Lỏa ái thành hôn (Thực giả hoan yêu)
Cô không phải Thiên Sứ, anh cũng không phải người lương thiện. Trong phòng rửa tay, cô bị bóp cổ, lưng tựa lên bờ tường lạnh lẽo. "Người ở bên ngoài đều nói tôi đã dùng bàn tay này để khoa tay múa chân với cô, cho nên chỗ nào trên người cô cũng rách nát phải không?" Lồng ngực vững chãi của anh áp sát cô, môi lạnh khẽ nâng lên. Trong mắt cô đầy vẻ châm chọc, khuôn mặt lạnh nhạt không mang theo một chút ý cười: "Của anh ngắn lắm hả, phải dùng đến tay sao?!" . . . Anh là người thừa kế nhà họ Quyền, nhìn bề ngoài gia thế không thể bắt bẻ. Cô là con gái lớn nhà họ Sở, lại không được hưởng quyền lợi thuộc về cô. Hai người bọn họ lấy nhau, hoàn toàn là vì anh hiếu thắng, cô mạnh mẽ, mới khiến cho hai bên chen vào chỗ trống. Trong đêm tối, anh đè người dưới thân, ngón tay thon dài nhẹ nhàng áp sát từ từ vuốt ve. Hơi thở của cô trở nên rối loạn: "Anh muốn làm gì?" Người đàn ông khẽ mỉm cười, mập mờ thở nhẹ bên tai cô: "Thích bắt kẻ thông dâm như vậy sao, vậy hai người chúng ta ở đây thông gian, ai sẽ tới bắt đây?" . . . Một loạt những âm mưu tàn nhẫn, cuối cùng cũng đánh tan được sự ham mê của cô. Khi hôn nhân biến thành một loại vũ khí lợi dụng, cô thông qua anh thực hiện một cuộc giao dịch lớn, đòi lại công bằng thay mẹ mình. Trong trò chơi này, tình yêu thật tầm thường, không có thứ tự đến trước và sau. Ai yêu người kia trước, không nhất định sẽ thua. Ai đó từng nói: Thời gian không chịu được tan vỡ, tìm đến hoa lau kể chuyện tình. Chỉ là cô không biết, trong chớp mắt ấy khi cô xoay người đi,…