Tạc (Nổ)-Ôn Thụy An.
"Ác bộ" Tư Không lão thái trải qua nhiều gian khổ, cuối cùng đã bắt được "Ác đạo" Lôi Ngư.
Bắt được Lôi phi tặc, quả thực không dễ dàng, hắn ngoài võ công hảo, khinh công càng lợi hại, càng đáng sợ hơn nữa: hắn là cao thủ của Giang Nam Phích Lịch Đường.
Chỉ cần là cao thủ xuất thân từ Giang Nam Phích Lịch đường, liền đã đại biểu cho hai sự kiện: thứ nhất, hắn 'căn bản' ngạnh (1), đắc tội với một người cũng như đắc tội với cả gia tộc Lôi gia - đây tuyệt đối là gia tộc đáng sợ. Thứ hai, Giang Nam Phích Lịch Đường sở trường chế tạo hỏa dược hỏa khí (2), gặp tình huống bất trắc cũng không dễ thất bại, những loại hỏa lực này một khi được đem dùng, cho dù ngươi có Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam hay Thập Tam Thái Bảo Hoành Luyện, cũng chịu không nổi, vẫn là máu thịt tung tóe như thường.
Thế nhưng Tư Không lão thái vẫn cứ bắt Lôi Ngư.
Bởi vì Lôi Ngư đã trộm một hộp bảo thạch trị giá bảy trăm vạn lượng hoàng kim: Hồng Mẫu Đơn.
Hắn lại còn trôm đi một quyển sách.
Đó là một quyển bí kíp võ lâm.
"Thực Ngư Tập".
Nghe đồn rằng, chỉ cần luyện thành bộ bí kíp này, có thể dùng võ công của đối phương để phản lại chính đối phương; điều này có nghĩa là mỗi lần đối phương công ra một chiêu, cũng giống như là tự sát một lần.
Bắt được Lôi Ngư rồi, nhưng Lôi Ngư chuyện gì cũng không nói.
Chuyện gì cũng không chịu nói.
"Nói cũng là chết, không nói cũng là chết, " Lôi Ngư kiên quyết, "Ta không nói."
Vì vậy Tư Không lão thái dụng hình.
Lão dùng đủ các chủng loại, thiên kỳ bách quái, làm cho người ta cầu sống không được, cầu tử không xong, nhất định chết đi sống lại, thống khổ vô cùng.
Lão thích thú dụng hình.
Lão thích thú nghe người khác kêu gào, sống không bằng chết.
Lão chính là bởi vì thích thú hình thuật, cho nên mới thành bộ đầu.
Lôi Ngư đã bị hành hạ không còn lành lặn, toàn thân không một mẩu xương còn nguyên vẹn.
Nhưng hắn vẫn không chết được.
Cũng bất quá chỉ ngất đi.
Hắn vẫn không chịu nói.
"Lão tự dùng đại hình thế này, sao không mang ta đi xử tử, lão cũng muốn món bảo thạch và bí kíp mà ta trộm được." Lôi Ngư nói gì cũng không ngoài câu: "Nếu mà ta nói ra, lão nhất dịnh diệt khẩu, ta quả thực cũng không sống được."
Cuối cùng, Tư Không lão thái hướng về hắn bảo đảm:
"Ngươi nói ra, ta tuyệt không giết ngươi."
"Ta không tin."
"Ngươi nói ra, ta liền sẽ thả ngươi đi."
"Vẫn chưa đủ."
"Ta có thể phát thệ, nếu như ta đoạt được bí kíp và bảo vật rồi, mà không thả ngươi đi, ta sẽ bị thiên lôi đánh trúng, thịt nát xương tan, máu tươi bắn mười mét, xương cốt cũng chẳng còn."
"Lão nói thực chứ?"
"Ta đã thề độc rồi."
"Nếu là thực, ta cũng không còn cách nào đành nói ra." Lôi Ngư thở dài một hơi, chán nản nói: 'Ta còn chưa muốn chết."
Vì vậy hắn đã nói.
Tư Không lão thái theo lời hắn đến một nơi tìm một cái rương nhỏ.
"Phải hay không phải ở nơi đây?"
Tư Không lão thái có chút khẩn trương.
"Tất cả những bảo vật ngày trước ta lấy được đều ở bên trong đó." Lôi Ngư gượng cười cay đắng: "Ta đã đến nước này, còn có thể đùa được ư?"
"Thế thì tốt lắm", Tư Không lão thái yên tâm rồi, "ngươi có thể chết được rồi."
Liền đó lão đưa tay, bóp nát yết hầu của Lôi Ngư.
Yết hầu của Lôi Ngư vang lên lách cách một tiếng, người đã đoạn khí, mắt vẫn chưa nhắm vào, trừng trừng nhìn về phía Tư Không lão thái, phảng phất như muốn nói: "Lão không thủ tín, lão không giữ lời ..."
Tư Không lão thái cười mỉa..
Đắc ý.
"Ta không quản thủ hay không thủ tín," lão hướng về phía người chết nói: "dù sao ngươi cũng đã chết, còn có ai biết ta không tuân lời?"
Nói xong, lão mở cái rương ra.
Một tiếng 'Ầm' vang lên, lão cùng cái rương bắn thẳng lên tám trượng, những mảnh gỗ vụn cùng với huyết nhục rơi thẳng xuống, phủ lên trên cái xác của Lôi Ngư.
Chú thích:
(1): ngạnh: cứng rắn, vững vàng, ý nói khó dây vào.
(2) hỏa dược hỏa khí: Thuốc nổ và súng ống.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro