyoung đe dọa, cậu thật ra chỉ đang đùa vì cậu không thân thiết với Johnny, người đàn ông đã là người yêu của Ten trong 3 năm.

"Trời ơi, đừng làm vậy, anh ấy sẽ giết tớ mất!" Ten hét lên, giả vờ hoảng sợ. "Giết tớ với thân hình nóng bỏng và sexy đó. Aww, very sexy!"

"A, dừng cái miệng bẩn thỉu của cậu lại đi! Đôi tai trong sáng của tớ bắt đầu đau rồi!" Doyoung xoa xoa tai.

"Doyoung, đừng làm ra vẻ mình còn trinh nữa," Ten trêu chọc, Doyoung đáp trả bằng một cú đấm mạnh vào vai. Ten cười sảng khoái, cảm thấy hài lòng vì đã trêu chọc được Doyoung.

Trên thực tế, Doyoung khá thân thiết với một số bạn trai cũ của Ten, nhưng không phải với Johnny. Thật khó để có thể làm quen một người đàn ông đã ngoài ba mươi.

Nhắc đến tuổi của Johnny, Doyoung chợt nghĩ đến Taeyong. Tự hỏi, có thể nào Taeyong và Johnny bằng tuổi nhau không?

Xem xét việc Taeyong và Johnny là bạn thân (Ten đã nói như vậy trước đây) ngoài việc hai người là đối tác kinh doanh. Nếu đúng là như vậy, chẳng trách Doyoung cảm thấy không thoải mái. Cậu đang phải đối phó với một người đàn ông đáng tuổi chú của cậu!

"Này, Doyoung, cậu có bao giờ thắc mắc làm sao một người như tớ lại có thể có hẹn hò với Johnny không?" Ten đột ngột hỏi, thay đổi chủ đề, điều mà thực sự thoáng qua tâm trí Doyoung.

Doyoung khẽ cười: "Ý cậu là gì khi nói 'người như tớ'? Cậu tài năng và nổi tiếng!"

Ten tròn xoe mắt. "Cái đó thì tớ biết," Cậu nói đùa. "Ý tớ là, Johnny Suh, một doanh nhân thành đạt và đẹp trai, đột nhiên hẹn hò với tớ, người chỉ là một vũ công đường phố. Tuổi của cả hai thậm chí còn rất xa nhau."

Doyoung im lặng. Ký ức của cậu trong chốc lát quay về ba năm trước, khi mà tim cậu như muốn rớt ra ngoài khi nhìn thấy Ten bước xuống chiếc xe hơi sang trọng và khoác tay một người đàn ông trong bộ vest đắt tiền từ đầu đến chân rồi giới thiệu người đó là bạn trai của mình.

Khi đó Johnny không nói nhiều, thái độ lịch sự của anh ấy khiến Doyoung có cảm giác anh ấy như với giáo sư trong khuôn viên trường của mình. Tương tự như vậy với Ten, người chỉ kể ngắn gọn và Doyoung không hỏi quá nhiều. Doyoung luôn biết rằng Ten sẽ nói với cậu bất cứ điều gì nếu cần thiết.

Mọi thứ cứ thế trôi qua mà Doyoung không nhận ra, Ten đã trải qua ba năm với một người đàn ông trưởng thành và giàu có. Thực sự trưởng thành đến mức tư thế và cách nói chuyện của Johnny không ít lần khiến Doyoung nhớ đến cha mình.

"Mối quan hệ của tớ và anh ấy bắt đầu từ một mối quan hệ chính xác như những gì Taeyong hyung đã đề nghị với cậu."

Doyoung lại im lặng, dường như đang suy nghĩ về những gì Ten nói. "Ý cậu là... Friends with benefits?" Cậu hỏi sau đó.

Thật ra, Doyoung chỉ nói những điều vớ vẩn, phỏng đoán lung tung. Kim Doyoung thật sự là một chàng trai trẻ non nớt, nhưng cậu không quá thiếu hiểu biết khi không biết một hoặc hai trong số những điều cấm kỵ trong mối quan hệ đang phổ biến hiện nay.

Bạn bè lợi ích, hai người chọn ở bên nhau vì lợi ích của nhau, chẳng phải thứ mà Taeyong mang đến cho cậu cũng thuộc loại bạn bè có lợi sao? Đó là những gì Doyoung có thể kết luận vào lúc này, và nó khiến cậu khó chịu mỗi khi nhắc lại.

Nhưng dự đoán của Doyoung dường như đã sai khi Ten, người đang nhấm một ngụm đồ uống suýt nữa thì bị sặc vì cười. Chàng trai trẻ lắc đầu đáp lại.

"No, honey, quá đơn giản, quá nhàm chán." Ten từ từ đặt ly xuống, rồi lại nói. "Johnny quá lớn tuổi để trở thành một 'người bạn', không vui đâu!"

Doyoung há miệng tròn xoe chỉ gật đầu. Ten nói đúng, mong đợi gì ở một 'tình bạn' với người đàn ông trưởng thành cuối đầu ba cực kì bận rộn lạ thường đó? Trò chuyện về việc đầu tư vào một công ty thú vị như thế nào?

"Do đó..." Ten bỏ lửng câu nói.

"Do đó thì sao...?" Doyoung trông có vẻ tò mò trong khi với lấy ly đầy soda mà Ten đã gọi trước đó. Vừa uống vừa chờ đợi câu nói sẽ thốt ra từ miệng Ten.

"Johnny... Anh ấy là sugar daddy của tớ." Và những lời của Ten với khuôn mặt ngây thơ, đã thành công trong việc khiến Doyoung bị sặc soda đang uống cho đến khi cậu phun ra và ho.

"Thấy chưa, đây chính là phản ứng mà tớ đã tưởng tượng trước đây!" Ten lập tức lấy vài tờ khăn giấy đưa cho Doyoung đang bận đấm ngực. "Tớ thậm chí không thể tưởng tượng cậu sẽ phản ứng thế nào nếu tớ nói điều đó ba năm trước."

"Tớ biết, sớm muộn gì cậu cũng sẽ kể hết mọi chuyện nhưng Ten, nghiêm túc đấy, ba năm?" Doyoung hỏi sau khi lau miệng bằng khăn giấy. "Tớ phải đợi ba năm để cậu có thể nói hết?!"

Thấy phản ứng như người đang đòi công lý của Doyoung khiến Ten có chút hoảng hốt. "Doyoung, tớ có nên quỳ xuồng xin lỗi cậu không? Tớ có nên cầu xin sự tha thứ vì đã không thể nói hết mọi chuyện không? Tớ có nên"

"Không, không," Doyoung lắc đầu nhanh chóng cắt ngang. "Ten, ít nhất tớ cũng biết ơn vì anh ấy đã đối xử tốt với cậu."

Doyoung không chỉ nói suông. Nhìn thấy Ten vô tư sống trong chuyện tình cảm của mình, Doyoung chắc chắn rằng Johnny đã khá thành công trong việc làm người yêu, mặc dù một năm có một đến ba lần Ten ủ rũ vì mâu thuẫn giữa các cặp đôi nói chung.

"Anh chàng Johnny đó, bọn tớ không thân nhưng tớ có thể nói rằng anh ấy là một người tốt." Doyoung lại lên tiếng. Chắc chắn, Johnny là một chàng trai tốt, so với người hôm nay chính thức sa thải cậu.

Nụ cười của Ten từ từ nở rộ. Cậu luôn biết thái độ của Doyoung đối với chuyện này. Chàng trai trẻ có thể luôn cứng rắn và kiên định, nhưng Doyoung luôn biết đặt mình vào vị trí khôn ngoan cùng một lúc. Doyoung không phải kiểu bạn bè trẻ con.

Thật ra Ten chưa bao giờ có ý định che đậy chuyện tình cảm của mình và Johnny. Cậu chỉ do dự một chút. Nhắc lại lần nữa, cuộc sống của Ten và Doyoung là tỉ lệ nghịch. Doyoung cực kỳ bận rộn với cuộc sống bình thường và quy củ, trong khi Ten thích một cuộc sống phóng khoáng và đầy thử thách.

Mặc dù Ten hiểu rất rõ về Doyoung, nhưng có những lúc cậu lo lắng rằng Doyoung sẽ nghĩ xấu về con đường cậu đã chọn trong cuộc sống, một trong số đó là cách cậu đã chọn bắt đầu mối quan hệ với Johnny.

Nhưng bây giờ Ten có thể thở phào nhẹ nhõm sau ba năm giữ kín tất cả. Khiến cậu nhận ra rằng lẽ ra cậu không nên nghi ngờ Doyoung vì cậu ấy là người bạn tốt nhất của cậu.

"Từ giờ trở đi có gì cứ nói cho tớ biết. Cuộc sống nhàm chán của tớ có thể rất khác với cuộc sống của cậu nhưng tớ vẫn là bạn thân nhất của cậu, chết tiệt, tớ xứng đáng được biết!" Doyoung càu nhàu một chút, chọc cho Ten cười khúc khích.

"Chắc chắn rồi!" Ten cười toe toét. Cậu kéo ghế về phía trước, có vẻ hăng hái. "Tóm lại là thế này, bọn tớ đã gặp nhau ở quán bar, và tất cả mọi thứ xảy ra. Mối quan hệ bắt đầu bằng một bản hợp đồng."

"Và cuối cùng cậu đã yêu." Doyoung chen vào, được đáp lại bằng cái gật đầu từ Ten với khuôn mặt rạng rỡ.

Trước đây, Ten chưa bao giờ hào hứng như thế này khi kể cho Doyoung nghe về Johnny.

"Doyoung, nói về mối quan hệ hợp đồng, chúng ta hãy thảo luận về Taeyong hyung một lần nữa," Ten nói, Doyoung chỉ đảo mắt một cách uể oải.

Chỉ cần nghe đến cái tên 'Taeyong' thôi cũng khiến Doyoung bực mình, dù trước đó cậu đã quên mất tên đó.

"Tớ sẽ không ép buộc cậu phải giống tớ. Đó là sự lựa chọn của cậu, nhưng có lẽ không có gì sai khi thử một cái gì đó mới phải không?" Ten nói. "Hoặc thậm chí, mối quan hệ của cậu có thể thay đổi như của tớ và Johnny thì sao?"

Doyoung thở dài. "Ten, anh ta thậm chí còn vừa sa thải tớ khỏi công ty của anh ta."

Mặt Doyoung trở nên chua chát. Làm sao Ten có thể nói rằng mối quan hệ của cậu với ông sếp cũ có thể trở thành tình nhân?

Ten ngượng nghịu cười, lời Doyoung nói cũng có lý. Trong thời gian quen biết Taeyong, người mà cậu gần như gặp gỡ thường xuyên ở các hộp đêm, Ten chưa một lần thấy hắn giới thiệu ai là người yêu. Việc một tay chơi hạng sang như Taeyong quyết định tìm bạn đời dường như là điều không thể.

"Anh ta là một tên điên, và tớ hy vọng người xui xẻo trở thành bạn đời của anh ta trong tương lai là một người thậm chí còn điên hơn!"

Ten cười với Doyoung đang càu nhàu. Có vẻ như ngọn lửa trả thù trong người bạn thân của cậu vẫn đang bùng cháy.

"Này, Doyoung, theo tớ nghĩ, Taeyong hyung là bên duy nhất muốn hợp đồng đó. Đó không phải là lợi thế của cậu sao?"

Một bên lông mày của Doyoung nhướng lên. "Ý cậu là gì?" Cậu hỏi. Cậu thực sự không hiểu điều Ten muốn nói lần này là gì.

"Khiến anh ấy phải cầu xin để có được cậu." Ten đột nhiên cười toe toét, trông nghịch ngợm và quyến rũ trong mắt Doyoung. "Nếu cậu làm được, không chỉ công việc của cậu, anh ấy thậm chí có thể cho cậu cả thế giới nếu cậu yêu cầu!"

"Cậu nghĩ dễ dàng như vậy?" Doyoung khịt mũi. "Anh ta là một người đàn ông trơ trẽn kiêu ngạo!"

"Này, tớ không bao giờ nói mà không có bằng chứng." Ten lại nói, đầy vẻ tự tin. "Tớ rất quen thuộc với những người như thế. Tớ đã đối mặt với một người, và xem kết cục của người đó bây giờ thế nào?"

"Ý cậu là... Johnny?" Doyoung hỏi.

"Gotcha!" Ten vui vẻ thốt lên. "Trước mặt nhiều người, anh ấy có thể trông lạnh lùng và kiêu ngạo. Anh ấy thực sự là một người đàn ông có lòng tự trọng cao. Nhưng sau tất cả, anh ấy đã quỳ gối trước tớ!"

Trái ngược với Doyoung, Ten rất nổi tiếng và việc hẹn hò không có gì mới đối với cậu. Cậu đã gặp rất nhiều đàn ông, nhưng có lẽ chỉ gặp một người đàn ông thực lòng yêu cậu một lần duy nhất trong đời, và người đàn ông đó là Johnny.

"Johnny Suh và Lee Taeyong, cả hai chắc chắn không có nhiều khác biệt," Ten nhún vai nói. Cậu trông có vẻ thờ ơ, nhưng cậu sẵn sàng đặt cược vào những gì vừa thốt ra từ miệng mình.

"Tớ cá rằng, ngay cả khi cậu không cần phải cố gắng, anh ấy cũng sẽ đến với cậu, Doyoung. Việc cậu bị anh ấy đuổi khỏi công ty sáng nay chỉ là thăm dò mà thôi."

"Bởi vì những người đàn ông như họ sẽ luôn cố gắng để có được bất cứ thứ gì họ muốn, bất kể thế nào. Cậu càng từ chối họ, họ sẽ càng theo đuổi cậu."

Doyoung chăm chú lắng nghe những gì Ten nói. Cậu khá trầm ngâm, suy nghĩ về nó một cách sâu sắc, bởi vì thực sự mà nói, cậu bắt đầu quan tâm đến việc liệu những gì Ten nói có trở thành sự thật hay không.

Doyoung có lẽ sẽ mỉm cười đắc thắng nếu Taeyong thực sự đến gặp cậu, cầu xin và cho cậu bất cứ thứ gì cậu muốn. Chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến Doyoung cười toe toét mà không nhận ra.



Không, đây không phải là những gì Doyoung đã tưởng tượng trước đây.

Đã ba ngày trôi qua và Taeyong không bao giờ tìm đến cậu. Doyoung nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình trong gương phòng tắm trong khi mỉm cười như một kẻ ngốc, làm sao cậu có thể tin những lời Ten nói?

Trong cuộc sống của Doyoung, ngoài anh trai của cậu, Ten là người duy nhất cậu biết là người không bao giờ nói chuyện tùy tiện. Nhưng lần này Doyoung cảm thấy rằng những lời phát ra từ miệng của Ten vài ngày trước chỉ là nhảm nhí. Hoàn toàn tào lao!

Nếu Taeyong không đến cầu xin cậu, thì Doyoung sẽ đến. Cậu sẽ đến gặp Taeyong.

Lần này hãy để Doyoung bớt kiêu hãnh đi một chút. Vì suy cho cùng, việc sa thải xuất phát từ vấn đề cá nhân nên cậu sẽ đích thân quay lại gặp Taeyong để yêu cầu hắn rút lại quyết định sa thải một lần nữa.

Ít nhất, Doyoung sẽ cố thuyết phục Taeyong ký cho cậu một hợp đồng làm việc ít nhất ba tháng. Sau đó, Doyoung sẽ từ chức trong danh dự. Vì theo cách đó, sơ yếu lý lịch được sắp xếp gọn gàng và hoàn hảo của cậu sẽ không bị hoen ố!

"Ồ, hôm nay em dậy sớm hơn mọi hôm."

Đó là giọng nói của Gongmyung, anh trai của Doyoung, đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng cho cả hai như thường lệ. Doyoung chỉ sống cùng anh trai Gongmyung, người không biết rằng em trai mình hiện đang thất nghiệp.

Doyoung khẽ gật đầu trong khi bận lau khô tóc bằng khăn tắm. Cậu vừa tắm xong. "Ừm, sáng nay em có cuộc họp," cậu nói, những lời nói dối buổi sáng mà cậu đã làm mấy ngày qua lại bắt đầu.

"Chà, Kim Doyoung chắc bận lắm nhỉ," Gongmyung trêu chọc. Anh đã bày thức ăn ra bàn xong. "Nhưng dù bận thế nào cũng đừng bao giờ bỏ bữa sáng, nhớ nhé?"

Doyoung chỉ cười, trông hơi khó xử rồi chạy vội vào phòng. Không muốn nói dối trước mặt Gongmyung quá lâu.

Trong ba ngày qua, Doyoung luôn dậy sớm và ra về như thể cậu vẫn đang làm việc. Căn hộ của Ten trở thành 'văn phòng' của cậu, cậu dành cả ngày ở đó và trở về nhà sau giờ làm việc bình thường của nhân viên.

Doyoung không sẵn sàng khiến Gongmyung lên cơn đau tim nếu anh biết cậu bị sa thải chỉ sau một ngày làm việc, đặc biệt nếu Gongmyung tìm ra lý do đằng sau việc cậu bị sa thải. Rất xấu hổ!

Doyoung chợt nhớ ra tất cả thảm họa này xảy ra vì bữa tiệc ăn mừng của chính cậu. Cậu không trách Ten vì đã gợi ý tổ chức tiệc ăn mừng, cậu chỉ bực mình vì đã mất kiểm soát trong bữa tiệc tối hôm đó.

"Buổi tiệc chết dẫm," Doyoung càu nhàu giữa hai bàn tay đang bận cài từng cúc áo sơ mi của mình.

Doyoung đã xong và trông gọn gàng. Cậu thậm chí còn hít một hơi thật sâu, cố gắng bình tĩnh lại khi còn ở trong phòng, không phải trong khu vực văn phòng, hoặc đặc biệt hơn là trong văn phòng của Taeyong và đối mặt trực tiếp với người đàn ông.

Đối phó với mọi người không phải là điều khó khăn đối với Doyoung, cựu nhà hoạt động trong khuôn viên trường, nhưng vì lý do nào đó mà đối phó với Taeyong đủ để khiến tim cậu đập nhanh hơn. Nếu có thể nói ra, Taeyong quả thật khiến cậu hơi lo lắng.



Doyoung đến tòa nhà công ty lúc 8 giờ rưỡi sáng, cậu đoán rằng Taeyong hiện đang ở trong văn phòng của hắn. Người đàn ông là một ông chủ điển hình đến đúng giờ và thậm chí còn đến sớm hơn nhân viên của mình.

Nhìn thấy các nhân viên dán thẻ ra vào trên cảm biến ra vào khiến Doyoung có chút khó chịu. Cậu vừa ghen tị vừa xấu hổ, nhớ lại bản thân trông ngu ngốc như thế nào khi cứ cắm thẻ truy cập không còn hoạt động của mình và gây ồn ào.

Doyoung ngay lập tức đi đến quầy thông tin, gặp nhân viên ở đó và nói: "Tôi là Kim Doyoung, tôi muốn gặp chủ tịch Lee. Chúng tôi đã hẹn trước."

Doyoung nói dối một chút, vì bộ phận thông tin có thể sẽ từ chối yêu cầu của cậu nếu cậu nói rằng không có hẹn trước. Phần còn lại phụ thuộc vào Taeyong, liệu người đàn ông đó có chấp nhận lời nói dối của Doyoung và chịu gặp mặt cậu hay ngược lại.

Bộ phận thông tin ngay lập tức liên hệ với thư ký của Taeyong, và Doyoung khá bất ngờ khi yêu cầu gặp mặt của cậu được chấp nhận. Được bảo vệ hộ tống, Doyoung bước vào công ty.

Cảm giác như déjà vu. Doyoung đang ở trước cửa văn phòng Taeyong với thư ký bên cạnh, báo hiệu việc cậu đến gặp vị lãnh đạo tối cao.

"Chào buổi sáng, ngài chủ tịch." Doyoung bị bỏ lại một mình, giờ đang cúi đầu chào một cách kính trọng, đối mặt với Taeyong trong văn phòng.

Ít nhất thì Doyoung cũng phải lịch sự trước khi đấm vào khuôn mặt đẹp trai của Taeyong nếu cần thiết.

Taeyong tỏ vẻ thờ ơ. Bận rộn với màn hình laptop với đôi mắt đeo kính. Doyoung bất giác nuốt nước bọt vì Taeyong, ông chủ khốn nạn, sáng nay trông đẹp trai hơn gấp nhiều lần khi hắn tập trung và nghiêm túc.

Nhanh như chớp, Doyoung lập tức lắc đầu, ngăn bản thân tiếp tục chú ý đến Taeyong. Cậu thích những người đàn ông có vẻ ngoài nghiêm túc trong công việc, nhưng Taeyong sẽ không bao giờ lọt vào danh sách này!

Doyoung ngay lập tức chỉnh lại tư thế của mình, đứng thẳng với cả hai tay đan vào nhau đặt trước đùi khi Taeyong đóng laptop lại. Người đàn ông tháo kính ra, ánh mắt giờ hướng về phía Doyoung.

Taeyong từ từ đứng dậy khỏi ghế, bước đến chỗ Doyoung với vẻ mặt nghiêm chỉnh. Doyoung đã nghĩ Taeyong có thể quay lại ném những câu cay nghiệt như vài ngày trước, nhưng suy đoán của cậu đã được bác bỏ khi điều mà Taeyong làm là ôm lấy cậu và tựa trán lên vai cậu.

Không phải những câu nói chọc tức cơn giận của Doyoung như trước, mà là một tiếng thở dài từ miệng Taeyong. Người đàn ông nghe có vẻ mệt mỏi.

"Tôi định gặp cậu tối qua," Taeyong lầm bầm nhưng Doyoung vẫn có thể nghe khá rõ. "Nhưng rõ ràng là tôi thậm chí còn không thể về nhà."

Doyoung với cơ thể cứng đờ vì lần đầu tiên có người dựa vào mình, liếc nhìn Taeyong giờ đang nhắm mắt. Người đàn ông trông thực sự mệt mỏi. Thay vì đến sớm, Taeyong dường như thậm chí còn không về nhà vì một số công việc quan trọng mà hắn phải tự lo liệu.

Bằng cách nào đó, việc thấy Taeyong ôm mình như thế này khiến Doyoung không nghĩ đến việc đẩy người đàn ông ra. Chỉ mới ba ngày trước, Doyoung nóng nảy đã nghĩ đến việc đánh hoặc thậm chí giết Taeyong, nhưng bây giờ tay cậu bắt đầu di chuyển một cách tự nhiên, vỗ nhẹ vào tấm lưng rộng của Taeyong mặc dù những cái vỗ đó trông có vẻ cứng nhắc. Doyoung muốn giúp Taeyong cảm thấy bình tĩnh và thoải mái hơn.

"Nhưng tôi rất vui vì cậu đã đến." Taeyong lại nói, giọng vẫn trầm. "Cậu đến đúng lúc. Tôi nhớ cậu, người mới."

Doyoung khịt mũi. Sau khi sa thải cậu, Taeyong thậm chí còn có thể gọi cậu là người mới và nói nhớ cậu? Nghiêm túc sao.

"Vậy là cậu đã chọn đồng ý với bản hợp đồng mà tôi đề nghị với cậu phải không?" Taeyong hỏi, hắn nhìn Doyoung đầy hy vọng. Ít nhất đó là cách Taeyong nghĩ về lý do Doyoung muốn gặp hắn sáng nay.

Bị 'tấn công bất ngờ' với ánh nhìn như vậy khiến Doyoung cảm thấy khó chịu và ngay lập tức quay mặt đi chỗ khác.

Doyoung hắng giọng một lúc, cố tỏ ra kiên quyết. Lần này không thể thua được, Taeyong hiện tại trông có vẻ yếu ớt chính là cơ hội ngàn vàng để Doyoung xoay chuyển tình thế!

"Hợp đồng làm việc. Tôi yêu cầu một bản hợp đồng làm việc ở đây, không có gì khác," Doyoung nhấn mạnh.

"Được, hợp đồng lao động, ngày mai cậu có thể đến làm việc như trước." Taeyong vô tư nói, dựa vào vai Doyoung một cách thoải mái. Hai tay vẫn ôm chặt lấy eo Doyoung.

"Không còn bị sa thải nữa sao?" Doyoung lại nói, lần này thật nhanh.

"Không bị sa thải nữa," Taeyong nói, chỉ nhắc lại lời của Doyoung.

Doyoung sửng sốt, cậu nói lại, "Đừng lẫn lộn vấn đề cá nhân với công việc."

"Được rồi, tôi sẽ không lẫn lộn nữa."

Đôi mắt Doyoung mở to. Taeyong đã đồng ý ba lần rồi.

Ồ, cái gì đây? Liệu lời nói của Ten có thực sự thành sự thật? Tại sao cậu lại bắt đầu cảm thấy dễ chịu khi nghe Taeyong nói, hắn tuân theo mọi mong muốn của cậu mà không có một chút phản đối nào như mọi khi?

"Vậy thì hợp đồng quan hệ của chúng ta, cậu đã đồng ý phải không?" Taeyong hỏi, quay lại chủ đề hắn muốn nói.

"Để tôi suy nghĩ đã," Doyoung nói. Cậu nhớ lời Ten, cậu phải khiến Taeyong cầu xin!

Taeyong thực sự không thích những gì Doyoung nói. Nhưng lần này hắn sẽ nhượng bộ, cố gắng kìm nén. Taeyong nhận ra rằng ở đây hắn mới là người muốn có một hợp đồng quan hệ giữa họ, và việc đuổi Doyoung ra ngoài như một trò đùa là một bước đi sai lầm để có thể có được chàng trai trẻ. Hắn sẽ không lặp lại sai lầm tương tự.

Đã ba ngày trôi qua Taeyong gắt gỏng vì không được gặp Doyoung, bên cạnh đống công việc chết tiệt khiến hắn đau đầu.

"Cậu có thể ở lại đây lâu hơn được không?" Taeyong hỏi. "Tôi vẫn muốn ôm cậu, tôi sẽ không làm bất kì điều gì khác cho đến khi cậu thật sự đồng ý với hợp đồng."

Ban đầu Doyoung còn nghi ngờ, nhưng nhìn thấy thái độ tốt và cách đối xử của Taeyong dành cho cậu bây giờ khiến cậu có chút cảm động. "Được. Nhớ kỹ, chỉ ôm thôi đấy."

"Ừ, ôm thôi." Taeyong gật đầu. "Chúng ta lên sofa được không? Tôi muốn ôm cậu trên đó. Cơ thể tôi thật sự mệt mỏi và cần cậu."

Doyoung không nói gì và chỉ làm theo yêu cầu của Taeyong bằng cách ngồi trên ghế sofa, trong khi những gì Taeyong làm là tiến đến bàn trước. Doyoung không biết Taeyong định làm gì cho đến khi cậu nhìn thấy người đàn ông đã chộp lấy điện thoại bàn và nhấn nút quay số trên đó.

"Hãy dời lại tất cả lịch trình của tôi trong vòng 1 tiếng," Taeyong nói qua điện thoại, hình như hắn đang gọi cho thư ký ngoài kia. "Và đừng cho ai vào phòng tôi vì tôi từ chối gặp bất cứ ai."

Doyoung chỉ chăm chú lắng nghe, đã rất bối rối. Cậu không hiểu tại sao Taeyong lại mất cả tiếng đồng hồ khóa cửa chỉ để ôm cậu trên sofa?

𖧷𖧷𖧷𖧷𖧷

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro