Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 31

Ngày hôm sau Thái Lai phải quay lại học viện, không có bóng dáng Hàn Bân ra tiễn. Biết sao được, lần này là giận thật rồi. Chặng đường phía trước chắc sẽ khó khăn lắm đây.

Hàn Bân khóc cả đêm đến sưng mắt, sáng ra gia nhân gọi cũng chỉ nằm một chỗ không thèm trả lời. Bộ dáng ủ dột hiện giờ của cậu khiến toàn bộ gia nhân lo lắng vô cùng, tiểu thiếu gia hoạt bát vui vẻ của bọn họ buồn rầu thế này làm sao họ an tâm làm việc được.

Cái tính cách 2 thái cực trái ngược của Hàn Bân thật ra cũng từ gia nhân mà ra. Vốn cậu chỉ là đứa trẻ hiền lành, nhưng vì quá hiền lành nên đôi lúc bị bắt nạt mà không dám nói với ai. Đám Minh Hạo cũng chỉ là trẻ con để nhìn ra em nhỏ bị bắt nạt, thế là bọn gia nhân liền thay cậu ra tay. Nhiều lần chứng kiến kiểu giải quyết có thù tất báo, dần trong cậu sinh ra một tính cách trả thù kẻ gây tội với mình, được cậu khéo léo che giấu sau nụ cười hồn nhiên hiền lành.

Người nhà Ngô gia đều biết sự tồn tại của tính cách đó, nhưng chẳng ai nói gì. Sống trong cái thế giới nhiễu loạn này, mềm yếu chính là nhược điểm. Họ không những không khuyên nhủ hay ngăn cản, ngược lại còn bỏ mặc cậu muốn làm gì thì làm. Nhất là gia nhân, họ luôn hăng hái thay cậu xử lí kẻ có tội. Do đó việc đốt cái hộp bánh hôm qua đối với Ngô gia là quá bình thường.

Nhưng với mối quan hệ bao nhiêu năm giữa Ngô gia và Kim gia, vẫn là nên chú ý đến Hàn Bân một chút thì hơn. 

Hàn Bân đã thôi nằm ườn, cậu bò dậy đi đến hộc tủ, lôi ra con gấu bông sờn cũ. Nó là món quà sinh nhật đầu tiên Thái Lai tặng cậu, cũng chính là món đồ chơi mà nhị Mã thiếu làm hỏng. Cậu từng rất trân trọng nó, luôn mang theo bên mình cho đến khi con trai Mã gia làm đứt lìa nửa cái đầu. Mặc dù đã được khâu lại nhưng Hàn Bân chẳng dám mang con gấu đi đâu nữa, cứ cất trong hộc tủ, lâu lâu lại lấy ra ôm rồi cất vào.

Lần này cậu lấy nó ra, nhưng không ôm nữa. Cứ nhìn nó chằm chằm, cậu quơ lấy con dao rọc thư trên bàn, quay trở lại giường. Chẳng nói chẳng rằng, cậu lia con dao cắt đứt những đường chỉ vá nửa chiếc cổ con gấu, cắt mất một bên mắt, rạch bụng khiến bông gòn bung ra. Cậu mang con gấu đặt vào một chiếc hộp, ngồi vào bàn viết một bức thư, đặt chung với con gấu rồi đóng gói chiếc hộp.

=========================

Thái Lai trở lại học viện từ tờ mờ sáng cho kịp giờ điểm danh. Về đến phòng vẫn thấy Chính Đình úp mặt vào gối ngủ. Anh lặng lẽ thay quân phục, sắp xếp lại chén đũa chuẩn bị ăn sáng rồi mới gọi người anh cùng phòng dậy.

- Ưm hưm... Hở? Ủa về rồi hả Thái Lai? Ăn tiệc vui không?

- Không. Thảm họa.

- Đồ ăn dở lắm hả? Oáp...

- Không phải đồ ăn. Cái khác nghiêm trọng hơn cơ.

- Không dỗ được Hàn Bân hả?

- Dỗ được rồi. Nhưng sau đó lại gây chuyện tệ hơn.

- Nói rõ coi nào. Cứ úp mở ai mà hiểu.

Chính Đình bò khỏi giường, vừa làm thủ tục buổi sáng vừa nghe Thái Lai kể lại mọi chuyện, mắt cứ trợn dần theo diễn tiến câu chuyện. Nghe đến đoạn đốt hộp bánh thì sặc nước súc miệng, anh ho khù khụ muốn ói luôn lá phổi ra ngoài.

- Trời ơi, thằng nhỏ dám làm vậy luôn sao? Nhớ nhắc anh sau này đừng chọc thằng bé nhé.

- Giờ em phải làm sao đây anh? Em ấy giận thật rồi. 

- Trước mắt thì phải lấp đầy cái bụng, tinh thần tỉnh táo mới nghĩ ra kế sách toàn vẹn được. Đi, đi ăn sáng.

Chính Đình ôm chén đũa, nắm gáy áo Thái Lai lôi đi. Vừa xuống nhà ăn đã đụng mặt Lý Hiển, anh cười khẩy hỏi đểu.

- Sao rồi? Dỗ được Hàn Bân chưa? Nhìn mặt vầy chắc là chưa đâu nhỉ?

- Không phải chuyện của anh.

- Thôi được rồi, Thái Lai. Kệ cậu ta đi. Đi thôi.

Chính Đình kéo Thái Lai vào xếp hàng, Lý Hiển đứng ngoài cười đắc thắng mang phần cơm của mình về bàn.

Cả ngày hôm đó cứ nhàng nhàng trôi qua, các quản giáo cứ giảng bài của mình, học viên cứ chăm chú học, đến tiết đối kháng thì Thái Lai và Lý Hiển lại được dịp tẩn nhau. Chiều về, vừa mới tắm xong, Thái Lai đã nghe tiếng gõ cửa. Lăng Siêu ló đầu vào mỉm cười, trên tay là 2 chiếc hộp.

- Nè nhóc con, bưu phẩm của nhóc nè. Cả hai hộp luôn.

- Cảm ơn anh.

Thái Lai nhận lấy bưu phẩm, ngồi thoải mái trên giường mở ra xem, Chính Đình đang nằm giường kế bên cũng tò mò nghía qua.

Chiếc hộp đầu tiên hơi nhỏ, được gói giấy quà thắt nơ xinh xắn, mở ra liền thơm ngát hương vani. Là những chiếc macaron đủ màu kèm một bức thư.

"Kim thiếu, mấy chiếc macaron này là em đặc biệt học hỏi công thức của nhà hàng Lưu Tinh để làm đấy. Mong anh sẽ thích.

Ký tên

Cố Thư Kỳ"

Thái Lai đọc xong không thèm liếc lần 2 vứt cái hộp sang giường Chính Đình.

- Cho anh hết nè. Tự nhiên buồn nôn ngang.

- Bánh ai làm vậy? Chắc không phải Hàn Bân đâu nhỉ? 

- Cố Thư Kỳ.

- Ủa anh nhớ nhóc kể là nhóc nói với cô ấy Hàn Bân thích bánh chứ không phải nhóc mà?

- Thì em nói vậy mà. Cô ta là giả điếc ăn bớt chữ rồi.

- Không sao, lát lừa Lý Hiển ăn cũng được. Còn hộp còn lại là của ai đấy?

Thái Lai kéo sợi dây thắt nút buộc chiếc hộp, mở nắp ra. Đập vào mắt anh là con gấu bông nham nhở vết cắt, đầu đứt nửa, chột một mắt, giữa ngực là con dao rọc thư. Chính Đình chồm lên nhìn cũng phải lấy tay áp ngực kinh ngạc.

- Hộp này của Hàn Bân chắc luôn, cá bao nhiêu anh cũng cá. Tàn bạo quá rồi. Anh sợ.

Thái Lai nhón lấy bức thư cạnh con gấu, mở ra đọc.

"Anh thích ai, gần gũi ai em không ý kiến. Nhưng làm ơn trước lúc đó đừng đem em ra làm vật tiêu khiển. Em không phải con chó con mèo để mà anh bỡn cợt tình cảm. Con gấu anh tặng em giữ không nổi nữa, trả lại anh. Sau này cũng đừng tìm em nữa, có vô tình gặp nhau cũng hãy xem là người dưng đi. Còn tiếp tục quấn lấy em, không biết em có thể làm ra loại chuyện gì đâu.

Ký tên

Ngô Hàn Bân"

Thấy Thái Lai đơ người, Chính Đình tò mò giật lấy bức thư, đọc xong cũng há hốc miệng nhìn cậu em ái ngại.

- Ca này khó đấy. Anh nghĩ ta cần nhiều hơn 2 cái đầu để lên kế hoạch tác chiến.

- Em giả chết liệu em ấy có mủi lòng không anh?

- Chết thật chưa chắc có tác dụng nữa.

- Cái vận cứt chó gì vậy chứ? Là Romeo và Juliet à?

- So sánh kì, trường hợp của nhóc thúi hẻo hơn nhiều.

- Không biết đâu, cứu em với.

- Từ từ, chủ nhật Hân Hân lên rồi mình bàn thật kĩ. Chuyện này tuyệt đối không thể hấp tấp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro