10. Hẹn hò
𖧷𖧷𖧷𖧷𖧷
"Ông là ai?"
Là câu đầu tiên mà Mark ném cho Taeyong một cách vô tội vạ.
Chắc chắn rồi, ném cảm giác tội lỗi cho người đã khiến cậu phải ngủ trong một căn hộ trống và suýt nữa đã bị chết cóng trên sàn nhà lạnh giá.
Việc Taeyong lãng quên cậu đã khiến Mark muốn làm điều tương tự như một sự trả thù nho nhỏ.
"Được rồi Mark, cậu xin lỗi. Cậu thực sự xin lỗi." Không bịa đặt, Taeyong trông rất hối lỗi.
Mark nhìn chằm chằm vào Taeyong trong một lúc, từ đầu đến chân rồi quay lại. So với cậu nhóc, người trông bừa bộn vì ngủ không có gì lót ngoài chiếc áo khoác làm đệm, thì cậu của cậu nhóc trông còn bừa bộn hơn.
Vậy ai mới là người vô gia cư đêm qua?
Taeyong chỉ mặc một chiếc áo phông trơn mỏng tang, chiếc quần đùi quá ngắn trông xấu hổ, và mái tóc thường được chải chuốt của hắn giờ đang ở trong tình trạng rối bù. Một hình ảnh đáng thương như thể ai đó đã khiến hắn trở nên nghèo khó chỉ sau một đêm.
Tuy nhiên, cái nhìn thương hại đó đã cho Mark biết rằng Taeyong không có thời gian để chuẩn bị sẵn sàng, hắn đã rất vội vàng để đến gặp cậu. Một chút chân thành cảm động dành cho Mark. Đúng, một chút, bởi vì Mark đã phải đợi khoảng 12 tiếng để Taeyong làm điều đó.
Không nói nữa, Mark ngay lập tức bước ra ngoài với chiếc áo khoác khoác trên vai, rời khỏi căn hộ với cánh cửa khóa ngoài, để lại Taeyong với vẻ mặt bối rối.
Mark ngoảnh lại, nhìn Taeyong. "Chúng ta không đi sao?"
"Cháu hết giận chưa?" Taeyong hỏi.
"Cháu đã quá mệt mỏi để làm điều đó," Mark trả lời.
Lời nói của Mark khiến Taeyong ngay lập tức theo sau với cảm giác hạnh phúc, hắn thầm thở phào nhẹ nhõm. Ai đó đã quyết định không hành động như thể họ không biết hắn nữa.
Đối với Taeyong, đôi khi thanh thiếu niên có thể hành động đáng sợ hơn cả người lớn khi họ hờn dỗi. Mark là một ví dụ, ngoại trừ chàng trai hai mươi ba tuổi đang ở một mình trong bếp.
Ồ, nói về người hai mươi ba tuổi, Taeyong hơi thắc mắc cậu đang làm gì.
Doyoung có ổn không? Liệu Doyoung có cảm thấy buồn chán khi bị bỏ lại một mình? Hay Doyoung đã quay lại ngủ trong phòng của hắn? Và có phải Taeyong đã bắt đầu mất trí vì hắn liên tục nghĩ về Doyoung, người mà hắn thậm chí còn chưa rời xa được một tiếng, không phải hắn nên tập trung vào đứa cháu trai duy nhất đã sống cả đêm như người vô gia cư này hay sao?
"Sao cháu không ở khách sạn?" Cố quên Doyoung trong giây lát, Taeyong bắt đầu cuộc trò chuyện bằng cách đặt một câu hỏi cho Mark.
Hai người họ đã lên xe. Mark ngồi ở ghế phụ, lưng ngả ra sau, cố gắng tìm tư thế thoải mái nhất và nhắm nghiền mắt. Một đêm ngủ dưới nền nhà lạnh lẽo khiến cậu bị đau nhức khắp người.
"Ở khách sạn?" Mark vốn đang nhắm nghiền mắt giờ lại liếc nhìn Taeyong, hỏi lại.
"Ừ. Cháu hết tiền à? Cho cậu số tài khoản đi," Taeyong nói và ý của hắn giống như là hắn sẽ gửi nhiều tiền nhất có thể, thậm chí có thể mua một hòn đảo lớn ở Hàn Quốc.
Mark thở dài, nghe thật mệt mỏi. "Hãy hỏi chiếc túi của cháu đã bị mang đi trong xe của cậu, Samchon."
Tiền mặt, thẻ tín dụng, chứng minh thư và tất cả các giấy tờ hỗ trợ khác để một người nước ngoài có thể ở lại đất nước này đều nằm trong chiếc túi thậm chí chiếc túi còn nằm trong ô tô của Taeyong, hiện đang ở chỗ của chú Kim. Vì thông thường, chiếc xe mà Taeyong đi tối qua là xe đi làm. Ngoài giờ hành chính, như bây giờ, Taeyong sẽ sử dụng một chiếc xe khác.
Với lại tối qua Taeyong quá bận. Ngay cả chủ sở hữu cũng có thể đãng trí, làm sao Taeyong có thể chú ý nhiều hơn đến chiếc túi được cất gọn gàng trên ghế ô tô của hắn?
"Vậy điện thoại của cháu thì sao?" Taeyong hỏi, đề phòng trường hợp Mark quên mất rằng tất cả các tiện ích đều có thể được truy cập bằng thứ nhỏ bé đó.
Mark ngay lập tức hít một hơi thật sâu, im lặng nhìn Taeyong một lúc rồi đưa chiếc điện thoại đã hết pin của mình ra.
Điều cuối cùng mà chiếc điện thoại của Mark có thể làm để tự cứu mình là gọi cho Taeyong, người không bao giờ trả lời. Một sự thật đã thành công khiến Taeyong cuối cùng chọn cách im lặng.
Taeyong im lặng và bắt đầu lái xe rời khỏi khu chung cư với hàng ngàn cảm giác tội lỗi. Thay vì hỏi lại, có lẽ lần này Taeyong rất vui khi cho Mark cơ hội vả vào mặt hắn.
•
•
•
Taeyong quyết định đưa Mark đến nơi hắn sống, căn biệt thự đã khiến Mark há hốc mồm vì Taeyong thực sự là cậu của mình, người giàu có và hơi phô trương.
Vì Mark được đưa về nhà nên cuộc gặp gỡ khó xử đã xảy ra. Mark gặp lại một người bạn với trái tim đã tan nát vào ngày hôm qua.
"Ồ... xin chào," Doyoung nói khi thấy Taeyong về cùng Mark, nghe có vẻ rất nhiệt tình.
Doyoung biết rằng Taeyong đã đến gặp Mark và có khả năng sẽ đưa cậu nhóc về nhà. Nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ cảm thấy như thế này; cảm giác mím chặt khóe môi để nở một nụ cười giả tạo như một lời chào nhẹ thật khó.
Bầu không khí thật khó xử. Có thể nói, rất khó xử.
Nhưng thay vì khó xử, Mark lại bối rối hơn khi nhìn thấy Doyoung ở nhà cậu mình, vẫn trong bộ quần áo mà cậu mặc tối qua. Mark không cần phải là thiên tài mới biết được tại sao Doyoung lại ở nơi này.
Bây giờ, Mark đã hiểu lý do tại sao cậu của mình biến mất vào đêm qua.
Nhưng tại sao?
Trong khi đó, Doyoung, đột nhiên cảm thấy có thứ gì đó dính chặt vào người mình và đó chính là Mark với hai con mắt suýt nhảy ra ngoài. Doyoung cúi xuống để tìm hiểu xem có gì hấp dẫn mà Mark cứ nhìn cậu mãi và khi phát hiện ra, Doyoung cảm thấy muốn đấm Taeyong.
Những dấu hôn hóa ra lại thu hút sự chú ý.
Doyoung nhớ Taeyong chỉ hôn nhẹ ở một hai điểm, nhưng vào buổi sáng nó lại biến thành những dấu hôn dữ dội khắp nơi, trên gần nửa cổ và chắc Mark cũng không cần biết phần ngực đang được vải bao phủ thậm chí còn tệ hơn.
Ngay lập tức Doyoung cảm thấy má mình nóng bừng, giả vờ gãi cổ dù không ngứa. Bất cứ điều gì để che đi những dấu hôn, dù đó chỉ là một hành động vô nghĩa, vì Mark, một khán giả, đã cảm thấy đủ xấu hổ. Mặt Mark đỏ bừng như đang bốc cháy.
"Samchon, cậu định đi đâu?" Mark hỏi, nhận ra rằng bầu không khí khó xử giờ còn khó xử hơn, cậu của cậu nhóc thực sự có ý định bỏ đi. Không có vẻ gì là bận tâm.
"Đi tắm?" Taeyong hỏi ngược lại, hoàn toàn vô tư.
Doyoung và Mark vẫn còn đang lúng túng nhìn nhau, cả hai đều có biểu cảm như muốn nói: Ông già đó vừa nói vớ vẩn gì thế?
Bầu không khí tràn ngập dấu chấm hỏi và thủ phạm chính lại thực sự quyết định đi tắm.
Taeyong thở dài và trông có vẻ xấu hổ. Mark ném những ánh nhìn phán xét như thể hắn là một tên tội phạm. Chị gái của hắn đã truyền lại thái độ đôi khi drama của mình cho cậu nhóc.
"Mark, vì Chúa, cậu chỉ muốn đi tắm và cháu nhìn cậu như thể cậu phạm tội?"
"Sau khi ngủ với người bạn ngây thơ của cháu mà cậu còn có thể được nói như vậy?"
"Cái gì?" Taeyong đột nhiên bật cười, không thể tin nổi những lời buộc tội trẻ con mà hắn đang nhận được. "Cháu có nghiêm túc về những gì cháu nói?"
Trái ngược với Taeyong trông có vẻ thoải mái và đùa giỡn, Mark lại rất tức giận. Cậu nhóc nói tiếp, "Nghiêm trọng đến mức cháu có thể báo cáo Samchon vì tội bắt cóc."
Taeyong vốn đã thích thú lại càng cười to hơn. Mark hết cáo buộc hắn ngủ với người bạn ngây thơ của cậu nhóc (điều mà Taeyong thực sự không nghiêm túc) đến buộc tội hắn bắt cóc.
Mark lắc đầu. Trái tim cậu nhóc thậm chí còn suýt rớt ra ngoài khi nhìn thấy tình trạng của Doyoung nhưng người đàn ông bây giờ chỉ đang cười, một nụ cười nghe thật giễu cợt sau khi hắn nghe thấy lời đe dọa của cậu nhóc? Mark không biết phải phản ứng thế nào.
Bỏ qua Taeyong và thái độ khó chịu của hắn, Mark đi lại gần Doyoung. Cậu nhóc hỏi bạn của mình có ổn không vì nếu không, Mark sẽ thực sự báo cáo Taeyong với cảnh sát.
Bởi vì đối với Mark, khả năng cao cậu của cậu nhóc đã trêu chọc người bạn thân ngây thơ của cậu và ép Doyoung ngủ cùng hắn thay vì khả năng Doyoung đã vui vẻ tự ném mình để Taeyong đưa cậu về nhà.
Tuy nhiên, trớ trêu thay, Mark không biết rằng khả năng thứ hai lại là câu trả lời đúng.
Doyoung nãy giờ vẫn im lặng, cuối cùng cũng đáp lại bằng một tràng cười nhạt nhẽo. Dù đang được đối xử như một nạn nhân bị bắt cóc nhưng sự thật chuyện xảy ra tối qua là cậu thực sự đã vui vẻ dang rộng hai chân trước mặt Taeyong. Doyoung cảm thấy xấu hổ.
Thật xấu hổ cho Doyoung khi nhận được sự chú ý mà cậu không xứng đáng. Mark thậm chí còn nắm lấy một tay của cậu, cẩn thận tìm kiếm bất kỳ vết bầm tím nào có thể có ngoài những vết bầm tím chết tiệt trên cổ và ngực, nghĩ rằng có thể cậu của mình đã bạo hành cậu.
"Hyung, em xin lỗi." Giọng điệu của Mark có vẻ tội lỗi. "Em thực sự xin lỗi vì em đã không ở cùng anh vì đêm qua anh có thể đã sợ hãiㅡ"
"Mark, bọn anh đang hẹn hò."
Ban đầu Mark cúi xuống để ý đến bàn tay của Doyoung, rồi ánh mắt của cậu nhóc hướng lên. Nhìn chằm chằm vào Doyoung cả phút trước khi quay sang Taeyong, người chỉ nhún vai nhưng khuôn mặt chiến thắng vẫn ở đó.
Mark im lặng trở lại.
Doyoung hít một hơi thật sâu, nghe có vẻ nặng nề, không giống như một người vừa thừa nhận mình đang có một mối quan hệ lãng mạn.
"Anh không sao. Anh không bị bắt cóc bởi anh ấy, cậu của em, là bạn trai của anh."
"Cái gì?!"
"Bây giờ, cậu có thể đi tắm được chưa?"
Mark mất hai phút để bất ngờ trước lời nói của Doyoung nhưng chỉ vài giây sau đó lại bất ngờ trước lời nói của Taeyong. Mark nhanh chóng quay lại, nhìn cậu mình với vẻ mặt như muốn nói rằng-làm-sao-cậu-vẫn-có-thể-đi-tắm được. Điều đó hoàn toàn phá hỏng tâm trạng!
Taeyong ngay từ đầu vẫn vậy, chẳng bao giờ hứng thú với những mối quan hệ phức tạp của giới trẻ. Chỉ quan sát, không đưa ra phản ứng có ý nghĩa gì, và cuối cùng thực sự chọn đi tắm.
Chết tiệt với chuyện tình tuổi teen, thứ mà Taeyong cần lại là cơ thể sạch sẽ của hắn!
Bây giờ chỉ còn Doyoung và Mark, Taeyong rời đi khiến bầu không khí càng thêm ngượng ngùng, có cảm giác như hai người có thể sẽ giới thiệu với nhau như lần đầu gặp mặt.
Sau khi tin tức về buổi hẹn hò giả được tung ra, có cảm giác như Doyoung và miệng cậu không còn là bạn bè nữa. Cảm giác rất muốn nói nhưng miệng vẫn bị khóa chặt. Cuối cùng, Doyoung lại chọn cách nhìn xuống, nhìn vào bất cứ thứ gì khác ngoài Mark, người rõ ràng vẫn có thể khiến tim cậu đập thình thịch như đêm qua, nhận ra cảm giác đó vẫn còn vương vấn đến tận bây giờ.
"Em ổn không, Mark?"
Cuối cùng, Doyoung đã ném ra một câu hỏi ngu ngốc để bắt đầu cuộc nói chuyện nhỏ với Mark. Như thể tối qua cậu chưa từng gặp Mark, xấu hổ chết đi được.
"Ổn, em đoán vậy?" Mark trả lời, nếu không muốn nói là đêm qua cậu nhóc lạnh gần chết.
Doyoung lại im lặng, Mark cũng vậy. Chưa bao giờ khó xử thế này trước đây. Họ thậm chí đã nói rất nhiều trong lần gặp đầu tiên, làm thế nào mọi thứ có thể thay đổi chỉ trong một đêm?
"Hyung, vậy tất cả những điều này là sự thật sao?" Mark hỏi, giọng có vẻ thận trọng. "Ý em là, hẹn hò với cậu của em, sao lại thế?"
"Sao lại thế?" Doyoung cười khúc khích, giả vờ thấy buồn cười.
Cơ thể của hai người họ đột nhiên cảm thấy yếu ớt, giống như tin tức về một cuộc hẹn hò vừa được nghe là một điều gì đó đè nặng lên tâm trí họ, khiến ramyeon buddies quyết định ngồi xuống ghế sofa trong phòng khách. Từng chút một bắt đầu cuộc trò chuyện trở lại.
Mark nói rằng cậu đã hấp hối vào đêm qua, đã cố gắng liên lạc với Doyoung, với ý định nhờ giúp đỡ dưới dạng một nơi để ở lại qua đêm. Có phải ngủ trên sàn nhà cũng không sao, ít nhất thì sàn nhà sẽ có cảm giác ấm hơn so với sàn nhà của căn hộ trống trải đâm xuyên qua da một cách khó tin.
Tuy nhiên, lúc đó Doyoung không đưa ra câu trả lời, điều này thật bất thường, khiến Mark nghĩ rằng người bạn duy nhất của mình đã có ác cảm với cậu. Bởi vì, đêm qua Mark không ngốc đến nỗi nghĩ rằng Doyoung thực sự thích cậu của mình.
Đêm đó, Mark nghe rõ ràng Doyoung nói rằng cậu có tình cảm với cậu nhóc.
'Anh thích em', Mark vẫn nhớ rõ câu nói đó. Chỉ là Mark cố gắng đánh giá cao Doyoung bằng cách theo dõi lời nói của cậu sẽ đi tới đâu thì Doyoung đột nhiên nhắc đến tên Taeyong, trở thành lá chắn để chuyển hướng chủ đề.
Mark không muốn phá hỏng bầu không khí, cậu nhóc cũng không muốn hạ thấp lòng tự trọng của Doyoung hơn nữa.
Nhưng vào sáng nay, Mark thực sự đã tìm thấy Doyoung ở chỗ của Taeyong và nói rằng họ đang hẹn hò. Mark nhớ lại, trên thực tế, Doyoung và Taeyong chỉ mới gặp nhau một lần.
Vì vậy, Doyoung có thực sự nói sai và thật sự thích cậu của Mark không? Giống như câu hỏi trước đó của Mark dành cho Doyoung; sao lại thế được?
Đối với Mark, mọi thứ quá bất ngờ và điên rồ. Đúng, điên thật, mới tối hôm qua Doyoung vừa thừa nhận rằng cậu có tình cảm với cậu của cậu nhóc mà sáng ra đã thấy hai người hẹn hò rồi.
Một lần nữa, sao lại thế được?
Nhiều năm sống xa nhau không khiến Mark quên được sự thật rằng Taeyong không phải mẫu người thích hẹn hò. Cậu của cậu nhóc là một tay chơi hạng nhất. Ngay cả khi Taeyong cuối cùng quyết định hẹn hò, làm sao sự lựa chọn của hắn có thể rơi vào một người hai mươi ba tuổi?
Không giống như Mark coi thường Doyoung. Chúa ơi, không hề. Ngay cả đối với Mark, Doyoung là chàng trai Hàn Quốc hai mươi ba tuổi ngầu nhất mà cậu từng biết. Trên thực tế, Mark không thể ngừng suy nghĩ tại sao người bạn tuyệt vời của mình lại muốn hẹn hò với một người đàn ông bốn mươi tuổi như Taeyong, một người đàn ông trưởng thành và dễ dàng đùa giỡn với cảm xúc của đối phương?
Đối với Taeyong, Mark sẽ luôn là một người cháu kính nể cậu mình nhưng với tư cách là một người bạn tốt của Doyoung, Mark sẽ không ngần ngại tung một cú đấm vào mặt cậu mình nếu hắn có ý định đùa giỡn với Doyoung.
Mặc dù trên thực tế, Doyoung thậm chí còn hơn những gì Mark đã nghĩ. Nói chính xác, Doyoung đã tự nguyện ném mình vào bẫy.
"Vừa mới xảy ra, trong trường hợp em đang tự hỏi." Doyoung dường như đang trả lời câu hỏi trong đầu Mark.
"Hyung, chuyện này nằm ngoài suy nghĩ thông thường của em," Mark nhanh chóng đáp lại, đổi chỗ ngồi đối mặt với Doyoung. "Bởi vì đêm qua, em nghĩ ㅡ"
"Nghĩ cái gì?" Doyoung cắt ngang nhanh chóng, bắt đầu đoán rằng điều thốt ra từ miệng Mark tiếp theo sẽ là điều mà cậu muốn tránh nhất.
"Em nghĩ...," Mark gãi đầu, hơi xấu hổ khi quay lại chủ đề cũ nhưng cuối cùng nói, "Em nghĩ đêm qua anh không thực sự nói sai."
Hóa ra đó là sự thật, thính giác sắc sảo của Mark đã đưa Doyoung vào cuộc thảo luận về lời tuyên bố tình yêu ngu ngốc đó. Chết tiệt, cảm giác xấu hổ đó đã quay trở lại, vẫn xấu hổ như đêm qua.
Doyoung tự giao nộp mình vào tay Taeyong hình như vẫn chưa đủ để lừa Mark. Ngay cả khi nhìn thấy sự hiện diện của Doyoung tại biệt thự của cậu mình, tình nguyện ngủ cùng, Mark rõ ràng vẫn không nghĩ rằng lời tỏ tình đêm qua của Doyoung thực sự là dành cho Taeyong chứ không phải mình.
Doyoung vắt óc nghĩ rằng có lẽ cậu phải cung cấp bằng chứng khác như hôn Taeyong trước mắt Mark để cậu nhóc tin rằng họ thật sự là người yêu của nhau.
Chờ đã,... có nên như vậy không?
"Tôi phải đi."
Một giọng nói đột nhiên vang lên. Sau một thời gian dài vắng bóng, cuối cùng Taeyong cũng xuất hiện trở lại. Khác hẳn với Doyoung và Mark, Taeyong trông gọn gàng và tươi tắn. Và đẹp trai, à, vẫn đẹp trai chết tiệt như ngày nào.
"Samchon, cậu định rời đi sao?" Mark hỏi, sự tập trung ban đầu vào Doyoung giờ đã chuyển sang Taeyong.
"Ừ," Taeyong đang đeo đồng hồ gật đầu, rồi bước đi trong khi thỉnh thoảng dùng ngón tay vuốt nhẹ mái tóc hơi ướt của mình.
"Bỏ rơi người yêu và cháu trai của cậu ở đây, những người đang chờ đợi lời giải thích và trách nhiệm?" Mark hỏi, đứng dậy khỏi chỗ ngồi.
Câu hỏi thái quá khiến Taeyong dừng lại và quay lại nhìn Mark chằm chằm. Taeyong chỉ nhớ rằng sự hiện diện của Mark trong căn hộ này là dựa trên yêu cầu của đứa trẻ. Không có gì lạ khi Mark lại cảm thấy khó chịu vì cậu nhóc sắp bị bỏ lại.
Thật ra, Taeyong đã đề nghị tìm một căn hộ mới, nhưng Mark đã từ chối vì cậu nhóc quá mệt để làm điều đó. Tiếp theo Taeyong đề nghị thuê khách sạn làm nơi ở tạm thời, Mark lại từ chối vì lo lắng rằng Taeyong sẽ lại biến mất. Mark lo lắng rằng mình sẽ lại bị bỏ rơi.
Tất cả đồ đạc trong căn hộ của Mark đã được chuyển đi đâu đó và những thứ quan trọng còn lại trong chiếc xe đang được nắm trong tay tài xế riêng của Taeyong.
Nếu Mark rời Taeyong một lần nữa, cậu nhóc sẽ trở thành người vô gia cư ở Hàn Quốc. Chính vì vậy, Mark đã yêu cầu Taeyong phải chịu trách nhiệm và được ở lại chỗ của Taeyong một thời gian.
Mark cảm thấy cần phải biết nơi Taeyong sống vì cậu nhóc có ở đâu đi chăng nữa, Taeyong vẫn có thể tìm ra cậu một cách dễ dàng.
Taeyong thở dài. "Có cuộc họp quan trọng, đột xuất, cậu phải đi."
Một cuộc họp quan trọng với một người bạn nhằm bán và mua căn hộ. Cuộc tìm kiếm căn hộ mới không phải vì Mark, mà là vì Doyoung.
Bởi vì Mark đã được đưa đến nơi ở của hắn, Taeyong cần một nơi khác để gặp Doyoung, đặc biệt là khi nó đã được ghi trong hợp đồng.
Quan sát tình hình để Doyoung biết rằng Taeyong vẫn sẽ đi. Điều này khiến Doyoung cũng đứng dậy và nói: "Anh yêu, anh vẫn sẽ rời đi và bỏ em lại sao?"
Taeyong sắp nhấn nút thang máy trong căn penthouse của mình bỗng nhiên khựng lại. Hắn quay lại, liếc nhìn Doyoung một lúc trước khi luân phiên liếc nhìn bên phải và bên trái cơ thể cậu. Tìm ra chính xác người mà Doyoung vừa gọi bằng cái tên ngọt ngào đó.
Anh yêu... cậu vừa gọi hắn là anh yêu?
Taeyong gần như bật cười thành tiếng. Ai đã dạy Doyoung nói thế?
Tuy nhiên, nhìn thấy cử động mắt của Doyoung ném ra ánh mắt sắc lạnh với đôi lông mày nhíu lại khiến Taeyong cuối cùng cũng kìm lại được. Rõ ràng, Doyoung chỉ đang giả vờ, yêu cầu hắn bắt đầu một vở kịch. Cuộc hẹn hò giả của họ đã bắt đầu.
"Anh yêu, nếu anh thật sự muốn đi, anh không phải đã quên một chuyện sao?" Doyoung hỏi. Cậu nhận ra rằng giọng điệu của mình thậm chí còn nghe có vẻ lố bịch, rất thiếu kinh nghiệm, cố gắng kìm nén cảm giác ngứa ran xen lẫn xấu hổ.
"À, đúng rồi," Taeyong lầm bầm, trông có vẻ trơ trẽn, cuối cùng cũng tham gia trò chơi.
Nhìn thấy Taeyong bước đến bên mình khiến Doyoung thầm cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Tim bất ngờ đập nhanh. Doyoung nhìn Taeyong như một người vợ tạm biệt chồng đi làm vào buổi sáng.
Doyoung có nên ra hiệu cho Taeyong hôn lên trán mình không? Hay hôn cả hai má? À, hay là hôn môi cậu sẽ tốt hơn? Nhưng làm điều đó có khiến Mark cảm thấy ngại không?
Hy vọng đang dâng cao, nhưng lại đột ngột vụt tắt khi Taeyong rút ví từ túi quần của mình và lấy ra một tấm thẻ đen, đặt nó vào lòng bàn tay của Doyoung.
Doyoung choáng váng. Cậu nhìn xuống và thấy tấm thẻ tín dụng không giới hạn trong tay.
"Tôi sẽ không quên nó nữa," Taeyong nói.
Taeyong cười thật tươi, trông rất chắc chắn và tự hào khi nói rằng mình đã làm đúng. Nghĩ thứ mà hắn đã quên là tiền. Không phải Doyoung và Mark là bạn sao? Chắc họ cũng cần vui vẻ một chút phải không?
Doyoung thầm muốn cười, cười vì sự thất vọng đang tăng vọt. Doyoung quên rằng cậu không phải đối phó với những đứa trẻ ở độ tuổi của mình, những người dễ dàng hiểu được những động thái lãng mạn của các cặp vợ chồng trẻ.
Taeyong đã không còn ở cái tuổi để hiểu về tình yêu đôi lứa. Hoàn toàn vô cảmㅡhay đúng hơn, có lẽ tiền là một hình thức thể hiện tình yêu dành cho những người đàn ông trưởng thành như Taeyong?
Doyoung không mong đợi gì nữa. Suy cho cùng, so với một nụ hôn ngọt ngào làm bằng chứng, thì ngay cả dấu hôn trên cổ đã cho Mark biết dù đêm qua cậu và Taeyong có quan hệ cũng không khiến Mark tin rằng họ đang hẹn hò.
Mark có thực sự nghĩ rằng cậu của mình là một kẻ tồi cho đến khi tình dục không còn là thước đo cho việc hẹn hò của một ai đó không? Hay Doyoung quá ngây thơ khi nghĩ rằng nó sẽ hiệu quả?
Vở kịch hỗn loạn diễn ra không như mong đợi và Taeyong không hề nhận ra, càng không nhận ra rằng Doyoung giờ đang đứng mím môi nhìn hắn. Tại sao Doyoung trông có vẻ khó chịu? Taeyong không cảm thấy tội lỗi chút nào.
Cuối cùng Taeyong chọn cách bước lại gần Doyoung hơn. Mỉm cười một lúc rồi nhìn chằm chằm bằng ánh mắt ấm áp, đầy áy náy nhưng cũng rất muốn ăn tươi nuốt sống Doyoung bởi ai mà không hào hứng trước vẻ mặt hờn dỗi của Kim Doyoung?
"Tôi sẽ về nhà nhanh thôi," Taeyong nói, nhẹ nhàng vuốt tóc Doyoung.
Taeyong đã nghĩ rằng điều khiến chàng trai cau mày là vì cậu không muốn bị bỏ lại phía sau.
Doyoung chỉ đảo mắt. Cậu biết Taeyong không đùa, hoàn toàn chân thành, nhưng hắn đang suy nghĩ sai, và phản ứng của hắn quá tự tin. Không phải cậu không thể chịu đựng được việc phải xa Taeyong. Không hề, phải không?
Một lúc sau khi bàn tay đưa xuống xoa má Doyoung, nơi vẫn còn cảm giác mềm mại, Taeyong cuối cùng cũng thực sự rời đi với công việc đột xuất của mình. Sau đó, khi Doyoung quyết định quay lại, cậu đã phải đối mặt với Mark và vẻ mặt khó diễn tả của cậu nhóc. Đã khiến bước chân của Mark chùn bước vì sốc.
Biểu cảm khuôn mặt đó, giống như một thứ gì đó kết hợp giữa ngạc nhiên và... hạnh phúc, phải không?
"Wow... hai người hẹn hò thật đấy à," Mark lẩm bẩm, âm thanh trầm và thậm chí quá thấp để được xem như là tiếng thì thầm. Giọng cậu nhóc nghẹn lại ở cuối câu.
"Phải?" Doyoung chớp mắt. Cậu và Taeyong đã từ bỏ việc giả vờ hẹn hò và đột nhiên Mark nói rằng họ đang thực sự hẹn hò.
Đợi đã, đó có phải là dấu hiệu cho thấy Mark đã tin không? Đứa trẻ đã bị lừa?
"Hóa ra hai người đang hẹn hò thật, ý em là, em chưa bao giờ nhìn thấy cậu với thái độ dịu dàng đến nực cười như thế."
Lông mày Doyoung nhíu lại. Cậu thậm chí còn bối rối hơn, ý của Mark là thái độ dịu dàng nào?
Taeyong và thái độ dịu dàng, Doyoung cảm thấy muốn cười thành tiếng. Ngay cả trong lần gặp đầu tiên gặp mặt, Taeyong đã có hành động xấc xược, ý của Mark là cử chỉ nhẹ nhàng gì vậy?
Được rồi, có lẽ Taeyong đã từng đối xử dịu dàng với cậu, và đó chỉ là vì họ quan hệ tình dục. Nhưng mà chẳng phải tất cả đàn ông đều đột nhiên ngon ngọt và coi bạn tình như nữ hoàng khi ân ái sao? Cho nên, cái kia không tính!
Doyoung vẫn cảm thấy khó xử. Cậu đã không cố gắng hết sức, lại thành công trong việc lừa Mark. Chắc chắn làm cho cậu cảm thấy vui vẻ nhưng vẫn khiến cậu băn khoăn.
"Em vẫn chưa có cơ hội để nói, nhưng thực sự, xin chúc mừng cả hai người." Mark chìa tay ra. Cậu nhóc có vẻ chân thành.
"À ừm, cảm ơn?" Doyoung lẩm bẩm, do dự một chút nhưng cuối cùng cũng chấp nhận sự chúc mừng của Mark.
Mark, người có vẻ mặt nghiêm túc ngay từ đầu, giờ đã chậm rãi mỉm cười khi Doyoung bắt tay cậu nhóc. Doyoung cũng cảm thấy hạnh phúc xen lẫn nhẹ nhõm và cậu cũng cười đáp lại. Đó là Mark mà Doyoung biết, cậu nhóc cuối cùng đã trở lại!
Mặc dù vẫn còn khá bất ngờ nhưng thành thật mà nói, Mark rất vui khi biết rằng cuối cùng Taeyong cũng sẵn sàng hẹn hò. Thật sự hẹn hò! Mẹ của cậu ở Canada có lẽ sẽ nhảy cẫng lên vì sung sướng nếu bà phát hiện ra rằng đứa em trai ngỗ ngược của mình hiện đang có một mối quan hệ yêu đương và sẽ không chết trong cô đơn.
•
•
•
"Đợi lâu chưa?"
Đó là giọng của Johnny, đến sau cuộc hẹn năm phút. Phải, công việc quan trọng mà Taeyong muốn nói là gặp Johnny, gặp mặt để thảo luận về căn hộ.
Johnny ngay lập tức kéo một chiếc ghế đến trước mặt Taeyong, người dường như không bận tâm đến sự chậm trễ của anh. Taeyong hiểu rất rõ rằng chủ sở hữu của công ty luật lớn này sẽ luôn siêu bận rộn.
"Cà phê? Hay cái gì khác?" Taeyong đề nghị, rồi giơ tay gọi người phục vụ. Đặt đồ uống theo những gì Johnny muốn.
Trong khi đợi đồ uống, họ bắt đầu nói chuyện phiếm. Taeyong và Johnny không phải là hai người xa lạ, thậm chí cả hai còn từng tổ chức một bữa tiệc khá cuồng nhiệt tại một hộp đêm, chỉ là mỗi người đều bận rộn nên dạo này cả hai ít tương tác với nhau.
Nhắc đến những bữa tiệc điên cuồng ở hộp đêm, đó là chuyện của vài năm trước, mà cả Taeyong và Johnny đều không nhớ ngày chính xác vì lười đếm ngược. Một bữa tiệc như một hình thức ăn mừng vì đã thắng một vụ án khá phức tạp liên quan đến công ty của Taeyong và Johnny, người thời điểm đó vẫn đang là một luật sư phụ trách.
Ngày ngày trôi qua, lần này họ gặp lại nhau, chỉ để thảo luận về các vấn đề công việc. Taeyong và Johnny thảo luận về việc mua và bán căn hộ. Một doanh nghiệp nhỏ dành cho hai người thích đầu tư vào các công ty lớn.
Ngay bây giờ, vào buổi sáng đầy nắng và thích hợp dành cho việc thư giãn này, là khoảng thời gian duy nhất Johnny có thể dành cho Taeyong để thảo luận về căn hộ. Chính vì vậy, dù muốn hay không, Taeyong cũng phải bỏ lại hai người còn đang loay hoay với những vấn đề mà hắn không thực sự quan tâm ở nhà.
"Anh bạn, cậu mua bất động sản giống như mua kẹo bông," Johnny nói đùa, rồi nhấp một ngụm cà phê mới pha. "Mặc dù tôi không thực sự ngạc nhiên, nhưng vẫn vậy, giống như mua kẹo bông."
Taeyong cười toe toét, điếu thuốc cháy trên khóe môi. "Chỉ vì tôi là một anh chàng luôn giúp đỡ bạn bè gặp khó khăn."
"Thật ra tôi cũng không cần lắm," Johnny vừa nói vừa với lấy bật lửa và châm điếu thuốc đầu tiên. Anh cười khúc khích.
"Chết tiệt, Johnny, tôi thậm chí còn nghĩ rằng cậu đột nhiên rơi vào cảnh nghèo khó," Taeyong giải thích, mắt hắn mở to vì sốc. "Vậy tại sao cậu lại bán căn hộ mà Ten đang ở?"
"Làm sao cậu biết đó là căn hộ của Ten?" Johnny hỏi, vì anh không thể nhớ đã cung cấp bất kỳ thông tin nào liên quan đến chi tiết của căn hộ được đăng ký dưới tên anh.
Taeyong im lặng một lúc, thở ra khói thuốc trong miệng. Có vẻ suy nghĩ và nhớ lại. "Có vẻ như Ten đã từng khoe khoang về điều đó khi chúng ta gặp nhau ở hộp đêm?"
Johnny cười khi với lấy gạt tàn gần hơn. Người yêu của anh thật sự là một nhà triển lãm.
Thực ra thì Johnny cũng không quá ngạc nhiên nếu Taeyong biết nơi Ten sống. Taeyong và Ten là bạn, họ đã biết nhau từ rất lâu, thậm chí từ rất lâu trước khi anh biết Ten. Johnny đã có thể làm quen với Ten nhờ sự can thiệp của Taeyong. Taeyong, người đã giới thiệu Johnny với Ten khi tổ chức một bữa tiệc điên cuồng tại một hộp đêm.
"Tuy nhiên, chẳng phải với một người đàn ông như cậu, có thể mua một căn hộ mới tốt hơn nơi mà người khác đã ở sao?" Johnny hỏi, mặc dù căn hộ mà anh cho Ten thực sự không phải là thứ có thể nói là thiếu thốn. Thậm chí còn không nói quá khi nói nó có thể xây một đấu trường bóng đá ở giữa phòng.
"Như tôi đã nói, tôi nghĩ cậu cần một ít tiền. Tôi định giúp cậu." Taeyong trả lời trong khi ngón tay gõ tàn thuốc.
Taeyong không nói dối khi nói rằng hắn nghĩ Johnny đã rơi vào cảnh nghèo khó.
"Tôi nghĩ có một số lý do nào khác."
"Sao?"
"Cậu muốn tặng nó cho Doyoung, bạn của Ten, người thuộc về cậu." Nhìn thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Taeyong, Johnny lại bất giác cười nói: "Xin lỗi, Ten đã nói với tôi về hợp đồng của cậu rồi."
Taeyong khịt mũi, rồi mỉm cười một chút. "Ừ, chính là như vậy."
Taeyong cảm thấy Doyoung phải ra khỏi khu chung cư mà cậu đang sống vì Taeyong biết mình không còn ở cái tuổi có thể leo năm tầng cầu thang chỉ để ngủ với ai đó. Năng lượng của hắn có thể đã bị rút cạn trước đó một cách vô ích.
Sau đó, giống như những gì Johnny đã nói trước đây, Taeyong thực sự đã có thể mua một căn hộ mới tốt hơn và đắt hơn nhiều so với căn hộ đã có người khác ở. Chỉ là Taeyong biết Doyoung chắc chắn sẽ từ chối và cảm thấy gánh nặng và việc ở căn hộ mà Ten đã ở có vẻ là lựa chọn đúng đắn.
Bầu không khí quen thuộc sẽ khiến Doyoung cảm thấy thoải mái, vì có lẽ đây là lần đầu tiên cậu sống một mình. Taeyong chắc chắn rằng Doyoung có thể đã ở lại căn hộ của Ten một hoặc hai lần hoặc hơn thế nữa.
"Thành thật mà nói, tôi đã rất ngạc nhiên. Tôi đã nghĩ rằng cậu không quan tâm đến điều đó." Sau khi nhấp một ngụm cà phê lần nữa, Johnny vừa nói vừa đặt cốc cà phê xuống bàn và nhấp một ngụm thuốc lá.
Ý của Johnny là mối quan hệ hợp đồng giữa bố và đứa con cưng của ông ấy. Taeyong tất nhiên là biết.
"Điều gì đã khiến cậu nghĩ vậy?" Taeyong hỏi, nhấp một ngụm cà phê trong khi nhìn Johnny thật kĩ.
"Ten nói cậu là một gã tồi nhưng đẹp trai, chỉ thích tiệc tùng và ngủ với nhiều người khác nhau mỗi đêm."
"Có thể em ấy nói không sai." Lần này Taeyong bật cười. "Hãy nói với Ten rằng tôi rất quan tâm đến kiểu quan hệ đó. Giống như hai người đã từng làm."
Giữa làn khói thuốc bao trùm cả hai người, Johnny phải mỉm cười yếu ớt, chợt nhớ về quá khứ thuở mới bắt đầu mối quan hệ của anh và Ten. "Phải, như chúng tôi đã từng làm."
"Nhân tiện, khi nào chúng ta quay lại tiệc tùng?" Taeyong lại cười toe toét, nhớ rằng hắn và Johnny đã không dành thời gian cho điều gì đó vui vẻ trong một thời gian dài.
Johnny đảo mắt, trông có vẻ choáng váng. "Cứ thử đi và Ten có thể giết tôi."
Taeyong cười chế nhạo. "Tên khốn này, đây có phải là cách cậu sống sau khi có người yêu không?"
Lần này đến lượt Johnny nhe răng cười. "Phải. Tôi và em ấy sắp kết hôn."
Taeyong im lặng một lúc. Hắn rất ngạc nhiên khi Johnny đột nhiên đưa ra chủ đề kết hôn. Khi hoàn toàn nhận ra được tình hình, tiếng cười trong miệng Taeyong bùng nổ. Tiếng cười lớn nhất mà Johnny từng nghe kể từ khi anh biết Taeyong.
"Tên khốn, vậy đó là lý do tại sao cậu lén lút bán căn hộ của Ten?"
"Bingo."
Và cả hai cùng cười.
Taeyong rất vui, không ngờ rằng mình lại trở thành người mai mối thành công nhất mọi thời đại.
Thật ra, Taeyong đã bất ngờ một thời gian dài khi Johnny nói rằng anh có một hợp đồng đặc biệt với Ten, rồi lại bất ngờ khi biết tin hai người chọn hẹn hò, và một lần nữa và có thể là lần cuối cùng, hắn đã rất ngạc nhiên vì cuối cùng, Johnny đã quyết định cầu hôn Ten sớm.
Ten vẫn chưa biết về kế hoạch này, vì vậy Taeyong được yêu cầu giữ im lặng nếu không Johnny sẽ đến và đánh hắn.
Đây sẽ là một bất ngờ lớn!
•
•
•
"Ten, tớ không đói."
"Ở qua đêm trong nhà Taeyong hyung nên không cần ăn nữa sao?"
Doyoung lập tức hoảng hốt, bịt miệng Ten vừa mới bất cẩn lên tiếng. Cậu liếc nhìn trái phải, sợ có người nghe được lời nói tục tĩu của cậu ấy. Thật xấu hổ.
Cả hai đang ở trong một gian hàng bán đồ ăn. Trước đó, Ten đã đến đón và Doyoung, người nghĩ rằng Mark có thể cần thời gian riêng để nghỉ ngơi, bên cạnh đó, tránh việc chỉ còn lại hai người sẽ gieo mầm tình yêu chết tiệt trong cậu.
Ten cư xử như một người mẹ đón con ở trường.
Ten liên tục cằn nhằn trên đường đi vì Doyoung quá ngây thơ và vụng về, nhưng đưa ra một số lời khuyên về việc trở thành một đứa trẻ ngoan với Taeyong vì cậu ấy là người có kinh nghiệm.
Tóm lại, Ten hoàn toàn ủng hộ quyết định đồng ý hợp đồng với Taeyong của Doyoung nhưng đồng thời cũng cảm thấy lo lắng vì Doyoung là một chàng trai dễ bị dụ dỗ vì sự khờ khạo trong tình yêu.
Ten lo lắng rằng Doyoung, người cuối cùng sẽ yêu, sẽ phải đơn phương vì Taeyong không thể yêu trở lại. Taeyong, người mà Ten biết rất rõ, là một người đàn ông có kinh nghiệm khi đùa giỡn với cảm xúc của ai đó.
"Tớ phải đưa cậu trở về nhà ngay ngắn với cái bụng no căng, nếu không Gongmyung hyung sẽ buồn đến hộc máu khi thấy em anh ấy trông thật đáng thương."
Ten đưa cho Doyoung một miếng cơm, bảo cậu mở miệng và ăn.
"Vậy là cậu chưa ăn gì thật à?" Ten hỏi sau khi nhìn thấy Doyoung cuối cùng cũng ăn một miếng cơm, rồi mới bắt đầu ăn phần của mình.
"Không có thời gian." Doyoung lắc đầu, rồi tiếp tục ăn cho đến khi no nê. Đột nhiên lại cảm thấy đói.
Taeyong đã có thời gian để làm bữa sáng cho cả hai mà ban đầu Doyoung nghĩ là sẽ ăn cùng nhau. Cậu đợi Taeyong nhưng nhìn thấy sự xuất hiện của người đàn ông cùng với Mark khiến cậu quên mất hai dĩa bánh mì kẹp có lẽ đang khóc trên bàn bếp lúc này.
"Cậu nghĩ rằng ràng buộc cậu vào một hợp đồng chỉ để được ngủ với cậu thôi sao? Anh ấy nên chú ý từ những vấn đề nhỏ như liệu cậu có chết đói hay không!"
Doyoung thở dài, Ten lại càu nhàu. Một lời trách mắng chính xác là những gì người bạn thân nhất của cậu đã nói khi họ đang trên đường đi.
"Tớ chắc rằng Taeyong cũng không phải kiểu người chăm sóc chu đáo."
"Đó là cái gì?"
"Thì, một vài thứ được thực hiện để khiến cậu cảm thấy dễ chịu sau khi quan hệ tình dục."
Doyoung lại lắc đầu, "Có giống như thảo luận về hợp đồng không?"
"Ồ, thôi nào!" Ten trợn tròn mắt, cậu đoán đúng rồi, không ngờ thái độ làm daddy của Taeyong lại tệ như vậy.
Taeyong thực sự khác với Johnny khi anh ấy còn là một sugar daddy. Ten thực sự được đối xử như một cậu chủ trẻ, và thậm chí còn tuyệt vời hơn khi họ quyết định hẹn hò. Ten luôn cảm ơn trời đất biết bao vì Johnny là người đàn ông của mình.
Và có lẽ đã bắt đầu cảm thấy thương cho Doyoung.
"Anh ấy đã xoay xở để làm bữa sáng cho cả hai."
"Là người đã khiến hai người không có thời gian ăn cùng nhau, bởi vì đột ngột rời đi."
Doyoung nhăn mặt buồn bã. "Đúng là vậy."
Ten bắt đầu xem xét lại quyết định ủng hộ mối quan hệ hợp đồng giữa Doyoung và Taeyong. Cậu có thể yêu cầu Taeyong đấu trong võ đài quyền anh nếu cuối cùng người đàn ông đó làm Doyoung bị tổn thương. Chưa có ngày nào mà Doyoung không được đối xử tốt như một cục cưng.
"Dù sao thì, quên việc anh ấy khốn nạn như thế nào đi, có vẻ như chúng ta sẽ phải cố gắng một chút để che đi vết hôn trên cổ của cậu bằng kem che khuyết điểm hoặc mua một chiếc khăn quàng cổ hay bất cứ thứ gì che đi vì có lẽ daddy của cậu đã mất trí rồi." Ten lo lắng nhìn Doyoung. "Tớ thực sự muốn đấm Taeyong hyung. Tại sao anh ấy không thể cẩn thận?"
Doyoung ngay lập tức lấy tay che cổ. Cậu ngượng ngùng cười toe toét. "Có phải rất dễ thấy không?"
"Rất." Ten gật đầu. "Thấy hai người lộn xộn như vậy, tớ biết đêm qua là một đêm nóng bỏng với hai người. Vậy, hai người cảm thấy thế nào?"
"Cái gì?" Doyoung hỏi trước khi với lấy ly của mình. Cậu chọn kết thúc bữa sáng của mình.
"Làm tình cảm giác thế nào, còn sao nữa?" Ten cười khẩy.
Doyoung nghẹn ngào. Và thậm chí còn bị sặc khi Ten hỏi: "Của anh ấy bao nhiêu?"
"Ten, vì Chúa, cậu có thể dừng cái miệng bẩn thỉu của mình lại được không?"
Ten rên rỉ khó chịu. "Vì tớ tò mò quá thôi!"
"Có lẽ lớn hơn người yêu cậu?" Doyoung trả lời, không bao giờ thua cái miệng bẩn thỉu đó.
"Đó là không thể!"
"Cậu coi thường daddy của tớ chỉ vì thân hình của anh ta không to bằng thân hình của người yêu cậu?"
"Ồ, nhìn cách cậu gọi ông chủ của cậu là daddy của cậu. Thật đáng yêu."
Doyoung khó xử. Má cậu ửng hồng. "Ý tớ là, tên khốn."
"Vậy dương vật của tên khốn đó có to không?"
"To." Doyoung gật đầu. "Ngay cả vì con cặc to của anh ta khiến tớ phảiㅡchờ đã, chết tiệt, chính xác thì tớ vừa nói gì vậy?"
Ten chợt cười. Thấy chưa, Doyoung thật dễ bị dụ. Đôi khi cậu vẫn không thể tin rằng mình đang đối phó với sinh viên tốt nghiệp giỏi nhất. Làm thế nào mà trí thông minh của cậu ấy lại biến mất khi nói đến tình yêu và những thứ bẩn thỉu?
"Về nhà thôi!" Doyoung đã chọn đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình, ngày càng cư xử không đúng mực, kết thúc bữa sáng và rời khỏi cửa hàng trước.
Ten vẫn đang cười tại bàn của mình, cậu thực sự cảm thấy thích thú, đặc biệt là khi nhìn thấy Doyoung ủ rũ bước ra ngoài cửa hàng với đôi chân lê bước.
Giống như một người mẹ theo dõi sự phát triển của con mình bằng cảm xúc, Ten giờ đây biết rằng Doyoung của cậu đã trưởng thành.
•
•
•
⚠️Nội dung sắp tới có thể sẽ gây khó chịu cho người đọc. Cân nhắc thật kỹ trước khi đọc!!!
-----
Sau khi lo liệu một hai việc, đảm bảo rằng cậu sẽ về nhà trong tình trạng tốt, Doyoung được Ten hộ tống về nhà và đến nơi vào đúng 1 giờ chiều.
May mắn thay, Gongmyung không có ở nhà. Doyoung quên mất, cuối tuần này anh trai sẽ đi chơi với người yêu. Sự ghen tị bắt đầu bủa vây nhưng lòng biết ơn thì lớn hơn.
Trên thực tế, cậu chỉ muốn tránh bị mắng trực tiếp, vì thực tế Doyoung vẫn bị mắng khi gọi điện cho Gongmyung, nói rằng cậu hiện đang ở nhà.
Doyoung đã dành hai giờ một mình trong nhà. Chỉ nằm thư giãn trên chiếc giường mà cậu đã nhớ rất nhiều, kiểm tra mạng xã hội nhiều lần và nhớ đến Taeyong, người chưa bao giờ liên lạc với cậu.
Phải chăng người đàn ông đó đã quên, quên rằng từ nay trở đi hắn buộc nhắn tin cho một ai đó?
Không phải Doyoung nên có quyền được liên lạc càng sớm càng tốt sau khi bị bỏ rơi một thời gian sao?
Giữa lúc cậu đang đấu tranh với những suy nghĩ về Taeyong, đột nhiên tiếng chuông cửa vang lên. Cứ tưởng Gongmyung từ nhà bạn gái về sớm hơn, nhưng vừa mở cửa ra thì hóa ra trước mặt cậu lại là người đàn ông mà trước đó vẫn luôn hiện lên trong đầu Doyoung.
"Daddy?" Doyoung lẩm bẩm.
Taeyong ở đó, đứng trước mặt Doyoung và nhìn cậu. Không nói gì, Taeyong ngay lập tức bước vào trong, ngay cả khi chủ nhà không mời vào.
Khi Doyoung đóng cửa lại, cậu vô cùng ngạc nhiên khi Taeyong đột nhiên ghì chặt cậu vào cửa và nói: "Ai đã để em đi?"
Ngữ điệu nghe có vẻ bức bách, chắc nịch, Taeyong nói với quai hàm cứng ngắc khiến Doyoung bối rối xen lẫn sự căng thẳng sợ hãi đang bắt đầu trỗi dậy. Đặc biệt là khi những ngón tay đặt trên vai cậu, siết chặt đến mức khiến Doyoung khẽ nhăn mặt.
Taeyong có vẻ tức giận. Thực sự tức giận. Doyoung đang rất bối rối và lo lắng. Tại sao Taeyong lại tức giận như vậy?
"Em quên là em đang có hợp đồng với tôi sao? Em làm gì cũng phải thông qua sự đồng ý của tôi."
"Em đã nói với anh rồi!" Doyoung cố gắng bào chữa cho mình. Cậu nhớ rằng mình đã gửi một tin nhắn trước khi rời khỏi căn biệt thự. Hình như Taeyong không đọc nên mới hiểu lầm thế này.
Không chấp nhận sự tự vệ của Doyoung, Taeyong đẩy Doyoung ra phòng khách khiến Doyoung ngã đập lưng vào ghế sofa. Đối với Taeyong, tự vệ đồng nghĩa với nổi loạn. Đó là một lỗi nghiêm trọng. Doyoung đã phạm một sai lầm chết người.
Doyoung chống cự, đang vùng vẫy thì Taeyong bất ngờ leo lên đùi cậu, tách hai chân của cậu ra. Khuôn mặt Doyoung đột nhiên ngước lên khi những ngón tay cứng ngắc đặt trên cổ cậu, siết chặt lấy nó.
"Tôi đã nói, tôi sẽ quay lại ngay, nhưng em lại bỏ đi, đúng là con điếm không biết chờ đợi."
"Nếu tôi đi xa một thời gian dài thì sao? Em sẽ biến mất, tìm một người đàn ông khác có thể ngủ với em rồi rời bỏ tôi sao?"
Mắt Doyoung mở to khi môi cậu bị hôn một cách gấp gáp, dữ dội và thô bạo khiến cậu đau đớn vô cùng. Bàn tay của Taeyong vẫn quanh cổ cậu, ngày càng siết chặt hơn, Doyoung bắt đầu nghĩ có lẽ người đàn ông đang có ý định giết cậu.
"Daddy, emㅡ" Giọng Doyoung nghẹn ngào ở cuối câu, cơ thể cậu bắt đầu run lên vì sợ hãi.
Doyoung cảm thấy cổ mình đau nhói và nước mắt bắt đầu trào ra nơi khóe mắt. Cậu đau đớn, khó thở vì Taeyong, hắn không cho cậu chút không gian nào, liên tục cắn vào môi Doyoung cho đến khi để lại những vết rách, cậu có thể nếm được vị nước bọt trộn lẫn với máu tươi.
Doyoung không biết liệu đây có phải là một phần trong trò chơi của họ hay Taeyong và những lời nói ác ý cũng như thái độ thô lỗ của hắn là thứ gì đó có chủ đích.
Doyoung nắm lấy cổ tay Taeyong, cố gắng kéo hắn ra nhưng người đàn ông thực sự rất khỏe, cậu đang mất dần sức lực. Vẫn hôn cậu một cách đói khát. Doyoung bắt đầu cảm thấy gò bó. Cậu cố hết sức chống cự, đẩy cơ thể Taeyong bằng những cú đấm của mình.
"Daddㅡ không, hyungㅡ đau quá, ugh, làm ơn dừng lại đi, hyung!"
Nhớ lại từ an toàn mà họ đã thỏa thuận trong hợp đồng, Doyoung ngay lập tức cầu xin và hy vọng Taeyong sẽ nhận ra rằng từ màu vàng đã được nói ra mặc dù cậu lắp bắp.
Nhưng chuyện gì đã xảy ra, Taeyong càng điên cuồng hơn, như rơi từ trên cao xuống, Doyoung nhanh chóng bị lật người lại khiến cậu úp mặt xuống ghế. Taeyong ấn mạnh vào gáy Doyoung, khiến ngực cậu áp vào thành ghế.
Doyoung liếc nhìn lại và hoảng hốt khi Taeyong cởi thắt lưng của hắn và kéo quần cậu xuống. Cậu càng vùng vẫy nhưng không hiểu sao nó lại càng khó thoát ra được.
Doyoung bắt đầu khóc, bóp chặt đệm sofa khi cơn đau dữ dội ập đến. Cậu, người không chuẩn bị, đột nhiên bị tiến vào bên trong.
"Hyung! Ah, đau quá! Dừng lại đi hyung!"
Như thể không nghe thấy gì, Taeyong tiếp tục di chuyển hông của mình. Dù Doyoung có hét lên đau đớn thế nào, dương vật vẫn tiếp tục chuyển động thô bạo. Hắn vỗ mông cậu không thương tiếc, để lại các vết bầm tím khác.
Điều này khác với đêm qua, không còn là thứ có thể khiến Doyoung quỳ xuống van xin, mà là thứ khiến cậu ước gì có ai đó đến và mang cậu đi khỏi Taeyong.
"T-Taeyongㅡ" Miệng hét lên trong đau đớn, Doyoung thử biện pháp cuối cùng: từ màu đỏ.
Doyoung nhắm chặt mắt cảm thấy cơ thể mình không còn khả năng chịu đựng cơn đau hành hạ nữa. Đầu cậu quay cuồng dữ dội và cậu nghĩ mình có thể sớm ngất đi vì cuộc làm tình thô bạo, tra tấn như thế này.
"Lee... UghㅡLee Taeyong!" Thở hổn hển, Doyoung cuối cùng cũng hét lên. Tuyệt vọng, thực sự trở nên khó khăn với số sức lực còn lại.
Rõ ràng đã thành công, Taeyong lập tức im lặng và dừng ngay hành động điên rồ của hắn. Như được thức tỉnh, Taeyong sững sờ im lặng. Nhìn chằm chằm không thể tin vào những gì cơ thể mình đang làm với Doyoung lúc này. Hắn lập tức lùi ra, nhìn Doyoung ngã xuống sàn và bắt đầu khóc nức nở. Chàng trai trẻ thực sự mệt mỏi và sợ hãi.
"Doyoung, không, Doyoungㅡ tôiㅡ" Taeyong vò đầu hắn. Hắn trông rất hoảng loạn. "Chết tiệt, tôi đã làm gì vậy?"
Taeyong trông có vẻ điên cuồng, có khi còn điên cuồng hơn cả Doyoung suýt chết trong tay hắn. Hắn ôm lấy cơ thể mềm nhũn của Doyoung, nhấc bổng cậu lên và ngay lập tức bế cậu vào phòng.
Taeyong ngay lập tức đặt Doyoung lên giường một cách cẩn thận. Vẫn với những bước chân hoảng loạn sau đó, Taeyong lập tức chạy vào bếp. Đây là lần đầu tiên hắn đến căn hộ của Doyoung nhưng khi tìm kiếm những thứ mình cần trong bếp, hắn như thể đã sống ở đó nhiều năm.
Taeyong quay trở lại phòng và đến gần Doyoung với một bát nước lạnh và một chiếc khăn ước (tình cờ tìm thấy nhưng nhiều lần đảm bảo rằng nó sạch sẽ).
Doyoung vẫn còn tỉnh táo, chỉ là cơ thể cậu thực sự rất đau và yếu ớt.
Doyoung chỉ im lặng quan sát, im lặng khi Taeyong từ từ mở hai bắp đùi trần ra, cuối cùng cái miệng bị khóa chặt của cậu phát ra tiếng thút thít nho nhỏ khi hơi lạnh chạm vào lỗ nhỏ. Taeyong đã khéo léo và cẩn thận nén nó lại bằng một miếng vải đã được ngâm trong nước lạnh.
"Tôi là một tên khốn điên rồ," Taeyong lầm bầm, khuôn mặt đầy hối hận, đặc biệt khi nhìn những gì đang bày ra trước mắt, nhìn chằm chằm vào kết quả hành động của mình.
Trong một lúc cả hai đều im lặng. Doyoung vẫn đang quan sát Taeyong, hắn liên tục lau và đè lên phần dưới cơ thể của Doyoung, cậu có thể hợp pháp buộc tội hắn là thủ phạm hiếp dâm.
"Ten đã sai. Anh có thể làm được."
Taeyong ngước mắt lên nhìn Doyoung, người cuối cùng cũng lên tiếng. Hắn đã làm tổn thương cơ thể của cậu và bây giờ cậu đang mỉm cười?
"Cái gì?" Taeyong hỏi, không hiểu.
"Chăm sóc sau khi quan hệ. Anh có thể làm được điều đó," Doyoung trả lời.
Taeyong khịt mũi thích thú. Doyoung thậm chí bây giờ còn biết thuật ngữ chăm sóc sau khi quan hệ như thể cậu có kinh nghiệm.
Như Taeyong nhớ, Doyoung mà hắn gặp ở hộp đêm là một chàng trai trẻ thực sự xứng đáng được gọi là cậu bé mới lớn. Vô tư, không có kinh nghiệm, và khá ngây thơ. Nhưng bây giờ, hãy xem đứa trẻ học hỏi nhanh như thế nào. Đặc biệt là khi người bạn mà cậu có là Ten.
"Doyoung, em có loại kem thuốc nào khôngㅡ"
"Không," Doyoung cắt ngang, từ từ cố gắng ngồi dậy. Taeyong nhanh chóng giúp cậu. "Không cần đâu. Em thấy đỡ hơn rồi. Cảm ơn daddy."
"Tôi gần như đã giết em, thay vào đó em lại cảm ơn tôi?" Taeyong hỏi. Bởi vì hắn xứng đáng nhận được ít nhất hai cú đấm.
Doyoung không còn trả lời nữa. Cậu chỉ im lặng, nhìn Taeyong giờ đang nhích dần xuống và ngồi xuống mép giường, bên cạnh cậu. Doyoung nắm lấy tay Taeyong và chăm chú quan sát.
"Daddy, anh đang bị thương," Doyoung lẩm bẩm, nhìn chằm chằm vào những vết bầm tím và trầy xước trên khớp ngón tay của Taeyong.
Giống như Taeyong đã đấm vào thứ gì đó rất mạnh và trông nó rất đau. Là tường hay kính?
Thật ra, Doyoung im lặng quan sát bàn tay của Taeyong đang chăm sóc cậu dưới đó nhiều hơn. Cậu đã nhìn thấy nó trong khi bàn tay bị thương chăm sóc cậu, hoặc thậm chí đã để ý ngay từ đầu khi nó siết cổ cậu.
Doyoung thực sự muốn hỏi thật sự đã có chuyện gì xảy ra, nhưng Doyoung đã chọn im lặng. Họ không nên trao đổi câu chuyện đó ở trong tình trạng này. Doyoung chỉ cần trao cơ thể của mình cho hắn, làm cho Taeyong hạnh phúc, và cậu sẽ nhận được những gì cậu yêu cầu.
Ngay từ đầu, cả hai đã không thực sự thân thiết. Họ chỉ là hai người xa lạ tình cờ bị ràng buộc bởi một bản hợp đồng, phải không?
"Em mới là người bị thương." Taeyong ngay lập tức rút tay ra khỏi người Doyoung. "Tôi xin lỗi. Tôi đã làm tổn thương em. Tôi là một tên điên. Em xứng đáng có thể giết chết tôi. Tôiㅡ"
Doyoung ngay lập tức ôm lấy Taeyong, không còn cảm giác sợ hãi như trước nữa. Cảm giác sợ hãi ngay lập tức biến mất khi cậu nhìn thấy Taeyong đang rối bời, như thể hắn đã mất đi sự tỉnh táo. Trở thành một tên khốn điên khùng thực thụ.
"Em ổn," Doyoung thì thầm.
Cậu chầm chậm xoa lưng Taeyong, cho đến khi người đàn ông nói nhỏ nhẹ cuối cùng cũng im lặng. Hơi thở lúc đầu nghe vội vã trở nên đều đặn hơn.
Đôi tay của Taeyong cuối cùng cũng dang rộng, đáp lại cái ôm ấm áp mà Doyoung đã trao bằng một cái ôm thật chặt. Thật chặt như thể hắn không muốn mất cậu.
𖧷𖧷𖧷𖧷𖧷
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro