Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

1. Người mới

𖧷𖧷𖧷𖧷𖧷

Doyoung gần như đã nghĩ đến việc thủ tiêu Ten, hoặc ít nhất là đánh cậu ấy vì cậu chưa sẵn sàng bị giam giữ ở một nơi sầm uất như thế này.

Ten với thái độ nhiệt tình nói rằng một buổi tiệc là điều cậu xứng đáng được tận hưởng vì thoát khỏi tình trạng thất nghiệp của mình, khi ấy Doyoung đã nghĩ rằng cùng lắm chỉ là đi ăn tối với vài người bạn hoặc đi hát karaoke.

Nhưng rõ ràng là không, điều này điên hơn nhiều.

Doyoung ngẩng đầu lên, mắt cậu nhìn chằm chằm một cách không thể tin được vào bảng hiệu neon lấp lánh màu đỏ rực lửa được trang trí ở đó.

Welcome to the Hottest Gay Club, đó là những gì trên đó hiển thị.

"Hey." Ten nhào đến ôm Doyoung. "Đêm nay, tớ sẽ tìm cho cậu một anh chàng thật nóng bỏng."

"Cậu điên rồi sao?!" Doyoung ré lên, thu hút ánh nhìn và kích thích sự tò mò của những vị khách đi ngang qua trước lối vào. "Không phải, ý tớ là bây giờ cậu có bị ấm đầu không vậy?" Lần này Doyoung thì thầm nhẹ nhàng nhưng theo cách đe dọa.

Ten thực sự muốn bật cười, đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt của Doyoung chuyển sang màu đỏ hoàn hảo. Ten biết, Doyoung là người mới bắt đầu cho những vấn đề 'người lớn' như thế này. Đến một hộp đêm là điều mới mẻ đối với Kim Doyoung.

Ten thậm chí còn nghi ngờ rằng không biết người bạn thân nhất của cậu hồi còn đi học có nụ hôn đầu hay chưa. Doyoung thậm chí chưa bao giờ hẹn hò trước đây!

Doyoung đã dành cả cuộc đời của mình chỉ để học tập, học và học thậm chí có thể học cho đến chết. Chắc chắn rồi, chúng ta mong đợi điều gì từ một mọt sách trong lớp kiêm cựu chủ tịch hội học sinh?

Không có gì ngạc nhiên khi Doyoung thực sự thông minh khi học... nhưng không phải đối với những thứ hoang dã như thế này. Còn Ten, cậu là một niềm tự hào, một người đáng tin cậy. Hẹn hò ba năm với Johnny, người đàn ông quyến rũ nhất trong cuộc đời cậu, việc đó làm Ten chắc chắn rằng về chuyện hẹn hò và vấn đề giường chiếu, cậu sẽ là vị cứu tinh của Doyoung!

Tính cách của Doyoung và Ten hoàn toàn trái ngược nhau. Ten nổi tiếng trong khi Doyoung chỉ là một cậu trai trẻ sống một cuộc đời bình thường. Nhưng đó lại là lý do tại sao tình bạn của họ lâu dài. Thật sự sự khác biệt đã bổ sung cho nhau.

"Thôi đi nào!" Ten kéo tay Doyoung, Ten trông có vẻ phấn khích, nhưng Doyoung thì không hề, bước chân cậu loạng choạng phía sau như đang say rượu.

Khi họ đã ở trong hộp đêm với màu đỏ thống trị, có khá nhiều người chào đón Ten ở đó. Doyoung biết Ten nổi tiếng, nhưng không ngờ người bạn thân điên rồ của cậu lại nổi tiếng đến mức này!

"Người mới à??" Ai đó đến hỏi Doyoung, cậu trông có vẻ ngạc nhiên vì đột nhiên được bắt chuyện. "Hôn giỏi không?"

Đôi mắt của Doyoung mở to bất ngờ với đôi lông mày nhíu lại. Đặc biệt là khi khuôn mặt người đàn ông áp sát khuôn mặt cậu. Nhìn chằm chằm và cố định đến mức khiến Doyoung thậm chí có thể cảm nhận được tiếng thì thầm và hơi thở ấm áp của hắn.

Trong lòng Doyoung tự hỏi, Người đàn ông trơ trẽn này là ai?

"Anh điên à, đừng làm bạn em sợ, hyung!" Ten đánh vào vai người đàn ông, Doyoung đang cảm thấy yếu đi vì nếu không cậu sẽ lập tức đấm vào mặt hắn.

Người đàn ông đó (người mà Doyoung thật lòng phải thừa nhận sở hữu khuôn mặt đẹp trai trên mức trung bình nhưng là một tên khốn) chỉ cười và sau đó bỏ đi, để lại Doyoung với khuôn mặt vốn đã nóng bừng từ đầu, càng lúc càng đỏ lan đến tận mang tai.

"Dị thật." Doyoung khó chịu chế nhạo, vật lộn để ổn định lại nhịp tim đang đập nhanh của mình. "Chết tiệt, trông anh ta như một tên khốn."

"Tên khốn đẹp trai và quyến rũ." Ten nhanh chóng sửa. "Hầu hết những người ở đây đều như vậy, nhưng tớ có thể chắc chắn rằng anh ấy là người đẹp trai và quyến rũ nhất."

"Tớ không quan tâm. Anh ta vẫn là một tên khốn." Doyoung phản bác. Đối với cậu, khuôn mặt đẹp trai sẽ không cứu được thái độ xấu.

Ten không nói gì hơn là đưa Doyoung ngồi trên hàng ghế bàn quầy bar, đó chỉ là lúc đầu cho đến khi cuối cùng Doyoung chọn chuyển đến góc phòng. Cảm thấy không thoải mái khi phải tham gia với một nhóm đàn ông cứ nhìn chằm chằm vào cậu một cách đói khát như thể muốn nuốt sống cậu!

Doyoung thở phào nhẹ nhõm sau khi thay đổi chỗ ngồi của mình, Ten dường như không rời xa cậu quá lâu, cậu ấy đi đến và hai tay cầm hai ly vodka martini dáng cao, được trang trí bằng những lát chanh tươi.

"Cảm ơn cậu." Doyoung nói, không quá nhiệt tình vì cậu thích nước ép trái cây hơn đồ uống có cồn.

Nhưng vì đó là ngày vui của cậu, Ten đã tốt bụng muốn tổ chức tiệc ăn mừng nên cậu nghĩ có lẽ rượu cũng không phải là lựa chọn tệ.

"Gửi đến Kim Doyoung, một thiên tài chết tiệt, người đã có được công việc trong vòng chưa đầy một tháng sau khi tốt nghiệp, cùng nhau ăn mừng nào!"

Tiếng lách cách của chiếc ly dáng cao vang lên và Doyoung đón nhận bằng tiếng cười. Ten luôn biết cách làm cho cậu hạnh phúc, mặc dù sự lựa chọn của cậu ấy lần này khá cực đoan.

"Cậu biết không," Doyoung cau mày, nồng độ cồn trong đồ uống của cậu hóa ra khá mạnh. "Thật ra tớ cảm thấy hơi sợ."

"Sợ?" Ten hỏi, đặt ly đồ uống xuống và bắt đầu tập trung vào Doyoung.

"Ừ, tớ sợ." Doyoung gật đầu một lúc. "Cậu cũng biết, công ty này rất lớn nên tớ cảm giác như tớ được nhận vào và trở thành nhân viên chỉ vì may mắ"

Trước khi Doyoung có thể kết thúc lời nói của mình Ten đã bật dậy, đủ khiến Doyoung giật mình, Ten gần như nhảy khỏi ghế sofa.

"Doyoung tự ti đã quay trở lại!" Ten rên rỉ đủ để khiến Doyoung nghĩ rằng bạn thân của mình thật sự đã say. "Này, cậu không nhận ra mình thực sự rất giỏi và thông minh sao? Tất nhiên chính bộ não của cậu là thứ dẫn cậu đến thành công! Không phải sự may mắn!"

Doyoung cười gượng gạo. Đúng, cậu tin vào bản thân mình, nhưng đây không phải điều bình thường khi một tân nhân viên lo lắng về ngày đầu tiên làm việc của cậu ấy sao? Thêm vào đó, những người sẽ là đồng nghiệp tương lai của cậu đều có tinh thần cạnh tranh cao và đừng quên, có tin đồn rằng sếp tổng ở đó có thái độ làm việc vô cùng nghiêm khắc.

Vì vậy không có gì sai nếu Doyoung hơi sợ hãi và lo lắng về sự an toàn của mình với tư cách là một nhân viên mới, phải không?

"Gác lại sự lo lắng của cậu đi, đã đến lúc chúng ta tiệc tùng rồi!" Ten cổ vũ lớn tiếng, sau đó kéo Doyoung và đưa cậu đến sàn nhảy.

Doyoung không giỏi nhảy, tất nhiên cậu khác với Ten, Ten dễ dàng đi theo tiếng nhạc lớn và di chuyển như một Dancer King, trở thành trung tâm của sự chú ý từ những vị khách khác trong câu lạc bộ, họ hào hứng cổ vũ cho cậu ấy.

Doyoung thỉnh thoảng di chuyển cơ thể của mình nhảy múa, nhưng đa phần là cười lớn và vỗ tay cho Ten. Cậu bắt đầu bị cuốn theo, thích thú với điệu nhảy được Ten cố tình tạo ra để trông khêu gợi và mê hoặc.

Trong một thời gian dài vật lộn với đám đông trên sàn nhảy đã khiến Doyoung cảm thấy kiệt sức. Cậu cảm thấy khát nước, và cảm thấy lựa chọn rút lui trở về góc phòng trước đó là đúng đắn. Rời khỏi Ten, người vẫn đang bận khiêu vũ với những người trông xa lạ với Doyoung.

"Cậu chắc hẳn cần nó."

Doyoung đang ngồi thở hồng hộc lập tức mỉm cười rạng rỡ, đột nhiên có ai từ đâu đó đưa cho cậu một chai nước.

"Cảm ơn." Doyoung không cần nói thêm ngay lập tức uống cạn.

Còn gần nửa chai, Doyoung chợt phun nước ra khỏi miệng khi nhận ra người tốt bụng vừa đưa nước cho cậu uống, giờ đang thản nhiên ngồi bên cạnh cậu.

Cậu không thể quên nụ cười chết tiệt đó, nụ cười của người đàn ông mà cậu gặp lần đầu gần lối vào trước đó.

Nội tâm Doyoung hét lên, gã này là tên khốn hỏi về nụ hôn!

"Cậu thực sự là người mới, phải không?" Người đàn ông hỏi. "Người đã quen đến hộp đêm sẽ không dễ dàng nhận đồ uống từ người lạ. Cậu không sợ nếu tôi bỏ thuốc vào sao?"

Lời nói của người đàn ông đã thành công trong việc khiến Doyoung bị sặc.

"Này, bình tĩnh nào. Nó chỉ là một chai nước bình thường thôi." Giọng nói trầm ấm của người đàn ông lại vang lên. "Không có lý do gì để tôi hại cậu, người mới."

"Tôi không phải là người mới!" Doyoung thẳng thừng bác bỏ. Cổ họng cậu vẫn còn hơi đau từ ảnh hưởng của thứ nước đột ngột được phun ra lúc trước đó.

"Ồ, thật sao?" Người đàn ông ngồi một cách thoải mái, vẫn còn thời gian để dập điếu thuốc vào gạt tàn trên bàn, rồi quay sang Doyoung. "Bằng chứng là gì?"

Đôi mắt của Doyoung nheo lại, cậu biết rằng người đàn ông này rõ ràng đang trêu chọc cậu. Người đàn ông này giống như hầu hết những gã đàn ông ngoài kia!

"Sao? Anh đang hỏi về bằng chứng à?" Doyoung cười chế nhạo, trông có vẻ tự tin, cho đến khi nụ cười cuối cùng cũng tắt và thay vào đó là ho một cách lúng túng, vắt óc suy nghĩ để tìm ra một cái cớ. "Còn việc tôiuhm, nhảy giỏi thì sao?"

Doyoung ngay lập tức nhìn đi chỗ khác và lén tự vả vào miệng mình một cái. Thật xấu hổ khi tự nhận mình là người nhảy giỏi trong khi cậu luôn thành công trong việc gây ra 'nỗi đau mắt' cho những ai nhìn thấy nó.

"Vậy ý cậu là hành động kỳ lạ của cậu với Ten đằng kia là một điệu nhảy?"

Đúng không?

"Vậy là anh bí mật theo dõi tôi? Điều đó không phải quá biến thái để thừa nhận sao?" Doyoung hỏi.

"Trời ạ." Người đàn ông dường như đang nhịn cười, một chàng trai trẻ vừa gọi hắn là kẻ biến thái trong hộp đêm.

"Sao?!"

"Cậu quá nổi bật, thật khó để không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai, người mới."

"Tôi không phải là người mới, mẹ kiếp! Tôi là người có kinh nghiệm!"

Doyoung ngày càng khó chịu. Người đàn ông ngồi gần liên tục gọi cậu là người mới. Làm tổn lòng tự trọng của cậu!

Thì, mặc dù trên thực tế, dù sao cậu cũng thật sự là người mới. Nhưng có vẻ như Doyoung quá kiêu hãnh để thừa nhận.

"Vậy thì chàng trai trẻ có kinh nghiệm, uống với tôi một ly đi."

Người đàn ông (người mà Doyoung hoàn toàn không quan tâm đến việc biết tên hắn là gì) cầm chai rượu whisky trên bàn. Đổ nó lặng lẽ vào một cái ly nhỏ, sau đó chuyển đến gần Doyoung.

"Tại sao tôi phải uống với anh?" Khuôn mặt Doyoung có vẻ không hài lòng. Không, ngay từ lần đầu tiên họ gặp nhau, Doyoung đã không thích người đàn ông này.

"Đó không phải là điều bình thường mà những người đến hộp đêm sẽ làm sao?" Người đàn ông hỏi. "Chia sẻ đồ uống với người mà cậu đang cùng trò chuyện."

Những gì người đàn ông nói khiến Doyoung im lặng vì một lần nữa hành vi của cậu cho thấy cậu thực sự là người mới.

"Tôi biết chứ." Doyoung ré lên, lại quay mặt đi vì cảm thấy xấu hổ.

"Cậu không thể uống à?" Người đàn ông hỏi, nhìn Doyoung, người chỉ im lặng và không nhận ly rượu mà hắn đưa cho.

Đúng vậy, trong thâm tâm của Doyoung trả lời rằng cậu thực sự không thể uống.

Doyoung biết rằng khi cậu say, cậu sẽ luôn làm phiền người khác. Cậu sẽ không để mình bất tỉnh và làm khó Ten đưa cậu về nhà!

"Tất nhiên là tôi có thể uống!"

Nhưng cái tôi cao ngút trời và cái miệng kiêu ngạo của Doyoung đã phản bội cậu, khiến cậu dễ dàng sập bẫy, cậu chọn cách chộp lấy ly whisky và uống vội như bị điều khiển.

"Này, thư giãn một chút đi." Người đàn ông khịt mũi một cách thích thú, sau đó rót một ly whisky khác và nó trở thành ly thứ hai của Doyoung. "Tên cậu là gì?"

"Anh không cần phải biết." Doyoung trả lời cộc lốc, sau đó uống cạn ly.

Chết tiệt, cổ họng của cậu nóng như lửa nhưng vị ngọt đọng lại sau đó rất ngon. Doyoung đã quen với nó, và nghiện.

"Tên tôi là Taeyong." Người đàn ông vừa giới thiệu tiếp tục đổ đầy ly rỗng của Doyoung, lần này yêu cầu cậu nhấp một ngụm chậm rãi.

"Taeyong sao?" Doyoung tựa lưng vào ghế sofa trong khi vẫn thưởng thức đồ uống của mình, ngả ra sau một cách thoải mái nhưng đầu cậu đã bắt đầu quay mòng mòng. "Tên khốn Taeyong."

Taeyong cong môi nhẹ, Doyoung và cáu miệng hỗn của cậu vì một lý do nào đó đã làm tăng phần hứng thú. Trong mắt hắn, người mới thực sự rất thú vị.

"Thật dễ thương làm sao." Ngón tay Taeyong vươn ra, vuốt ve khóe môi ướt át của Doyoung. "Muốn khiêu vũ với tôi không?"

"Chắc chắn rồi."

Một lần nữa, những gì phát ra từ miệng Taeyong luôn nghe như một ngọn lửa đang bốc cháy và cuối cùng lại có tác dụng với Doyoung, cậu nghĩ rằng đó giống như một thử thách.

Kim Doyoung và lòng cạnh tranh của cậu.

Doyoung loạng choạng và gần như đập vào bàn trong khi cố gắng đứng dậy khỏi ghế sofa. Doyoung đang say. Taeyong nhanh chóng giữ cơ thể cậu và giúp cậu đi lại đúng cách. Đưa cậu hòa vào đám đông đang nhảy múa điên cuồng.

Nhịp điệu lớn của âm nhạc dường như mang lại cho Doyoung cảm giác hạnh phúc bùng nổ. Tự do, nóng bỏng và điên cuồng.

Doyoung uốn éo cơ thể, nhảy cuồng nhiệt cho Taeyong, người từ đầu đến cuối chỉ im lặng thưởng thức những gì bày ra trước mắt mình. Không khí nóng lan tỏa khi cơ thể họ cọ sát vào nhau thân mật.

"Tên tôi là Doyoung." Doyoung với đôi mắt đờ đẫn mơ màng vòng tay quanh cổ Taeyong. "Kim Doyoung."

"Doyoung...Kim Doyoung." Taeyong khẽ thì thầm.

Doyoung chỉ nhắm mắt gật đầu, nhất là khi Taeyong dụi mũi vào cổ cậu và hôn nhẹ lên đó. Một cảm giác mới mẻ đối với Doyoung, người lần đầu tiên say rượu mất kiểm soát.

"Nơi này không phải hơi ồn ào đối với cả hai chúng ta sao?" Taeyong ngày càng trêu chọc nhiều hơn, với lưỡi lướt qua vùng da cổ nhạy cảm của Doyoung, khiến cậu vặn vẹo trong vòng tay siết chặt của hắn.

"Vâng." Doyoung với hơi thở nghẹn ngào trả lời. Miệng cậu rên rỉ vì cảm giác nhột nhạt mà Taeyong mang lại cho cơ thể cậu.

"Muốn đi với tôi không?" Taeyong hỏi, thì thầm trực tiếp vào tai Doyoung. Với tông giọng trầm nghe có vẻ quyến rũ chết người.

"Vâng, Taeyong." Doyoung rên rỉ. "Hãy đưa người không có kinh nghiệm này đi với anh, đến bất cứ nơi đâu."

𖧷𖧷𖧷𖧷𖧷

(*) Ở đây mình sẽ sử dụng đại từ xưng hô cho cả Ten và Doyoung là "cậu".

𖧷𖧷𖧷𖧷𖧷

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro