Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

3. Hợp đồng

𖧷𖧷𖧷𖧷𖧷

Mới ngày đầu tiên đi làm mà Doyoung đã cảm thấy sự nghiệp của mình như đã kết thúc. Tất nhiên, làm sao Doyoung có thể mong đợi mọi thứ diễn ra suôn sẻ khi đêm qua cậu đã ở cùng giường với Taeyong ㅡ người mà cậu không hề biết trước đây, lại là ông chủ của cậu, thật ngu ngốc làm sao?

Nhắc nhở Doyoung rằng cậu không qua đêm trên giường với Taeyong chỉ để nằm yên và hít thở.

"Điên rồi. Mày điên rồi." Doyoung lặng lẽ càu nhàu. Những hình ảnh tối qua về những gì đã xảy ra khi cậu say rượu dần xuất hiện.

Kí ức của Doyoung đã hoàn toàn quay trở lại (chính xác là cách cậu quằn quại cuồng nhiệt vì lần đụng chạm nóng bỏng đó, cái miệng hư hỏng vui sướng gọi tên Lee Taeyong bằng tiếng rên rỉ đầy mê hoặc, và những tiếng nỉ non cầu xin tiếp tục được hưởng thụ) khiến cậu cảm thấy phát điên gần như phát nổ.

Doyoung cảm thấy xấu hổ, rất, rất xấu hổ.

"Doyoung, anh sẽ không quên bữa tối của cả nhóm sau giờ làm việc chứ?"

Ai đó đã phá vỡ sự lo lắng của Doyoung, cậu nghiêng đầu ra sau, nhìn vào chủ nhân của giọng nói, dù trước đó đang cố gắng tập trung vào việc trên màn hình máy tính bằng những ngón tay du kích được đào tạo trên bàn phím.

Hóa ra là giọng nói của Jungwoo, đồng nghiệp mới của Doyoung, ngồi cạnh cậu, người mà cậu mới gặp vài giờ trước, và chàng trai trẻ đã nhiệt tình đề nghị cậu nên chiêu đãi tất cả các thành viên trong nhóm bữa tối như một hình thức giới thiệu.

"Anh bị bệnh sao? Sao sắc mặt tái nhợt vậy." Jungwoo hơi tọc mạch, nhưng đối với Doyoung cậu ấy khá tốt. Cậu ấy có lẽ là người đầu tiên nhận thấy sự lo lắng khắc trên khuôn mặt của Doyoung.

"Bệnh sao? À, không, tôi không sao." Doyoung giả tạo cười, cố trấn an mặc dù mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán khiến Jungwoo nghi ngờ.

Doyoung thậm chí còn bỏ bữa trưa đầu tiên tại căn tin của công ty với lý do ăn kiêng như một cái cớ lố bịch, làm sao Jungwoo có thể không nghĩ rằng đồng nghiệp của mình có thể đang có vấn đề về dạ dày?

Jungwoo, người đang bận thu dọn một số hồ sơ trên bàn, liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay. "Vẫn còn mười phút trước giờ ăn trưa, anh có thể"

"KHÔNG!" Doyoung nhanh chóng đáp lại.

Jungwoo chỉ đưa ra lời khuyên đơn giản, nhưng sự từ chối của Doyoung bằng một tiếng hét lớn dường như chỉ khiến Jungwoo muốn yêu cầu cậu nên nghỉ ngơi sớm. Doyoung vẫn nở nụ cười giả tạo, giờ cảm thấy hơi khó chịu với Jungwoo, người đang cố tỏ ra thân thiện để gần gũi hơn.

Thật ra Doyoung không phải kiểu người khó tiếp cận, chỉ là nghĩ về việc cậu hiện đang được định sẵn để làm việc dưới quyền của Taeyong (sau đêm qua, thực sự cậu đã làm việc bên dưới của Taeyong) khiến thái độ của cậu trở nên im lặng và kết thúc bằng vô số lần thả hồn trên mây. Doyoung có thể dễ thở hơn một chút vì chỉ có mình Jungwoo bắt gặp hành động mơ mộng của cậu, may không phải là đồng nghiệp cấp cao hay quản lý nhóm.

"Hoặc là anh có thể nghỉ ngơi trong phòng y tế." Jungwoo lại nói, chàng trai trẻ dường như không coi trọng lời nói dối của Doyoung trước đó. Những người đồng nghiệp bình thường điển hình.

Doyoung yếu ớt lắc đầu, cậu lại từ chối lựa chọn của Jungwoo. Đối với cậu, có thể về đến phòng làm việc 'an toàn' đã là một thành công. Cậu thậm chí còn không chịu xuống căn tin khi bụng kêu gào đòi ăn, cuối cùng chỉ uống nước, làm sao có thể chọn đi phòng y tế?

Doyoung và tất cả thái độ ngu ngốc này của cậu chỉ đơn giản là để tránh khả năng gặp Taeyong, mặc dù cậu biết rằng Taeyong có thể dễ dàng mời cậu đến văn phòng bất cứ lúc nào nếu hắn muốn. Nhưng ít nhất, Doyoung vẫn muốn cố gắng giảm thiểu khả năng tình cờ gặp nhau.

"Kim Doyoung, cậu đã làm gì sai sao?" Quản lý Taeil chợt đi đến bàn của Doyoung với vẻ mặt hơi hốt hoảng. Người quản lý chỉ nói bằng một giọng thì thầm và thăm dò. "Ý tôi là, với tư cách là một người quản lý, tôi nên biết nếu có chuyện gì đó phải không?"

Doyoung có vẻ bối rối. Cậu bắt đầu nghĩ rằng lý do quản lý đột nhiên đến là vì cậu đã lơ là.

Chết tiệt, có khả năng là như vậy không?

"Tôi không làm gì sai cả thưa quản lý." Doyoung tự tin trả lời, tràn đầy tự tin, giống như Kim Doyoung thường ngày.

"À, vậy sao?" Taeil gãi gáy, trông cũng bối rối không kém gì Doyoung. "Vậy tại sao thư ký của chủ tịch Lee lại gọi điện và yêu cầu tôi lệnh cho cậu đến văn phòng gặp mặt vậy?"

Những lời của Taeil vừa dứt, Doyoung cảm thấy sự tự tin của mình sụp đổ ngay lập tức.

Sau cùng, dù Doyoung có cố gắng trốn tránh cách mấy, Taeyong vẫn có thể dễ dàng yêu cầu gặp mặt cậu.



"Chủ tịch Lee, Kim Doyoung đã đến rồi ạ."

Doyoung cảm thấy nhịp tim của mình bắt đầu đập mạnh khi thư ký riêng của chủ tịch vừa gõ cửa vừa nêu tên cậu. Lúc này Doyoung cầu nguyện rằng ai đó hãy đến bắt cóc cậu, mang cậu đi, hoặc làm bất cứ điều gì để cậu không thể gặp Taeyong!

"Vào đi."

Chết tiệt, Doyoung thậm chí còn rùng mình chỉ vì tông giọng trầm mà cậu vừa nghe. Giọng nói trầm ấm đêm qua không ngừng khen ngợi cậu trên giường.

Doyoung bắt đầu tự hỏi, chính xác thì Taeyong mong đợi điều gì từ cuộc gặp gỡ sáng nay? Có nên vui vẻ chào hỏi người đàn ông không? Hay cúi chào một cách kính trọng như thể hai người chưa từng ngủ với nhau?

Doyoung cũng tự thắc mắc về cách cậu gọi Taeyong. Chủ tịch Lee? Taeyong? Hay tên khốn đã ngủ với cậu?

Ah, nhớ lại việc Taeyong đã ngủ với cậu khi cậu hoàn toàn say khướt khiến Doyoung chợt sôi máu. Thay vì cảm thấy sợ hãi và lo lắng khi gặp mặt như trước, giờ đây Doyoung cảm thấy cơn giận đang bắt đầu kiểm soát cậu. Doyoung thực sự muốn đấm Taeyong!

Cánh cửa mở ra, đôi mắt của Doyoung ngay lập tức dán vào Taeyong, người trông có vẻ bận rộn đằng sau chiếc bàn làm việc quá khổ của mình, lật qua lật lại vài tập hồ sơ. Trông bận rộn và tập trung, và đẹp trai. Vẫn đẹp trai như lần cuối họ gặp nhau. Ugh, Doyoung ghét sự thật đó!

"Xin vui lòng ngồi xuống." Taeyong không nhìn Doyoung khi nói điều đó, nhưng lại không ngần ngại nở một nụ cười thân thiện với thư ký, một cử chỉ cảm ơn và yêu cầu cô rời đi, để lại hắn một mình với 'vị khách'.

Doyoung (với khuôn mặt nhăn nhó khó chịu và đôi mắt nheo lại) ngồi trên chiếc ghế sofa lớn, tỏ ra bình tĩnh nhất có thể, nhưng nhịp tim của cậu đột nhiên bắt đầu đập nhanh trở lại khi Taeyong đứng dậy khỏi chỗ ngồi và bước đến chỗ cậu. Taeyong ngồi xuống đối diện với cậu.

"Cậu muốn dùng cà phê hay trà?" Taeyong hỏi, mở đầu cuộc trò chuyện bằng một câu hỏi nhẹ nhàng. Một chân bắt chéo lên chân kia. Hành động như một ông sếp lớn điển hình.

Doyoung cười gượng, sau đó nói, "Tôi xin lỗi nếu lời tôi nói nghe có vẻ tự phụ thưa ngài chủ tịch, nhưng tôi không phải loại người thích nói chuyện phiếm."

Doyoung biết mình đang thô lỗ, nhưng nắm đấm trên đùi cậu thuyết phục rằng cậu đã nói đúng. Cậu không muốn ở bên Taeyong quá lâu, nhìn mặt trông giống như hắn đang chơi đùa. Người đàn ông hoàn toàn không tỏ ra tội lỗi hay hối hận về những gì hắn đã làm, về những gì đã xảy ra giữa họ đêm qua.

"À, vậy sao?" Câu trả lời của Taeyong nghe có vẻ thoải mái. Hắn thậm chí còn tròn miệng đáp lại, giả vờ ngạc nhiên trước thái độ của Doyoung.

Doyoung nhìn đi chỗ khác khi bắt đầu cảm thấy Taeyong nhìn chằm chằm vào mình một cách mãnh liệt. Đôi mắt ấy khiến cậu khá bối rối, hai nhãn cầu đen láy như muốn kéo cậu vào trong và không có ý định buông ra. Như thể muốn thôi miên cậu.

"Thực ra, tôi cũng không phải loại người nói nhiều. Tôi chỉ đang cố tỏ ra thân thiện thôi," Taeyong nói, lần này mỉm cười. Nhưng không hiểu sao nụ cười đó lại khiến Doyoung lo lắng.

"Vậy thì, ngài chủ tịch, tôi xin ngài hãy đi thẳng vào vấn đề"

"Ngừng làm việc trong công ty của tôi đi," Taeyong nói nhanh, cắt ngang lời Doyoung lúc này đang đơ ra.

"Cái gì?" Doyoung hỏi, liệu cậu có nghe nhầm không.

Là sao? Nghỉ việc ở công ty hắn, tên khốn này vừa nói như vậy?

"Cậu có thể chọn giữa việc tôi sa thải cậu hoặc cậu tự nộp cho tôi đơn từ chức."

Không, hóa ra Doyoung không nghe nhầm. Thính giác của cậu vẫn hoạt động tốt. Taeyong vừa sa thải cậu. Cậu thật sự bị sa thải.

Tin đồn có vẻ đúng, về một lãnh đạo có thái độ vô cùng nghiêm khắc. Doyoung hiện đang phải đối mặt với nó.

"Vậy... anh hiện đang muốn sa thải tôi?" Ánh mắt Doyoung trở nên trống rỗng, nhưng khóe môi cậu nhếch lên để lộ một nụ cười. Một nụ cười trước những lời nói vô nghĩa của Taeyong đối với cậu.

"À, không. Không phải hôm nay, có thể là ngày mai?" Taeyong trả lời, vẻ mặt như đang suy nghĩ sâu xa khiến Doyoung phải kiềm chế để không đấm vào mặt gã đàn ông này. "Tôi sẽ để cậu làm việc hết ngày hôm nay. Không phải đây là một trải nghiệm đặc biệt khi được làm việc cho công ty của tôi trong một ngày sao?"

"Đồ khốn," Doyoung lầm bầm, một lời tự phát ra từ miệng, cậu không còn khả năng cư xử lịch sự trước mặt Taeyong nữa.

Taeyong nhe răng cười. "Thật vui khi nghe điều đó. Cái miệng thô lỗ của cậu thật thú vị, đúng là không làm tôi thất vọng," hắn nói, rồi quay lại, "Tôi chỉ không thể làm việc với người mà tôi đã ngủ cùng. Điều đó quá xấu hổ phải không?"

Đối với Taeyong, luôn có một ranh giới mong manh giữa công việc và niềm vui của hắn, và Doyoung ở đâu đó giữa hai điều đó. Taeyong sẽ không bao giờ cho phép mình vướng vào một mối quan hệ nào, nhưng đêm qua, Doyoung đã khiến hắn mất kiểm soát. Chính vì vậy, sáng nay Taeyong đã có động thái 'thanh minh' mọi chuyện.

"Khốn nạn, không phải anh là người bắt đầu trước sao?" Không còn bài phát biểu trang trọng nữa. Doyoung đã mất bình tĩnh.

Nghe thấy Doyoung buộc tội, Taeyong ngay lập tức đáp trả. "Không phải cậu cũng tận hưởng nó đêm qua sao?"

Nhận ra mình đang đối phó với một tên khốn giỏi dùng miệng để đáp trả khiến mắt Doyoung nheo lại. Sự kiên nhẫn của cậu đã cạn kiệt và cậu bắt đầu nghĩ đến việc rời khỏi văn phòng với ít nhất một cái tát thật mạnh vào má Taeyong như một lời tạm biệt.

"Nhưng, Doyoung, tôi thực sự không phải là một tên khốn. Thay vào đó, tôi muốn đề nghị với cậu một hợp đồng khác."

Taeyong không hề đùa, hắn đứng dậy và đi về phía bàn làm việc của mình. Lấy một tập tài liệu và đặt nó trên bàn ngay đối diện Doyoung.

Doyoung không hoàn toàn hứng thú với ý nghĩa của bản hợp đồng mà Taeyong muốn nói. Doyoung chắc chắn rằng hợp đồng mà Taeyong đưa cho cậu không phải là hợp đồng liên quan đến công ty.

Nhận thấy Doyoung đang kiềm chế bản thân để không hỏi thêm (thể hiện sự khó gần điển hình của cậu) khiến nụ cười trên môi Taeyong trở nên rộng hơn.

Taeyong thích điều đó, Taeyong thực sự thích Doyoung, người khó để có được.

"Tôi sẽ chi trả cho mọi nhu cầu của cậu, bất kể đó là gì. Tôi sẽ đáp ứng mọi mong muốn của cậu. Cậu sẽ nhận được thứ gì đó lớn hơn mức lương của một nhân viên trong văn phòng này."

Taeyong lần lượt mở từng trang của hồ sơ, đưa cho Doyoung xem, khiến chàng trai trẻ nhìn chằm chằm vào hắn một lúc, không thể tin được vì sự chuẩn bị của hắn.

Doyoung bắt đầu nghĩ rằng suy đoán của cậu về việc Taeyong hay đùa giỡn là sai.

Có hai điểm cốt lõi trong hồ sơ hợp đồng giữa Taeyong và Doyoung. Điểm đầu tiên, về Taeyong, người sẵn sàng chi trả cho bất cứ thứ gì Doyoung muốn, bất cứ điều gì, bất cứ khi nào và bất cứ nơi đâu. Trong khi đó, điểm thứ hai là Doyoung, người phải sẵn sàng cho đi thứ duy nhất mà Taeyong muốn; cụ thể là chính cậu.

Taeyong có một mục tiêu mà hắn tham vọng phải đạt được, đó là có được Kim Doyoung. Bằng cách nào đó, hắn đã phát điên. Hắn muốn Doyoung, giống như đêm hôm qua, lần thứ hai và thậm chí là những lần tiếp theo.

"Trái ngược với việc làm việc cho công ty của tôi, tôi thích cậu làm việc dưới cơ thể của tôi như đêm qua hơn. Cậu hiểu ý tôi mà, phải không?"

Taeyong khéo léo nắm lấy bàn tay của Doyoung, khiến chàng trai trẻ vốn đang tức giận tột độ đột nhiên im bặt khi hắn đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cậu.

Taeyong hôn nhẹ lên tay Doyoung và nhìn cậu chằm chằm một cách mãnh liệt. "Cậu phải biết tôi thật sự rất thích cậu."

Chết tiệt, Doyoung cảm thấy mình gần như bị thôi miên, rơi vào một cái bẫy được bao bọc bởi thái độ ngọt ngào của Taeyong khiến cậu mất cảnh giác trong giây lát. Doyoung nhanh chóng rút tay ra khỏi tay Taeyong.

"Thật không may, tôi không có hứng thú." Doyoung cố tỏ ra thờ ơ. Cậu khẽ đóng tập hợp đồng lại và đưa nó cho Taeyong.

Bằng cách nào đó, Doyoung cảm thấy rằng cuộc gặp mặt sáng nay, tất cả những lời phát ra từ miệng của Taeyong, đều làm tổn thương lòng tự trọng của cậu. Có thể Taeyong cảm thấy xấu hổ khi làm việc với người mà hắn đã ngủ cùng, nhưng Doyoung sẽ còn xấu hổ hơn nếu cậu bị sa thải chỉ vì ngủ với sếp của mình.

"Thưa chủ tịch Lee, tôi không quan tâm đến hợp đồng mà ngài đã đưa ra. Bởi vì dù có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn sẽ làm việc trong công ty của ngài!"

Doyoung nói với sự quyết tâm cao độ. Quyết định của cậu là nhất trí, cho dù có chuyện gì xảy ra, cậu sẽ duy trì vị trí của mình trong công ty này. Cho dù chưa chắc đã thành công vì những gì đầu tiên cậu phải đối mặt là nhà lãnh đạo tối cao.

Doyoung cảm thấy đây là cơ hội để trả thù. Cậu muốn Taeyong luôn nhớ những gì hắn đã làm mỗi khi họ gặp nhau ở văn phòng, khiến hắn cảm thấy xấu hổ vì bản thân không thể hành động chuyên nghiệp.

Vì vậy, hãy xem, ai sẽ là người giành chiến thắng?

𖧷𖧷𖧷𖧷𖧷

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro