Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

12. Sự liên kết

𖧷𖧷𖧷𖧷𖧷

Doyoung biết rằng gần đây Taeyong bận rộn hơn bình thường.

Không còn những cuộc điện thoại hay tin nhắn đến thường xuyên như trước, nhưng Taeyong vẫn liên tục gửi một số tiền trên danh nghĩa khiến Doyoung đau đầu, đặc biệt là vì cậu không hỏi gì cả mặc dù đó là nghĩa vụ của Taeyong, dựa trên những gì được viết trong hợp đồng.

Trái ngược với trước đây, cậu từng cảm thấy khó chịu khi Taeyong liên lạc với mình, nhưng giờ đây, lạ thay, một ngày không nhận được tin nhắn nào từ Taeyong khiến Doyoung bắt đầu lo lắng.

Doyoung nghĩ rằng Taeyong đang có ý định từ từ tránh xa cậu kể từ sau sự cố bị nhốt trong phòng. Chẳng lẽ còn nuôi oán hận? Doyoung ngây thơ nghĩ rằng số tiền mà Taeyong đã gửi là tiền hối lộ trước khi bỏ cậu.

Tuy nhiên, xét đến việc Taeyong là sếp lớn ở công ty, Doyoung cũng cố hiểu hắn bận rộn đến mức nào.

Chắc bận công việc lắm nhỉ?

Thế rồi, sáng nay, ngay tuần thứ hai Taeyong không có mặt, Doyoung đã đến văn phòng sớm. Sống một ngày bình thường như một nhân viên mới.

Jungwoo là đồng nghiệp đầu tiên mà Doyoung gặp ở sảnh. Đến sớm như mọi hôm. Hai người vui vẻ chào nhau, sau đó vừa đứng chờ thang máy vừa hàn huyên vài câu.

Sau vài giây, ai đó đã tham gia vào. Đứng ngay sau Doyoung. Ban đầu Doyoung không để ý, cho đến khi nhận ra trên người người đó có mùi nước hoa rất quen thuộc.

Khi Doyoung nhìn lại, nhanh chóng vì cậu đã mong đợi một người mà cậu biết rất rõ sẽ ở đó, cậu đã sốc như thế nào vì điều đó là sự thật. Người đó là Taeyong.

Cậu nhớ Taeyong nhiều lắm.

Doyoung cảm thấy muốn nhảy vào trong cơ thể người đàn ông, ôm chặt lấy hắn, buông thả những khao khát. Nhưng trên thực tế, cậu bây giờ lại thật sự phải cung kính hành lễ.

Đây là khu vực văn phòng. Doyoung phải kìm lại. Vả lại hợp đồng của họ có đề cập đến thái độ làm việc chuyên nghiệp, trở lại làm cấp trên và cấp dưới như thường lệ. Khá khó chịu.

"Chào buổi sáng, ngài chủ tịch."

Cũng giống như Jungwoo, Doyoung cũng cúi chào Taeyong, cố tỏ ra lịch sự. Mặc dù, chà, cảm thấy khá khó xử khi phải vạch ranh giới với một người đàn ông thậm chí đã cởi hết quần áo của cậu trên bàn bếp.

Taeyong như thường lệ không mấy hứng thú đáp lại lời chào của nhân viên. Hắn chỉ gật đầu nhẹ.

Doyoung hơi thất vọng. Đó có phải là khuôn mặt của hắn sau hai tuần họ không gặp nhau không? Chà, mặc dù Doyoung biết Taeyong chỉ đang giữ quyền lực của mình, nhưng điều đó chẳng phải quá tàn nhẫn sao? Không phải Taeyong ít nhất vẫn có thể nở một nụ cười nhẹ ngay cả khi phải bí mật sao?

Ba người họ vào thang máy và nó yên lặng. Jungwoo, người trước đó nói rất nhiều, ngay lập tức im lặng vì ở cùng thang máy với nhà lãnh đạo của công ty, người dường như không quan tâm đến những người xung quanh, còn Doyoung, người ở giữa hai người, chỉ im lặng với những suy nghĩ miên man.

Thái độ của Taeyong có vẻ khác. Doyoung sợ rằng mình đã phạm sai lầm.

Doyoung liếc nhìn Taeyong, người đàn ông giờ đây đang hành động như chưa hề quen biết cậu. Taeyong quá nhập tâm vào vai một ông sếp lớn luôn giữ khoảng cách, khiến Doyoung bắt đầu nghĩ có lẽ hắn thực sự không giả vờ phớt lờ mình. Lập tức làm cậu cảm thấy buồn.

Thật buồn và đồng thời cũng khó chịu vì Doyoung cảm thấy rằng cậu là người duy nhất ở đây thực sự muốn tương tác. Sự chuyên nghiệp mà cậu có trước đây đã đi đâu rồi?

Doyoung đứng thẳng dậy, hít một hơi thật sâu và quyết tâm sửa đổi thế đứng của mình. Cậu không thể thua một tay chuyên nghiệp chết tiệt như Taeyong.

Hãy quên đi những gì họ đã làm trước đây, hãy chôn vùi những khao khát gần như tan vỡ bởi vì hãy nhớ rằng, còn có một hợp đồng vẫn phải được thực hiện.

Doyoung phải kìm lại, bởi vì ánh mắt cậu đột nhiên có cảm giác đói khát. Khao khát một Taeyong vẫn đẹp trai như vậy, cậu muốn nhìn chằm chằm vào hắn không ngừng. Nó khiến Doyoung muốn ra ngoài ngay lập tức, nhưng không hiểu sao thang máy lại có vẻ chạy chậm hơn bình thường, giống như đang leo cầu thang. Càng làm Doyoung muốn chết vì cảm giác ngứa ngáy.

Cuối cùng thì thang máy cũng kêu ting khi nó lên đến tầng 8, nơi dành cho team marketing. Cánh cửa mở ra và Jungwoo, người đang đứng bên cạnh Doyoung, bước ra trước.

Doyoung định đi theo, với đôi chân khập khiễng không chút nhiệt tình, nhưng có gì đó ngăn cậu lại; ai đó vừa bóp mông cậu.

Doyoung há hốc mồm kinh ngạc, mặt trở nên nóng bừng. Cậu sững người và quay sang Taeyong với đôi mắt mở to, yêu cầu thủ phạm cho một lời giải thích. Jungwoo có thể không nhìn thấy nhưng có một camera giám sát ở đó và Taeyong vừa bóp mông cậu? Người đàn ông này có bị điên không?

"Doyoung?" Jungwoo kinh ngạc lẩm bẩm, lập tức giữ chặt cửa thang máy vì nhìn thấy Doyoung chỉ im lặng không hề bước ra.

"À, ừ, chờ tôi." Doyoung ban đầu còn ngoái lại lườm Taeyong, cậu lập tức thức tỉnh và đi theo ra ngoài.

Sau khi hai người ra ngoài thang máy, Jungwoo và Doyoung lại cung kính cúi chào Taeyong vẫn đang ở trong thang máy. Văn phòng hắn nằm trên tầng 16.

Taeyong một lần nữa phớt lờ thái độ thân thiện của nhân viên, đặc biệt là với Doyoung, người có sự lịch sự giả tạo nhất.

Tưởng rằng cuộc đối thoại đã kết thúc, cánh cửa thang máy gần như đóng lại đột ngột mở ra.

"Cậu Kim Doyoung, vào văn phòng gặp tôi. Tôi có chuyện muốn nói với cậu," Taeyong nói, tay cầm cảm biến thang máy để giữ nó mở.

Nhìn cách Taeyong lịch sự khi hắn nói chuyện, trái ngược với thói quen của hắn và những gì bàn tay nghịch ngợm của hắn vừa làm, thật lòng khiến Doyoung muốn cười một chút. Thái độ của Taeyong khi hắn ở một không gian công cộng với trong khu vực văn phòng là hoàn toàn khác.

"Vâng thưa chủ tịch," Doyoung trả lời.

Dù trao đổi ánh mắt bối rối với Jungwoo, Doyoung cuối cùng cũng gật đầu đồng ý. Cậu quay trở lại thang máy và Jungwoo bị bỏ lại một mình với vẻ mặt tò mò.

Khi cánh cửa đóng lại, ngay lúc đó Taeyong đã ngay lập tức ghì chặt Doyoung vào góc bằng một cái ôm thật chặt.

"Daddy!" Doyoung vô thức rên rỉ, ôm chặt lấy cổ Taeyong. Cậu gần như nhảy cẫng lên vì sung sướng.

Doyoung cảm thấy vừa hạnh phúc vừa nhẹ nhõm vô cùng. Taeyong vẫn là daddy của cậu, không bao giờ thay đổi. Taeyong không thực sự làm lơ cậu.

Cũng giống như Doyoung, Taeyong cũng rất nhớ cậu.

"Tôi nhớ em rất nhiều. Tôi gần như đã rất khó khăn để kiềm chế bản thân," Taeyong nói. "Tôi không chịu đựng được."

Doyoung bật cười. "Vậy đó là lý do tay anh ra tay trước?"

"Ừ. Nhưng đó là lỗi của em. Chính cái mông của em cứ trêu chọc tôi," Taeyong nói khi hắn hôn nhẹ lên mặt Doyoung, khiến cậu nhắm mắt lại và cười khúc khích.

"Em không có!" Doyoung quay lại nhìn Taeyong với ánh mắt nghiêm nghị. Cậu bĩu môi, rồi bực tức nhéo vào eo Taeyong, khiến ông chủ của cậu khẽ rên lên một tiếng.

"Em không nghịch ngợm khi tôi vắng mặt, phải không? Với cái mông của em?" Taeyong lại véo mũi Doyoung.

"Chắc chắn không!" Doyoung bĩu môi. "Em là một cậu bé ngoan."

"Cậu bé ngoan." Taeyong mỉm cười. "Chúng ta có nên sửa lại hợp đồng không? Bỏ cái phần chuyên nghiệp chết tiệt đó đi?"

Doyoung lại cười. Hãy nhìn xem, ai là người đề xuất một phần về tính chuyên nghiệp trong văn phòng và cuối cùng lại muốn bỏ nó trước?



Bỏ qua sự chuyên nghiệp chết tiệt đó đi vì cuối cùng Doyoung đang bận cưỡi trên người của nhà lãnh đạo công ty này trong văn phòng của hắn, trên chiếc ghế quá khổ của hắn.

Sáng nay Taeyong đã lùi lịch trình của mình, từ chối gặp bất kỳ ai trong vòng nửa tiếng. Ngồi thoải mái khi Doyoung liên tục di chuyển lên xuống trên đùi hắn.

Tiếng thở dài của họ vang vọng rất to, gần như vọng ra ngoài. Da thịt chạm vào nhau tràn đầy khao khát. Nó giống như một ảo mộng tình dục hoang dã, một người không biết cư xử có thể mở cửa căn phòng này bất cứ lúc nào và nhìn thấy mọi thứ.

"Fuck, fuck...!" Taeyong thở dài, trong lòng đầy những lời nguyền rủa vì tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên. Rất khó chịu.

"Daddy, ahh, nhấc máy đi"

"Đừng dừng lại." Taeyong cảnh cáo, tát mạnh vào cái mông đầy đặn của cậu.

Doyoung ngước lên, lại rên rỉ khi Taeyong đẩy hông lên để dương vật đâm sâu hơn vào lỗ của cậu. Khiến Doyoung phát điên lên, càng rên to hơn. Chết tiệt với tiếng ồn có thể đến tai thư ký Shin vì đó là phần thưởng cho những nhân viên không vâng lời.

"Có chuyện gì?" Một lúc sau khi liếm cổ Doyoung, kìm nén tiếng gầm gừ trên môi, Taeyong nhấc máy.

"Xin lỗi, ngài chủ tịch, nhưng ông Kim Junghwan yêu cầu gặp ngài."

Khuôn mặt Taeyong ban đầu đanh lại, trông có vẻ giận dữ, bỗng từ từ tái nhợt đi. Tài xế Kim đúng là bạn tâm giao của Taeyong, người sẽ luôn là một ngoại lệ. Taeyong đã chờ đợi sự xuất hiện của tài xế riêng, chỉ là hắn không ngờ nó lại đến bên lề cuộc vui này.

"Hãy để ông ấy vào, mà không cần được hộ tống."

Sau khi cúp điện thoại, hay đúng hơn là ném nó lên bàn, Taeyong quay lại chú ý đến Doyoung hư hỏng của hắn. Cậu di chuyển không ngừng khi hắn ra lệnh. Trong một lúc, Taeyong nhắm mắt lại và tận hưởng khoái cảm ập đến với hắn.

"Ngài chủ tịch."

Khi biết chú Kim mở cửa bước vào phòng mình, Taeyong đã nhanh chóng ôm Doyoung và xoay ghế quay lưng về phía ông. Không để những cặp mắt khác nhìn thấy cơ thể trần trụi của Doyoung.

Nhận ra có người khác đến, Doyoung lập tức giấu khuôn mặt đỏ bừng của mình vào cổ Taeyong. Cậu xấu hổ, nhưng cơ thể cậu không thể dừng lại. Tiếp tục di chuyển như một con điếm nhỏ bởi vì cậu nhớ Taeyong và con cặc của hắn trong đó rất nhiều.

"Nói đi," Taeyong nói mà không quay lại, vuốt ve tấm lưng mịn màng bắt đầu ướt đẫm mồ hôi của Doyoung. Cơ thể vẫn chuyển động điên cuồng trong lòng hắn.

"Đầu tiên, đoạn ghi hình từ camera giám sát đã bị xóa thưa ngài," tài xế Kim cúi đầu nói. Lịch sự và giữ cho đôi mắt không nhìn lên.

Dù không nhìn thấy nhưng Taeyong có vẻ hài lòng gật đầu. Hắn đâu phải thằng điên để bị camera bắt gặp bóp mông cấp dưới trong thang máy. Vì điều này, tài xế Kim, người bị ảnh hưởng, đã nhận được lệnh đến khu bảo vệ và yêu cầu họ xóa đoạn phim camera giám sát trong thang máy.

"Thứ hai, tôi đã đón cậu ấy và hiện tại cậu ấy đang ở trong phòng chờ dành cho khách."

Sau câu nói đó, biết sếp đang bận, tài xế Kim lập tức cúi đầu rời khỏi phòng. Đủ thông tin đã được truyền đạt, Taeyong lại tập trung vào Doyoung, người gần như đã đến giới hạn của mình.

Nhịp đập của hông ngày càng nhanh hơn, Taeyong có thể cảm nhận được khi dương vật của hắn bị siết chặt hơn nữa, và chỉ trong vài giây, cơ thể Doyoung rung chuyển dữ dội. Cậu đã đến. Ôm chặt lấy Taeyong bằng những ngón chân co quắp. Mắt cậu nhắm rồi lại mở ra vì cảm giác tuyệt vời ập đến với cậu.

Cực khoái đến sau hai tuần không gặp nhau thật tuyệt vời.

Doyoung cố lấy lại nhịp thở trong khi dựa vào vai Taeyong. Rồi nhận ra một điều, Taeyong chỉ im lặng. Hắn chưa đạt đến giới hạn của mình sao?

"Daddy?" Doyoung bối rối nhìn Taeyong. Cơ thể cậu được bế lên, di chuyển đến vị trí trên chiếc ghế sofa. Bắt phải nằm trên đó.

Taeyong rút ra, kéo cậu nhỏ không còn cương cứng của hắn ra. Hắn thậm chí còn phủi phẳng quần áo của mình một cách vội vàng.

"Tôi có khách," Taeyong vừa nói vừa kéo khóa quần. "Em có thể ở lại đây nghỉ ngơi. Tôi sẽ bảo thư ký Shin mang cho em bất cứ thứ gì em muốn."

"Không, em phải quay lại văn phòng của mình." Doyoung ngay lập tức đứng dậy và mặc quần áo vào.

Doyoung bước ra đầu tiên. Cậu dường như đang bước đi một cách bình tĩnh mặc dù tâm trí cậu lại quay cuồng, tự hỏi ai là vị khách đã khiến Taeyong có vẻ vội vàng và muốn kết thúc trò chơi của họ?



"Doyoung!"

Doyoung vừa mới ra khỏi nhà vệ sinh, vẫn đang dùng khăn giấy lau khô tay. Cậu quay lại khi nghe ai đó gọi tên mình, không ngờ rằng người đó là Ten.

"Doyoung của tớ! Kim Doyoung, cuối cùng thì!" Ten trông nhẹ nhõm. "Tớ có lẽ đã gọi cho cậu hàng trăm lần nhưng cậu vẫn không trả lời. Tớ chỉ muốn để cậu biết là tớ đang tìm cậu."

Ten lại gần Doyoung, nắm lấy tay và đung đưa qua lại. Cậu suýt bị lạc vì quên mất cửa chính ở đâu và sự hiện diện của Doyoung giống như một anh hùng được chờ đợi từ lâu.

"Điện thoại của tớ ở trong túi, tớ quá bận cho nên-" Doyoung có vẻ bối rối. "Đợi đã Ten, tớ rất vui khi được gặp cậu nhưng cậu đang làm gì ở đây?"

"Vậy thì cậu nên kiểm tra điện thoại của cậu." Ten đảo mắt nhìn Doyoung rồi tiếp tục: "Cậu vừa mới gặp Taeyong hyung và giờ cậu đang lạc lối một cách đáng xấu hổ."

Doyoung im lặng một lúc, nhìn Ten. "Gặp... Taeyong?"

Doyoung không nên quá ngạc nhiên. Taeyong và Ten là bạn, hơn nữa việc Ten đến văn phòng này không phải là lần đầu tiên.

Ten là người hộ tống Doyoung đến văn phòng, ngày đầu tiên cậu đến ký hợp đồng làm việc. Chỉ là lần này Ten đến trùng hợp với một vị khách mà cho đến tận bây giờ Doyoung vẫn còn thắc mắc.

Sau đó, Doyoung nhận ra một điều. Chẳng lẽ người mà tài xế Kim đón đến gặp Taeyong chính là Ten? Người trước đó vô cớ làm Doyoung khó chịu chính là Ten, bạn thân của cậu?

"Cậu biết không, Doyoung, cậu thực sự may mắn đấy. Anh ấy thực sự giàu có." Người mà Ten muốn nói đến là Taeyong, cậu cười tinh nghịch khi nói điều đó. "Một công ty lớn như vậy, ngay cả tớ vừa được chở trên chiếc xe này cũng được một người đặc biệt đến đón."

À, không nhầm đâu. Người đó đúng là Ten.

Nhưng tại sao?

Jungwoo từng nói chưa từng có ai ngồi chung xe với Taeyong, kể cả đồng nghiệp cùng công ty. Vì điều này, Doyoung bị coi là cháu trai một cách nực cười vì cậu là người duy nhất được tài xế Kim chở về nhà.

Nhưng bây giờ, Ten được chở đến bởi tài xế Kim là dấu hiệu cho thấy Doyoung không còn là duy nhất nữa. Vì lý do nào đó, nó khiến Doyoung cảm thấy có thứ gì đó đang đè lên ngực mình.

"Ten, tớ không hề nói dối khi nói mình rất bận," Doyoung liếc nhìn đồng hồ, buông bàn tay đang đung đưa lúc nãy của Ten ra. "Tớ sẽ đưa cậu đến tận cửa chính, xin lỗi vì tớ phải về gấp. Hẹn gặp cậu sau giờ hành chính. Tớ sẽ đến chỗ cậu bù lại sau!"

"Tất nhiên rồi!" Ten gật đầu và cười, đáp lại lời giải thích dài dòng của Doyoung. "Bất cứ lúc nào cho người bạn thân nhất của tôi, nhân viên gương mẫu."

Doyoung đưa Ten xuống sảnh tầng trệt, đến cửa chính và gặp tài xế Kim ở phía trước. Chờ Ten về.

"Thôi, tớ về đây," Ten nói. "Làm việc chăm chỉ. Kiếm thật nhiều tiền nhé Doyoung của tớ."

Sau khi tình cờ vỗ nhẹ vào mông Doyoung, Ten lên xe do tài xế Kim hộ tống. Sau khi mở cửa sau cho Ten và đóng lại, tài xế Kim gặp mặt Doyoung. Ông cúi đầu, và Doyoung ngượng ngùng cười đáp lại.

Ten trông rất vui vẻ, vẫy tay từ phía sau cửa sổ khi chiếc xe từ từ lăn bánh. Thật sự khác với Doyoung, người đang vẫy tay lại với vẻ mặt ngày càng trở nên u ám.

Rốt cuộc điều này là sao?



Giữ lời, Doyoung đến căn hộ của Ten.

Ten đã chờ đợi Doyoung đến cả ngày. Nó khá nhàm chán, nhưng nó không quan trọng. Cậu thực sự không thể làm gì khác. Ten hiện tại chẳng hơn gì một kẻ thất nghiệp. Chỉ là người giàu thất nghiệp.

Khi Ten dường như đang bận khuấy đồ uống của mình một cách vô ích, ôm lấy khuôn mặt trông gần như chết vì chán nản đang nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, đó là lúc chuông cửa reo. Doyoung đã đến khiến Ten rất vui.

"À, mối quan hệ của cậu với anh ấy như thế nào?"

"Cái gì?"

Doyoung vừa mới ngồi xuống, đã bị Ten ném ra những câu hỏi không cần mở đầu.

"Cái gì là cái gì?" Ten cười khúc khích sung sướng. "Đã hai tuần rồi, tớ muốn nghe tiến độ!"

Không phải như thế này, không phải như điều mà Doyoung đã tưởng tượng. Cậu đến gặp Ten để hỏi rất nhiều câu hỏi về những vấn đề liên quan đến Taeyong, nhưng giờ cậu lại là người bị hỏi.

Ten là Ten và câu hỏi là câu hỏi. Doyoung đành chịu thua, chọn cách trả lời và đợi đến lượt mình sau.

"Thì, cũng được, có lẽ?" Một nụ cười vụng về xuất hiện trên gương mặt Doyoung.

Doyoung ngạc nhiên. Họ chỉ quan hệ và quan hệ. Vậy Ten muốn nghe về diễn biến nào?

Nhìn vẻ mặt không hài lòng của Ten khiến Doyoung hít một hơi. Được rồi, một câu chuyện chi tiết là cần thiết, mặc dù nó có thể là một câu chuyện nhàm chán.

Doyoung kể mọi chuyện, về bản thân, người thường được mời đến phòng Taeyong. Họ thường ăn cùng nhau ở đó, hoặc đi cùng Taeyong đang bận rộn với chiếc máy tính xách tay của mình, trong khi Doyoung chỉ im lặng và ngồi, cuối cùng ngủ gục trên ghế sofa.

Doyoung, người thường xuyên được yêu cầu đến phòng của Taeyong, càng làm cho tin đồn ngu ngốc rằng cậu là cháu trai của trưởng công ty trở nên mạnh mẽ hơn.

Ten cười. "Có lẽ tốt hơn là họ nên biết hai người có một mối quan hệ đặc biệt. Cậu có thể nói ra ngoài."

Ten có thể đoán được mức độ nổi tiếng của Taeyong trong văn phòng và bao nhiêu người muốn có hắn.

"Cậu nói đúng," Doyoung cười toe toét.

"Vậy, Gongmyung hyung có biết không?" Ten hỏi lại.

"Không, tớ sẽ không để anh tớ phát hiện ra."

Doyoung lắc đầu trong khi ôm trán, giống như một người say rượu, đột nhiên nhớ đến Taeyong, người đã nhiều lần khiến Gongmyung nghi ngờ.

Taeyong đã từng gửi một chuyển phát nhanh mang theo mười hộp chocolate lớn và nhiều món ăn nhẹ khác chỉ vì Doyoung nói rằng cậu muốn thứ gì đó ngọt ngào trong miệng. Doyoung đã phải nói dối Gongmyung, nói rằng cậu đã trúng giải xổ số ngẫu hứng ở cửa hàng tiện lợi.

Sau đó, một lần nữa với vấn đề về giày dép, Doyoung đã từng nhận được một món quà được gửi thẳng đến căn hộ của cậu. Không phải một đôi mà là năm đôi giày cùng lúc. Taeyong nói, Doyoung có thể đến văn phòng với những đôi giày khác nhau mỗi ngày. Năm đôi giày trong năm ngày.

Gongmyung nhìn thấy đã hỏi có phải Doyoung vừa uống say và dùng hết tiền lương và thậm chí cả tiền tiết kiệm để mua giày không?

Vì nó được gói gọn gàng nên Gongmyung biết chúng chắc chắn không còn là giày fake chất lượng tốt nhất nữa. Sau đó, như thường lệ, những lời nói dối trở thành giải pháp và lúc đó Doyoung đã nhắc đến tên của Ten bằng cách nói rằng cậu ấy đã cho cậu miễn phí vì cậu ấy quá giàu.

Doyoung chọn nói cho xong câu chuyện của mình, hít một hơi thật sâu và tỏ vẻ mệt mỏi khiến Ten bật cười. Cậu tỏ ra khá buồn cười, không ngờ rằng Taeyong thực sự là một người đàn ông không quan tâm đến tiền bạc khi nhắc đến chuyện vui của Doyoung.

"Bây giờ, hãy mở rộng bàn tay của cậu. Lần này, tớ sẽ tặng thứ gì đó còn khiến Gongmyung hyung phải há hốc mồm hơn nữa."

Doyoung chỉ bỏ cuộc khi Ten kéo tay cậu. Cậu tò mò nhìn chằm chằm, và ngạc nhiên khi một chiếc thẻ ra vào căn hộ nằm trong lòng bàn tay. Và những gì Doyoung biết, nó thuộc về Ten.

Khi Doyoung hỏi vật thể lạ trên tay cậu có nghĩa là gì, Ten đột nhiên phấn khích và giơ năm ngón tay ra.

Không, chỉ là một ngón tay, mà là một chiếc nhẫn ngọc lấp lánh được cuộn trên ngón áp út của Ten.

"Tớ sẽ sớm kết hôn!"

Đôi mắt của Doyoung ngay lập tức mở to và cuối cùng cậu cũng vui lên, kéo Ten vào vòng tay của mình và cậu cũng cảm thấy hạnh phúc. Họ ôm nhau quay tròn, nhảy cẫng lên sung sướng.

"Tớ rất mừng cho cậu , Ten!"

Hai người họ ngồi xuống và Doyoung chỉ nói trong nước mắt. Ten lại cười khi thấy Doyoung đang khóc. Họ lại ôm nhau.

"Cậu biết đây là ước mơ của tớ đúng chứ?" Ten hỏi, Doyoung gật đầu trong vòng tay cậu.

Doyoung dụi mắt. "Cho nên, tớ rất hạnh phúc!"

Từ lâu, Ten luôn nói rằng cậu muốn sống một cuộc sống bình thường. Gặp đúng người đàn ông, hẹn hò, rồi kết hôn và sinh ba bốn đứa con. Vậy thôi, thế là đủ.

Chính vì vậy, Doyoung đã vô cùng hạnh phúc khi cuối cùng Ten cũng sớm kết hôn, đạt được ước mơ của mình. Người bạn thân nhất của cậu đã chờ đợi khoảnh khắc này từ rất lâu.

"Còn đây?" Doyoung nhớ ra điều gì đó, cầm tấm thẻ ra vào trên tay. "Tớ nên làm gì với cái này đây? Liên quan gì đến nó? Đây không phải là thẻ của cậu sao"

"Cái đó là của cậu."

"Cái gì?"

"Taeyong hyung đã mua rồi."

"Cái gì!?"

Bên cạnh sự ngạc nhiên của Doyoung, Ten cũng đã kể lại mọi chuyện. Về Johnny, người đã bí mật bán căn hộ này cho Taeyong, chỉ vừa cầu hôn cậu vào đêm qua vì anh rất bận rộn với công ty luật của mình.

Khiến Ten vừa mừng vừa bực, mà không hề hay biết rằng Johnny đang bắt cậu phải ở nhờ căn hộ của người khác. Tuy nhiên, Ten rất biết ơn người đó là Doyoung. Ít nhất họ sẽ không bị đuổi ra ngoài.

Sau đó, hôm nay, Ten đến gặp Taeyong để thảo luận về căn hộ. Ten đại diện cho Johnny, người hiện đang có sở thích ở ngoài thành phố. Taeyong cũng vui lòng cử tài xế Kim đến đón Ten.

Bởi vì Taeyong phải tham dự một cuộc họp (do lịch trình bị hoãn lại và ngày càng bận rộn của hắn) hắn không thể trao toàn bộ quyền sử dụng căn hộ của Ten cho chủ sở hữu mới, cụ thể là Doyoung. Taeyong nhờ Ten trực tiếp đưa cho Doyoung.

Hôm nay là ngày cuối cùng Ten sống trong căn hộ. Ngày mai, Johnny sẽ đón cậu về sống cùng. Cậu cũng đã đóng gói tất cả những thứ cần thiết của mình.

Doyoung cảm động khi nghe Ten giải thích. Khi thức tỉnh, cậu lập tức che mặt. Che đi khuôn mặt đỏ bừng vì những suy nghĩ kỳ lạ mà cậu đã có trước đó.

"Chuyện buồn cười gì đã khiến cậu cười vậy?" Ten ngạc nhiên hỏi khi thấy Doyoung đột nhiên cười trong khi che mặt.

"Chỉ vì tớ đã có những suy nghĩ ngớ ngẩn về cậu và Taeyong."

Doyoung lau giọt lệ nơi khóe mắt. Những giọt nước mắt còn lại của niềm vui trước đám cưới sắp tới của Ten xen lẫn những giọt nước mắt thích thú với những suy nghĩ ngu ngốc của chính mình.

Ten im lặng một lúc, nhưng lập tức cằn nhằn khi hiểu được suy nghĩ của Doyoung.

"Tớ không điên đến thế, Kim Doyoung! Tớ không phải kẻ lừa dối. Tớ đang yêu Johnny điên cuồng, bạn trai của tớ đẹp trai và có cặ-"

Ten lườm khi miệng cậu bị bịt lại. Doyoung luôn làm thế. Dù sao thì có gì sai khi nói về dương vật?

"Tốt hơn là cậu nên uống cái này. Uống đi." Doyoung nhịn cười trước cái nhìn cáu kỉnh của Ten, đặc biệt là khi cuối cùng cậu ấy vẫn tuân theo lời cậu mà mím môi uống ly nước cam mà mình đã bỏ quên.

"Tớ thực sự không hiểu tại sao anh ấy lại mua một căn hộ đã qua sử dụng cho cục cưng yêu quý của mình. Tớ biết Taeyong hyung không keo kiệt đến thế. Tuy nhiên, xin chúc mừng! Cuộc sống dễ dàng mà cậu mơ ước đang ở ngay trước mắt cậu!"

Doyoung rên rỉ khi Ten âu yếm véo má cậu. Vừa được vuốt má, cậu vừa lẩm bẩm. "Nhưng, Ten, tớ không nghĩ là tớ cần căn hộ này. Tớ vẫn còn một nơi đàng hoàng để ở-"

"Cậu cần nó!" Ten đập bàn. "Cậu nghĩ daddy sẽ ngủ với cậu cả ngày sao? Trong phòng của cậu?"

"Được rồi!" Doyoung ngay lập tức đồng ý, suýt chút nữa đã nghĩ đến việc bịt miệng Ten lại. "Vậy thì cảm ơn."

Không còn nghi ngờ gì nữa, Doyoung chắc chắn vẫn cảm thấy hạnh phúc. Bất cứ ai cũng sẽ cảm thấy như vậy khi họ nhận được một căn hộ sang trọng miễn phí, phải không?

"Hãy nói điều đó với Taeyong hyung. Hãy tặng anh ấy một món quà nhỏ như một lời cảm ơn." Ten nói với một cái nháy mắt quyến rũ, khiến Doyoung đỏ mặt.



"Em thích nó không?" Taeyong hỏi, ôm Doyoung từ phía sau.

Taeyong chỉ có thể đến thăm ba ngày sau đó, sau khi căn hộ thuộc về Doyoung một cách hợp pháp kể từ cuộc gặp gỡ của cậu với Ten.

Cả hai đều đang đối mặt với một cửa sổ lớn, với tầm nhìn ra mật độ dày đặc của thành phố trông rất đẹp vào ban đêm. Ánh đèn lờ mờ bên dưới không ngờ lại là một cảnh đẹp.

"Nếu em nói không, daddy sẽ mua thứ gì khác chứ?"

Taeyong quay đầu lại, quan sát Doyoung từ bên cạnh. Xác nhận mức độ nghiêm trọng của lời nói. "Chắc chắn rồi," hắn nói rồi buông cái ôm ở eo ra.

"Không! Em chỉ đùa thôi," Doyoung hét lên, hốt hoảng khi Taeyong lôi điện thoại ra và bắt đầu gọi cho ai đó.

Doyoung ngay lập tức giật lấy điện thoại di động của Taeyong, tắt nó đi và ngay lập tức đặt nó trở lại túi quần người đàn ông.

"Tôi không ngại mua một căn hộ khác, ngay cả khi em yêu cầu một tòa nhà. Chỉ là tôi vẫn muốn chọn căn hộ này để làm nơi chúng ta gặp nhau."

"Tại sao?"

"Gần văn phòng." Taeyong cười khúc khích, lý do rất đơn giản. "Tôi quá bận rộn, em biết điều đó."

Doyoung chỉ gật đầu. Cậu cũng đồng ý với lời của Taeyong, quả nhiên gần văn phòng. Xét cho cùng, Doyoung không thực sự sống trong căn hộ này mãi mãi, cậu vẫn đang tìm cách xin phép Gongmyung và không làm anh trai ngạc nhiên khi biết loại căn hộ mà cậu đang ở.

"Daddy, em đói," Doyoung đột ngột nói. Họ chỉ gặp nhau sau giờ hành chính. Chưa có thời gian để lấp đầy bụng.

"Tôi sẽ gọi một ít thức ăn."


"KHÔNG." Doyoung lắc đầu. "Em nhớ thức ăn do anh nấu."

Taeyong mỉm cười. "Được rồi, trong tủ lạnh của em có nguyên liệu gì?"

"Không có gì." Doyoung nhăn mặt buồn bã.

Taeyong vuốt tóc Doyoung với một nụ cười hiểu biết. Doyoung vừa chiếm căn hộ này. Cậu thậm chí còn không mang bất cứ thứ gì vào căn hộ này vì không có sự chuẩn bị.

May mắn thay, Ten rời khỏi căn hộ vẫn còn đầy đồ đạc. Ten không thực sự quan tâm đến những thứ đó, Johnny đã mua mọi thứ cậu cần trong căn biệt thự sang trọng của họ.

Taeyong và Doyoung cuối cùng đã chọn đi đến cửa hàng tiện lợi gần nhất, họ chỉ cần đi bộ là tới. Mua những nguyên liệu đơn giản nhưng Doyoung tự tin rằng Taeyong có thể chế biến nó thành món ăn ngon nhất thế giới!

Sau khi mua sắm xong, trời mưa nhưng chỉ còn lại một chiếc ô trong cửa hàng.

"Chúng ta có thể đợi được," Doyoung nói, với đôi tay dang ra hứng lấy những hạt mưa.

Cho dù họ có chạy thì mưa đang ngày càng lớn vẫn làm họ ướt sũng. Mưa vẫn cứ rơi.

Taeyong không trả lời Doyoung, ngay lập tức quay trở lại cửa hàng tiện lợi và lấy chiếc ô còn lại, mang đến quầy thu ngân.

"Không, chúng ta sẽ dùng cái này," Taeyong nói khi hắn quay ra và đứng cạnh Doyoung, đưa chiếc ô trên tay cho cậu xem.

Cuối cùng họ đã chọn về nhà, với một chiếc ô che trên đầu họ. Taeyong một tay cầm ô, một tay hắn xách túi ni lông đựng đầy đồ cùng lúc khoác vai Doyoung. Thật thú vị khi ở gần nhau và chắc chắn rằng nó an toàn khỏi mưa.

Một lần nữa Doyoung được đối xử như hoàng tử được hộ tống. Khiến cậu đỏ mặt và tự hỏi, tại sao Taeyong lại tốt như vậy?

Trên thực tế, thay vì vật lộn như thế này, Taeyong có thể thích trú mưa hơn. Ngay cả vai của hắn cũng bị ướt bởi chiếc ô đang nghiêng hơn về phía Doyoung.

Hay thậm chí, ngay từ đầu, Taeyong đã có thể từ chối yêu cầu nấu ăn của Doyoung. Người đàn ông cũng mệt và đói, nhưng tại sao phải bận tâm như vậy? Thậm chí phải đi bộ để mua đồ tạp hóa. Chỉ thêm mệt mỏi.

Tại sao Taeyong lại làm tất cả những điều này, mặc dù mối quan hệ của họ chỉ vì những vấn đề hợp đồng?

Tại sao tất cả đều cảm thấy như họ đang hẹn hò?

KHÔNG. Doyoung ngay lập tức lắc đầu. Cậu không còn muốn bị lừa dối bởi những suy nghĩ ngây thơ của chính mình nữa. Sẽ không còn rơi vào hố sâu của hy vọng quá cao. Doyoung sẽ không lặp lại sai lầm khi bị hiểu lầm bởi những giả định của chính mình!

Về đến căn hộ, Doyoung chọn ngay việc đi tắm trong khi Taeyong đi thẳng vào bếp. Hãy xem, một lần nữa Taeyong đã làm điều đó. Nghĩ về Doyoung và vấn đề dạ dày của cậu nhiều hơn là nghĩ về việc bản thân phải thay bộ quần áo ướt sũng.

Giả định của cậu ngày càng lớn hơn và trước khi biến thành một quả bóng to lớn, Doyoung ngay lập tức rửa mặt bằng nước. Cậu thực sự thậm chí đã tắm rửa, đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng có gì đó kỳ lạ trong tâm trí cậu cần được làm mới.

Sau khi kết thúc màn giải khát ngẫu hứng, Doyoung ngay lập tức tiến lại gần Taeyong. Vì tâm trạng vui sướng nên cậu đã ngay lập tức ôm lấy Taeyong từ phía sau mà không cần hỏi trước.

"Xong hết rồi à?" Doyoung hỏi, "Mùi thơm thật hấp dẫn."

"Xong hết rồi, em có muốn nếm thử không?"

Taeyong đưa một thìa súp, trước đó còn thổi nhè nhẹ vì còn quá nóng, sau đó Doyoung vui vẻ nhận lấy và ngay lập tức giơ ngón tay cái khen ngợi dù trong miệng dường như đang bốc cháy. Taeyong cười hạnh phúc khi thấy Doyoung thích thức ăn hắn nấu.

Hai người lập tức bưng bữa tối lên phòng khách, trên bàn đối diện với tivi đang chiếu những câu chuyện tình lãng mạn của tuổi trẻ, thực ra cũng không thú vị lắm. Một bộ phim về những câu chuyện tình tay ba sáo rỗng nhàm chán.

"Daddy," Doyoung, người vừa mới uống rượu, đặt ly xuống. "Anh đã từng yêu bao giờ chưa?"

"Đột nhiên?" Taeyong khịt mũi, hắn đã dùng xong bữa tối.

"Chỉ vì em đã xem bộ phim truyền hình," Doyoung vừa cười vừa chỉ vào chiếc tivi nhướng mày. "Vậy một người như anh đã từng yêu chưa? Ý em là, một tình yêu thực sự sâu sắc."

Thực ra, Doyoung chỉ đang vui vẻ, nhận ra rằng họ không trò chuyện quá nhiều.

Nhưng thực ra Doyoung rất tò mò. Cho đến nay, Taeyong chưa bao giờ kể chuyện tình cảm của mình. Chà, mặc dù có vẻ như không thể có được câu trả lời, vì thế nên Doyoung không mong đợi nhiều.

Rõ ràng Doyoung không hề hay biết, Taeyong đã trả lời câu hỏi với vẻ mặt nghiêm túc. Hắn im lặng một lúc, cho đến khi một cuộc gọi đến trên điện thoại di động làm gián đoạn trước khi hắn trả lời.

Johnny Suh, đó là những gì được viết trên màn hình điện thoại di động của Taeyong.

Sau khi nhấc máy, Taeyong, người lúc đầu có vẻ đang ngồi im lặng, đột nhiên đứng dậy. Doyoung nhìn thấy sự thay đổi trên nét mặt hắn, quai hàm cứng lại và mắt hắn mở to.

"Tại sao bây giờ cậu mới nói với tôi?!" Lần này Taeyong la hét và vài lần chửi Johnny qua điện thoại.

"Daddy, có chuyện gì sao?" Doyoung cả gan hỏi, nắm lấy vai Taeyong muốn giúp hắn bình tĩnh lại nhưng thay vào đó lại nhận một cái hất tay thật mạnh.

Taeyong ngay lập tức tắt điện thoại và tỏ vẻ khó chịu bằng cách đi nhanh qua mọi ngóc ngách trong phòng.

"Doyoung, chìa khóa xe"

"Bình tĩnh đi! Chính xác thì chuyện gì đang xảy ra?"

Doyoung cũng đứng dậy khi Taeyong bắt đầu lục lọi bất cứ thứ gì trước mặt hắn. Hắn tìm chìa khóa xe nhưng dường như đang trong trạng thái mê man.

"Chìa khóa xe chết tiệt! Chìa khóa xe của tôi đâu Doyoung?!"

Doyoung ngạc nhiên khi Taeyong nói với giọng cao, hét thẳng vào mặt cậu. Taeyong, người đã nhận ra điều mình vừa làm với Doyoung, thở dài, hắn thô bạo xoa mặt mình.

"Được rồi, như thế này," Taeyong cố lấy lại nhịp thở, hắn đã đổ mồ hôi một chút. "Ten ngã cầu thang. Johnny nhờ tôi đưa em đến gặp Ten vì cậu ấy đang ở ngoài vùng ngoại ô. Bây giờ tôi phải đến bệnh viện và chết tiệt! Tôi phải nhanh chóng đến bệnh viện!" Nhưng cuối cùng, Taeyong lại cao giọng với Doyoung.

Doyoung chỉ im lặng và nhìn Taeyong, người lại đang bận rộn tìm chìa khóa xe của mình cho đến khi tìm thấy chúng trên bàn ăn, thứ thực sự sẽ rất dễ tìm thấy nếu tìm kiếm theo lẽ thường.

Doyoung vẫn im lặng khi Taeyong chỉ đi ngang qua cậu mà không nói gì. Ngay cả khi người đàn ông xỏ giày ra và đóng sầm cửa căn hộ lại, Doyoung vẫn im lặng. Đầu óc cậu bỗng cảm thấy trống rỗng.

Doyoung là người bạn thân duy nhất mà Ten có, Johnny thậm chí còn yêu cầu cậu gặp Ten, nhưng Taeyong đã bỏ mặc cậu, hắn trông còn hoảng loạn hơn.

So với lúc nghe tin Ten ngã cầu thang, Doyoung còn ngạc nhiên hơn khi thấy thái độ của Taeyong lúc nãy.

"À... hóa ra là thế," Doyoung lầm bầm, chợt nhận ra điều gì đó.

Nhất cử nhất động của Taeyong đã khiến Doyoung biết, liên quan đến câu trả lời cho câu hỏi của cậu mà trước đó cậu đã đưa ra cho Taeyong.

Bây giờ Doyoung biết Taeyong đã từng yêu. Tình yêu rất sâu đậm.

Taeyong đã từng yêu, thậm chí có thể vẫn còn yêu, và người hắn yêu chính là Ten; người bạn thân nhất của cậu.

𖧷𖧷𖧷𖧷𖧷

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro