[yukayatoyuka] milk cassette x.mp3
vì gió thu hanh hao đã cuốn gã đi mất, ra khỏi cuộc đời em, bỏ lại hàng chục bức tranh xếp chật ních căn nhà gỗ.…
vì gió thu hanh hao đã cuốn gã đi mất, ra khỏi cuộc đời em, bỏ lại hàng chục bức tranh xếp chật ních căn nhà gỗ.…
Sunday ngẩng đầu, dương đôi mắt ướt nước nhìn gã. Sắc vàng kim ẩn dưới lớp nước chói mắt đến rợn người. Gallagher chẳng nhìn được mấy chốc đã lại ngửa đầu xem cái trần nhà đen xì phủ bụi của bản thân. Nhác thấy Gallagher đã thôi nhìn mình, Sunday lồm cồm bò dậy, bàn tay lành lạnh của cậu khẽ vờn xương quai hàm của gã, như là đang khát cầu một nụ hôn. R18, viết để thỏa mãn bản thân, nếu có đọc xin hãy vứt não để đọc.…
Warning: sếch, nếu hỏi có não không thì chắc chắn là không có."Tôi nói cho cậu biế-" Ratio vừa mở miệng đã bị Aventurine dùng tay chặn lại. "Đừng nói gì cả." Lượng thông tin khổng lồ vừa nãy đã đủ khiến P45 kinh hãi rồi, em không muốn lại phải ăn thêm một quả bom nữa vào sáng nay đâu.Giáo sư cũng nhất quyết không chịu thua. Anh nắm lấy cổ tay em, kéo sang một bên. "Tôi nói cho cậu biết, tôi thích cậu, nghiêm túc với cậu. Nếu cậu muốn chúng ta là cái kiểu bạn tình kia, tôi không đồng ý."Chiếu tướng, hết cờ.Aventurine cảm thấy gương mặt của mình bây giờ rất thích hợp để rán trứng ăn sáng.…
mập mờ như quần áo nhăn, bởi vì đã là gì đâu.…
Summary: Nếu như Aventurine rất lâu mới tỉnh lại."Tuyết sắp tan hết rồi, Aventurine." Giáo sư cảm thấy mình đang oán hờn em như một đứa trẻ.…
"Tại sao chúng ta không thể?""Anh không hiểu, giáo sư à.""...""Một đời quá dài, mà hạnh phúc thì thường chỉ ngắn ngủi thôi."Aventurine thích những cái chạm của hắn; hoặc nói đúng hơn là, em sợ cái cảm giác hơi ấm từ bàn tay hắn dần phai đi trên da thịt mình.a oneshot for my dearest Đông Triều.…
Giọng nói gắt gỏng của cấp trên át cả tiếng phim trong tivi, P45 nhíu mày một cái, giáo sư lập tức tắt nguồn điện thoại, chẳng thèm quan tâm người bên kia đầu dây đã nói xong chưa.P45 ngẩn người. "Sao anh cúp máy rồi?""Em đang xem phim đấy thôi." Đôi mắt anh vẫn chăm chú dõi theo những khớp xương trên bàn tay em, không ngẩng đầu lên lấy một cái."Thế anh tắt vì sợ em không xem được phim à?""Ừ."…
"Bây giờ em đã lớn rồi..."Ánh chiều tà hắt lên gương mặt thơ dại của em, soi sáng vẻ si mê chẳng cách nào che giấu. Aventurine thèm khát tình yêu của anh, cứ như một kẻ giả say chẳng cách nào tỉnh lại, tham lam ôm lấy vò rượu mà chẳng dám nhấp ngụm nào. Em đứng trước mặt Ratio, lấy hết dũng khí của tuổi mười chín để đánh cược một lần nữa.Cược rằng, anh rồi sẽ yêu em."... anh có muốn cho em một cơ hội không?"Ratio nhìn em thật lâu, lâu tới mức khiến em sinh ra một thứ ảo giác không nên có. Rằng, thời gian sẽ dừng lại mãi mãi ở khoảnh khắc này, để dáng hình em được vĩnh viễn khắc sâu trong đáy mắt anh, không thể xoá nhoà. Biết trước sau này có thể sẽ chẳng còn được gặp anh nữa, nên Aventurine chỉ còn cách nhặt nhạnh vài khoảnh khắc hiếm hoi được ở bên anh, rồi giấu thật sâu vào lòng. Em cứ luôn hèn mọn như thế, biết là đau, nhưng vẫn chẳng kìm được mà trầm mê trong đó.Trời bất chợt nổi cơn dông, gió lạnh ồ ạt tràn qua khe cửa sổ, rít lên từng hồi. Dưới màn mây đen đang vần vũ, Ratio năm hai mươi ba tuổi nhỏ giọng nói cho em một đáp án.Một đáp án anh vốn định dùng cả đời để giấu em.…
"Tôi không thương hại anh." Ratio vẫn thẳng thừng như thế.Aventurine quay ngoắt lại, dưới ánh mắt ngoan độc có thứ gì đó trào ra như là nước mắt. "Không thế thì sao? Chẳng lẽ cậu thích tôi? Bây giờ tôi bảo cậu hôn tôi cậu cũng hôn chắc?" Cảm giác nóng hổi rồi ướt lạnh lướt qua gò má, lúc này anh mới biết mình đã khóc rồi.Rồi bỗng dưng có thứ gì ấm áp khẽ phủ lên môi anh, đem đi cái vị mặn đắng đang đọng trên đó. Aventurine ngơ ngác nâng mi, thấy Ratio đang hôn mình. Bàn tay cậu khẽ luồn qua đỡ lấy gáy anh, để nụ hôn đi vào sâu thêm chút. Ratio cứ mân mê lấy cánh môi anh mãi chẳng buông, khiến cho Aventurine thấy nghẹt thở, theo bản năng đẩy cậu ra.Lồng ngực anh cứ phập phồng lên xuống, trái tim run lên chẳng biết vì điều gì. Đôi mắt Ratio hiện rõ ra trước anh, vẻ si mê rất nhanh đã bị hàng mi che giấu, cậu phủ phục trên vai anh, nhỏ giọng thầm thì."Ừ, tôi thích anh, có được không?"…
"Aventurine." Ratio nhắm mắt lại, thở hắt ra một hơi. "Tôi từng lấy bằng tiến sĩ sinh học phân tử." "Lĩnh vực đấy không dạy người ta biết cách kiềm chế dục vọng đâu."Aventurine ranh mãnh cắn nhẹ vào cổ anh, thấp giọng làm nũng, âm thanh mang theo giọng mũi, như đang nức nở cầu xin. "Chồng.""Không được gọi lung tung."Em lại nhỏm dậy hôn nhẹ lên môi anh, nửa thật nửa giả mà nói. "Em yêu anh."…
"rồi mai đây tôi sẽ lặng quên người,cả những rung động tuổi đôi mươi,lễ đường, hoa tươi và váy cưới,xin khép lại cùng đôi mắt tôi cười."…
'Nếu đã xa rồi, xin đừng hoài vấn vương.' Chắp bút kết thúc câu chuyện đã ngả màu. Chẳng bao giờ gã nghĩ cuốn sổ này sẽ đóng mãi khi trang chữ mới đầy được phân nửa. Hay vốn gã đã rõ từ đầu, chỉ là cứ ôm lấy chấp niệm rồi làm đau cả người thương.…
Sẽ bên nhau tới già.…
oneshot yatoyukayato.…
Anh yêu tôi, chân thành, trọn vẹn....Anh chẳng biết tôi vẽ ra một lưỡi dao.Anh chẳng biết tôi chĩa mũi dao về phía anh, đặt ngay ở nơi trái tim đang đập.Anh chẳng biết tôi gọi anh bằng tên thật lần cuối, và nói cho anh nghe về lòng mình, rằng tôi đã dốc cạn trái tim để yêu người đấy.…