15. Kết thúc
𖧷𖧷𖧷𖧷𖧷
Taeyong bước nhanh xuống hành lang của bệnh viện, một nửa là chạy. Tiếp cận nhân viên tiếp tân đang ở đó, hắn hỏi với hơi thở dồn dập.
"Bệnh nhân tên Tenㅡ"
"Hyung?"
Taeyong quay lại, nhanh nhất có thể. Chuyển sự chú ý của hắn sang chủ nhân của giọng nói, người đang gọi tên hắn bằng một ngữ điệu nhẹ nhàng quen thuộc. Đúng rồi, hình như là Ten, đứng sau Taeyong. Trông cậu có vẻ ngạc nhiên.
Gặp được Ten khiến Taeyong lập tức thở dài, nghe có vẻ nặng nề nhưng nhẹ nhõm. Nhẹ nhõm một cách kinh ngạc.
Cậu còn sống. Vẫn còn sống.
Nếu nhìn thoáng qua thì Ten trông có vẻ vẫn ổn, nhưng miếng băng bó quanh mắt cá chân của cậu và cách cậu phải đi lại với sự trợ giúp của nạng đã mang vẻ lo lắng trên khuôn mặt của Taeyong quay trở lại.
"Trời ơi," Taeyong xoa xoa trán. Không thể ngừng suy nghĩ. "Chính xác thì chuyện gì đã xảy ra với em vậy?"
"Em bị ngã cầu thang, ừm, thật ra là một sự liều lĩnh đáng xấu hổ vàㅡđợi đã," Ten ban đầu cười khúc khích chợt nhận ra điều gì đó. "Điều gì đưa anh đến đâyㅡ"
Ten chưa kịp nói xong, Taeyong đã lập tức cắt ngang bằng cách hỏi ngược lại. "Làm cách nào em tới được bệnh viện?"
Ten nhún vai. "Bác bảo vệ chung cư hộ tống em. Em đã gọi cho bác ấy, nhờ giúp đỡ và bây giờ bác ấy đã quay lại làm việㅡ"
"Tại sao không phải là tôi?"
"Cái gì?"
"Tại sao em không liên lạc với tôi?"
Ten im lặng.
Đúng vậy, Ten đã từng làm việc đó, liên lạc với Taeyong. Dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào.
Tuy nhiên, bây giờ đã khác.
Ten không còn là cậu bé mười chín tuổi phụ thuộc vào Taeyong nữa, cũng không phải cậu bé hai mươi tuổi có tình cảm và nghĩ rằng mình và Taeyong sẽ đến với nhau.
Hiện tại, Ten là một người trưởng thành hai mươi ba tuổi. Hai mươi ba tuổi cùng Johnny.
"Em đã hoàn thành xong thủ tục chưa?" Phá vỡ sự im lặng, biết rằng Ten, người không có ý định trả lời câu hỏi ban nãy, đã khiến Taeyong phải hỏi lại.
Hướng ánh mắt của Ten nhìn theo Taeyong, rồi rơi xuống tập hồ sơ trên tay cậu. "A, cái này à? Chỉ cần thanh toán là có thể về nhà."
Lần này đến lượt Taeyong không trả lời mà nhanh chóng cầm lấy tập hồ sơ. "Tôi sẽ lo liệu. Chờ một chút."
Ten phản đối, tay cậu cố gắng lấy lại tập tài liệu, nhưng cử động hạn chế của cậu đã khiến cậu phải chịu thua. Cuối cùng đầu hàng và chọn ngồi ghế chờ.
Từ chỗ của mình, Ten lặng lẽ quan sát Taeyong. Lại rơi vào một tình huống bắt buộc cậu phải ở một mình với Taeyong (điều mà cậu thực sự muốn tránh). Bắt đầu nghĩ rằng đáng lẽ cậu nên giả vờ không nhìn thấy Taeyong, nhưng điều đó có lẽ sẽ chỉ khiến cậu trông thật ngu ngốc.
Không biết Taeyong có nhận ra hay không nhưng Ten đã giữ khoảng cách trong một khoảng thời gian dài.
Ten đã cố gắng hết sức để tránh ở một mình với Taeyong, giống như lần cuối cùng họ gặp nhau tại văn phòng để thảo luận về căn hộ. Giá như Johnny không ra khỏi thành phố, và nếu Taeyong không cố tình cử tài xế riêng đến, thì Ten sẽ không bao giờ đến.
Ten có lẽ cũng không khác gì khi gặp Taeyong trong hộp đêm, vui vẻ chào hỏi như thường lệ, chỉ vì họ đang ở trong đám đông.
Ten có ý định tránh mặt Taeyong, người ban đầu là người giúp đỡ cậu bốn năm trước. Không có ý định trở thành người không quen biết, nhưng đó là cách Ten tự bảo vệ mình.
Ten chỉ không muốn rung động.
Tất cả là vì cuối cùng, Ten biết rằng Taeyong cũng có tình cảm, điều mà người đàn ông thừa nhận quá muộn. Khiến Ten nhận ra rằng cậu chưa bao giờ yêu đơn phương. Rõ ràng gần như, họ đã từng có cùng một cảm nhận. Thật là một sự thất vọng.
Nhưng, đối với Ten, cái ngày Taeyong để cậu đi lên cầu thang (nắm lấy tay Johnny) chính ngày Taeyong đã thua và mất cậu mãi mãi.
Tất cả đã kết thúc.
"Tôi đưa em về."
Ten nhìn lên, một giấc mơ dài khiến cậu không nhận ra rằng Taeyong đã hoàn thành thủ tục giấy tờ của mình. Người đàn ông đứng trước mặt cậu, trông bình tĩnh hơn, ít kích động hơn trước.
"Hyung, không cần đâu," Ten nói, giọng nhẹ nhàng.
"Tôi đưa em về." Taeyong lặp lại lời nói của mình, lần này với một tay dang ra. Chờ đợi Ten chào đón hắn.
Ten im lặng một lúc, nhìn chằm chằm với vẻ mặt đầy nghi ngờ. Cho đến khi cuối cùng cậu tan chảy, làm theo lời của Taeyong và nhận được một bàn tay giúp đỡ từ từ kéo cậu đứng dậy.
Taeyong chọn tiếp quản chiếc nạng, bàn tay của Ten hắn khoác lên vai. Hướng dẫn Ten cách đi bộ, vì có thể sẽ mất nhiều thời gian nếu phải giải quyết các yêu cầu về xe lăn.
"Hyung, em tự đi được. Anh về một mình đi." Ten khập khiễng, thở dài. "Em sẽ bắt một chiếc taxi."
"Em đang đùa tôi à?" Taeyong nghe có vẻ khó chịu. Hắn liếc nhìn Ten lúc này đang ngoảnh đi chỗ khác. À, lại như thế.
Phải, Taeyong đã nhận ra điều đó.
Hai người bước đi trong im lặng. Cảm thấy khó xử, đặc biệt là đối với Ten. Chợt cảm thấy tội lỗi với Johnny hoặc Doyoung, hoặc thậm chí có thể là cả hai. Mặc dù không phải là cậu cố ý ngoại tình, nhưng vẫn có gì đó không ổn.
"Tôi đi lấy xe," Taeyong nói, buông cái ôm ra và một lần nữa yêu cầu Ten đợi. Họ đến sân trước.
Taeyong định rời khỏi Ten, nhưng đột nhiên bước chân hắn khựng lại. Ten giữ cánh tay hắn, cố giữ yên.
"Hyung," Ten dừng lại. "Em nghĩ đến đây là đủ rồi."
"Tôi chỉ đi lấy xeㅡ"
"Không, ý em là, về anh." Ten chậm rãi nói. "Về chúng ta."
Im lặng. Ten và Taeyong im lặng hồi lâu.
Họ đang ở sân trước của bệnh viện, nơi có nhiều người qua lại, và Ten thực sự đã đưa ra một chủ đề mà Taeyong không muốn nghe nhất, chủ đề này có lẽ sẽ trở thành một cuộc tranh luận.
"Em có nghiêm túc ngay bây giờ không?" Taeyong cười lạnh hỏi. "Em muốn tôi nói về nó? Ngay bây giờ?"
Không có phản ứng đáng kể nào mà Ten đưa ra ngoài việc cậu quay đi một lần nữa, từ chối nhìn vào mắt hắn. Từ chối thừa nhận rằng cậu đã nhìn thấy vẻ tổn thương trong đôi mắt của Taeyong.
Ngừng lại một chút, Taeyong quay lưng lại với Ten, ngửa đầu ra sau và hít một hơi thật sâu. Một bàn tay đưa lên vuốt khuôn mặt hắn nhưng dường như hắn đang siết chặt lấy nó. Cảm giác xúc động gần như chạm đến đỉnh điểm.
"Ten, ba năm." Taeyong quay lại, nhìn Ten và nói với giọng mệt mỏi. "Tôi chỉ để em đi có một đêm mà em lại đột nhiên lập cái hợp đồng chết tiệt đó với Johnny. Bắt tôi phải đợi. Trong ba năm."
Taeyong vẫn còn nhớ rất rõ, thậm chí cả phản ứng từng lời từng chữ thốt ra từ miệng Ten khi nghe hắn yêu cầu hủy bỏ hợp đồng. Lúc đó Ten đã ngay lập tức từ chối và yêu cầu Taeyong đợi.
Một năm. Ten nói rằng tất cả sẽ kết thúc chỉ trong một năm.
Taeyong đã chờ đợi, và vẫn đang chờ đợi một cách ngu ngốc khi Ten và Johnny cuối cùng cũng ở bên nhau. Sau ba năm trôi qua.
Ban đầu, việc để Taeyong chờ đợi là một hình thức của Ten với mong muốn trả thù cho nỗi đau lòng của cậu. Nhưng ai có thể ngờ rằng cậu lại thực sự yêu Johnny và quên đi Taeyong?
Ba năm trôi qua và mối quan hệ giữa ba người vẫn ổn. Ten vẫn hẹn hò với Johnny, Ten vẫn là bạn với Taeyong, cũng như mối quan hệ tốt đẹp tồn tại giữa Taeyong và Johnny. Vì vậy, Ten nghĩ rằng Taeyong có lẽ đã quên tình cảm của mình. Nó đã biến mất.
Hơn nữa, cùng với sự góp mặt của Doyoung bây giờ.
"Vậy em cho rằng tôi vẫn còn có thể đợi đến khi biết hai ngươi kết hôn sao?" Taeyong hỏi. Giọng hắn bắt đầu cao lên. "Tôi thậm chí gần như phát điên!"
Taeyong không còn là cậu thiếu niên dễ dàng tuyệt vọng vì tình yêu, đặc biệt là tình yêu dành cho một đứa trẻ hai mươi ba tuổi. Chỉ là, hắn cảm thấy quá mệt mỏi. Chán ngấy với cảm xúc của chính mình.
Taeyong đã kìm nén đủ lâu và cuối cùng bùng nổ. Sự xúc động tràn ngập trong hắn.
Ten chưa kịp phản ứng thì bất ngờ Johnny đến. Nhìn từ phía trước, anh trông gần như đang chạy khi đến gần. Khuôn mặt anh nhợt nhạt và hơi đổ mồ hôi. Người đàn ông trông hoảng sợ.
Lần cuối cùng Johnny liên lạc với Taeyong, người đàn ông nói rằng anh đã phải ra khỏi thị trấn vì công việc. Tuy nhiên, trên thực tế, anh đang trên đường trở về Seoul.
Johnny vì quá lo lắng cho việc Ten có thể phải ở một mình dù chỉ còn chưa đầy một tiếng nữa là đến bệnh viện nên đã nhờ Taeyong đi cùng Doyoung để ở cùng Ten. Xem xét căn hộ gần bệnh viện như thế nào.
"Em ổn không?" Johnny hỏi khi đến trước mặt Ten. "Bị thương có nặng lắm không?"
Ten trông có vẻ ngạc nhiên, nhưng đồng thời cũng thấy hạnh phúc. Johnny cuối cùng cũng về. Đó là Johnny.
"Anh yêu, em đã nói với anh là em ổn mà. Em ổn thật đấy. Nhưng ở một mình buồn lắm."
Taeyong đột nhiên khịt mũi, cố nén tiếng cười nghe có vẻ chế giễu chỉ vì Ten đang cố làm ra vẻ như họ mới gặp nhau. Tự lo liệu mọi thứ mà không cần sự giúp đỡ của Taeyong. Ten, người nhận ra điều đó, chỉ lúng túng liếc nhìn, ngượng nghịu.
Trước mặt Johnny, Ten liều lĩnh làm như không có chuyện gì xảy ra, không bao giờ khiến Taeyong bộc lộ cảm xúc trước bệnh viện.
"Chính vì vậy, anh đã nhờ bạn của em đến đây, tạm thời ở cùng em cho đến khi anh đến," Johnny vừa nói vừa nhìn xung quanh. "Doyoung đâu? Anh phải cảm ơn em ấy."
"Doyoung?" Ten có vẻ bối rối. Theo cậu nhớ, người yêu và bạn thân của cậu không có mối quan hệ thân thiết.
"Anh đã nhờ Taeyong đi cùng Doyoung," Johnny nói, quay sang Taeyong.
Trước khi sự việc xảy ra với Ten, quả thực Johnny và Taeyong đã có cuộc đối thoại ngắn, lý do tại sao Johnny biết Taeyong đang ở chỗ của Doyoung.
"A, vậy sao?" Miệng Ten tròn xoe, cậu không nghĩ gì kỳ lạ hay thậm chí nghĩ rằng bạn mình đang bị bỏ rơi.
"Đúng vậy, em ấy đâu rồi?" Johnny hỏi Taeyong. "Không phải cậu đi cùng em ấy sao?"
Nhìn thấy Taeyong im lặng khiến điều gì đó bên trong Johnny thay đổi. Mọi thứ đều cảm thấy tanh; không có Doyoung, có tiếng chửi thề trong cuộc điện thoại mà anh đã nhận trước đó, và tất cả những hành động có vẻ kỳ lạ của Taeyong và Ten, không phải là Johnny không hề nhận thấy.
Đôi mắt của Johnny không còn ấm áp nữa, chúng dán chặt vào Taeyong. Anh yêu cầu một lời giải thích.
"Tôi sẽ đưa Ten về nhà." Bỏ qua Johnny, Taeyong trả lời bằng một cuộc thảo luận khác.
Johnny khịt mũi nhẹ. Chặn bước bạn mình. "Sự hiện diện của tôi ở đây là vô hình sao?"
Ten, người ở giữa hai người cảm thấy rất khó xử. Chịu đựng cơn đau, cậu ngay lập tức chuyển sự tập trung sang Johnny, bên cánh tay của anh. Như lẽ ra cậu nên làm ngay từ đầu.
Taeyong lại khịt mũi. Trước mặt hắn, ai đó đang cố nói rõ rằng cậu đã thuộc về người khác. Ten nắm chặt tay Johnny như muốn khiến bất cứ ai đang theo dõi (người đó chính là Taeyong) nhận ra rằng cặp đôi này không thể xa rời nhau được nữa, không thể tách rời.
Không phải là Taeyong không thể nhìn thấy nó, phải không? Hắn biết, chết tiệt, hắn biết rằng Johnny và Ten đang hẹn hò. Thật trẻ con.
Không còn cố gắng mở lời, cả hai cũng không, khiến Johnny ngay lập tức kéo Ten đi. Không còn dắt theo mà cẩn thận bế Ten trong vòng tay bằng kiểu công chúa. Bỏ lại Taeyong người vẫn chôn chân tại chỗ.
"Taeyong," Johnny liếc nhìn lại, rồi nói, "Chúng ta có thể cần nói chuyện."
•
•
•
Doyoung bắt đầu ghét bản thân mình. Cậu thật yếu đuối.
Đôi mắt đỏ hoe và những giọt nước mắt không còn kiềm chế được nữa. Cậu đang khóc, lặng lẽ và không biết chính xác điều gì đã khiến cậu cảm thấy buồn đến mức cuối cùng quyết định khóc như thế này.
Nó đau. Đó là tất cả những gì Doyoung biết.
Ten bị ngã từ cầu thang có lẽ là điều duy nhất đáng khóc lúc này. Nhưng thực tế lại không khiến Doyoung cảm thấy tổn thương như vậy, giống như một sự phản bội, mặc dù về cơ bản cậu không có mối quan hệ yêu đương với bất kỳ người đàn ông nào.
Vài phút trước, Doyoung có một cuộc gọi video với Ten. Bỏ qua cảm giác khó xử về mối quan hệ đáng lo ngại của hai người, Doyoung tò mò hơn về hoàn cảnh của Ten.
Rốt cuộc, Ten vẫn là bạn thân nhất của cậu.
Doyoung đã định gặp Ten nhưng Ten đã ngăn cản, cho rằng đã quá muộn. Đặc biệt là chỉ với những vết thương nhẹ do sự ngu ngốc.
Họ trò chuyện khá lâu. Ten đang trên đường về nhà với Johnny, cậu nói rất nhiều còn Doyoung ngồi đối diện với những hạt mưa từ sau cửa sổ vẫn nhiệt tình đáp lại như thường lệ.
Tuy nhiên, lạ thay, không ai trong số họ đưa tên Taeyong vào cuộc trò chuyện.
Trong suốt cuộc trò chuyện, cảm giác như không có gì thay đổi. Cho đến khi cuộc gọi video kết thúc, tâm trí Doyoung lại trôi đi đâu đó.
Doyoung lại nghĩ đến Taeyong.
Taeyong, người yêu người bạn thân nhất của mình.
Doyoung bắt đầu tự hỏi bản thân, đã gần một tháng mà sao cậu không hề để ý, hay nhận ra điều đó?
Cho đến khi cuối cùng đưa ra kết luận phiến diện, cậu chỉ là lối thoát nhất thời cho Taeyong.
Doyoung chợt nhớ ra, một điểm trong nội dung hợp đồng của họ; cụ thể là cấm có tình cảm với đối phương.
Khi Doyoung hỏi, nếu chỉ là có tình cảm thầm kín thì sao, lúc đó Taeyong không chút do dự nói rằng hắn không bận tâm chút nào.
Giờ thì Doyoung đã hiểu. Quá muộn để hiểu. Tất nhiên là vì Taeyong đã từng làm điều đó.
"Đồ ngốc..." Doyoung lầm bầm, lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên mắt. Cậu cảm thấy xấu hổ. Thật thảm hại.
Tại sao cậu phải khóc vì Taeyong?
Sau khi màn kịch khóc lóc vô ích kết thúc, Doyoung chọn cách co chân nhích từng chút một lên chiếc ghế dài, ôm lấy mình với một bên má đặt trên đầu gối. Mũi cậu đỏ và cậu có thể bị cảm lạnh.
Tối nay Doyoung quyết định ngủ trên sofa, cố giữ cho mình tỉnh táo, đề phòng Taeyong về bất ngờ. Về nhà với cậu.
Nhưng ai mà biết được, mặc dù thực tế (sau khi rời đi như thế) Taeyong không còn đến nữa.
•
•
•
Sáng hôm sau, Doyoung bị cảm lạnh đến văn phòng. Đúng như dự đoán.
Đêm qua Doyoung đã không ngủ đủ giấc trên sofa. Chỉ nhắm mắt một lúc rồi tỉnh dậy, lòng thất vọng, lại nhắm mắt cho đến khi chợt thấy đã sáu giờ sáng.
"Chào buổi sángㅡ ôi Chúa ơi. Anh có sao không Doyoung?"
Cảm thấy như deja vu. Jungwoo vẫn là người đầu tiên đặt câu hỏi về hoàn cảnh của cậu, và tình huống như thế này của cậu vẫn là do cùng một người gây ra ㅡTaeyong, người mà cả đêm cứ lởn vởn trong đầu cậu.
"Ừ," Doyoung nhìn lên và mỉm cười, tỉnh táo. "Tôi đoán vậy."
"Mặt anh nhợt nhạt quá," Jungwoo nói, ngồi vào ghế của mình. Jungwoo vừa mới đến, và lo lắng cho Doyoung trông không được khỏe là điều đầu tiên cậu ấy làm.
Mặt cậu tái nhợt và Doyoung không nhận ra điều đó. Khi lòng bàn tay cậu chạm vào trán, có vẻ như cậu đang bị sốt nhẹ.
"Tôi bị ốm à?" Doyoung bối rối, tự vấn bản thân. Bởi vì không giống như bình thường.
"Em đoán vậy," Jungwoo trả lời. "Anh nên đến phòng y tế."
"Tôi có rất nhiều việc phải làm." Doyoung thở dài mệt mỏi, liếc nhìn đống hồ sơ trên bàn. Không bao giờ kết thúc.
Jungwoo gật đầu, có vẻ lo lắng. "Đúng, và sẽ còn nhiều hơn nếu anh thực sự bị ốm, thậm chí đến mức phải nghỉ việc."
Doyoung nhăn mặt buồn bã. Lời nói của Jungwoo đã trúng đích, và bản thân nô lệ của công ty không có nhiều lựa chọn.
Sau khi xin phép Taeil với tư cách là quản lý, cuối cùng theo lời Jungwoo, Doyoung đi đến phòng y tế.
Sau khi uống thuốc có sẵn, Doyoung quyết định nhắm mắt một lúc. Phòng y tế gồm có hai chiếc giường và Doyoung nằm ở giường trong góc. Chọn ngủ có thể từ mười lăm đến hai mươi phút, sau đó cậu sẽ quay lại làm việc.
Không có ai trong phòng y tế. Những người bận rộn với công việc không có thời gian để ốm, ngoại trừ Doyoung sáng nay. Cậu không thể chống cự được nữa.
Gần năm phút trôi qua, Doyoung giật mình khi ai đó kéo tấm rèm che giường của cậu sang một bên. Càng bất ngờ hơn khi biết người đó chính là Taeyong. Doyoung sửng sốt, cho đến khi cậu vô thức kéo dài khoảng cách đến mức lưng cậu đập vào tường.
Từ ánh mắt của cậu, Doyoung như muốn nói 'Anh đang làm gì ở đây?', miệng cậu cứng ngắc không thể nói thẳng ra, bên cạnh đó cậu vẫn còn rất tức giận với người đàn ông nên không chịu nói.
Taeyong đặt lòng bàn tay lên trán Doyoung, rồi cuối xuống chạm vào cổ, phải mất vài giây cậu mới nhận ra chuyện gì đang xảy ra. Phản xạ không đủ nhanh đến khi Doyoung cuối cùng cũng đẩy được bàn tay ra khỏi cơ thể mình.
"Em bị sốt," Taeyong lẩm bẩm sau khi xác nhận nhiệt độ của Doyoung bằng lòng bàn tay. "Em phải uống chút thuốc."
Doyoung nhìn chằm chằm không tin nổi, không chớp mắt và cảm xúc gần như trào dâng. Trước mặt cậu, Taeyong cư xử như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Như thể mọi thứ vẫn ổn, ngày hôm qua, cậu thậm chí còn khóc cả đêm.
Doyoung đang khó chịu ngay lập tức kéo chăn và chọn cách ngủ quay mặt vào tường. Quá chóng mặt để bắt đầu một cuộc tranh luận. Cố gắng không quan tâm chút nào đến sự hiện diện của Taeyong, giống như những gì người đàn ông đã làm với cậu đêm qua.
"Tôi đang tìm em." Dù không được hỏi nhưng Taeyong đã giải thích về sự xuất hiện của mình. "Và tôi nghe nói em đang ở đây."
'Tôi đang tìm em', Doyoung thầm khịt mũi cay đắng, bởi vì có lẽ đó chỉ là một từ khác mà Taeyong dùng để nói rằng hắn cần quan hệ với cậu.
Mặc dù cả hai đều bị ốm, Doyoung vẫn tỉnh táo; cậu không giống như Ten, phải không? Taeyong tiếp cận vì hắn thực sự lo lắng. Hay vì hắn đang cần thiết.
Chịu đựng vị đắng, Doyoung vẫn chọn cách im lặng. Cậu nhắm mắt lại và hành động như thể cậu là người duy nhất trong phòng. Không có Taeyong, tất cả những lời của hắn Doyoung không hề có ý định nghe thấy.
Nhưng rõ ràng Doyoung chỉ có thể giữ được một phút khi cuối cùng Taeyong nói; "Xin lỗi."
Vai Doyoung căng ra, trông quá rõ ràng. Cuối cùng cũng được nghe những lời cậu hằng mong đợi. Cậu gần như tan chảy. Gần như định đứng dậy, đối mặt với Taeyong, hay thậm chí là nhảy vào vòng tay hắn như thường lệ.
Nhưng không, không còn nữa.
Doyoung vẫn đang cố giữ vững lập trường, giữ cho mình không bị tổn thương.
"Tôi xin lỗi vì tối qua."
"Tôi muốn hợp đồng của chúng ta kết thúc."
Lần này, chính Taeyong là người bị bất ngờ. Bóng lưng cậu nhìn thấy thật lạnh lùng, thật thờ ơ, phớt lờ lời xin lỗi nghe có vẻ chân thành của hắn.
Taeyong chắc hẳn đã cảm thấy tội lỗi vì đã là một tên khốn khi bỏ rơi Doyoung như vậy, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng lời nói về việc muốn kết thúc hợp đồng lại là điều duy nhất hắn phải nghe.
"Doyoung, nhìn tôi này."
Taeyong chạm vào vai Doyoung, yêu cầu cậu đừng quay lưng lại nữa. Nhưng lại nhận được sự từ chối. Giống như không bao giờ có bất kỳ sự cho phép nào để hắn chạm vào cậu lần nữa.
Doyoung nghiêm túc.
Cuối cùng Taeyong giơ hai tay lên, không chạm vào Doyoung nữa, Taeyong đành nhượng bộ. Hắn lùi lại một bước. Đánh giá cao việc Doyoung không muốn động chạm, cũng không muốn nói chuyện với hắn.
"Doyoung," Taeyong thở dài. "Tôi hy vọng em có thể ngừng nói như thể hợp đồng của chúng ta chỉ là một thứ nhảm nhí được viết trên giấy. Về mặt pháp lý, hợp đồng này có thể khiến một trong hai chúng ta phải ngồi tù nếu vi phạm nó."
"Tôi không quan tâm. Bỏ tù tôi nếu anh muốn."
Doyoung cuối cùng cũng ngồi dậy, ổn định chỗ ngồi rồi quay sang Taeyong với ánh mắt sáng bóng. Trông rất hừng hực, rất tức giận, và đau đớn. Một lần nữa, Doyoung không hề nói lung tung với mong muốn chấm dứt hợp đồng với Taeyong.
Taeyong đến gần hơn, đứng cạnh giường và nói, "Hãy xem cách em nói chuyện." Một ngón tay chỉ vào cậu, đưa ra cảnh cáo. "Đừng dùng thủ đoạn rẻ tiền bắt tôi xuống nước, bởi vì tôi, với tư cách là ông chủ của em, có thể sa thải em bất cứ lúc nào."
Doyoung chỉ cười nhẹ. Cậu thậm chí đã mạo hiểm cuộc sống của mình để có thể kết thúc trong tù. Mối đe dọa trở thành người vô gia cư vì thất nghiệp không còn là vấn đề nữa. Doyoung thực sự không quan tâm.
"Vậy coi như đây là lần cuối chúng ta gặp nhau," Doyoung nói. "Chúng ta đã xong."
"Chính xác thì em đang nghĩ gì vậy!?" Taeyong nói với giọng the thé. Hắn cũng bực bội như cậu. "Lúc trước chúng ta còn ổn mà sao lạiㅡ"
"Phải! Tôi cũng nghĩ thế!" Doyoung hét lại thật to. Cảm xúc cuối cùng cũng bùng nổ. "Chúng ta vẫn ổn cho đến khi tôi phát hiện ra anh yêu Ten!"
Taeyong ngay lập tức im lặng, đặc biệt là vì hắn chưa bao giờ nghĩ đến khả năng Doyoung cuối cùng sẽ biết rằng hắn có tình cảm với Ten. Và hơn thế nữa, khi nhìn thấy Doyoung, người cuối cùng đã khóc. Khóc vì hắn.
Thấy Taeyong chỉ im lặng, thậm chí không thèm phản bác lại, Doyoung càng chắc chắn rằng tình yêu chết tiệt giữa Taeyong và Ten là có thật.
Không muốn tỏ ra yếu đuối, Doyoung vội lau nước mắt. Nước mắt vô ích lại trào ra. Thật khó chịu. Việc cậu hay khóc rất dễ tự làm khó cậu. Chỉ là lần này thật sự rất đau.
Có lẽ sẽ không đau nếu Doyoung không có tình cảm với Taeyong, và cậu vẫn chưa nhận ra điều đó.
Chính xác là không muốn thừa nhận.
"Tôi cảm thấy xấu hổ khi nhìn vào gương, nhận ra rằng khuôn mặt của tôi luôn trông ngu ngốc, không biết tất cả mọi thứ, bởi vì anh thực sự là một thằng khốn," Doyoung nói, thật nhẹ nhàng.
Taeyong chưa bao giờ tưởng tượng rằng Doyoung sẽ bị tổn thương nặng nề như thế này. Theo hợp đồng thì hắn không làm gì sai, nhưng bằng cách nào đó Doyoung đã làm cho Taeyong cảm thấy hắn thực sự là người đàn ông khốn nạn nhất trong vũ trụ. Chỉ vì ánh mắt của cậu đã nói như vậy.
Với cảm giác tội lỗi mà bằng cách nào đó hắn phải cảm thấy, Taeyong cố gắng tiếp cận Doyoung. Muốn làm cho cậu bình tĩnh lại, muốn ôm cậu vào lòng nhưng Doyoung lại cự tuyệt và chỉ càng trở nên tồi tệ hơn. Hét lên giận dữ và đấm Taeyong nhiều lần. Ai đó đi ngang qua có thể nghe thấy tiếng ồn ào của họ.
"Doyoung, bình tĩnh lại. Doyoung, này, DoyoungㅡKim Doyoung!" Taeyong cáu kỉnh.
Trong khi nắm chặt tay Doyoung, Taeyong cố giúp cậu lấy lại bình tĩnh. Cố gắng hít thở đều, giữ bình tĩnh, bởi vì người duy nhất cần chú ý là Doyoung.
"Không có kết thúc đâu," Taeyong nói, thả tay ra khi cảm thấy Doyoung bắt đầu bình tĩnh lại. "Hợp đồng của chúng ta sẽ không bao giờ kết thúc dễ dàng thế nàㅡ"
"Vậy thì quỳ xuống đi," Doyoung xen vào, ném cho hắn một cái nhìn thách thức. "Nếu anh vẫn muốn tôi, hãy quỳ xuống và cầu xin tôi, Lee Taeyong."
Hai người họ im lặng, đủ lâu để Doyoung cảm nhận lại cảm giác cay đắng ấy. Chờ đợi quá lâu và tất cả những gì cậu nhận được là một tiếng thở dài từ miệng Taeyong, và hắn chọn cách quay lưng bỏ đi.
"Nếu anh rời khỏi căn phòng này, mối quan hệ của chúng ta sẽ hoàn toàn chấm dứt."
Giọng nói của Doyoung lại vang lên làm gián đoạn bước chân của Taeyong, nhưng không đủ để khiến người đàn ông ở lại bên mình bởi cuối cùng, người đàn ông vẫn chọn rời đi. Như đêm qua.
•
•
•
Taeyong cuối cùng đã hẹn gặp Johnny vào giờ ăn trưa, lạ thay Johnny lại chọn sân thượng văn phòng của Taeyong làm nơi gặp mặt. Không giống như thường lệ.
Taeyong không có nhiều hy vọng về thái độ của Johnny khi họ gặp nhau sau đó, vì lần gặp trước không được tốt, nhưng một cú đấm vào mặt như một lời chào đón cũng không phải là điều mà Taeyong mong đợi sẽ nhận được từ Johnny.
Johnny vừa đến, thậm chí còn trễ mười lăm phút so với giờ hẹn, đã đấm Taeyong khi họ gặp nhau.
Taeyong khuỵu xuống, không hề chuẩn bị để chống trả. Bây giờ đang ngồi trên đường nhựa với một tay ôm nửa mặt bên trái, nhìn Johnny với vẻ bối rối. Lúng túng nửa sống nửa chết.
"Mày nghĩ mày đang làm cái quái gì hả thằng khốn?" Taeyong gầm gừ, quệt một giọt máu tươi trên khóe môi đang nhói lên vì đau.
"Tao đã muốn làm điều này từ lâu," Johnny cười khúc khích, vô tư. Một tay vươn về phía Taeyong. "Nhưng tao chưa bao giờ chắc chắn, không có lý do chính đáng, cho đến ngày hôm qua cuối cùng tao đã nhìn thấy mọi thứ."
Taeyong im lặng, suy nghĩ về ý của Johnny, nhưng ánh mắt vẫn sắc lạnh. Hắn hất bàn tay đang chìa ra của Johnny, từ chối trách nhiệm nhỏ nhoi của kẻ vừa tung một cú đấm trời giáng.
"Giờ thì tao chắc chắn rồi. Tao đã biết," Johnny tiếp tục, đi ngang qua Taeyong đang bận chỉnh trang lại trang phục, lờ đi khuôn mặt còn hỗn loạn hơn của hắn.
"Mẹ kiếp, mày đang nói nhảm cái gì vậy?"
Taeyong đến gần Johnny, người đã đứng dựa vào một bên của sân thượng, dựa vào một thanh sắt. Cả hai đều im lặng, hoặc vì họ đang tận hưởng làn gió mát và khung cảnh nhộn nhịp từ những con đường rộng rãi bên dưới, hoặc vì cả hai đều đang chọn những câu thích hợp để nói như những người đàn ông trưởng thành đang đối mặt với vấn đề.
Johnny nhả làn khói đầu tiên từ điếu thuốc đã được châm một lúc lâu trên khóe môi anh. Anh nói, "Taeyong, em ấy vẫn ổn."
"Tôi cũng mong là như vậy." Taeyong nhanh chóng trả lời, một dấu hiệu cho thấy hắn không thực sự hiểu mục đích của cuộc trò chuyện này.
Đó là về cảm xúc của hắn. Taeyong biết.
"Thằng khốn bướng bỉnh," Johnny nói. "Đúng, em ấy rất ổn với tôi."
Taeyong cũng châm điếu thuốc, môi nhăn nhó vì đau. Khiến hắn nghĩ có bao nhiêu ý định đấm đã tích tụ từ lâu trong nắm đấm của Johnny để có thể biến nó thành như thế này. Nó thực sự đau.
"Này, tên khốn, tôi biết cậu quen em ấy trước. Tôi cũng biết hai người quen nhau như thế nào. Tôi hiểu thái độ của cậu như thế này. Chỉ là, em ấyㅡTen, giờ là trách nhiệm của tôi. Kể cả từ ba năm trước. Em ấy đã không còn là trách nhiệm của cậu nữa."
Trách nhiệm.
Đúng vậy, kể từ sự cố đó, một cách vô tình và không nhận ra, Taeyong cảm thấy có trách nhiệm với cuộc đời của Ten. Hơn nữa, Ten đã từng phụ thuộc vào Taeyong cả đời. Yêu cầu giúp đỡ.
Chỉ là, Taeyong bỏ qua đoạn nhận ra Ten không còn cần mình nữa. Người nhỏ hơn đã có Johnny để thay thế, và thậm chí còn hơn thế nữa.
"Có lẽ tôi đã tức giận. Nhưng nghĩ lại thì cũng vô ích. Ten chỉ yêu mình tôi. Yêu là chết trong lòng một nửa, cậu biết không?"
"Tên khốn," Taeyong cười khẩy, không cố giả vờ rằng những lời của Johnny quá lố bịch để có thể chọc cười hắn.
Johnny huých vai Taeyong, anh cũng cười. "Đừng ôm lấy quá khứ, Ten thậm chí đã chọn tôi là tương lai của em ấy."
"Tôi rất muốn đánh trả lại cậu. Là một cựu luật sư, cậu vẫn nói quá nhiều."
"Tôi nghiêm túc mà, chết tiệt." Johnny lườm. "Hãy quên đi quá khứ của cậu và tìm một người có thể là tương lai của cậu."
Taeyong không phản ứng gì nhiều nữa, chọn im lặng và nhấp điếu thuốc. Tận hưởng bầu không khí khiến tiếng ầm ầm bên trong lắng xuống. Chưa bao giờ trong đời, ở tuổi của hắn, tưởng tượng được việc phải thảo luận về những chuyện tình lãng mạn lố bịch như thế này với Johnny.
Biết đâu Taeyong có thể gác lại tình cảm dành cho Ten, điều mà chính hắn cũng bối rối không biết giải thích thế nào. Không biết là vì cảm xúc yêu đương hay chỉ vì Taeyong, người đã từng quan tâm Ten, đã quen chờ đợi. Tuy nhiên, về việc tìm được ai đó là tương lai của mình, Taeyong không mong đợi nhiều hơn thế. Ngay cả với chính mình.
"Hôm nay tôi thậm chí còn cãi nhau với em ấy," Taeyong nói. Nghe có vẻ tuyệt vọng. Cảm giác tội lỗi ngày càng lớn, và trái tim hắn lại đập thình thịch. "Mọi thứ đã kết thúc. Vậy thì làm sao em ấy có thể là tương lai của tôi được?"
Trong một lúc bầu không khí trở nên im lặng. Taeyong, người đang tha thiết chờ đợi câu trả lời của Johnny, giống như chính họ trong quá khứ khi còn là khách hàng và luật sư, Johnny chỉ quay lại nhìn Taeyong một cách kỳ lạ.
"Taeyong," đột nhiên Johnny nhận ra điều gì đó. Anh thở hổn hển. "Tôi thậm chí còn không biết tương lai của cậu là ai."
"Cái gì?"
"Ý cậu là ai?"
Johnny là một cựu luật sư, việc tìm ra sơ hở trong lời nói của đối thủ rất dễ dàng. Hoặc có thể, Taeyong quá ngu ngốc và nói mà không suy nghĩ trước, chỉ vì hắn quá bồng bột.
Taeyong không đáp lại, đột nhiên hắn trông như đang vội vàng dập tắt điếu thuốc của mình. Định rời đi. Lạ lùng khó xử. Quá rõ ràng trong mắt Johnny.
"Tôi đói, cậu ăn gì chưa? Rồi? Vậy tôi đi."
Đột nhiên Taeyong lại nói về cơn đói và việc ăn uống.
Taeyong vội vàng chạy đi, để lại Johnny vẫn đang cầu xin câu trả lời, cuối cùng cũng đi theo với cái miệng ngày càng trêu chọc như thể hắn là một chàng trai mười bảy tuổi mới biết yêu.
Rõ ràng, ngay cả với Taeyong, hắn cũng không nhận ra điều đó.
•
•
•
Sau giờ làm việc, Doyoung đến thăm Ten.
Ở đó chỉ có Ten, không có Johnny - người vẫn đang miệt mài làm việc như thường. Khiến Doyoung cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút, nếu có thể thừa nhận điều đó.
Ngoài việc tránh những tình huống khó xử, Doyoung cần nói chuyện riêng với Ten.
"Đừng hành động như đồng nghiệp của tớ, Kim Doyoung," Ten nói đùa, chào đón Doyoung, người mang theo một hộp trái cây và nước tăng lực. "Tớ thậm chí không có đồng nghiệp."
Doyoung chỉ cười, đặt tất cả những thứ đó lên kệ bếp. Sự chú ý của cậu tập trung vào cách Ten bước đi.
"Có lẽ cậu đã nói dối. Cậu không ổn." Doyoung ném cho cậu ấy một cái nhìn phán xét.
"Trời ạ," Ten quay đầu lại, đảo mắt. "Ba ngày nữa tớ sẽ đi lại bình thường. Thậm chí có thể nhảy nhót."
"Giống như tớ sẽ tin lời cậu nói." Doyoung cười khẩy.
Ten không còn để ý đến Doyoung. Chỉ cười lớn rồi mở tủ lạnh lấy ra hai lon bia, hơi khó nhọc vì một tay phải chống nạng. Miệng cậu kêu lên phấn khích khi Doyoung định giúp đỡ, yêu cầu cậu ấy ngồi xuống. Là chủ nhà, cậu muốn phục vụ tốt.
"Đã lâu chúng ta không uống rượu." Ten ngồi cùng Doyoung trên chiếc sofa yêu thích của mình. "Chà, ngay cả khi đó chỉ là bia."
Doyoung gật đầu, cầm lấy một lon bia. "Tớ sẽ phát điên nếu cậu say rượu, chứ đừng nói đến việc ngã xuống cầu thang."
"Thật xấu hổ khi nhắc lại lần nữa." Ten bĩu môi.
"Đó là một bài học cho cậu, con trai." Doyoung cười tinh nghịch. "Dù sao thì, ngoài chuyện đó ra, tớ có chuyện muốn nói."
"Chuyện gì vậy?" Đôi mắt của Ten mở to, sự tò mò bắt đầu tăng lên.
Sau khi mở ra, cậu nhấc lon bia lên. Doyoung nói, "Có lẽ chúng ta nên nâng ly chúc mừng trước, như một sự mở đầu mới?"
"Ồ, cái gì đây? Sao tự nhiên lại vậy?" Ten hỏi vì bầu không khí đột nhiên trở nên nghiêm trọng, sau đó chào đón lon bia của Doyoung bằng lon bia của mình.
"Chúc mừng tớ, người đã thất nghiệp hôm nay."
"Cậuㅡ cái gì? Thất nghiệp!?"
Ten, người đang tươi cười ngay từ đầu, rất vui vì sự xuất hiện của Doyoung, đột nhiên nụ cười vụt tắt vì tin tức về người bạn thân nhất của cậu không còn việc làm là điều khiến cậu phải nghe đầu tiên khi mới bắt đầu cuộc gặp gỡ của họ.
"Tớ từ chức."
"Nhưng tại sao?" Ten vội đặt lon bia xuống. Không còn tâm trạng để uống.
Không giống như Ten, Doyoung ngay lập tức nhấp một ngụm bia. Còn gần nửa lon. Rồi quay lại nói chuyện. "Bởi vì tớ phải làm thế. Chà, tớ đoán thế."
"Vậy còn số phận của thứ mà cậu gọi là lịch sử công việc thì sao?" Ten hỏi, biết Doyoung thích sự hoàn hảo đến nhường nào.
Ten vẫn nhớ rõ Doyoung say khướt, vào ngày đầu tiên Taeyong đơn phương chấm dứt hợp đồng. Doyoung trông tuyệt vọng, mặc dù Ten cũng biết rằng kiếm được một công việc mới đối với Doyoung là một điều dễ dàng. Doyoung chỉ không thích việc cậu bị sa thải.
Ten biết Doyoung ㅡ đứa trẻ thông minh chết tiệt. Không có công ty nào từ chối mặc dù quá trình làm việc dưới ba tháng sẽ là đối tượng bị thẩm vấn.
Và bây giờ, Doyoung đột ngột từ chức?
"Tớ không quan tâm nữa," Doyoung trả lời, lần này uống cạn lon bia đầu tiên của mình. Bóp nát và đặt nó lên bàn.
Doyoung nghiêm túc với quyết định của mình. Khi tất cả đồng nghiệp đã rời đi, Doyoung quyết định đến văn phòng của Taeil. Đưa ra một lá thư từ chức cũng như chia tay. Bày tỏ lòng biết ơn.
Taeil với tư cách là người quản lý có thể vẫn phải nhận được sự chấp thuận từ Taeyong với tư cách là người lãnh đạo của công ty. Tuy nhiên, xét đến việc Taeyong thậm chí còn đe dọa cậu sẽ bị sa thải lần nữa, Doyoung biết rằng yêu cầu nghỉ việc của cậu sẽ dễ dàng được chấp thuận.
Do đó, trước khi lại bị sa thải một cách nhục nhã, Doyoung đã chọn cách từ chức trước.
Doyoung cảm thấy nhẹ nhõm vì không có hình phạt vật chất nào cho việc rút lui trước khi hợp đồng được chỉ định hết hạn. Chỉ là, làm công nhân, cậu sẽ bị công ty đưa vào danh sách đen. Sẽ không bao giờ có thể làm việc trong bất kỳ công ty nào thuộc Tập đoàn Lee nữa.
"Chờ một chút, chuyện này quá đột ngột," Ten vẫn còn sững sờ tại chỗ. Nhìn chằm chằm vào Doyoung gần như không chớp mắt.
"Bọn tớ xong rồi," Doyoung cắt ngang. "Mối quan hệ của cả hai đã kết thúc."
Và điều đó càng khiến Ten há hốc mồm hơn.
"Xongㅡcái gì!? Không đời nào!" Ten hét lên ngay lập tức. "Doyoung, không, đó có vẻ là một ý kiến tồi vì tớ nghĩ cuối cùng thì hai người cũng sẽ hẹn hò. Hai người thậm chí còn hơn thế nữa! Hai người nênㅡ"
"Ten, chính xác cậu sẽ nhận được gì?"
"Nhậnㅡ cái gì?"
"Cậu nhận được gì cho công sức mình bỏ ra, cố gắng để tôi và anh ta đến với nhau?"
Miệng Ten lại há ra, định đáp lại nhưng không thể phát ra tiếng. Đột nhiên hành vi của cậu thay đổi, và cậu không còn dám nhìn thẳng khiến Doyoung càng tin rằng có điều gì đó mà Ten đang che giấu.
Đúng, chính xác thì Ten sẽ nhận được gì?
"Cậu còn biết tôi chưa từng yêu ai, vẫn quá ngu ngốc để làm điều đó," Doyoung lẩm bẩm, mỉm cười nhưng không còn vẻ nồng nhiệt nữa. "Có cảm giác như tôi đã qua giai đoạn bò và cậu đang thúc đẩy tôi phải chạy."
Doyoung thật ngu ngốc khi nói về tình cảm, chính cậu cũng thừa nhận điều đó. Ngây thơ, thiếu kinh nghiệm nhưng đột nhiên ký hợp đồng cấm kỵ với một người đàn ông. Và không điều gì trong số đó có thể thực hiện được nếu không có sự hỗ trợ của Ten. Người bạn thân hoàn toàn ủng hộ cậu, mặc dù biết rằng Doyoung đã nhiều lần bày tỏ sự lo lắng của mình.
"Ten, nói cho tôi biết. Chính xác thì cậu biết anh ta đến đâu?"
Có một khoảnh khắc im lặng, và nó gần như là vô tận khi Ten không nói gì. Doyoung truyền đạt rõ ràng câu nói của mình dưới dạng một câu hỏi, nhưng Ten không bao giờ đưa ra câu trả lời.
Doyoung lại nhớ đến thái độ của Ten, người ngay từ đầu đã cư xử như thể cậu chưa bao giờ biết Taeyong như một tên khốn thích tiệc tùng và chỉ gặp nhau ở hộp đêm. Để rồi, với tư cách là một người bạn, Ten thực sự dũng cảm tìm cách giúp cậu tiếp cận một người đàn ông được coi là xa lạ.
Nó không phải hơi khó xử sao?
Một sự khó xử mà Doyoung nhận ra quá muộn.
"Ten, nói đi." Doyoung vẫn đang chờ đợi một lời giải thích "Không, ngay từ đầu, tại sao cậu lại đưa tôi đến nơi đó?"
Ten thậm chí còn biết Doyoung không thích tiệc tùng. Trong đời, cậu chưa bao giờ đặt chân vào hộp đêm. Nhưng Ten đã thực sự đưa cậu đến nơi đó, khiến cậu phải gặp Taeyong.
Ten, người đang im lặng, đột nhiên bắt đầu khóc. Cậu đang khóc thầm, miệng vẫn ngậm chặt. Đôi mắt cậu trống rỗng, như thể tất cả những lời nói của Doyoung đang giết chết cậu từ từ. Đâm cậu như một nhát dao, con dao mà Ten nghĩ rằng cậu đã giấu được, và giờ cuối cùng Doyoung cũng tìm ra nó để vạch trần sự thật.
Doyoung cuối cùng cũng biết ㅡ điều mà Ten rất sợ.
"Doyoung, tớㅡ tớ xin lỗi," Ten lầm bầm, với giọng nghe có vẻ rất căng thẳng. Giống như gần như đã bị vỡ.
Ten bắt đầu khóc nức nở, lấy tay che mặt vì xấu hổ. Xấu hổ vì cậu quá ích kỷ, hoàn toàn điên rồ vì thực tế, mọi thứ xảy ra đều được sắp xếp theo kế hoạch của cậu.
Cho đến nay, Ten cảm thấy mình đã làm rất tốt. Trước mặt Doyoung, giả vờ như chưa từng có tình yêu giữa cậu và Taeyong và Taeyong cũng làm điều tương tự.
Thật vậy, cảm giác đó không bao giờ trở lại. Hoàn toàn không còn sót lại gì, Ten chắc chắn như vậy. Cậu đã hoàn toàn trao trái tim mình cho Johnny. Nhưng không ai đoán trước được điều gì đúng không?
Vì thế, Ten cần Doyoung. Đưa Doyoung vào cuộc. Chỉ tạo khoảng cách với Taeyong thôi là chưa đủ.
Nếu muốn cản đường, không phải cần thứ gì đó làm rào cản sao?
Và rào cản mà Ten tìm thấy ở hình dạng Doyoung.
Ten đã đưa Doyoung (thậm chí còn đẩy cậu) một cách dễ dàng, giống như một món hàng, cho Taeyong.
Chỉ là ㅡ thật kỳ lạ, cái đêm mà Doyoung và Taeyong cuối cùng cũng gặp nhau, rồi rời khỏi hộp đêm, Ten đã cảm thấy không vui. Cậu thực sự đã khóc. Có cảm giác sợ hãi, thậm chí có cảm giác hối hận. Không nghĩ rằng Taeyong lại đi xa đến mức cướp Doyoung ngay lần gặp đầu tiên. Cậu vẫn cảm thấy lo lắng.
Nhưng khi biết rằng Doyoung vẫn ổn và Taeyong có vẻ rất quan tâm đến người bạn thân của mình, Ten đã nhanh chóng chôn vùi sự lo lắng. Xen kẽ với một cảm giác nhẹ nhõm. Nghĩ ý tưởng này là ý tưởng đúng.
Ten không nghĩ rằng kế hoạch biến Doyoung thành rào cản giữa mình và Taeyong lại thành công hơn mong đợi. Hóa ra không có gì phải lo lắng.
Tất cả đều ổn, không quá tệ, mặc dù trên thực tế, ngay từ đầu, mang Doyoung và Taeyong đến với nhau là một quyết định thực sự tồi tệ.
•
•
•
Doyoung xuống xe với những bước đi uể oải. Dọc đường lúc nãy, cậu cứ nhớ đến Ten.
Sau khi nói chuyện với Ten, Doyoung quyết định về nhà. Về nhà, bỏ lại Ten vẫn đang khóc vì tội lỗi.
Doyoung không nói nữa, dù trong thâm tâm cậu đã tha thứ cho Ten, nhưng không thể hứa rằng đây không phải là lần gặp cuối cùng của họ.
Thành thật mà nói, Doyoung đã rất tức giận. Tức giận với Ten và đặc biệt là với chính mình. Mặc dù Ten đã đẩy cậu, nhưng thật sai lầm Doyoung đã tự cho phép mình rơi vào đó dễ dàng như vậy.
Doyoung đã tự trừng phạt mình, bằng cách nào đó. Cắt đứt mọi ràng buộc và tự cô lập hiện tại có thể là lựa chọn đúng đắn.
Doyoung vẫn đang đi bộ trên phố, rời bến xe buýt trong khi siết chặt áo khoác. Không khí trở nên lạnh hơn, bầu trời đêm trở nên tối hơn, dự đoán rằng trời có thể mưa.
Doyoung bắt đầu ghét mưa rồi.
Không biết là do Doyoung không thích sự bất cẩn của mình khi không mang theo ô hay vì cơn mưa làm cậu nhớ đến ai đó.
Có thể là lựa chọn thứ hai.
Cuối cùng, Doyoung quyết định ghé qua cửa hàng tiện lợi, chủ động mua một chiếc ô và lấp đầy dạ dày của mình. Lúc này Doyoung quyết định trở về căn hộ cũ của mình và không có Gongmyung vào tối nay, lý do là vì anh phải tăng ca. Vì vậy, Doyoung phải tự lo cho nhu cầu của mình.
"Hyung!"
Doyoung đang cúi đầu xuống với đôi chân đá đá nhiều lần mà không có lý do, đã phải nhìn lên. Khuôn mặt vốn tiều tụy của cậu ngay lập tức bừng sáng vì không ngờ lại gặp được Mark trước cửa hàng.
"Em đang làm gì ở đây thế?" Doyoung hỏi, tiến lại gần Mark đang cười rất tươi.
Mark kéo một chiếc ghế bên cạnh, mời Doyoung ngồi xuống. "Chỉ là em đột nhiên nhớ bầu không khí ở khu vực này. Anh cũng biết đấy, khu vực này giống như nơi đầu tiên chào đón em khi em mới đến Hàn Quốc."
"Phải," Doyoung mỉm cười và gật đầu. "Mà hình như em cũng nhớ cô ấy, tiếc là hôm nay cô ấy không trông coi quầy thu ngân?"
"Hyung," nụ cười trên môi Mark trở nên gượng gạo. "Em đã bị từ chối. Cô ấy đã có người yêu và bọn em quyết định làm bạn."
"Ồ, anh xin lỗi." Doyoung há hốc miệng kinh ngạc, trông có vẻ tội lỗi.
"Không sao đâu." Mark xua tay. "Em nghĩ mình đã vượt qua được. Chà, ít nhất thì em cũng đang cố gắng, và không ngờ rằng em lại vượt qua dễ dàng như vậy."
"Vượt qua nó trong khi khóc?"
"Hyung! No way!"
Mark rên rỉ khó chịu vì liên tục bị trêu chọc, Doyoung cười thỏa mãn, không nhận ra ai mới là người thực sự khóc vì đau lòng lần đầu tiên bị từ chối, và thậm chí là lần thứ hai.
"Mark, em đã ăn gì chưa?" Doyoung đột ngột hỏi, thay đổi chủ đề, chỉ vì cậu bắt đầu cảm thấy đói.
"Chưa," Mark chỉ vào một lon soda. "Em vừa mới mua cái này. Tận hưởng bầu không khí ngoài trời."
"Vậy thì, muốn ghé qua chỗ của anh không? Anh sẽ làm ramyeon cho emㅡkhông, ý anh là dạy cho em nhiều hơn."
"Wow, wow, tất nhiên là vinh hạnh của em rồi, hyung!" Mark phấn khích thốt lên. "Nhưng em đến không phiền sao? Chắc anh mệt rồi."
"Không phiền." Doyoung đứng dậy khỏi ghế. "Không có Gongmyung hyung. Thực ra, anh cảm thấy hạnh phúc vì căn hộ sẽ không cảm thấy cô đơn. Đi nào."
Mark ngay lập tức đi theo Doyoung, người đã bước vào cửa hàng tiện lợi trước, chọn loại mì gói yêu thích cũng như một số đồ ăn nhẹ, và nói rằng hôm nay cậu sẽ là người đãi. Không cần phải nói rằng đó là một hình thức ăn mừng nho nhỏ vì cậu vừa chia tay với cậu của Mark.
Sau khi mua sắm xong xuôi, Doyoung và Mark đi bộ về khu chung cư dưới trời mưa tầm tã. Hai người mỗi người cầm một chiếc ô. Họ trò chuyện dọc đường vì đã lâu không gặp nhau. Chỉ thỉnh thoảng nhắn tin cho nhau.
"Vì vậy, lần tới khi em có bạn gái, em sẽ có thể gây ấn tượng với cô ấy."
Doyoung lại trêu chọc Mark ngay khi họ về đến căn hộ và bắt đầu nấu ăn. Khi nói về việc giảng dạy, Doyoung nấu mì và vô cùng ngạc nhiên khi Mark chủ động rán trứng. Dù không hoàn hảo nhưng cậu nhóc vẫn có thể chiên trứng. Một sự tiến bộ.
Khi tất cả đã sẵn sàng, họ mang thức ăn đến bàn ăn và bắt đầu ăn một cách vui vẻ. Mặc dù đó chỉ là mì ramyeon nhưng Mark đã giơ hai ngón tay cái lên cho Doyoung. Chưa bao giờ nghĩ rằng mì ăn liền sẽ là một trong những món ăn ngon nhất từng rơi vào miệng cậu.
Mark rất biết ơn vì công thức Doyoung đã dạy cho và có thể sẽ áp dụng nó sau này, mặc dù cậu nhóc không chắc chủ nhân thực sự của căn bếp có cho phép hay không.
Ăn xong, họ tiếp tục trò chuyện với những lát táo tráng miệng. Sau đó, Mark quyết định về nhà, không phải là một đứa trẻ bất an đi về nhà sau khi tham dự tiệc, chỉ là có thể cậu của cậu nhóc sẽ càu nhàu nếu cậu về nhà quá thời gian quy định.
"Không phải hyung đã nói với cậu là em đang ở nhà anh sao? Hai người có nhắn tin cho nhau không?" Mark hỏi, nhớ ra vừa nãy Doyoung có cầm điện thoại lên vài lần.
"KHÔNG." Doyoung cười đáp lại, bắt đầu hành động như thể mọi chuyện vẫn ổn.
"Nếu cậu biết em ở nhà người yêu cậu thì có lẽ cậu sẽ không cằn nhằn." Mark đã vô tình tham gia cằn nhằn trong lúc mặc áo khoác và mang giày.
Doyoung chỉ cười theo sau, rồi mở cửa cho Mark.
"Muốn anh dẫn em đi không?"
"Hyung, mới chuyển đi vài tuần không làm em quên mất đường ra khỏi khu chung cư này." Mark xen vào, một lần nữa mời gọi tiếng cười từ Doyoung.
"Được rồi, được rồi," Doyoung nói, rồi quay lại, "Mark, cảm ơn vì ngày hôm nay. Anh nghĩ em khá giỏi đấy."
"Hyung, anh chỉ muốn làm em vui thôi đúng không?" Mark hỏi khi biết Doyoung có nhắc đến món trứng chiên suýt cháy của mình, nếu không muốn nói rằng có thể Mark đã định đốt nhà bếp.
"Có lẽ?" Doyoung bật cười. "Về nhà cẩn thận. Đến nơi thì nói cho anh biết."
Mark gật đầu và chào tạm biệt.
Sau khi Mark rời đi, Doyoung quay lại và muốn dọn dẹp đống lộn xộn. Doyoung đang cầm một chiếc dĩa thì đột nhiên có ai đó bấm chuông cửa. Lúc đầu Doyoung nghĩ đó là Mark, có thể đã để quên thứ gì đó.
Nhưng khi Doyoung mở cửa, cậu lại thấy Taeyong trước mặt mình. Đột nhiên cả người cậu cứng đờ.
Taeyong ngay lập tức giữ cửa bằng một tay khi Doyoung định đóng nó lại một cách thô lỗ. Taeyong kéo cửa ra, hai người nhìn nhau chằm chằm.
"Vậy đây là lý do của em?"
"Ý anh là gì?"
Taeyong từ từ bước vào trong, khiến Doyoung phải nhích từng bước về phía sau vì người đàn ông cứ cố gắng thu hẹp khoảng cách giữa hai người họ.
"Hủy bỏ hợp đồng. Em định quyến rũ cháu trai của tôi?" Taeyong chăm chú nhìn cậu, ánh mắt không rời khỏi Doyoung dù chỉ một chút. "Em quay lại với tình yêu đơn phương của mình?"
Doyoung khịt mũi mỉa mai, không nghĩ rằng bằng cách nào đó Taeyong có lẽ đã bí mật theo dõi. Taeyong chẳng thay đổi chút nào sau cuộc chiến sáng nay, người đàn ông vẫn thích làm theo ý hắn.
Khi ở văn phòng, Taeyong rõ ràng không còn muốn điều đó nữa. Doyoung thậm chí đã cho hắn một cơ hội cuối cùng, yêu cầu Taeyong quỳ xuống và cầu xin; một yêu cầu có thể chữa lành lòng kiêu hãnh bị tổn thương của cậu vì bị bỏ lại phía sau.
Nhưng hóa ra vết thương ngày càng rộng khi Taeyong thực sự từ chối.
Và bây giờ, Taeyong lại quay trở lại và nói những điều vô nghĩa.
"Ừ, là tôi đang quyến rũ cậu ấy." Doyoung nhìn chằm chằm lại, không hề cảm thấy sợ hãi chút nào.
"Em điên à?" Taeyong hỏi.
"Phải, tôi điên rồi," Doyoung trả lời không chút do dự.
"Tôi bắt đầu cảm thấy không thích em."
Doyoung ngay lập tức lườm hắn một cái. Không thể tin được những gì Taeyong vừa nói. Cậu biết rằng Taeyong thường mất kiểm soát cảm xúc và nói những lời lung tung, nhưng những gì hắn vừa nói là điều tàn nhẫn nhất mà Taeyong từng nói với cậu.
Chưa bao giờ Doyoung đối mặt với Taeyong như thế này, ánh mắt rực cháy và những lời nói đau lòng đó.
"Hai người vừa quan hệ với nhau à?" Taeyong hỏi, nhận ra không có Gongmyung ở đây, nghĩa là chỉ có Doyoung và Mark. "Em cũng đã trao cơ thể của mình cho Mark?"
Doyoung bùng cháy cảm xúc, ngay lập tức chộp lấy bất cứ thứ gì bên cạnh mình trên bàn ăn, ném nó vào Taeyong. Đánh vào một bên đầu hắn.
"Tên khốn điên khùng!" Doyoung giận dữ hét lên.
Taeyong im lặng, im lặng vì bất ngờ trước những gì Doyoung vừa làm, ngay cả khi bản thân hắn vẫn đang phải cố gắng kìm nén cảm xúc chực chờ bùng nổ của mình.
Cảm thấy gần như không còn kiểm soát được bản thân, hắn có thể sẽ bùng nổ như Doyoung và điều đó chỉ làm tăng thêm sự hỗn loạn, Taeyong chọn cách rời đi, nhưng một vật thể khác đã đáp lên sau đầu hắn.
Lần này, Doyoung ném một lon bia đã mở nắp về phía Taeyong, thứ vẫn còn đầy, làm ướt từ tóc Taeyong đến tận lưng. Khiến hắn bị bẩn.
"Anh đúng là thằng khốn nạn!" Doyoung lại chửi rủa.
Taeyong cuối cùng đã không thể kìm chế được nữa, quay lại chỗ Doyoung, cậu vẫn đang ném đủ thứ đồ vào hắn, khiến xung quanh càng trở nên hỗn loạn.
Taeyong nắm lấy cả hai cổ tay của Doyoung, cậu vẫn tiếp tục vùng vẫy bằng hai tay hết sức có thể. Hắn cố gắng ngăn hành động điên rồ của Doyoung, cậu đang nổi cơn thịnh nộ và la hét như mất trí.
"Buông tôi ra, đồ khốn khiếp!"
Taeyong, người có chút choáng ngợp cuối cùng đã đẩy Doyoung thật mạnh, khiến lưng cậu đập vào tường với cả hai tay vẫn nắm chặt.
Doyoung cuối cùng cũng bị khóa cử động, nhìn chằm chằm Taeyong một cách giận dữ với hơi thở nặng nề bất thường. Tình trạng của cậu thật hỗn loạn với mái tóc rối bù và đôi mắt đỏ hoe đang cố kìm nén cảm xúc bùng nổ.
Taeyong và Doyoung im lặng nhìn nhau với những hơi thở nặng nề phả vào nhau. Cho đến cuối cùng Taeyong lựa chọn cắn chặt môi Doyoung khiến cậu im lặng, cuốn lấy cậu trong nụ hôn nóng bỏng chứa đầy cảm xúc.
Cả hai hòa vào một nụ hôn hoang dã và không thể kiểm soát. Doyoung ở trong vòng tay của Taeyong, người đã thống trị cậu với vòng tay quanh eo, mò mẫm cậu từ phía sau và lan ra gáy cho đến khi Doyoung rên rỉ lớn.
Doyoung không hề chống cự mà nắm tóc Taeyong khi người đàn ông bắt đầu mơn trớn sâu vào cổ cậu, mang đến cho cậu niềm vui sướng mà cậu rất nhớ.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh đến cuối cùng, trên chiếc giường ôm lấy cơ thể trần truồng không mảnh vải của nhau, cả hai điên cuồng trong ham muốn cháy bỏng.
𖧷𖧷𖧷𖧷𖧷
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro