Thanh Xuân Của Ai Không Luyến Tiếc
Mưa đầu mùa trút nước ào ạt,giống như thể hiện sự giận dữ của thiên,mấy tháng qua nắng gay gắt,ông trời muốn nhĩu giọt cũng khó. Trước khoảng trống dưới hiên nhà,Cao Lãnh cầm cây tầm dong dài có gắn lược cày,cậu kéo mấy lá cổ thụ rụng trước cửa sang một bên,ống quần tay áo đều xoắn cao,vừa đúng lúc,Cố Xuân từ ngõ trước thôn đạp chiếc markting cỡ cao ngang,cô dừng xe trước cổng nhà cậu,giọng cao vút:"Cao Lãnh,trường có dán điểm thi rồi,đi cùng xem nhé"Cậu gác cây tầm vong sang một bên,quay đầu nhìn vào nhà,giọng cố gắng cao hơn một chút cho cụ cố nghe rõ:"Cháu đi đây tí,sẽ về nhanh",nói rồi chạy thẳng ra cổng.Thanh xuân của ai không đẹp,không hoàn mĩ. Nhưng đáng tiếc,con người cứ đi lòng dòng,trễ hẹn cùng thanh xuân,nó cứ thế lững thững trôi qua,tuổi trẻ hồn nhiên ấy,đẹp biết nhường nào,lại bỏ lỡ...…