Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

14. Vị cứu tinh (Hồi tưởng)

𖧷𖧷𖧷𖧷𖧷

'Không gì đau hơn gần như.'

Gần như đã. Gần như hoàn hảo. Gần như kết thúc có hậu. Gần nhưㅡah, từ đó thật là vớ vẩn, có như không.

Tuy nhiên, cận kề cái chết, có lẽ, là một ngoại lệ.

Đêm đó, một năm trước, Ten mới mười chín tuổi mà đã có ý định tự tử.

Cuộc sống của cậu bị xáo trộn. Gia đình tan vỡ. Một tương lai thất bại, thực sự vô vọng. Sau đó, bằng cách nào đó, cậu kết thúc ở một hộp đêm.

Hai chân của cậu run rẩy, nguyên nhân là do một cơn gió thổi qua. Cậu chắc chắn đã làm. Không phải vì sợ hình dung thân thể mình sẽ sớm đập xuống đất, trong tình trạng khốn khổ.

Những ngón tay tê cứng khi Ten bấu chặt vào lan can sân thượng, như thể cậu sợ mình sẽ ngã dù cậu đang định kết liễu đời mình bằng cách nhảy lầu.

Thật kỳ lạ. Nhưng cậu thực sự sợ hãi. Sợ chết. Cũng sợ sống.

Ten nuốt nước bọt lo lắng. Cậu nhận ra mình đã trải qua mười phút đắm chìm trong nỗi sợ hãi. Trên thực tế, không khó để gặp cái chết ngay lập tức. Chỉ cần nhảy, vậy thôi.

"A, thằng nhóc, chỉ giỏi phá hỏng tâm trạng."

Ten ngoảnh lại, sốc gần chết, hình ảnh trông còn buồn cười hơn khi cậu nắm chặt lấy thanh chắn sắt, không giống như một người đang có ý định tự tử.

Cách đó bốn bước là một người đàn ông trông có vẻ giận dữ. Vứt điếu thuốc mới châm xuống đất, vội dẫm lên.

Ah, cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ.

"Ít nhất hãy chọn một nơi tử tế để chết," Người đàn ông nói, chỉ tay. "Cái chết của cậu sẽ làm hỏng bầu không khí, nói cho cậu biết."

Mắt Ten đỏ hoe, suýt khóc. Người kia chắc chắn không quan tâm. Những thôi thúc tự tử không thu hút sự thông cảm chút nào. Nhìn thấy như vậy, không nên hoảng sợ sao? Có phải cuộc sống của cậu thực sự vô giá trị đến mức nhận được vẻ mặt thờ ơ của người đàn ông không?

"Cho nên thử đổi ý đi?" Một câu hỏi bật ra, thấy Ten chỉ im lặng. Vẫn chưa chịu nhảy.

"Không. Tôi vẫn sẽ chết. Rồi anh sẽ thấy." Ten lắc đầu, nhìn lại con đường phía dưới. Trông chắc chắn, thật tế có một chút không tỉnh táo, cũng có vẻ ngu ngốc.

"Được thôi."

Ten nhìn lên và thở ra nặng nề. Cậu gần như bật cười, không thể tin vào những gì mình vừa nghe. Cậu vừa tuyên bố ước muốn được chết và ai đó chỉ đáp lại bằng một câu 'được thôi'.

Trên thực tế, lưng của người đàn ông bây giờ đang nghiêng. Hai tay khoanh trước ngực. Rất thoải mái khi nhìn, tận hưởng những gì hắn nhìn thấy, và thực sự chờ đợi. Đôi mắt đầy thách thức.

"Tôi đếm ngược từ ba."

Ten nhìn lại, lần này là trừng mắt. Người đàn ông giơ ba ngón tay lên. Thật nghiêm túc khi đếm ngược. Cảm giác như chưa bao giờ trong lịch sử lại có người hối cậu chết như thế này.

"Ba-"

Lần đếm thứ nhất và thứ hai, chân của Ten bắt đầu run nhiều hơn. Yếu là không chơi. Ngay cả cơn gió đêm thổi qua những sợi tóc của cậu cũng có thể thổi bay cơ thể cậu.

"Hai"

Vừa đếm đến hai mà giọng hắn bỗng nghẹn lại. Hóa ra Ten càng lúc càng trèo lên lan can, suýt chút nữa đã nhảy thật, chỉ sợ thân thể dường như mất phương hướng của cậu bị kéo đi thật nhanh.

Ten nhắm mắt, nghĩ rằng cơ thể mình đang bay ngay trước khi nó chạm đất. Tuy nhiên, thay vào đó cậu rơi vào một vòng tay ấm áp. Cái ôm từ người đàn ông đã thách thức cậu chết.

Ten không thể nhớ lần cuối cùng cậu cảm thấy như vậy là khi nào. Cảm giác thật thoải mái khi được ai đó ôm vào lòng. Vô tình cho đến khi nước mắt cuối cùng cũng vỡ òa, thổn thức thầm lặng. Ten ôm lại, có lẽ giống một cái siết chặt hơn. Sợ rằng mình sẽ lại mất kiểm soát và chọn cách chết.

Trong một lúc hai người ôm nhau, trong im lặng, nhưng nghe thấy tiếng thở nặng nề của người đàn ông vừa bị làm cho tim nhảy ra ngoài. Không bao giờ nghĩ rằng Ten, người trông có vẻ do dự, thực sự có ý định nhảy.

Khi cái ôm được buông ra, Ten đã không còn giữ được nữa. Cậu suy sụp. Ngã khuỵu xuống đất và bắt đầu khóc. Nhận ra rằng mình chẳng hơn gì một kẻ thua cuộc. Chỉ biết gào lên. Một chút lý trí còn sót lại nói rằng cậu không thực sự muốn chết.

Hơn nữa, khi chiếc điện thoại di động xấu số nằm dưới đất, gần chân cậu, kêu lên. Hiển thị cửa sổ bật lên tin nhắn đến.

Tin nhắn là từ Kim Doyoung, người bạn thân nhất của cậu.

"Ten, tối nay tớ sẽ về nhà. Đang rất vui vì được nghỉ ba ngày sau buổi định hướng nhàm chán ở trường. Hahaha."

"Tớ muốn gặp cậu vào sáng mai. Không thể đợi được. Tớ nhớ cậu rất nhiều!"

Giọt nước mắt cuối cùng cũng vỡ ra. Không còn kìm nén được nữa, Ten bật khóc nức nở. Nhận ra rằng mình đã quên, ít nhất, vẫn còn một người thừa nhận sự tồn tại của cậu. Chờ đợi được hội ngộ với cậu.

Ten đang run cầm cập khóc bỗng cảm thấy ấm áp, từ một thứ gì đó phủ trên vai cậu, đó là một chiếc áo khoác đen. Người đàn ông cuối cùng cũng thể hiện sự quan tâm của mình.

"Cậu phải sống. Ít nhất, hãy sống cho chính mình."

Ten sửng sốt. Không thể tin được người đàn ông bây giờ lại thể hiện một khía cạnh quan tâm đến mức nào. Trông nhân đạo, và không xấu xa như cậu nghĩ lúc đầu.

Chính xác. Ten phải sống, cho chính mình. Cậu không muốn chết.

Ten chỉ cần một vị cứu tinh, và cậu đã tìm thấy dưới hình dạng của Taeyong vào đêm đó.

𖧷𖧷𖧷𖧷𖧷

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro