Một mảnh ký ức!
" Cô đã thấy ổn hơn chưa?"" Ổn? Làm sao mà ổn được hả em? Chẳng qua chỉ là còn quá nhiều việc chưa thực hiện, còn có tâm nguyện của người còn chưa được hoàn thành . Cô không nỡ gục ngã, cũng chẳng dám gục ngã."Những đoạn hồi tưởng đẹp về mùa hè năm ấy cứ ngỡ sẽ rồi thôi. Bỏ vài giây lưu lại chợt cười, rồi quên. Còn cô- Linh tốn cả đời để nhớ đến, những đoạn hồi ức ấy cứ liên kết với nhau, dần hình thành nên chiếc rương được gọi là Hoài Niệm. Khi người ta mở ra chiếc rương trong hoài niệm, người ta xem lại từng lá thư, từng dòng chữ viết vội, vài nốt nhạc, khung cảnh khi ấy trong quá khứ. Rồi lại ngây người, rõ ràng vẫn còn đó, chẳng hề thay đổi, chỉ là thời gian đã trôi qua mang theo linh hồn khi ấy đi vào những cơn gió... Chỉ là. Không thể trở lại, vì nó có đi bao giờ đâu? Nó vẫn ở đó. Bị phong ấn cẩn thận vào chiếc rương rồi dần dần trở thành một mảnh ký ức!…